TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Uống được hai chén rượu thì giám đốc khách sạn Ngọc Lan đẩy cửa bước vào theo sau là ba cô gái trẻ.

"Ha ha, các vị lãnh đạo, cảm ơn đã đến khách sạn của chúng tôi, tôi mời các vị một ly!" Tổng giám đốc cười tủm tỉm giơ chén uống cạn: “ Tôi xin cạn một chén kính lễ, ba vị cứ tự nhiên.”

Cận Hữu Vi cũng uống cạn chén, Liễu Tuấn và Hoa Viễn Hàng chỉ nhấp môi một chút. Làm quan nếu chén nào cũng uống cạn thì đừng có mơ mà tỉnh táo được.

"Tiểu Cận, phòng này hơi to, ba người có vẻ hơi rộng tôi gọi thêm ba em đến phục vụ rượu."
Tổng giám đốc cười ha hả đẩy ba cô gái lên trước.

Cận Hữu Vi cười nói: "Hàng hóa thế nào đây, giới thiệu cái đã nào, không tươi ngon không lấy đâu."

"Ha ha, tiểu Cận nói vậy là không nể mặt tôi rồi, tôi nào dám không đưa cậu hàng tươi ngon, lẽ nào không muốn sống nữa? Yên tâm, đây đều là những nhân viên phục vụ chúng tôi mới tuyển.”
Tổng giám đốc đã quá hiểu tính khí của hắn.

Cận Hữu Vi gật đầu, chợt nhớ tới hôm nay có khách đến nên nói với Liễu Tuấn: "Liễu Tuấn, thế nào?"

Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Cận công tử cao hứng là được."

"Ha ha, xem ra tôi từ chức là đúng, nếu như còn ở vị trí đó thì chắc cũng giống như cậu bây giờ, lời nói chẳng có chút sức lực nào, được chỉ cần Liễu Tuấn không phản đối thì cứ để họ ở lại.”

Ba cô gái đều khoảng hai mươi tuổi gì đó, dáng người khác nhau, người thì đầy đặn, người thì thon thả, tướng mạo đều rất đoan trang, mặc sườn xám xẻ cao.
Cận Hữu Vi liếc Liễu Tuấn cười nói: "Ngươi vóc dáng lớn, cho cậu cô đầy đặn một chút nếu không không chịu nổi. Cô này tên là gì?"

Cận Hữu Vi chỉ vào một trong ba cô hỏi.

"Tôi tên là Thanh Thanh. "
Cô gái dáng đầy đặn đáp.

"Cô rót rượu cho Liễu Tuấn, phải phục vụ cho tốt nếu không thì phiền cho khach sạn của cô đấy."

Thanh Thanh yêu kiều đi đến ngồi cạnh Liễu Tuấn, dùng hai tay rót rượu cho Liễu Tuấn.

"Liễu Tuấn, tiểu Hoa, uống thêm chén nữa, đêm nay mọi người cứ vui vẻ đi, không say không về."
Cận Hữu Vi giơ chén lên thét to. Liễu Tuấn cũng không nói gì một hơi cạn sạch.

"Được, hay lắm, đầy vào, đầy vào!"
Thanh Thanh vội vàng rót đầy cho Liễu Tuấn, rồi khẽ dựa người vào hắn. Đột nhiên thoáng nhìn sắc mặt trầm tĩnh của Liễu Tuấn, toàn thân không tự chủ được rùng mình một cái rồi ngồi thẳng dậy. Hai cô gái bên cạnh thì đã dán vào người Cận Hữu Vi và Hoa Viễn Hàng.

"Liễu Tuấn, không việc gì phải nghiêm túc như vậy?" Cận Hữu Vi nhíu mày nói : "Sao thế không tin tôi à? Yên tâm Cận Hữu Vi tôi không phải là loại tiểu nhân đâu."

"Rượu, tôi chỉ uống ba chén rượu thôi, Cận công tử có gì thì nói đi!"
Liễu Tuấn lạnh nhạt nói .

Liễu Tuấn cũng không ghét Cận Hữu Vi không biết là hắn giả vờ hay thật như thế nhưng mà tính cách của hắn khiến Liễu Tuấn thấy phản cảm. Con của bí thư tỉnh ủy. Cận Hữu Vi không phải là người keo kiệt nhưng mà trọng tâm không phải là ở đó mà là hắn không thích luẩn quẩn.

Hắn làm lãnh đạo quen rồi, luôn thích làm chủ mọi chuyện.Nói trắng ra là, Liễu Tuấn đêm nay có thể tới, đã là nể tình lắm rồi. Cận Hữu Vi không là gì nhưng mà cũng là con trai của bí thư tỉnh ủy, mọi người đều là nha nội nên nể mặt hắn.

Cận Hữu Vi có chút mất hứng, nói : "Liễu Tuấn tôi xem cậu như bạn bè sao cậu lại xem tôi như người ngoài thế."

Liễu Tuấn cười nói: "Cận công tử, bạn bè cũng có rất nhiều loại. Không nhất định phải uống rượu mới là bạn tốt."

Cận Hữu Vi vỗ bàn, cười nói: "Lời này tôi thích nghe! Nói hay lắm. Được, hôm nay là tôi có chuyện muốn nhờ cậu cứ theo cậu mà làm."
Hoa Viễn Hàng liền nhíu mày.

Hắn cũng biết lai lịch của Liễu Tuấn không bình thường. Con của bí thư chính pháp tỉnh ủy, không thể không để ý đến chuyện này nhưng mà dù thế nào Cận Hữu Vi mới là nha nội nhất tỉnh A này, Liễu Tuấn làm thế có phải là quá kiêu ngạo không? Hoa Viễn Hàng đã cảm thấy có gì đó khó chịu.

Liễu Tuấn nhà ngươi có lợi hại hơn nữa thì dù sao đây cũng là tỉnh A không phải tỉnh N, nếu đắc tội Cận Hữu Vi thì có ích gì chứ?
"Nói như vậy, thì Vương Kim Căn ông chủ của công ty Trường Giang là bạn của tôi, chuyện đó cậu có thể bỏ qua cho anh ta?"
Cận Hữu Vi thấy vậy bèn nói.

Hắn vốn định để mọi người uống rượu rồi cùng nói chuyện, như thế vừa gần gũi, chuyện của Vương Kim Căn cũng chắc chắn giải quyết được.
Cận Hữu Vi có thể phát triển công ty Tinh Vũ như vậy, thủ đoạn trên thương trường đều rất có chừng mực.Mặc dù có cái mác nha nội nhất tỉnh này chưa từng gặp bất lợi gì nhưng hôm nay ai ngờ lại gặp phải Liễu Tuấn, làm hắn khó chịu.

"Cận công tử, anh có hiểu chân tướng của chuyện đó không?"
Liễu Tuấn cũng không vội tỏ thái độ, hỏi ngược lại.

"Tất nhiên, có gì khó hiểu chứ? Công ty Trường Giang trước kia do bí thư tiền nhiệm Trương quản lý. Lúc đó định chuyển nhà xưởng đến huyện Ngọc Tây nhưng nể mặt lão Trương nên mới chuyển về khu Trường Hà, vì chuyện này à mấy tên trong huyện Ngọc tây có ý kiến với cha tôi. Công ty Trường Giang là nguồn lợi nhuận lớn của Trường Hà các cậu, tiền mỗi năm một nhiều, cống hiến cho khu không kể xiết, cậu vừa đến đã “hạ đao” với người ta vậy là cái lý gì?"
Cận Hữu Vi cũng không quanh co nói thẳng.

" Trường Giang gây ô nhiễm môi trường anh có biết không?"
Liễu Tuấn cũng không thèm để ý thái độ của hắn. Hắn cũng không cho rằng con trai của Cận Tú Thực là người ăn nói biết điều. Nhưng mà cũng cần biết Cận Hữu Vi hiểu biết về chuyện này đến mức nào.

"Ô nhiễm môi trường? Không phải là có chút mùi thôi sao? Sản xuất thuốc trừ sâu lẽ nào lại thơm như sản xuất thực phẩm. Liễu Tuấn chuyện này có thể đưa ra điều kiện, nếu khó khăn quá thì tôi sẽ nói với lão Vương, bảo anh ta phối hợp làm việc với các cậu. Phạt ít tiền, bồi thường cho nhân dân quanh vùng là được rồi. lão Vương béo ụt ịt nhưng mà không phải kẻ keo kiệt, tôi dám đảm bảo như thế.”
Cận Hữu Vi nói.

Trong mắt hắn, nguyên nhân thật sự dẫn đến chuyện này hoàn toàn là do Vương Kim Căn không biết làm người. Trường Hà đã thay lãnh đạo cấp cao đến nửa năm rồi mà không thiết lập quan hệ với người ta, cũng khó trách Liễu Tuấn muốn trị hắn.”

Mẹ nó chứ, lãnh đạo không biết nịnh thì chết là đúng rồi.
Liễu Tuấn gật nhẹ đầu, xem ra Cận Hữu Vi hiểu biết nông cạn về vấn đề này. Vương Kim Căn không phải là có quan hệ với Cận Hữu Vi mà là bên nhà vợ hắn, nếu không thì Cận Hữu Vi đã làm rõ chuyện này rồi.
Các dấu hiệu cho thấy, Cận Hữu Vi không phải là kẻ ngu.

"Cận công tử, xem ra anh vẫn chưa hiểu rõ vấn đề!. Theo điều tra của ban bảo vệ môi trường thì công ty Trường Giang đã gây ô nhiễm nghiêm trọng ảnh hưởng đến sức khỏe của người dân trong thôn. Liên quan đến mạng sống của sáu nghìn con người không phải là chuyện nhỏ."

"Nghiêm trọng vậy cơ à? Không đến mức thế chứ? Nếu như vậy thì ban đầu khu Trường Giang các anh không nên cho phép xây dựng công xưởng này ."

"Đúng, đây là một sai lầm, do bí thư Trương trước đó không biết tình hình sản xuất của công ty nên mới gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy."

Cận Hữu Vi trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Vậy các cậu định thế nào?"

"Rất đơn giản. Lập tức ngừng sản xuất. Khu đã quyết định như vậy, hôm nay sẽ niêm phong. Sau đó là tổ chức các đội cứu tế và thiết bị để kiểm tra sức khỏe của nhân dân trong vùng. Nếu như số người bị trúng độc quá nhiều thì toàn bộ tiền kiểm tra và chữa trị sẽ do công ty Trường Giang chi trả và còn phải trả trước…”Liễu Tuấn bình tĩnh nói.

"Đợi đã, cậu nói thế là thế nào?"
Cận Hữu Vi không hiểu lắm mấy thuật ngữ trong ngành.

"Là bỏ tiền ra trước để tạm ứng phó."
Hoa Viễn Hàng giải thích.

"Mẹ ơi, sáu nghìn người, mỗi người một trăm, vậy đã là 60 vạn thế thì còn gì nữa chứ? Tên béo lần này lỗ nặng rồi."
Cận Hữu Vi nhíu mắt nói.

Liễu Tuấn lắc đầu, nói : "Mỗi người một trăm cũng chưa thể chắc chắn được. Nhưng dù tiền có nhiều đến mấy thì công ty cũng phải chi trả, không được ‘mặc cả’ Nếu anh ta không bỏ tiền thì sẽ bán đấu giá công ty."

Hoa Viễn Hàng nhíu mày nói : "Đấu giá nhà xưởng? Liễu bí thư, chuyện này e rằng khu không thể quyết định được."

"Đương nhiên, phải theo trình tự pháp luật, do viện kiểm sát phán quyết sau đó mới thi hành."

Cận Hữu Vi mất kiên nhẫn nói: "Liễu Tuấn, cậu đừng có tung hỏa mù nữa, cậu nói thật xem có còn cách nào thương lượng được không?"
Liễu Tuấn bình tĩnh nhìn hắn hỏi ngược lại: "Cận công tử, anh thật sự muốn nhúng tay vào chuyện này thì hãy suy nghĩ cho kỹ vào?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi