TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Lăng Nhã nghiến răng hỏi:
- Liễu Tuấn, anh làm thế là có ý gì?

- Ấy này, chăm chú lái xe đi, nếu không chết cả lút bây giờ. Chết thì chết, nhưng mà hai chúng ta chết chung một xe, khó ăn nói lắm đấy!
Liễu Tuấn dựa vào ghế phụ lái nói rất bình thản, còn mang theo chút ý trêu chọc.

Bọn họ đang đi tới một cuộc tụ hội của bạn bè Lăng Nhã, theo Lăng Nhã nói cuộc tụ hội kiểu thế này mang tính chất vô cùng tư nhân, đều là những người bạn cực kỳ thân thiết của cô, nói cách khác là một bữa tiệc do các tiểu thư thế gia trong kinh thành bí mật tổ chức.

Lúc ấy Liễu Tuấn có hỏi một câu:
- Vậy đưa tôi theo làm cái gì?

Lăng Nhã trả lời rất tuyệt:
- Người ta đều mang theo tình nhân, tôi không có tình nhân thì quá mất mặt, nên lấy anh thay thế tạm vậy.

Liễu nha nội chỉ đành đầu hàng.

Có điều nói thật ra thì y cũng rất muốn được thấy qua cuộc sống riêng tư của các tiểu thư thế gia kinh thành nó ra làm sao, với thân phận và địa vị của Liễu Tuấn hiện nay, cũng được coi là hậu duệ danh môn, có điều Nghiêm Liễu quật khởi quá nhanh, Liễu Tuấn lại một lòng lo chính vụ, không được tính là con cháu thế gia, nên có hiểu biết rất ít về cuộc sống riêng của những nha nội và tiểu thư chốn kinh kỳ.

Cho dù Hà đại tiểu thư nghiêm khắc mà nói cũng không phải là đại tiểu thư kinh thành chính tông, Hà Trường Chinh đóng quân ở Nam Phương lâu năm, căn cơ sâu nhất của Hà đại tiểu thư là ở thành phố Nam Phương.

Lăng Nhã có một chiếc xe riêng, một chiếc Ferrari rất thời thượng, hết sức mạnh mẽ và thân xe sơn màu bạc vô cùng lóng lánh, từ đó có thể nói trong nội tâm Lăng Nhã thực ra rất cá tính, chẳng qua cô bị giới hạn bởi thân phận, nếu không chiếc xe thể thao này được trọng dụng rồi.

Vừa lên xe, Lăng Nhã chất vấn Liễu Tuấn như gây sự.

Liễu nha nội biết ý Lăng Nhã là gì, nhưng Trương Nghị hỏi "đường làm ăn" ngay rước mặt y, mà sau này một số hạng mục cũng cần nhờ tới Trương Nghị, không bằng thuận nước đẩy thuyền.

Liễu Tuấn biết rõ, cho dù mình có uy thế cỡ nào, cũng tuyệt đối không thể chính đốn kỷ cương trong sạch được, cả trào lưu của xã hội như thế, không phải năng lực một cá nhân nào có thể kháng cự lại được, Liễu Tuấn nhiềm lắm là chỉ có thể giảm bớt hiện trượng này trong phạm vi quản lý của mình, nếu như tặng ân tình, thì để ở trong khu vực của mình như thế dễ quản lý hơn.

Nếu như cấp dưới chơi thủ đoạn sau lưng mình, chính là biểu hiện nội bộ bắt đầu lục đục.

Liễu Tuấn né trách câu hỏi của cô làm Lăng Nhã rất bực mình.

Lăng Nhã hậm hực nói:
- Liễu Tuấn, tôi nói thật đấy. Trương Nghị chẳng ra gì cả, hắn và tình nhân của hắn đã sinh con lại còn chuyển hết tài sản cơ nghiệp sang tên cô ta. Anh giúp hắn kiếm tiền để làm gì?

Liễu Tuấn liếc cô một cái, phát hiện Lăng xử trưởng đang giảu miệng hờn dỗi như một cô bé con.

- Cô muốn kiếm tiền sao? Dễ lắm, tôi cho cô một chục triệu làm vốn, ba năm sau đảm bảo cô kiếm được trăm triệu.

Liễu Tuấn vẫn nói rất thản nhiên, thực sự với y hiện giờ mà nói, không hứng thú với kiếm tiền mấy nữa, nhưng nếu có thể giúp bạn bè vui vẻ, y sẽ chẳng keo kiệt giúp đỡ, dù sao thì cũng cắt từ thịt đám tiều quỷ tử ra, chẳng cần phải xót.

Két một tiếng, chiếc Ferrari phanh gấp, Liễu nha nội không ngờ Lăng Nhã lại chơi chiêu này, đầu thiếu chút nữa đập vào kính chắn gió, may mà y phản ứng cực nhanh, may mắn thoát khỏi tai nạn.

- Anh nói cái gì?
Lăng Nhã nhìn y chằm chằm như nhìn quái thú.

Liễu Tuấn trừng mặt nhìn cô, tức giận nói:
- Cô không biết lái xe à? Vậy để tôi lái.

Nói thực sự, Liễu bí thư đã lâu lắm rồi chưa bị ai "chơi" một vố như vậy?

- Anh vừa nói cái gì? Anh cho tôi một chục triệu, đảm bảo ba năm sau kiếm được một trăm triệu?
Lăng Nhã hoàn toàn ngó lơ thái độ hung hãn của y, kinh ngạc vô cùng, cô gặp nhiều kẻ khoác lác không đóng thuế rồi, nhưng nói khoác tới mức bán trời không cần văn tự như Liễu Tuấn lại như có thật, thì chưa thấy qua.

Có điều Liễu Tuấn đâu giống loại tùy tiện khoác lác.

Liễu nha nội xoa trán làu bàu:
- Có cần phải giật mình như thế không? Kiếm tiền có gì khó? Làm như một trăm triệu to lắm vậy.

- Một trăm triệu mà còn không nhiều?
Lăng Nhã gần như muốn thét lên.

Theo như cô biết trước khi kết hôn, Trương Nghị đã bắt đầu kinh doanh rồi, khi đó nhà họ Trương uy thế hơn hẳn bây giờ, Trương lão gia tử còn hết sức khỏe mạnh, nhưng bao năm kinh doanh, cho dù dùng hết mọi thủ đoạn, tận dụng bao mối quan hệ cũng chỉ kiếm được hai mươi triệu. Đương nhiên chuyện này có liên quan tới việc nhà họ Trương chẳng coi trọng Trương Nghị lắm, nhưng cho dù nói thế nào một trăm triệu cũng là con số kinh khủng lắm rồi, vậy mà trong miệng người này nói ra chẳng khác gì một trăm đồng.

- Liễu Tuấn, anh không phải là một đại tham quan đấy chứ?
Lăng Nhã kinh ngạc xong, lại không khỏi lo lắng cho Liễu Tuấn.

Lăng Nhã thân ở trong quan trường lại xuất thân danh môn, đối với quan viên lợi dịch khe hở của tài chính làm giàu thì thấy nhiều rồi, trơ lỳ rồi. Nhưng cảm quan của cô với Liễu Tuấn thì hoàn toàn khác hẳn, Liễu Tuấn định sẵn là sẽ thành tài, nếu thực sự chỉ vì tiền tài thì quá phí.

Liễu Tuấn dở khóc dở cười:
- Tới mức đó không? Đại tiểu thư à, cô quá mẫn cảm rồi.

- Liễu Tuấn, tôi nói thật đấy, anh đã có rất nhiều tiền rồi, đừng suy nghĩ tới việc kiếm thêm tiền nữa được không? Quan trường rất hiềm ác.
Lăng Nhã liền nghiêm túc nói với Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn bất giác cảm động.

Y có thể cảm nhận được sự quan tâm của Lăng Nhã phát ra từ tận đáy lòng.

- Yên tâm đi, không giống như cô nghĩ đâu, đối với tôi mà nói, kiếm tiền thực sự không khó, nhưng tôi không hứng thú với việc kiếm tiền. Cô không cần để ý tới chút tiền của Trương Nghị, tôi tặng cô một trăm triệu, đương nhiên một trăm triệu này phải cần chút thời gian kiếm về.

Liễu Tuấn thu lại thái độ dửng dưng, cũng nói rất nghiêm túc.

Lăng Nhã nhìn y hồi lâu rồi thở phào, đưa tay khẽ vỗ lên ngực vài cái, tựa hồ yên tâm rồi, động tác này làm Liễu nha nội nhìn tới khô cả họng.

- Liễu Tuấn, anh thật khác người.
Lăng Nhã nói từ tận đáy lòng.

Cô tin lời Liễu Tuấn, có lẽ đối với một kỳ tài như y, có lẽ chẳng chuyện gì làm khó được. Kiếm một trăm triệu với người khác có lẽ khó khăn vạn phần, nhưng với Liễu Tuấn, đó có thể chỉ là một câu nói.

Liễu Tuấn cười:
- Lái xe đi, đừng có chơi động tác nguy hiểm như vừa rồi. Hay là để tôi lái xe, cô cứ chỉ đường là được.

- Thôi đi lão gia, không làm anh sợ nữa đâu. Mà vừa rồi tôi bị anh hù thì có...
Lăng Nhã càu nhàu hai câu rồi lại khởi động xe.

Có điều Lăng Nhã ngạc nhiên phát hiện ra, trải qua chuyện vừa rồi, sự oán hận của cô với Trương Nghị không ngờ nhạt đi. Hình như trên người Liễu Tuấn có dị năng vậy, chỉ cần ở bên cô, thuận miệng nói mấy câu là tâm tình của cô lập tức sẽ tốt lên.

Nơi Lăng Nhã muốn tới ở gần ngoại ô, chiếc Ferrari chạy tới bốn mươi phút đồng hồ mới tới một khu biệt thự, đó là quần thể biệt thự vô cùng lớn, quang cảnh rất đẹp.

Liễu Tuấn chú ý thấy ở cửa vào khu biệt thự có biển của Hoa Hưng.

Xem ra Hoa Hưng đã dần dần đứng vững chân ở kinh thành rồi, làm ăn càng ngày càng lớn, Tiểu Thanh và Xảo Nhi kinh doanh các hạng mục khác nhau, lối suy nghĩ kinh doanh cũng khác nhau, nhưng một điều có thể khẳng định chắc chắn, hai cô làm việc gì cũng phải làm lớn, quyết không làm thứ tủn mủn vụn vặt.

- Tiểu khu này được mở ra cách đây không lâu, xanh hóa làm rất tốt, quang cảnh lại đẹp, Thi Thi mua một biệt thự ở nơi này. Ừm, tôi cũng chỉ mới lần đầu tới đây thôi...

Lăng Nhã nói với Liễu Tuấn.

Thi Thi chính là người bạn thân thiết nhất của Lăng Nhã, cha mẹ là cán bộ cấp ti ở cơ quan quốc gia, gả cho một thương nhân rất lắm tiền, Thi Thi là người phóng khoáng rộng rãi, mỗi lần tổ chức tiệc, cơ bản đều là do Thi Thi làm c hủ.

Trước kia Thi Thi từ chối những đám hỏi từ hào môn kinh sư, gả cho một thương nhân là muốn hưởng thụ, chồng cô có tiền, không cho cô phung phí một chút, thực sự là không phải với tuổi trẻ của bản thân.

Lăng Nhã rất quen thuộc với đường xá của nơi này, cái gọi là lần đầu tới, chắc là lần đầu tới sự tiệc thôi, là bạn thân của Thi Thi, Thi Thi đổi nhà mới, khi ăn mừng tân gia tất nhiên phải tới làm khách chúc mừng.

Quần thể biệt thự này cũng phân khu, càng đi vào trong càng xa hoa, Lăng Nhã lái xe tới một biệt thự có lớn có hồ bơi và sân tennis, rồi ấn còi.

Lăng Nhã hỏi:
- Sao? Tòa biệt thự này khá sang trọng đấy chứ?

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.

Nếu như Lăng Nhã mà thấy biệt thự của Tiểu Thanh bên vịnh ở Hồng Kông thì không biết sẽ có cảm tưởng gì, trước đó không lâu khi nói chuyện qua điện thoại với Tiểu Thanh, cô nói đã mua một hòn đảo nhỏ ở quốc đảo Maldives thuốc Ấn Độ Dương đang chuẩn bị xây "hoàng cung" trên đó.


Đợi tòa "hoàng cung" này được xây xong, Liễu nha nội tất nhiên cũng sẽ tới hưởng thụ một phen, Maldives là một trong số quốc đảo đẹp nhất thế giới, hưởng thụ cuộc sống ở đó hẳn là phải vô cùng thích ý.

- Này, nói cho anh biết, Thi Thi rất xinh đẹp, anh không được có mưu đồ gì với cô ấy nhé.
Lăng Nhã nói một câu rất quái chiêu.

Liễu Tuấn đau đầu.

Làm sao các cô gái khi lộ ra "bản chất", cô nào cô nấy đều tinh quái như thế.

Liễu Tuấn chọc lại một câu:
- Đại tiểu thư, hiện giờ tới cô tôi còn chưa chinh phục được, tâm tư đâu mà đi mưu đồ người khác.

Lăng Nhã bĩu môi lườm y một cái, đầy quyến rũ, dụ hoặc vô cùng.

Lăng Nhã căn dặn:
- Anh thật là, lát nữa đừng có nói thân phận của mình với người ta nhé, nơi này loại người nào cũng có , truyền đi không tốt đâu.

Liễu Tuấn cau mày:
- Không phải cô nói toàn là bạn thân của cô sao?

- Bạn thân thì đương nhiên là đáng tin, nhưng tình nhân của bọn họ thì đủ mọi thể loại, người xã hội đen cũng có, mọi người đều không nói tới thân phận.

Liễu Tuấn cười khổ:
- Xem ra tôi phải đánh giá lại các cô rồi.

- Hừ! Anh cho rằng chỉ đàn ông các anh mới biết chơi? Nuôi phụ nữ chúng tôi như chim trong lồng vàng sao? Ở kinh thành những nhóm như thế này nhiều lắm! Chỉ không nói ra mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi