TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Liễu Tuấn mời Vu Tề Quân và hai vợ chồng Lăng Nhã và Trương Nghị ăn cơm ở khách sạn Thu Thủy.

Đối với việc Liễu Tuấn lại đi chủ động mời Trương Nghị ăn cơm, Lăng Nhã chẳng hiểu gì cả.

Liễu Tuấn giải thích thế này:
- Tôi và vợ anh ta là bạn tốt của nhau, mời anh ta ăn cơm cũng là chuyện nên làm.

Lăng Nhã lườm y, hết sức khó chịu nói:
- Tôi không phải là vợ anh ta, chúng tôi ly thân từ lâu rồi.

Liễu Tuấn cười khẽ, nói:
- Ít nhất về mặt pháp luật, hai người vẫn là vợ chồng.

Trong lòng Lăng Nhã hết sức không muốn, nhưng thấy vẻ mặt kiên quyết của Liễu Tuấn thì không còn cách nào, có điều cô vẫn mạnh miệng nói:
- Được rồi, dù sao anh cũng có tiền. Nhưng tôi chỉ truyền đạt thành ý mời khách thanh cho anh thôi, còn anh ta có tới hay không tôi không dám đảm bảo.

Liễu Tuấn mỉm cười:
- Anh ta sẽ tới thôi.

Lăng Nhã bĩu môi, vì cô biết Liễu Tuấn nói đúng.

Trương Nghị không hòa hợp với cô, nhưng chưa bao giờ từ chối giao du với bằng hữu của cô, Lăng Nhã làm việc trong văn phòng Hồng lão tổng, cho nên những người cô quen biết đều là những cán bộ quốc gia hoặc là quan viên trọng yếu của địa phương, đó là con đường để Trương Nghị mở rộng mối quan hệ của mình.

Đương nhiên rồi, với thân phận tuổi tác của Trương Nghị, cho dù là cháu của nguyên lão quốc gia, nhưng không được gia tộc coi trọng, nên người chịu qua lại với hắn chỉ là cán bộ cấp ti cấp xử, còn cán bộ cao hơn nếu không nể mặt Lăng Nhã thì người ta chẳng thèm hạ mình kết giao với hắn.

Huống hồ gần đây sức khỏe của Trương lão mỗi ngày càng đi xuống, đoán chừng không còn duy trì được bao lâu, đời hai đời ba của nhà họ Trương không có nhân vật kiệt xuất, vinh diệu, quyền thế của gia tộc ngày một suy giảm, con cháu nhà họ Trương vì thế đa phần lựa chọn phát triển trong thương trường.

Có điều là truyền nhân của gia đình cách mạng, Trương Nghị biết rõ, muốn buôn bán lớn thì không thể thiếu quan hệ trên quan trường, nếu không người ta muốn hại anh chỉ cần nói một câu là xong.

Mặc dù Nghiêm Liễu chưa tiến kinh, nhưng Liễu Tuấn là nhân tài mới của Nghiêm Liễu hệ, đã có danh tiếng nhất định trong vòng giao du nhỏ ở kinh thành, nghe nói ngay cả Hà lão gia tử cũng đặc biệt coi trọng Liễu Tuấn, được như vậy thì chẳng phải là trò đùa.

Cùng với việc các nguyên lão có trọng lượng trong quân dần dần ra đi, hai nhà Hà, Vũ đã thấp thoáng trở thành lãnh tụ mới ở quân đội, nhất là sức khỏe của hai vị lão gia tử đều rất khỏe mạnh, con cháu đời hai của cả hai nhà ai nấy đều là nhân tài kiệt xuất, trong cuộc tranh đấu cao tầng gần đây, mỗi bước đi của hai nhà Hà Vũ đều vô cùng chính xác, một lần điều chỉnh lớn, đều nắm được tiên cơ, chiếm cứ chủ động, thu được lợi ích lớn nhất, việc vươn mình trong quân đã thành xu thế tất yếu.

Đương nhiên trừ thành viên hạch tâm của hai nhà Hà Vũ ra, không ai biết rằng, mỗi lần nắm bắt trước tiên cơ chọn hướng đi chính xác, đều do một chàng trai trẻ giật dây ở đằng sau.

Bởi thế mỗi lần tụ họp hạch tâm của hai nhà Hà Vũ, Liễu Tuấn đều thành khách quý, tuy không có quạt lông ngỗng, nhưng đường đường khí độ quân sư.

Lần nào cũng có bước đi chính xác, thu được lợi ích lớn, khi tính tâm lại những thành viên hạch tâm của hai nhà không khỏi sinh ra rất nhiều nghi hoặc với phân tích chính xác của Liễu Tuấn, người này cứ như biết trước tương lai, vì sao có năng lực này thì không thể giải thích được.

Nếu không chỉ có thể nói là kỳ tài ngút trời, trăm năm khó gặp thôi.

Cho thêm thời gian, người này ắt thành nghiệp lớn.

Một ngôi sao mới rực rỡ đang lên trong chính đàn như vậy, Trương Nghị sao lại chằng muốn kết giao.

Trương Nghị tuổi chừng ba mươi, tương đương với Cao Trường Hoành, thân hình tầm trung hơi gầy gò, trông rất lịch thiệp, mặt mang theo vẻ cao ngạo chỉ con cháu thế gia đại tộc mới có, cho dù có gặp mặt Vu Tề Quân, Bạch Dương, Liễu Tuấn cũng không hề thu vẻ cao ngạo đó lại.

Tụ hội tư nhân, Lăng Nhã mặc bộ đồ thời trang Italia cá tính mà Liễu Tuấn mua cho lần trước, trông vô cùng tươi trẻ rực rỡ, cổ áo trễ để lộ ra khe vú sâu hút hồn, cổ tay còn đeo dây chuyền vàng, càng nổi bật làn da ngọc ngà.

Ngay cả Trương Nghị xưa nay luôn xem Lăng Nhã như không khí cũng không khỏi đưa mắt nhìn cô thêm vài lượt.

Lăng Nhã ăn vận như vậy không chỉ vì muốn cho Liễu Tuấn thấy một khuôn mặt khác của mình, mà vì có Bạch Dương ở đây, nếu cô lại mặc đồ công sở quy củ, thì khí chất ưu nhã hiền thục không thể so sánh được với Bạch ti trưởng, chẳng bằng đi theo hướng thanh xuân thì hơn.

Vu Tề Quân cười hỏi:
- Tiểu Lăng, hôm nay xảy ra chuyện gì mà lại trang điểm xinh đẹp như thế?

Lăng Nhã mỉm cười, đáp:
- Có bạn từ phương xa tới chơi, sao không vui vẻ cho được?

Vu Tề Quân tán đồng:
- Ha ha, nói rất đúng, theo lý thì Liễu bí thư từ xa tới, nên do chúng tôi mời khách mới đúng, giờ làm loạn hết phép tắc rồi.

Liễu Tuấn cười:
- Vu ti, nói như thế là trêu tôi phải không? Các vị đều là cán bộ cơ quan lớn, Liễu Tuấn này là quan nhỏ địa phương, phải nịnh hót các vị, sau này còn mong được chiếu cố chứ.

Bạch Dương mắng:
- Đã là thường ủy thành phố rồi mồm mép còn láu lỉnh như vậy.

Liễu Tuấn cười ha hả:
- Lãnh đạo phê binh rất đúng, sau này sẽ kiên quyết sửa đổi.

- Nào Trương xử, giới thiệu cho cậu, vị này là Bạch ti trưởng của ti sản nghiệp kỹ thuật cao trong quốc kế ủy, đồng chí Bạch Dương. Còn vị này hẳn Tiểu Lăng đã giới thiệu cho cậu rồi, thư ký của khu cao tân Trường Hà, thường ủy thành ủy Ngọc Lan.
Vu Tề Quân biết quan hệ giữa Lăng Nhã và Trương Nghị căng thẳng, nên giới thiệu thay.

Trương Nghị cũng làm việc ở cơ quan quốc gia, có điều cấp bậc vẫn chỉ là phó xử, bản thân hắn cũng không ham tiến bộ trong quan trường lắm. Nói ra thì con cháu thế gia vào quan trường có cái lợi cũng có cái hại, lợi thì khỏi phải nói, bối cảnh vững vàng, nguồn lực hùng hậu. Hại năm ở chỗ, cây cao sẽ gặp gió lớn, lúc nào cũng ở vào chỗ đầu sóng ngọn gió, đầu óc chỉ hơi kém một chút thôi, sẽ phải hao tâm tổn trí lớn.

Kẻ chú trọng hưởng thụ cuộc sống như Trương Nghị bản thân cảng muốn đi kinh doanh hơn.

Cái này lại hoàn toàn khác biệt với Liễu nha nội.

Liễu nha nội cảm thấy kiếm tiền thật vô nghĩa, làm quan mới có hứng, vì kiếm tiền với y mà nói là quá dễ dàng, hoàn toàn chẳng có gì kích thích.

- Xin chào Bạch ti trưởng.

Trương Nghị bắt tay Bạch Dương trước, hắn ở thủ đô lâu năm, tất nhiên có nghe nói xuất thân lai lịch của Bạch Dương, dù sao ủy viên cục chính trị chỉ có mười hai vị, có ai là không bị người ta lấy kính hiển vi ra mà quan sát.

Bạch Dương rất lịch sự bắt tay Trương Nghị.

- Liễu bí thư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, Tiểu Nhã ở nhà thường nhắc tới tên Liễu bí thư.
Trương Nghị bắt tay Liễu Tuấn nói rất khách khí.

Lăng Nhã hơi cau mày lại.

Người này đúng là giỏi già vở, ở nhà hai người gần như không nói chuyện, ngay cả ngủ cũng ai ngủ giường nấy, có nói chuyện gì với nhau? Cho dù có chuyện không nói không được, thông thường Trương Nghị cũng không bao giờ gọi tên cô, càng đừng nói tới cách xưng hô thân mật như "Tiểu Nhã".

Chỉ có những người bạn của Lăng Nhã mới gọi cô như vậy.

Lăng Nhã không vui, tất nhiên là Trương Nghị hiểu rõ, nhưng hắn chẳng thèm bận tâm, theo suy nghĩ của hắn, tác dụng lớn nhất của Lăng Nhã là nằm ở chiêu bài "bà xã của Trương Nghị", nó có thể giới thiệu cho hắn một số người bạn cấp cao, nếu không thì cô hoàn toàn không cần tồn tại.

Bạch Dương là khách mời của Liễu Tuấn, không hề biết về tình trạng vợ chồng của Lăng Nhã, nhưng nhìn thái độ của Lăng Nhã, người thông minh từng trải như cô cũng đoán được vài phần.

Bạch Dương nhỏ giọng hỏi:
- Tiểu Tuấn, hôm nay còn hẹn ai nữa không?

Ánh mắt của ba người còn lại như vô ý liếc qua Bạch Dương.

Từ cách xưng hô "Tiểu Tuấn", có thể nhìn ra giữa Bạch Dương và Liễu Tuấn quan hệ chẳng cạn, ví như cách gọi Tiểu Nhã, cũng chỉ mấy người bạn thân thiết nhất dùng tới, hơn nữa đại đa số hào mộ kinh sư xuất thân con cháu cách mạng, Mà các động nghiệp trong văn phòng như Vu Tề Quan thường đều gọi cô là "Tiểu Lăng".

Có điều cũng chỉ hơi ngạc nhiên mà thôi, Liễu Tuấn tuổi còn trẻ đã leo lên được cấp phó sở có thực quyền, mạng lưới quan hệ nhất định hết sức to lớn phức tạp, giao tình sâu sắc với Bạch Dương cũng là điều hợp lý.

Liễu Tuấn đáp:
- Hết rồi, chỉ mấy người chúng ta thôi,

Liễu Tuấn được mọi người nhất trí tán đồng, năm người ở đây, có ai là chưa thấy việc đợi? Thịt cá ê hề mang lên quá tục, bạn bè tụ hội quan trọng là phải chú trọng thoải mái vui vẻ.

- Vu ti, lần trước anh và Lăng xử tới huyện Ninh Bắc thì thân mang nhiệm vụ không tiện chiêu đãi, hôm nay coi như đền bù, chúng ta uống chút rượu nhé.
Liễu Tuấn khách khí nói.

Chủ động mời người khác uống rượu với Liễu Tuấn mà nói là rất hiếm có.

Vũ Tề Quân cười nói:
- À, Liễu bí thư khách khí quá, tửu lượng của tôi không được tốt, Trương xử rộng lượng bỏ quá cho nhé.


Trương Nghị vội khóat tay khiêm tốn nói:
- Đâu có, đâu có, tôi chỉ là công chức nhỏ, sao dám so với Vu ti và Liễu bí thư.

Lăng Nhã lại bĩu môi.

Cô biết luận tới uống rượu, đừng thấy vẻ ngoài mọt sách của Trương Nghị mà nhầm, hắn nốc rượu như nước lã, nhưng kẻ này khôn khéo, hiểu lấy lòng người, không tiện so bì với Liễu Tuấn và V Tề Quân mà thôi.

- Vậy làm chút lấy hứng, một bình Mao Đài, Bạch ti và Lăng xử uống vang nhé?
Liễu Tuấn tự quyết định, người khác tất nhiên là không có ý kiến gì.

Lúc sau thức ăn mang lên, vì là lần đầu cùng ăn cơm, số người không đông, lại là người có thân phận, bữa cơm diễn ra rất quy củ, thiếu chút không khí náo nhiệt, cũng may mọi người tới đây không phải là để uống rượu mà là giao lưu tình cảm, kéo gần quan hệ, nên không ai uống nhiều.

Trút vài chén Mao Đài xuống bụng, Trương Nghị liền thăm dò:
- Liễu bí thư, khu Trường Hà dưới sự lãnh đạo của bí thư hi ăn nêm làm ra, không biết hiện giờ có đường đầu tư nào tốt?

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Không biết cái gọi là đường đầu của của Trương xử ý nói phương diện nào?

- Ha ha, phương diện nào cũng được, một người bạn của tôi mở công ty mậu dịch nhỏ, muốn làm ăn chút, nhưng lại không có cơ hội.

Con cháu cách mạng ở kinh thành đa phần làm công ty mậu dịch, cái đó gọi là gần quan thì được ban lộc, rất ít người kinh doanh nghiêm chỉnh. Giống như Trường Nghị, khi địa phương có chuyện cần nhờ vả công văn, không cần đưa tiền bạc gì trực tiếp, hắn cấp cho công văn, anh trả lại cho hắn chút mặt hàng bán chạy là được.

Lễ lạt có qua có lại, mọi người đều vui vẻ, không có gì mạo hiểm.

Liễu Tuấn nắm rõ những mánh mung này của bọn họ như lòng bán tay, cười đáp:
- Không vấn đề gì, Trương xử có thời gian tới Ngọc Lan một chuyến, tôi sẽ giới thiệu cho vài người bạn.

Trương Nghị tức thì cười tươi như hoa, Lăn Nhã thì tức tối nếu chẳng phải ngại có mấy người ngồi đây thì đã lén đá cho hắn một cái rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi