TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Đừng tưởng Hữu Cận Vi nói chuyện điện thoại sỗ sàng thế nhưng mà làm việc cũng rất lịch sự. Hắn đến khách sạn Ngọc Lan sớm vài phút để đón Liễu Tuấn. Hắn là khách quen ở đây, mỗi lần đến tổng giám đốc lại đích thân ra đón. Tổng giám đốc cũng hiểu có thể đắc tội quan nhưng không thể đắc tội nha nội.Quan xuất chiêu còn có tuần tự, chứ nha nội mà xuất chiêu thì không có trình tự, quy tắc nào hết.

Huống chi Cận Hữu Vi lại là nha nội nhất cái tỉnh A này, vốn cũng là công tử nhà giàu đến đây để tiêu tiền, giảm giá có giảm thật nhưng mà không ăn không uống không, so với một số nha nội khác còn tốt hơn nhiều. Mọi người đều biết, Cận công tử là người có máu mặt.Nhưng mà lần này, tổng giám đốc thấy khá buồn bực không biết là ai mà công tử lại đứng ở cửa để đón. Trong ấn tượng của hắn thì đây đúng là hiếm thấy, đến ngay cả phó huyên trưởng cũng chưa từng thế này không biết người này là người thế nào.

Tổng giám đốc trong nội tâm cũng khá hiếu kỳ.Gần bảy giờ một chiếc Audi 100 xuất hiện trước cổng khách sạn.Tổng giám đốc không cẩn thận nhìn biển số nên nghĩ nhân vật để Cận công tử đích thân đón không phải là chiếc xe này.Không ngờ Cận công tử lại đứng dậy đi về phía chiếc xe đó.
Từ trong xe một thanh niên cao lớn bước xuống.

"Liễu Tuấn, chào cậu!"
Cận Hữu Vi đi về phía trước chào hỏi.

Liễu Tuấn bèn cười.Cận công tử mặc áo sơ mi, quần trắng, giầy đen, đầu tóc hơi rối, ngoài chiếc nhẫn cưới ra thì không có đồ trang sức nào nữa, nhìn sao cũng không thấy giống nha nội nhất thành phố này.

"Cận công tử chào anh."

"Đừng có khách khí thế, tôi gọi cậu là Liễu Tuấn thì cậu cứ gọi tôi là Cận Hữu Vi, nếu không tôi gọi cậu là Liễu công tử?"

"Xin cứ tự nhiên!"
Liễu Tuấn cũng không để ý.

"Ha ha. Được lắm không hổ là lãnh đạo cấp cao. Mời!"
Cận Hữu Vi khẽ đưa tay mời.

Liễu Tuấn này đúng như tin đồn, phải nói là lợi hại, để cho tên cáo già xảo quyệt Đinh Ngọc Chu thấy khó nhằn cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Giám đốc khách sạn Ngọc Lan hoàn toàn ngây ra, không hiểu lai lịch của người này như thế nào mà Cận Hữu Vi đích thân ra nghênh đón. Nếu như hắn cũng là nha nội thì cả tỉnh A này làm gì có nha nội nào hơn Cận Hữu Vi .

Cha người ta là “ đại ca” tỉnh ủy huống hồ khi nãy Cận Hữu Vi nói người đó là lãnh đạo cán bộ thế thì càng không nên ra vẻ không nể mặt Cận Hữu Vi. Trong quan trường trẻ tuổi như vật mà không nịnh nọt con trai tỉnh trưởng thì còn nịnh ai nữa chứ?

Khi tổng giám đốc miên man suy nghĩ, Cận Hữu Vi đã cùng Liễu Tuấn đi vào thang máy. Em vợ của Cận Hữu Vi chính là Chung Hải Tinh tổng giám đốc công ty bất động sản Tinh Vũ, chạy theo đúng là như con chó con đi theo đuôi.

Vào phòng 2008, Liễu Tuấn bị bàn tiệc thịnh soạn, xa hoa làm cho giật mình, chắc phải có đến hai mươi ba mươi món. Cả bàn 12 người ngồi tất cả đều bày chật kín. Nhìn lướt một lượt, tôm hùm, cua biển đủ cả. Ngọc Lan là thành phố nằm trong nội địa, bàn tiệc thế này cũng phải mất mấy nghìn nhân dân tệ.

"Cận công tử, có phải là nhiều quá không? Làm sao ăn hết được?"
Liễu Tuấn cũng không khách khí ngồi vào vị trí chính giữa nói.

"Hì hì, Liễu công tử, ăn không hết là một chuyện gọi lên là chuyện khác. Cậu là khách quý những chuyện keo kiệt nhỏ nhặt tôi không làm được."
Cận Hữu Vi ngồi cách Liễu Tuấn hai ghế.
Liễu Tuấn khẽ gật đầu.

"Liễu công tử... gọi như vật thật là ngượng quá, tôi gọi cậu là Liễu Tuấn nhé, cậu gọi tôi là gì cũng được. Liễu Tuấn đây là em vợ tôi, Chung Hải Tinh đang giúp tôi quản lý công ty bất động sản Tinh Vũ. Nó còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, nói linh tinh với cậu, cậu là người lớn đừng chấp nó. Chung Hải Tinh mau qua đây nhận tội, phạt ba chén, xin lỗi bí thư Liễu Tuấn.”
Cận Hữu Vi quát lên.

Thấy anh rể ra vẻ rồi lại nhìn Liễu Tuấn vẫn không có thay đổi gì, Chung Hải Tinh biết mình thất lễ thiếu chút nữa gây đại họa. Đừng có tưởng Liễu Tuấn vốn căn cơ ở tỉnh N nhưng mà Liễu nha nội vẫn là nha nội, từ xa đến nhưng mà vẫn rất uy phong hiển hách không phải là loại mà hắn có thể địch nổi.

Chung Hải Tinh lập tức mở chai rượu Mao Đài trên bàn nói với Liễu Tuấn: “ Bí thư Liễu, thật không phải tôi không biết điều nên mạo phạm anh, xin anh tha lỗi.”

Hắn vừa nói vừa rót ba chén rượu.
Liễu Tuấn vẫn không nói gì, lông mày cũng không nhíu lấy một cái.
Chung Hải Tinh loại người như hắn có đắc tội hắn, thất lễ với hắn hắn cũng không để ý. Nói thật Chung Hải Tinh đến tư cách để hắn giận cũng không có. Nhưng mà Cận Hữu Vi không giới thiệu về thân phận của Chung Hải Tinh trước cửa, đến đây mới nói chứng tỏ hắn bề ngoài có vẻ sỗ sàng nhưng mà làm việc khá chu đáo. Có thể mở rộng quy mô của công ty Tinh Vũ như vậy không phải là dựa vào cái mác nha nội không mà được. CHắc chắn hắn cũng là một tên biết về thương trường.

Thấy biểu hiện của Liễu Tuấn không thay đổi gì, Chung Hải Tinh âm thầm chửi rủa trong lòng.Cận Hữu Vi nheo mắt nhìn Chung Hải Tinh nói : "Được rồi, cậu đi ra ngoài đi, sau này làm việc cho cẩn thận, mắt mở to ra một chút đừng có mà gây họa nữa."

Chung Hải Tinh trong lòng nghiến răng nghiến lợi, chửi thầm Cận Hữu Vi nhưng không dám nói ra nửa chữ.

"Liễu Tuấn, hai chúng ta ngồi uống rượu không có gì thú vị, tôi gọi thêm bạn đến cậu không ý kiến gì chứ?"
Liễu Tuấn cười không từ chối.

“ Đây là tiểu Hoa, Hoa Viễn Hàng, con trai của bí thư chính pháp tỉnh ủy, hai người làm quen một chút sau này còn đi lại."

Cận Hữu Vi giới thiệu Liễu Tuấn với một người đi cùng, ước chừng khoảng hai sáu hai bảy tuổi, cao tầm trung, trông có vẻ cao ngạo. Từ cửa vào hắn không nói câu nào, lúc này mới hướng về phía Liễu Tuấn khẽ gật đầu nói: “ Xin chào bí thư Liễu.”

Hoa Quân Đình bí thư chính pháp tỉnh ủy mới được điều đến, trước kia ông ta là trưởng công an tỉnh.Trước khi Trì An Phong từ chức ba năm thì nhậm chức bí thư chính pháp tỉnh ủy nhưng mà Hoa Quân Đình và Cận Tú Thực có quan hệ thân thiết, Liễu Tuấn tin chắc là như vậy. Trước mắt hệ thống ban kỷ luật thanh tra không hiển hách như sau này nhưng mà cũng đã bắt đầu độc lập hơn.

Rất nhiều bí thư tỉnh ủy các tỉnh đều khó mà khống chế được ban kỷ luật thanh tra của tỉnh mình. Chính pháp ủy cũng là một bộ phận quyền lực khác. Bí thư tỉnh ủy Cận Tú Thực đương nhiên là nắm quyền trong tay mình, muốn lên cái chức bí thư chính pháp e rằng có chút khó khăn.

Hôm nay Cận Hữu Vi mời Liễu Tuấn ăn cơn không mời người khác, chỉ mời con của Hoa Quân Đình đến có thể thấy bọn họ cùng một hội. Cận Hữu Vi qua lại với các nha nội khác không thể không do ảnh hưởng của gia đình, nếu như hai Cận Tú Thực và Hoa Quân Đình chỉ là quan hệ bình thường thì đương nhiên Cận Hữu Vi và Hoa Viễn Hàng cũng chỉ qua lại mà thôi, nhưng mà hôm nay chuyện quan trọng như vậy lại cho hắn đến nghe cùng, có thể thấy mối quan hệ đặc biệt.

"Chào Hoa khoa trưởng!"
Liễu Tuấn gọi theo chức danh.

Cận Hữu Vi và Hoa Viễn Hàng kinh ngạc.
Chức vụ của Hoa Viễn Hàng tại tỉnh cũng không hiển hách gì, chỉ nhậm chức khoa trưởng ngục giam của tỉnh mà thôi. Mặc dù cha con cùng hệ thống nhưng mà cũng có chút kiêng kị, chức vụ của Hoa Viễn Hàng quá thấp vốn dĩ luôn kéo theo các vấn đề tị nạnh.Với xuất thân của hắn hai sáu tuổi làm khoa trưởng quả là có chút thấp kém.
Nhưng mà, điều khiến hai người kia kinh ngạc là Liễu Tuấn lại gọi bằng chức vụ của hắn. Cho thấy Liễu Tuấn rất hiểu biết về bọn họ mà bọn họ hôm nay mới lần đầu gặp mặt.

Nghĩ đến đây Cận Hữu Vi và Hoa Viễn Hàng không khỏi đề cao cảnh giác. Hoa Viễn Hàng vốn dĩ không phục Liễu Tuấn, coi thường hắn, tuổi thì xấp xỉ nhau nhưng mà hắn chức cao vọng trọng, còn mình thì mãi cứ lẹt đẹt.
Dựa vào cái gì chứ!Nhưng lúc này hắn không còn nghĩ như thế nữa.

"Ha ha, Liễu Tuấn, cậu đúng là rất hiểu về tình hình gia đình của huyện ủy, vậy có phải là cậu bí mật điều tra về chúng tôi không?"
Cận Hữu Vi nhanh chóng khôi phục thần sắc, cười nói. Việc điều tra gia đình các cán bộ tỉnh ủy không có gì là phạm tội nhưng mà là chuyện tối kị.

Liễu Tuấn mỉm cười, nói : "Bí mật điều tra, e rằng cả tỉnh này có không ít người như vậy."

Đúng là như vậy, để tiếp cận gia đình lãnh đạo chỉ có một cách đó mà thôi.
"Ha ha, không nói chuyện này nữa, chúng ta uống rượu."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi