TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

"Chung Hải Vận, em trai của cô đúng là con lợn."
Trong văn phòng cố vấn công ty bất động sản Tinh Vũ, hai vị cố vấn đang ngồi hai đầu của ghế sô pha, cố vấn nam nói với cố vấn nữ.

"Sao thế? Lại chọc giận em trai tôi sao?"
Chung Hải Vận tức giận thở phì phò, lườm hắn nói.

Cận Hữu Vi và Chung Hải Vận là vợ chồng cùng làm cố vấn tại công ty bất động sản Tinh Vũ, trên thực tế là chủ giấu mặt. Cho nên nội thất trong phòng này còn xa hoa hơn nhiều so với phòng chủ tịch.Cận Hữu Vi dựa vào ghế sô pha vắt chân, ngậm điếu thuốc lá nhìn vợ bằng vẻ mất tự nhiên.

"Hắn cho hắn là ai chứ, có hai triệu năm trăm tám mươi nghìn vậy mà cũng dám gọi điện cho Liễu Tuấn. Thế có tức không cơ chứ ?"
Cận Hữu Vi khó chịu nói.

"Liễu Tuấn giỏi như vậy, em trai tôi gọi điện cho hắn không được sao?"
Chung Hải Vận cũng không để ý đến thái độ của hắn.

Trước khi kết hôn Chung Hải Vận cũng đã biết hắn chẳng ra gì nhưng mà có một người cha tốt, nếu như không nhanh chóng gả cho hắn thì không biết có bao nhiêu cô gái mong muốn được như thế. Cưới xong, đến ngay cả sinh con, làm bố rồi mà hắn vẫn không thay đổi, đến ngay cả bố làm bí thư tỉnh uỷ cũng đành bó tay, Chung Hải Vận giận vì thái độ của Liễu Tuấn.
Theo lời của Chung Hải Tinh thì vì chuyện của công ty sinh hóa Trường Giang hắn đã gọi điện cho Liễu Tuấn mời ăn cơm nhưng mà ai ngờ chưa nói gì Liễu Tuấn đã cúp điện thoại.

Trong tỉnh hắn chưa bao giờ chịu uất ức như vậy. Chung Hải Tinh giận đến mức thiếu chút nữa đập vỡ điện thoại, sau đó là thêm mắm thêm muối nói với Chung Hải Vận, rằng Liễu Tuấn quá vênh váo không coi ai ra gì.

"Tôi nói cho anh biết, bình thường không phải anh nói chuyện gì anh cũng làm được sao, trong tỉnh A này có chuyện gì anh không làm được? Bây giờ thì sợ rồi chứ gì? Liễu Tuấn là cái gì chứ dám cúp điện thoại của em tôi, là không nể mặt em tôi, không nể mặt tôi, không nể mặt Cận gia!"

Chung Hải Vận cũng đã gần ba mươi tuổi rồi nhưng da dẻ vẫn rất mịn màng giống như thiếu nữ, dáng người cũng rất thon thả, rất kiêu ngạo. Nếu không như vậy thì sao mê hoặc được con trai bí thư tỉnh trưởng, chỉ có điều bây giờ quá nên mặt bây giờ không đỏ mà là tím.

"Thôi đi, đừng có mà nói nữa, em cô là cái gì chứ, sao có thể thay mặt cho tôi, cho Cận gia? Đầu óc cô có vấn đề à? Hắn là hắn, tôi là tôi, đừng có mà kéo tôi vào, hắn không phải là em trai tôi, làm tên đánh giầy cho tôi cũng không đáng, đúng là ngu xuẩn."
Cận Hữu Vi tức giận nói.

Chung Hải Vận cũng biết em trai của mình không ra gì, cũng may là nhờ vào mình và Cận gia hoành hành ngang ngược nếu như không phải lúc cấp bách chưa tìm được người quản lý thì còn lâu hắn mới được quản lý công ty bất động sản Tinh Vũ. Đương nhiên đó chỉ là trên danh nghĩa, còn thực tế người đưa ra quyết sách là Cận Hữu Vị còn Chung Hải Vận là giám đức hành chính.

"Cô cho rằng Liễu Tuấn là ai? Ngoài cha hắn và cha vợ hắn ra, chính bản thân hắn cũng là cán bộ trẻ tuổi chức cao vọng trọng, cả tỉnh A này cô tìm đâu ra người thứ hai như thế? Cũng may là người ta được nuôi dạy tử tế, nếu đổi lại là tôi, em cô mà gọi điện cho tôi, tôi sẽ ra lệnh cho người ta cho hắn một bài học, đúng là không biết trời cao đất rộng."
Cận Hữu Vi mắng.

Chung Hải Vận không lên tiếng.Cô biết lời của chồng đúng, Liễu Tuấn quả thật là viên ngọc khong thể động đến được, một mình đường xa đến tỉnh A này dám làm như vậy đã không phải là tầm thường. Em trai của cô đúng là không biết trời cao đất rộng gì.

"Vậy làm sao bây giờ? Lão Vương cũng phải giúp chúng ta một tay chứ? Ban đầu chúng ta cũng đâu có bỏ đi phần lợi của hắn?"
Chung Hải Vận đổi ngữ khí hỏi chồng.

"Ngồi im đó, ban ngày ban mặt đừng có mà nhiều chuyện!"
Cận Hữu Vi cáu lên quát.

Chung Hải Vận biến sắc, nhưng mà rất nhanh lại khôi phục vẻ bình thường. Giọng của hắn đúng là chẳng khác nào côn đồ, nếu không phải người biết thân phận của hắn thì có đánh chết chắc cũng không tin đây là công tử bí thư huyện ủy.

"Vương Kim Căn cái tên béo chết tiệt đó cũng không ra cái gì, hắn vẫn còn cố kiếm khoản tiền trái lương tâm này. Mẹ kiếp, giúp lần này xong không còn lần nữa đâu. Điện thoại đâu đưa đây, số của Liễu Tuấn nữa."
Cận Hứa Vi mắng một trận rồi mới gọi điện cho Liễu Tuấn.

"Xin chào tôi là Liễu Tuấn."
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến một giọng nam.

Cận Hữu Vi giật mình, hắn trước giờ chưa gặp Liễu Tuấn chỉ nghe nói hắn 26 tuổi vậy mà sao giọng nói nghe lại giống như mấy vị thị trưởng bí thư thị ủy đến nhà mình làm khách vậy nhỉ? Rất rắn rỏi nhưng mấy người đó đều bốn mươi, năm mươi tuổi rồi.

Nếu không phải Liễu Tuấn tự nói thì hắn còn tưởng gọi nhầm số.

"Ha ha, Liễu Tuấn tôi là Hữu Cận Vi con của Cận Tú Thực..."
Cận Hữu Vi tự giới thiệu.

Liễu Tuấn nghe xong cũng hơi ngạc nhiên.
Tại sao ai nhắc đến Cận Hữu Vi cũng giống như nhắc đến hổ, chẳng lẽ hắn giả bộ lợn ăn thịt hổ để đến dò xét?

"Cận công tử, có gì muốn nói?"
Liễu Tuấn lạnh nhạt hỏi.

"Liễu Tuấn trên quan trường cậu là quan lớn nhưng mà tôi lớn tuổi hpn cậu, cũng không nên làm bộ như vậy trước mặt tôi chứ? Em vợ tôi là Chung Hải Tinh khi nãy gọi điện cho cậu phải không? Cậu không cần để ý đến hắn, cái tên óc heo đó quan tâm làm gì. Tôi khi nãy đã dạy cho hắn một bài học không biết trời cao đất rộng là gì. Hay là thế này nể mặt tôi, tôi mời cậu bữa cơm coi như là tạ lỗi, đừng để bụng chuyện này được chứ?"
Cận Hữu Vi dõng dạc nói.

"Được, anh nghĩ đi đâu vậy."Liễu Tuấn cũng vui vẻ nhận lời, đằng sau Vương Kim Căn là Cận Hữu Vi, người ta đã tự mình gọi điện đến thì chắc cũng không còn cách nào, gặp nhau nói rõ vẫn tốt hơn.

"Khách sạn Ngọc Lan thế nào? Nếu không thì đổi qua Thu Thủy cũng được?"
Cận Hữu Vi ân cần hỏi.

"Khách sạn Ngọc Lan đi."
Liễu Tuấn cũng không khách khí.

"Được vậy hẹn gặp ở phòng 2008 khách sạn Ngọc Lan, 7h tối, không gặp không về."Cận Hữu Vi nói.

"Được!"
Liễu Tuấn đồng ý rồi cúp điện thoại.

"Ha ha, tên này cũng có cá tính đấy chứ."
Cận Hữu Vi không ngờ Liễu Tuấn lại cúp điện thoại nhanh như vậy, bèn lầm bầm một câu.

"Hắn đã đồng ý?" Chung Hải Vận vội vàng hỏi.

Cận Hữu Vi nói: "Mời hắn ăn cơm sao hắn không đồng ý chứ?"

"Vậy thì em đi làm tóc"
Chung Hải Vận cầm bóp đi ra khỏi phòng.

"Em vội gì chứ, đâu có bảo em đi cùng!"
Cận Hữu Vi nói.

"Cái gì? Em không đi thì anh nói gì với người ta?"
Chung Hải Vận ngạc nhiên.

"Nói nhảm. Chẳng lẽ anh không biết nói chuyện? Hay là nghe nói người ta trẻ nên động lòng rồi?"

Chung Hải Vận “ xì” một tiếng: "Anh nói chuyện tử tế chút được không? Em là vợ anh, sao có thể động lòng người khác được chứ, anh hâm à?"
Nói vậy nhưng mà Chung Hải Vận cũng rất tò mò.

"Đi đi đi, đến chỗ nào mát mẻ một chút. Các ông nói chuyện phụ nữ xen vào làm gì? Chỉ toàn làm hỏng chuyện. Bảo em trai em chuẩn bị tối nay đến xin lỗi nếu không thì sau này chết lúc nào không biết. Cái tên Vương béo không cần gọi hắn, nhìn thấy hắn là tức rồi, trông xấu còn hơn ma."
Cận Hữu Vi hầm hừ.

"Vương béo không đi ai tính tiền?"
Chung Hải Vận nói .

Cận Hữu Vi hoàn toàn hết chỗ nói rồi. Đúng là mụ vợ kiệt xỉ, tiền của một đống vậy mà vẫn còn chi li như vậy, đúng là không biết tiết kiệm nhiều tiền thế để làm gì.

"Em không thấy chán à, mau đi làm tóc đi, đừng có đứng đây nữa..."
Cận Hữu Vi chán ngán khoát tay.

Chung Hải Vận giận dỗi đi ra, vừa đến chỗ rẽ thì lấy điện thoại gọi cho Vương Kim Căn:
“ Vương tổng à, tôi là Võ Chung Hải Vận đây, đúng là tôi…Chuyện đó khá là phiền phức. Người ta không thanh toán nợ, đúng thế. Cái tên Liễu Tuấn đúng là cao tay, bí thư thị ủy cũng không yên với hắn, không dễ giải quyết…mười vạn? Hì hì, Vương tổng, tôi thấy hình như anh vẫn chưa hiểu tình hình rất nghiêm trọng, nếu không giải quyết ổn thỏa thì ngồi tù như chơi…Nếu là tôi thì cũng phải chuẩn bị ít nhất ba mươi vạn, thế cũng chưa chắc đã thành, phải xem tối nay chồng tôi nói chuyện với Liễu Tuấn thế nào đã mới biết kết quản. Dù thế nào nếu giúp được sẽ giúp…Chuyện của anh, chồng tôi luôn lưu tâm anh mau chuẩn bị tiền đi…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi