TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Hôm nay là tết nguyên tiêu, nhưng tựa hồ tất cả mọi người đều quên rồi. Liễu Tuấn một mình tới thành phố Ngọc Lan, Vu Hoài Tín nhiều lần muốn nhắc tới chuyện này nhưng rốt cuộc không lấy đủ dũng khí.

Được lãnh đạo tín nhiệm là một việc, nhưng có thể tiến vào không gian tư nhân của lãnh đạo lại là chuyện khác.

Vu Hoài Tin không cảm thấy mình có được vinh dự này, hồng nhan tri kỷ của Liễu bí thư hẳn là có an bài? Lỡ lên tiếng mời mà bị lãnh đạo từ chối thì không hay.

Vu Hoài Tín vốn cẩn thận, đi theo Liễu Tuấn lại càng bị khí độ trầm ổn như núi của y cảm nhiễm, chuyện không nắm đủ tám phần trở lên không làm, không đủ 10 phần không nói.

Bản thân Liễu Tuấn không ý thức được hôm nay là tết nguyên tiêu.

Đi vào chính trường, đặc biệt là thành lãnh đạo, Liễu Tuấn ngày càng không có quan niệm lễ tết nữa rồi, thường thường cần phải nhắc nhở, may mà người nhắc nhở y không ít.

Sắp hết giờ làm, khi y đang đọc văn kiện, thì đột nhiên di động vang lên, Liễu Tuấn cầm lên nhìn, là điện thoại ở biệt thự số một gọi tới.

- Tiểu Vũ à?

Liễu Tuấn nhận điện thoại.

- Anh, làm sao anh biết được là em?

Trọng điện thoại truyền trới tiếng kêu ngạc nhiên của Tiểu Vũ.

Liễu Tuấn cười.

Chỉ có Tiểu Vũ và người làm công mới có chìa khóa của biệt thự mà người làm công lại không biết số điện thoại của y.

- Anh, em đang ở nhà nấu bánh trôi..

Tiểu Vũ thận trọng thăm dò, cô biết Liễu Tuấn rất bận, càng là lễ tết thì lãnh đạo càng bận, vì phải xã giao nhiều. Có điều câu trả lời của Liễu Tuấn làm cô vô cùng vui sướng.

- Ừ, một lát nữa anh về nhà.

Liễu Tuấn đột nhiên nhớ ra hôm nay là tết nguyên tiêu.

- Vâng.

Có thể nghĩ ra điệu bộ gật đầu đáng yêu của Tiểu Vũ lúc này, nhưng Liễu Tuấn không biết rằng sau khi cúp điện thoại, Tiểu Vũ thậm chí vui mừng tới mức quay một vòng, thiếu chút nữa ngã ra đất, may mà không ai nhìn thấy, nếu không tiểu nha đầu xấu hổ chết.

Trở về biệt thiệt, phòng khách sớm đã sáng đèn, nhìn thấy ánh đèn nhu hòa, trong lòng Liễu Tuấn thấy ấm áp, nói thực từ năm mới tới nguyên tiêu, y chẳng có lấy một ngày nhẹ nhõm. Trước khi tới thủ đỏ thì ngựa không ngừng vó đi chúc tết, thậm chí chẳng có mấy thời gian bên vợ con, tới thủ đô rồi thì càng lúc nào cũng trong trạng thái cực độ thận trọng, thời kỳ quan trọng như thế, đi sai một bước, nói sai một câu là khác biệt giữa trời với đất.

Vừa về tới khu Trường Hà lại gặp phải chuyện Lý Huệ, đầu óc cứ vận chuyển liên tục, chẳng nghỉ ngơi tới một giây.

Tới tận bây giờ nhìn thấy ánh đèn ấm áp, bóng hình duyên dáng của Tiểu Vũ, giây thần kinh mới được buông lỏng hoàn toàn.

Cảm giác này thật dễ chịu.

- Anh, anh về rồi.

Liễu Tuấn vừa bước vào cửa, Tiểu Vũ đã tươi cười chạy lên đón, nhận lấy cặp da của y.

Tiểu Vũ bộ váy màu phấn hồng, một cái mũ màu phấn hồng, dưới chân cũng là đôi giày màu phấn hồng, toàn thân trông vô cùng xinh xắn tha thướt, so với mấy tháng trước Tiểu Vũ dư như lớn hơn một chút, đường nét ngày càng trở nên mềm mại, làm thần kinh Liễu Tuấn kích thích mạnh.

Giai đoạn cô gái non nớt chuyển biến thành thiếu nữ thanh xuân là giai đoạn mê người nhất của một cô gái, làm người ta nhìn hết sức thích mắt, Liễu Tuấn không kìm được nhìn cô từ trên xuống dưới.

Nếu là trước kia Tiểu Vũ nhất định xấu hổ cúi đầu xuống, mặt đỏ như gấc chín.

Có điều Tiểu Vũ bây giờ là diễn viên điện ảnh có chút tiếng tăm, trở nên tự nhiên hơn nhiều, đón nhận ánh mắt của Liếu Tuấn, tay xòe váy ra khẽ nhún mình, cười khúc khích nói:
- Anh, em có đẹp không?

- Đẹp!
Liễu Tuấn nói từ tận đáy lòng.

Tiểu Vũ cười càng thêm vui vẻ.

- Anh, anh ngồi đây đi, em về hơi muộn mới làm xong bánh trôi, còn chưa làm thức ăn, anh đợi một chút nhé.. Xem TV trước đi.

Tiểu Vũ giống như một cô vợ nhỏ hiền dịu, kéo Liễu Tuấn tới ghế sô pha ngồi xuống, thay giày cho y, rồi lại lấy lò sưởi tay ra đặt vào trong tay y.

Chưa hết tháng giêng, tiết trời Ngọc Lan vẫn vô cùng giá rét, Liễu Tuấn tập nội công, thân thể cường tráng, không cần sợ, nhưng tâm ý của Tiểu Vũ không tiện cự tuyệt, liền mỉm cười cầm lấy lò sưởi tay, nhiệt độ rất vừa vặn.

Tiểu Vũ lúc nào cũng chu đáo tỉ mỉ.

Liễu Tuấn nghỉ làm đúng giờ, thời sự chưa bắt đầu, TV chỉ có quảng cáo, Liễu Tuấn liền đứng dậy đi tới cửa phòng bếp nhìn Tiểu Vũ làm thức ăn.

- Tiểu Vũ, bộ phim thứ hai bắt đầu quay rồi à?

- Á...

Tiểu Vũ đang chuyên tâm làm thức ăn, không nghĩ tới Liễu Tuấn lại tới nói chuyện với cô vào lúc này, giật mình.

- Có sao không?

- Không sao ạ.

Tiểu Vũ miệng thì nói thế, nhưng tay đưa lên sờ trán, tập tục dân gian, nếu bị hoảng sợ làm như thế nghe nói có thể thu hồn phách đã bay đi quay trở về.

Liễu Tuấn mỉm cười.

- Ừm, bộ phim thứ hai đã quay được một phần ba rồi.

- Lần này là phim gì, vẫn là phim cuộc sống sao?

- Không phải, là phim cổ trang đánh võ, em được làm nữ diễn viên số một đấy.

Tiểu Vũ nói có chút hưng phấn.

- Chúc mừng, chúc mừng, em sắp thành ngôi sao rồi..

Bộ phim Tiểu Vũ đảm nhận vai diễn số hai kia Liễu Tuấn xem rồi, tất nhiên vì nể mặt Tiểu Vũ thôi, chứ trong mắt Liễu Tuấn phim ảnh cuộc sống thời đó chẳng có mấy điểm sáng mà thưởng thức, nhưng so với về sau còn hay hơn nhiều, ít nhất có chút ý nghĩa hàm súc sâu sắc, không hời hợt như phim thế kỷ 21.

Xét toàn bộ phim, Tiểu Vũ tiến bộ rất rõ ràng, mấy tập đầu gượng gạo, tới sau này dần thành thành thục, kỹ xảo diễn xuất không ít, trải qua rèn luyện, được nhận vai chính là hiển nhiên.

Theo suy nghĩ của Bàn Đại Hải, nếu Tuấn thiếu gia đã đưa Tiểu Vũ vào giới giải trí, thì mình phải ra sức đẩy Tiểu Vũ lên làm ngôi sao sáng chói, nữ nhân của Tuấn thiếu gia, không thể kém được.

Có điều Bàn Đại Hải cũng hơi ngạc nhiên, dựa vào kính nghiệm qua vô số nữ nhân, đã phán đoán ra được, Tiểu Vũ vẫn là cô gái thuần khiết, chưa biến thành thiếu phụ xinh đẹp. Thật không biết Tuấn thiếu gia có ý gì, có lẽ thấy Tiểu Vũ còn hơi non, muốn nuôi thêm một vài năm? Cho dù Bàn Đại Hải theo Liễu Tuấn mười mấy gần hai mươi năm trời, vẫn không thể hoàn toàn thấu triệt tâm tư ông chủ này.

Thôi mặc kệ, cứ cung phụng như "chủ mẫu" là được.

- Tiểu Vũ, em có diễn võ được không? Có bị bạn diễn lỡ tay đánh phải không?
Liễu Tuấn tâm tình rất tốt, lên tiếng trêu.

- Có.. À, không, không có..

Tiểu Vũ vừa nấu ăn vừa đáp không suy nghĩ, lập tức phát hiện ra không ổn, vội sửa lời, mặt ửng hồng.

Liễu Tuấn mỉm cười đi tới xoa đầu cô nói:
- Cô bé con cũng biết nói dối với anh rồi.

- Không phải, em, em sợ anh lo.
Tiểu Vũ cắn môi, lấy dũng khí nói:
- Anh, em... Em không còn nhỏ nữa, sắp hai mươi rồi.

Tiểu Vũ có lẽ bất bình vì Liễu Tuấn gọi cô là cô bé con. Cô yêu Liễu Tuấn, nếu như trong lòng y, địa vị luôn là "cô bé" thì tiền đồ không lạc quan.

Nói tới đây Tiểu Vũ vô tình ưỡn ngực lên, vóc người cô đã phát triển rất khả quan, động tác này có thể khiến nam nhân phun máu mũi.

Liễu Tuấn vội chuyển ánh mắt sang bàn ăn.

Tiểu Vũ thấy Liễu Tuấn có chút luống cuông, trong lòng rung động, vừa ngọt ngào lại bối rối, vội vàng làm nhanh thức ăn đặt lên bàn, rồi xới cho Liễu Tuấn một bát cơm đầy, cúi đầu mỉm môi cười trộm.

Thấy dáng vẻ của Tiểu Vũ, Liễu bí thư không biết làm sao.

Liễu bí thư đúng là ít khi bị một cô gái nhỏ cười trộm, chỉ đành ăn từng miếng lớn, làm một hơi ba bát cơm, rồi lại ăn một bát bánh trôi lớn, lập tức ra phòng khách xem thời sự.

Tiểu Vũ lòng như có hoa nở, dọn dẹp bát đũa xong tới phòng khách, ngồi kề bên Liễu Tuấn, một tay cứ giấu sau lưng, trên mặt thi thoảng lại hiện lên nụ cười ấm áp.

Liễu bí thư đột nhiên cảm thấy không sao xem tiếp thời sự được nữa, toàn thân có chút khô nóng.

Biến hóa nhỏ này, Tiểu Vũ tất nhiên là không phát giác, cô lấy dũng khí đưa một cái hộp nhỏ tinh xảo giấu sau lưng ra.

- Anh, tặng quà cho anh này.

Tiểu Vũ rụt rè đặt món quà trước mặt Liễu Tuấn, nhìn ánh mắt mong mỏi, tựa hồ sợ Liễu Tuấn từ chối.

Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên:
- Vì sao lại tặng quà cho anh?

Tiểu Vũ lí nhí đáp:
- Em... Muốn tặng quà cho anh.

Cô gái tặng quà cho chàng trai mình thích, đúng là chẳng cần lý do.

Liễu Tuấn mỉm cười nhận lấy.

- Anh mở ra xem có thích không?
Tiểu Vũ nói đầy chờ đợi:

- Được.

Liễu Tuấn mở hộp ra, đó là một chiếc đồng hồ Rolex, tạo hình rất phóng khoáng.

- Tiểu Vũ, cám ơn em, anh rất thích.

Tiểu Vũ lại thở phào, chiếc đồng hồ này cô nhờ giám đốc Lâm mua từ tận thành phố Nam Phương tới, tiêu mất gần một vạn đồng. Mặc dù cô hiện giờ thành ngôi sao nhỏ rồi, nhưng Bàn Đại Hải chưa được lệnh của Tuấn thiếu gia, cũng không dám trả lương quá cao, chiếc đồng hồ này đã tiêu gần hết sỗ tiền cô tích góp được, biết Liễu Tuấn không thích phô trương, Bàn Đại Hải không dám tự ý mua đồng hồ vàng.

- Anh, để em đeo cho.

Tiểu Vũ cười chúm chím, tháo chiếc đồng hồ kiểu Thượng Hải cũ xuống, đặt lên bàn, rồi lại đeo chiếc đồng hồ Rolex lên, ngẹo đầu bên nọ bên kia nhìn, hết sức hài lòng.

Liễu Tuấn nâng cổ tay lên xem, khẽ gật đầu.

Chiếc đồng hồ vừa khoáng đạt lại chắn chắn này rất phù hợp với khí độ của y.

Tiểu Vũ nhỏ giọng hỏi.
- Anh, tối nay em ở đây với anh một đêm được không? Hôm nay là tết nguyên tiêu.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.

Tiểu Vũ liền khoác lấy tay y, ngả đầu tựa vào vai, cực kỳ thỏa mãn

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi