TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Lý Huệ tất nhiên không đi chọn thợ mát xa, thuận miệng gọi một số, quản lý liền đưa người tới.

Liễu Tuấn đột nhiên phát hiện thợ mát xa của Cận Hữu Vi đã đổi người, lấy làm lạ hỏi:
- Cận Hữu Vi, Hiểu Xuân đâu?

Cận nha nội liếc xéo y, cười đểu:
- Sao, nhớ rồi à? Nếu cậu thích Hiểu Xuân thì phải nói trước chứ, giờ thì muộn rồi, tôi nạp thiếp rồi.

Liễu Tuấn hiểu ra, vừa tức mình vừa buồn cười, mắng:
- Làm bậy.

- Này, tôi hoàn toàn làm theo quy củ của cậu đó, không phải cậu nói muốn động vào cũng được, nhưng động vào là phải chịu trách nhiệm sao? Tôi không nhịn được đụng rồi, đương nhiên là phải thu nạp, sao nào, làm đúng quy củ cũng bị mắng à?

Cận Hữu Vi làm om sòm lên.

Liễu Tuấn lắc đầu, mặc xác hắn.

Tiểu cô nương đơn thuần từ vùng núi tới như Hiểu Xuân, không may lưu lạc tới chốn ăn chơi kết cục được định trước. Cận Hữu Vi có chút lăng nhăng ra thì không tệ, Hiểu Xuân được theo hắn, có lẽ là kết cục tốt nhất rồi.

Kiều Kiều trong mắt lộ vẻ hâm mộ.

Những cô gái mát xa ở đây làm vợ bé cho người ta nhiều lắm, Hiểu Xuân làm việc không lâu, đã gặp được nha nội trẻ tuổi có quyền thế như Cận Hữu Vi, đúng là gặp phải vận may lớn, các chị em khác quá nửa là phải theo các lão già khú đế.

Hoa Viễn Hàng cũng là người trầm tính, đám Cận Hữu Vi không lên tiếng nói chuyện chính, hắn cũng không nói, chỉ hưởng thụ xoa bóp.

Phải nói Thúy lam chi dạ là chốn ăn chơi xoa hoa quy mô nhất Ngọc Lan, các cô gái ở đây chẳng những xinh đẹp gợi cảm, mà tài nghệ cũng cao hơn nơi khác một bậc, làm xoa bóp ở đây sướng hơn.

Huống chi Hạ Hâm Xương biết trong phòng toàn là nhân vật lớn, nên chọn những thợ hàng đầu, không tới một tiếng, bốn vị lão đại đã toàn thân thư thái.

Cận nha nội được thợ mát xoa dẫm ở dưới chân, rên hừ hừ nói:
- Này.. Viễn Hàng, cậu nói nhà giam các cậu trống một chỗ phó giám ngục, sao, có thể tranh được không?

Chuyện này Hoa Viễn Hàng đúng là nói với Cận Hữu Vi, khi đó lánh đạo trại giam tỉnh cũng nói chuyện với hắn rồi, tài liệu cũng đã báo lên trên, ai cũng cho rằng chuyện này là ván đã đóng thuyền.

Không ngờ nhắc tới chuyện này, Hoa Viễn Hàng tức giận, mặt mày nhăn như bị, nói:
- Đừng nói nữa, mất hứng.

Cận Hữu Vi ngạc nhiên thốt lên:
- Sao, lão Tương ở sở tư pháp ghê vậy à?

Tất nhiên lão Tương là nói Tương sở trưởng của sở tư pháp rồi.

Không trách được Cận Hữu Vi ngạc nhiên như thế, cha Hoa Viễn Hàng là bí thư chính pháp ủy, vị Tương sở trưởng này dám bỏ qua tài liệu tiến chức của Hoa Viễn Hàng, gan đúng là không nhỏ.

Hoa Viễn Hàng hầm hừ:
- Chẳng liên quan gì tới lão Tương, ông già nhà thôi không chịu, còn mằng cho Tương sở trưởng một trận, nói con trai của Hoa Quân Đình thì được ưu đãi đặc biệt à?...

Cận Hữu Vi chép miệng, lắc đầu nói:
- Hóa ra ông cụ nhà cậu cũng là cũng cổ hủ chả kém gì ông cụ nhà tôi.

Lắc đầu một hồi, Cận Hữu Vi hoài nghi nói:
- Không đúng, ông cụ nhà cậu bình thường đâu giống loại người đó, vả lại còn trẻ hơn ông cụ nhà tôi bảy tám tuổi cơ mà.

Hoa Quân Đình hình tượng công chúng là khá mạnh bạo dám nghĩ dám làm, khác biệt rất lớn với Cận Tú Thật thận trọng vững chức, không ngờ vấn đề đối đãi con cái lại nghiêm túc như thế.

- Khục! Đó là vì...

Hoa Viễn Hàng chỉ nói nửa câu, ánh mắt liếc qua mặt Liễu Tuấn rồi ngậm miệng lại.

Liễu Tuấn mỉm cười.

Hoa Quân Đình không phải không muốn con mình tiến bộ, nhưng thời kỳ thực sự quá mẫn cảm, phải thận trọng. Nghiêm Ngọc Thành vừa nhậm chức bí thư chính pháp ủy TW, ai biết Nghiêm chính cục sẽ có hành động gì? Trước nay quan lớn nhậm chức luôn phải lập uy, Hoa Quân Đình không muốn mình trở thành nạn nhân.

Lý Huệ từ đầu tới giờ không lên tiếng đột nhiên lại nói:
- Hoa khoa, tôi thấy Hoa bí thư không muốn anh tiến bộ cũng tốt. Mọi người là bạn bè cả, tôi nói thật nhé, hệ thống trại giám chẳng phải là đơn vị có gì đáng lưu luyến, theo tôi điều ra đi.

Hoa Viễn Hàng sáng mắt lên, nói có chút gấp gáp:
- Lý thị trưởng có thể điều ra được không?

Quả thực Hoa Quân Hàng ngán trại giam tới tận cổ rồi, chính khoa trưởng trại giam, với người bình thường mà nói là chức vụ không tệ rồi, cũng uy phong lắm, dù sao cũng quản lý mấy nghìn người, dù là phạm nhân nhưng muốn có chút "chất béo" cũng rất dễ. Nếu như không muốn tiến bộ, thì sống rất thư thái, nhưng nếu hắn cứ mãi dây dưa với cảnh sát giám ngục bình thường đời một ngày Hoa Quân Đình nghỉ hưu, hắn sẽ chẳng đáng một xu.

Hắn đâu giống Cận Hữu Vi, có gia sản bạc triệu, dù ông già có lui về vẫn có thể ung dung làm phú ông.

Nếu có thể điều đi thì biển trời thênh thang rồi.

Lý Huệ cười:
- Chuyện do người làm mà, Liễu bí thư thấy thế nào?

Liễu Tuấn cười:
- Chỉ cần Viễn Hàng muốn thì vấn đề không lớn.

- Này Liễu Tuấn, đây là chuyện tốt, cậu lộ ra chút đi, định an bài Viễn Hàng tới đâu? Tệ quá là không được đâu nhé.

Cận Hữu Vi liền xen vào góp vui.

Liễu Tuấn lơ đễnh nói:
- Cục tư pháp thành phố có trống một vị trí phó cục trưởng, không biết Viễn Hàng có hứng thú không?

Hoa Viễn Hàng tức thì kích động.

Cục trưởng cục tư pháp cấp bậc là phó xử, mặc dù là cùng hệ thống chính pháp, cục tư pháp quyền lực không hiển hách nhưu bên công kiểm pháp (công an - Kiểm sát - Tư pháp), nhưng so với chính khoa giám ngục thì tuyệt đối là một bước lên trời. Chưa nói quyền lực ra sao, nhưng đất trời rộng lớn hơn nhiều rồi, công kiểm pháp tùy thời có thể giao lưu nội bộ mà, chỉ cần Hoa Viễn Hàng nhảy ra khỏi thệ thống trại giam, tới thành phố Ngọc Lan, Lý Huệ hoặc Liễu Tuấn ngoắc tay một cái, lập tức có thể đổi sang vị trí thực quyền.

Có điều Hoa Viễn Hàng không thẹn con cháu thế gia, kích đồng thì kích động, nhưng không tới mức lộ ra bộ dạng quá khó coi.

- Liễu bí thư, nếu có thể tới cục tư pháp thì đương nhiên là tốt rồi, có lên được phó cục trưởng hay không không quen trọng.

Hoa Viễn Hàng cố áp chế kích động, tận lực dùng giọng điệu bình tĩnh nói:

- Viễn Hàng, cậu nói thế là coi thường người khác đấy, trước mắt cậu là một phó bí thư thành ủy, một phó thị trưởng thường vụ, phải một chức phó xử mới đáng mở miệng chứ? À, lôi cậu từ trại giam ra nhét vào một chức khoa trưởng nho nhỏ cục tư pháp lại chẳng mất mặt à?
Cận Hữu Vi không tán đồng.

Hoa Viễn Hàng cười, không nói nữa, hắn chẳng có "đạo đức cao vời" như Hoa Quân Đinh, nếu vờ vịt khiêm tốn mấy câu, Liễu Tuấn và Lý Huệ điều ngang chức cho hắn thật thì hối cũng không kịp.

Khi xoa bóp, Cận Hữu Vi cố ý ngồi ở gần Liễu Tuấn, nhỏ giọng hỏi:
- Này Liễu Tuấn, cần gì phải chia ra hai bước? Cậu cứ điểu thẳng Viễn Hàng tới cục công an khu Trường Hà làm phó cục trưởng không phải cũng thế cả sao?

Liễu Tuấn trước kia lộ ý tứ với hắn là điều Hoa Viễn Hàng tới chi cục công an khu Trường Hà, tuy cấp bậc hành chính giống cục tư pháp, nhưng cùng là phó cục trưởng thì quyền lực thực tế khác nhau quá xa.

Liễu Tuấn cười:
- Không thể đi quá nhanh, phải xem suy nghĩ của Hoa bí thư ra sao, hiện giờ chưa nắm bắt được.

Cận Hữu Vi gật đầu.

Hoa Quân Đình trước kia là người cùng phe với Cận Tú Thật nhưng Cận Tú Thật sắp lui về tuyến hai rồi, ông ta còn giữ sự nhất trí với Cận Tú Thật hay không thì khó nói. Cận Tú Thật lựa chọn hợp tác với Liễu Tuấn là vì tiền đồ sau này của Lý Huệ và Cận Hữu Vi, nhưng Hoa Quân Đình còn tại vị, thì suy nghĩ đầu tiên là vị trí của mình, còn về Hoa Viễn Hàng vẫn khá trẻ, Hoa Quân Đình ngồi vững thì không cần phải gấp.

Nếu như Liễu Tuấn điều Hoa Viễn Hàng tới khu Trường Hà thì bước tiến quá nhanh, sợ rằng Hoa Quân Đình bất an, sinh ra biến cố thì ngược lại đâm hỏng chuyện.

Thế cục chưa rõ, ai chẳng đặc biệt cẩn thận.

- Liễu Tuấn cậu có coi vấn đề này quá nghiêm trọng không, chỉ là mấy tên công nhân gây chuyện thôi mà? Toàn tỉnh cải cách quốc xĩ có đâu không có chuyện này? Cần khẩn trương thế không?

Hiện gờ hắn và Liễu Tuấn có thể nói là chiến hữu cùng một con thuyền, nên nói năng không cần cố kỵ. Thực ra Cận Hữu Vi rất có thiện cảm với Liễu Tuấn, nhận thấy người này đầu óc tỉnh táo, hiếm có nhất là rất nghĩa khí với bạn vè, chỉ cần là người của y, nếu chiếu cố được là sẽ làm hết sức.

Giống như hai cha con họ đã nói chuyện, nếu Cận Hữu Vi có thể kết giao tốt với Liễu Tuấn là vận may cả đời, vì thế công tác của Liễu Tuấn gặp trở ngại, Cận Hữu Vi cũng quan tâm.

Liễu Tuấn thở dài:
- Anh cho rằng tôi muốn khẩn trương à?

Cận Hữu Vi im lặng.

Hắn cũng biết đây là kế vẹn toàn của Liễu Tuấn, không có chuyện gì thì tốt nhất, còn nếu có kẻ muốn thừa cơ ra tay với Liễu Tuấn thì cũng không tới mực hoàn toàn không có phòng bị. Ở quan trường nếu cứ mang hi vọng gặp may thì sẽ chết thế nào cũng chẳng hiểu.

Thật lâu sau Cận Hữu Vi mới thở ra một hơi dài, bĩu môi nói:
- Cho nên tôi mới bỏ quan trường, quá nhiều chuyện phiền lòng! Kiếp người sống được mấy chục năm, sao không sống cho khoan khoái!

Liễu Tuấn liếc nhìn hắn.

- Được, được, được , coi như tôi nói sai.
Cận Hữu Vi giơ tay nói:
- Định nói, chim sẻ sao hiểu chí đại bàng phải không?

Liễu Tuấn vỗ vai hắn, cười nói:
- Cận công tử quá khiêm tốn rồi, chẳng qua là lựa chọn khác nhau mà thôi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi