TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Công ty Ngọc Tây nằm phía đông huyện Ngọc Tây, kề sát với thành phố, từ khu Trường Hà tới công ty điện cơ, cần đi qua hết cả thanh phố Ngọc Lan, dưới điều kiện không bị tắc xe cũng phải đi hết hơn 1 tiếng đồng hồ.

Liễu Tuấn không đi chiếc xe của thành ủy mà đi chiếc xe Audi 200 tự mình mới mua, cùng Vu Hoài Tín tới công ty điện cơ để tìm hiểu tình hình.

Không phải Liễu Tuấn thích "thường phục vi hành", có điều đối khi thâm nhập cơ sở, nắm tư liệu trực tiếp là rất cần thiết.

Từ lá thư Trương Văn Ba phản ánh mà xét, tình huống của Cty điện cơ Ngọc Tây khá phức tạp, Thương Việt rốt cuộc là tác phong bá đạo, đọc đoán hay là còn vấn đề kinh tế thì rất khó nói.

Nếu như Lý Huệ với Thượng Việt là đồng hương, cho dù không thể khẳng định giữa hai người có quan hệ riêng tư hay không, Liễu Tuấn thấy vẫn phải nên cẩn thận một chút, vì Cty Ngọc Tây là quốc xĩ cốt cán, là đối tượng Liễu Tuấn cực kỳ quan tâm.

Căn cứ vào tư liệu cục thống kê quốc gia mà xét, năm ngoái toàn quốc có tổng cộng mấy vạn quốc xĩ hoàn thành cải tạo cổ phẩn, giá trị cổ phiếu đạt hơn 600 tỷ đồng, cục thống kế kết luận bước đầu tiên của cải cách quốc xĩ thành công, sau này phải tiếp tục cải cách sâu hơn, tiến một bước phối hợp với văn kiện quốc kế ủy.

** nhắc lại: quốc xĩ – xí nghiệp quốc hữu, kế ủy – ủy ban kế hoạch.

Tình hình cải cách quốc xĩ toàn quốc thực sự như thế nào thì Liễu Tuấn không tìm hiểu, không dám tùy tiện bình luận, có điều tình hình ở thanh phố Ngọc Lan thì không lạc quan, tiêng nhìn từ con cố mà xét thì rất nhiều công ty quốc xĩ ở Ngọc Lan đã hoàn thành cái tạo, nhưng đó chỉ là con số phía chính phủ mà thôi.

Liễu Tuấn biết, nếu đi tin vào những con số này thì sẽ thành quan liêu thực sự, nói khó nghe một chút thì con số này giống như một tấm bọt biển vậy, bóp cho một phát là tóp đi ngay.

Nhìn từ tình huống thực tế Ngọc Lan, trừ khu Trường Hà thực sự có 90% quốc xĩ hoàn thành cổ phần hóa, tiền vào vòng tuần hoàn tốt, các quốc xĩ khác cải tạo vận hành cực tệ, Liễu Tuấn thậm chí còn hoài nghi một số quốc xĩ lấy cớ cải tạo cổ phần, bị quan viên và thương nhân bất lương câu kết biến tướng khoét sạch chỉ còn lại cái xác rỗng.

Trong ký ức kiếp trước của Liễu Tuấn, vụ án như thế trên cả nước không ít, cái gì cũng chỉ theo đuổi con số báo cáo đẹp mắt, lỗ hổng pháp luật và chế độ khắp nơi, rất nhiều quốc xĩ khi tiến hành cải cách thiếu giám sát, làm tại sản bị hạ thấp nghiêm trọng, phần tử bất lương dùng giá cực thấp mua đại bộ phận cổ phiếu, tiếp cho chia chác tài sản quốc gia như chia củ cải.

Liễu Tuấn không tin Ngọc Lan là thế ngoại đảo viên, mọi người có tư tưởng tự giác cao, không có sâu mọt xuất hiện.

Căn cứ là tư liệu Vu Hoài Tín tìm hiểu được thì công ty Ngọc Tây cuối nắm ngoái đã hoàn thành cải tạo cổ phần, tình huống Trương Văn Ba tố cáo là trước khi cải tạo, còn Trương Văn Ba đã tới Giang Khẩu làm công mưu sinh, không hiểu chuyện về sau.

Liễu Tuấn họp xong mới cùng Vu Hoài Tín lên đường, đến được công ty Ngọc Tây thì đã là 12 giờ trưa.

Nhìn hoàn cảnh xung quanh công ty thì nơi đặt công ty không hẻo lánh lắm, cơ bản tiếp giáp với huyện Ngọc Tây, cửa công ty có một quảng trưởng rất lớn, gần ngã tư có không ít cửa hàng, còn cả quán hàng rong, giữa trưa, người qua người lại rất náo nhiệt.

- Bí thư, đó là công ty điện cơ..

Vu Hoài Tín gửi xe xong, tới bên cạnh Liễu Tuấn, chỉ quần thể công trình kiến trúc cách đố không xa nói.

Quy mô Cty Ngọc Tây không nhỏ, khu nhà xưởng và túc xa nối liền với nhau, cửa lớn trang trí rất hào hoa, nếu chỉ riêng nhìn bề ngoài thì hết sức bề thế, giống Cty Trường Phong, cũng có một thời kỳ huy hoàng ngắn ngủi, cùng với cạnh tranh khốc liệt, quản lý không tốt, gần đây đã xuống dốc nghiêm trọng, chỉ còn lại cái vẻ ngoài lộng lẫy.

Liễu Tuấn nói:
- Đi vào xem sao.

Vu Hoài Tín do dự nói:
- Bí thư, tôi thấy trước tiên nên tìm chỗ ăn cơm đã, ăn xong hãy tìm hiểu cũng không muộn.

Vu Hoài Tin ăn không nhiều lắm, lúc này không cảm thấy đói, có điều hắn biết rõ sức ăn của Liễu Tuấn, nếu có tình huống đặc thù, đến giờ là nhất định phải ăn cơm.

Ra ngoài "vi hành", cũng không thể để lãnh đạo đói được.

Tìm hiểu tình hình không cần vội tức thì.

- Được, ăn cơm trước.

Liễu Tuấn gật đầu, tới một hiệu ăn nhỏ cách cửa công ty không xa, nhìn qua thì hẳn là có cấp bậc cao nhất xung quanh đây rồi. Thực ra trước kia là xây theo quy cách nhà ở, người dân khu ngoại ô sau khi một số ít giàu lên cơ bản đều xây nhà ở, sau đó mới xửa thành cửa hiệu.

Cái hiệu ăn này tên dân quê mùa, là "Hảo tái lai"
*** Ngon thì lần sau lại tới.

Vu Hoài Tín rảo bước đi trước Liễu Tuấn, vào hiệu ăn nhìn qua, thấy gọn gàng sạch sẽ, hai người liền đi lên tầng hai, không ngờ hiệu ăn này buôn bán không tệ, hai phòng bao đều đã đầy khách, Liễu Tuấn liền chọn mộ chỗ gần cửa sổ, xoay lưng về phía cầu thang ngồi xuống.

- Hai vị khách dùng gì?

Phục vụ là một người phụ nữ trên 30, trông mặt mũi đàng hoàng, mặt mang theo chút khí chất người có học, thái độ lịch sự, Liễu Tuấn không khỏi ngạc nhiên, một người người như thế không giống phục vụ cho lắm.

Vu Hoài Tín hiển nhiên không để ý tới điều này, chọn mấy món Liễu Tuấn thích ăn.

Phục vụ lại hỏi:
- Hai vị có uống rượu không?

Vu Hoài Tín nhìn Liễu Tuấn hỏi ý kiến.

Liễu Tuấn lắc đầu:
- Thôi, trưa không uống rượu, ăn cơm đã.

Vu Hoài Tín liền dặn:
- Vâng! Phục vụ cho thêm chút cơm, nhanh vào nhé.

Liễu Tuấn không khỏi buồn cười, hình như những người đi ăn cùng y đều nhớ bảo phục vụ cho thêm cơm, đường đường bí thư thành ủy chả khác gì hảo hán giang hồ.

- Vâng, có ngay ạ.

Nhà bếp làm việc rất mau mắn, thức ăn cùng một tô cơm lắn được đưa lên, Vu Hoài Tín xới cho Liễu Tuấn một bát đầy.

Liễu Tuấn gắp một miếng thịt xào cho vào miệng, gật đầu nói:
- Khá ngon.

Vu Hoài Tín cười:
- Thường thường loại cửa hiệu thể này làm thực ăn hợp khẩu vị hơn, vì đều là thức ăn thường ngày.

Đang ăn cơm thì cầu thang cười nói ồn ào, có năm sáu vị khách đi lên, trong đó có một nam nhân giọng rất lớn, cười ha hả khiến tầng hai như muốn rung rinh.

- Sao, không còn phòng bao nữa à? Làm ăn kiểu gì thế, sao không nói trước?
Nam nhân thô hào đó nghe nói không có phòng báo, rất là bất mãn làm om lên:
- Hôm nay tôi mời khách quý đấy.

Vu Hoài Tín nghe thế không khỏi buồn cười.

Nói là khách quý mà lại mời cơm ở một hiệu bên đường, có thể thấy chẳng quý lắm.

- Xin lỗi, hôm nay chúng tôi hết phòng bao rồi.
Một phục vụ trẻ tuổi khác liên tục xin lỗi.

- Chu khoa, hay là chúng ta lên huyện ăn?
Nam tử thô hào kia hỏi một vị khách.

- Thôi, cứ ăn ở đây đi, không sao cả.
Đáp lời là một vị khách nữ.

Nghe cái giọng nói này Liễu Tuấn hơi cau mày lại, Liễu bí thư trí nhớ không tệ, lại thêm cái quan hàm "Chu khoa" liền nhớ tới một người, là Chu Lệ con gái Chu Phi Dược, hiện làm việc ở cục Thương Nghiệp. Cô ta từng cùng Chu Phi Dược tới biệt thự số một bái phỏng y, cái giọng nói cố ý nói "thỏ thẻ" làm Liễu Tuấn có ấn tượng sâu sắc.

Cốc Tòng Chính và Chu Phi Dược đều vào tù, chồng của Chu Lệ tất nhiên thất thế, cô gái này vẫn được người ta coi là "khách quý" tiếp đãi, có thể thấy có bản lĩnh, không thể xem thường.

Nam tử thô hào nói:
- Hôm nay thật có lỗi với Chu khoa, lần sau nhất định bồi thường.

- Giám đốc Lương không cần khách khí, mọi người đều là đồng chí cả, cậu nệ thế làm gì.

Chu Lệ đáp lời, mặc dù là bạn bè qua lại bình thường vẫn cố ý làm điệu giọng, làm Liễu Tuấn nghe sởn gái ốc, không biết là những người khác có đồng cảm với Liễu bí thư không, có lẽ có kẻ thích chưa biết chừng.

- Phục vụ, ra đây nào.
Sáu người đó ngồi xuống bàn cách đó không xa, giám đốc Lương lại hét toáng lên.

Phục vụ vội vàng đưa thức đơn tới, giám đốc Lương phất tay:
- Thực đơn cái gì, tôi không phải là khác lạ... Gà hầm nồi đất, thịt dê ... Ha ha, Chu khoa, cái hiệu này tuy nhỏ một chút, nhưng đầu bếp tài nghệ rất được, đặt biệt là món gà hầm nổi đất, lát nữa Chu khoa nếm thử ...

Chu Lệ cười:
- Giám đốc Lương nói ngon thì nhất định là ngon rồi.

- Ha ha, Chu khoa thật biết nói chuyện, chẳng trách nổi danh trong hệ thống công nghiệp chúng ta, ngay cả giám đốc Thượng của chúng tôi cũng khen không ngớt.
Giám đốc Lương nịnh nọt.

Vu Hoài Tín hạ thấp giọng nói:
- Ngươi này tên là Lương Lượng, lượng trong trăng sáng, trước kia là phó giám đốc công ty điện cơ.

- Trước kia à?

- Vâng, năm ngoài từ chức rồi, lần này công ty điện cơ cổ phần hóa, hắn là một trong số cổ đông.

Liễu Tuấn cau mày lại.

Phó giám đốc cũ từ chức trước khi cổ phần hóa, rồi lập tức lắc mình biến thành cổ đông, thú vị đây, xem ra cái công ty này đúng là có một số nội tình không cho ai biết.

- Ấy, Trầm Đan? Làm sao lại là cô?
Giám đốc Lương đột nhiên kêu lên như phát hiện ra lục địa mới.

- Đúng là tôi, phó giám đốc.

Cô phục vụ hơn ba mươi tuổi kia đám rất chừng mực.

- Ha ha đường đường là cán sự văn phòng phải đi làm phục vụ rồi! Sao, Trương Văn Ba còn khỏe chứ, trốn đi đâu rồi, đi cáo trạng có đã không? Có phải tới thủ đô tố cáo rồi không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi