TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Điều Hoa Viên Hàng làm phó cục trưởng cục tư pháp do thị trưởng Thôi Phúc Thành đề ra trên cuộc họp văn phòng bí thư thành ủy, cục tư pháp thuộc về quản lý của chính phủ, do hắn đề xuất ra thảo luận không coi là đột ngột.

Đương nhiên chiếu theo trình tự bình thường, bổ nhiệm cán bộ phải do phòng tổ chức đề ra, cuộc họp văn phòng bí thư này cũng không phải là đề thảo luận vấn đề điều chỉnh cán bộ, Thôi Phúc Thành làm thế hơi kỵ húy.

Có điều Ngọc Lan nay khác rồi, Thôi Phúc Thành cũng không còn như xưa nữa, người người tạo nên ban bí thư thì hắn và Liễu Tuấn là đồng minh, ba người kia mỗi người có suy tính khác nhau, hơn nữa thông thường Điền Hoằng Chính khá nghiêng về phía Liễu Tuấn.

Sau đại hội thứ 15, bí thư trung kỳ ủy tiến vào ban thường ủy, thành một trong bảy cự đầu, đại biểu cho việc TW coi trọng công tác kỷ ủy, phương hướng chung mà nói, vị đại lão này cũng ủng hộ Nghiêm Liễu.

- Thị trưởng, vấn đề điều chỉnh cán bộ, nên chăng đề hội nghị chuyên môn thảo luận.

Thai Tiên Phong khéo léo đề ra ý kiến phản đối, mặc dù chỉ điều chỉnh một cán bộ cấp phó xử không quan trọng lắm, nhưng Thôi Phúc Thành không qua phòng tổ chức là vòng qua Thái Tiên Phong, hắn phản đối là bình thường.

Thôi Phúc Thành chỉ cười không nói.

Liễu Tuấn cười:
- Thái bí thư nói rất có lý, nhưng nếu như đã để xuất ra rồi thì thảo luận một chút cũng được. Tôi thấy dồng chí Hoa Viễn Hàng công tác tư pháp nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, theo tình hình phía bên trại giam truyền về, đồng chí Hoa Viễn Hàng năng lực công tác không tệ,đồng chí này điều vào cục công tác tôi cho rằng có lợi cho việc tăng cường kiến thiết cục tư pháp.

Liễu Tuấn nói rất thỏai mái như đang nhắc tới một chuyện thường ngày vậy.

Thái Tiên Phong mỉm cười, không phản bác nữa.

Hắn đã tỏ thái độ phản đối rồi, không cần phải nhiều lời nữa, nói thế nào thì Hoa Viễn Hàng là co của Hoa Quân Đình, Thôi Phúc Thành để ra tức là đã trao đổi với Hoa Quân Đình, nếu hắn phản đối quá tích cực khó tránh khỏi đắc tội với Hoa Quân Đình.

Không đáng mạo hiểu vì một chức cấp phó xử nhỏ nhoi mà đi đắc tội với bí thư chính pháp ủy tỉnh.

Đinh Ngọc Chu sắc mặt bình thản, nói:
- Đồng chí Hoằng Chính có ý kiến gì.

Điền Hoằng Chính nói:
- Cục tư pháp thuộc về chính phủ, nếu Thôi thị trưởng thấy cần, tôi cũng không phản đối.

Đinh Ngọc Chu gật đầu:
- Được, lần sau đưa lên thường ủy thảo luận .

Hôm sau trên cuộc họp thường ủy, Kim Lập Kỳ đề xuất ra ý kiến bổ nhiệm Hoa Viễn Hàng, mọi người hơi ngạc nhiên, vì cuộc họp này không phải thảo luận điều chỉnh cán bộ.

Có điều những thường ủy khác chỉ bất ngờ, Mạnh Kế Lương thì lại buồn bực.

Thân là bí thư chính pháp ủy, cục tư pháp thuộc quản lý của hắn, vậy mà bổ nhiệm phó cục trưởng lại không báo cho hắn biết trước, chuyện này làm thế là không được.

Xem ra có kẻ ngày càng không coi Mạnh Kế Lương ra gì rồi.

Đương nhiên, chẳng phải tới cuộc họp này mới biết tin, hôm qua văn phòng bí thư có thảo luận rồi, dù hắn chưa bao giờ tham gia họp, nhưng vẫn biết đại khái nội dung thảo luận.

Vốn cho rằng Đinh Ngọc Chu và Thái Tiên Phong sẽ trao đổi với hắn sau cuộc họp, dù hắn có đồng ý hay không thì ít nhất vẫn phải theo trình tự chứ?

Không ngờ chẳng ai nói với hắn mà đưa thẳng lên thường ủy.

Mạnh Kế Lương nhướng mắt lên nhìn khắp một lượng từ Đinh Ngọc Chu tới Thôi Phúc Thành, Thái Tiên Phong, Điền Hoằng Chính cuối cùng là Liễu Tuấn, năm vị chính phó bí thư đều thản nhiên không chút gợn sóng.

Mạnh Kế Lương khóe miệng hiện lên nụ cười trào phúng, chậm rãi lắc đầu.

Tầng cấp này còn chơi những thủ đoạn trẻ con ấy, thật đúng là...

Đinh Ngọc Chu và Thái Tiên Phong không trao đổi với hắn, tất nhiên là muốn hắn trút oán hận lên Thôi, Liễu. Đề nghị này do Thôi Phúc Thành đề ra mà, còn Liễu Tuấn thì tỏ rõ ủng hộ. Được lắm các người không trao đổi với tôi, vậy tôi không liên quan gì tới các người nữa.

Có trách cũng không trách được tôi.

- Các đồng chí có ý kiến gì về đề nghị này thì cùng thảo luận nào.
Đinh Ngọc Chu nói theo thường lệ.

- Tôi tán thành.
Đinh Ngọc Chu vừa dứt lời, Mạnh Kế Lương đã lên tiếng.
- Đồng chí Hoa Viễn Hàng tuổi còn trẻ, có chí phấn đấu, lại luôn làm việc trong hệ thống tư pháp, tôi thấy bổ nhiệm làm phó cục trưởng cục tư pháp là rất thích hợp, hi vọng sau khi đồng chí Hoa Viễn Hàng tới nhậm chứ, có thể mang lại tác dụng tốt cho việc tăng cường công tác kiến thiết tư pháp.

Mạnh Kế Lương có thái độ như thế không ai bất ngờ gì.

Trì An Phong khi còn tại vị, Hoa Quân Đình là sở trưởng sở công an, phó bí thư chính pháp ủy tỉnh, rất hòa hợp với Trì An Phong, vì thế Mạnh Kế Lương tùy không phải hệ Hoa Quân Đình, có điều Trì An Phong nghỉ hưu đã năm năm, Hoa Quân Đình còn tại vị, Mạnh Kế Lương biết phải lựa chọn thế nào.

Hơn nữa ủng hộ Hoa Quân Hàng nhận một chức phó xử cục tử pháp chẳng an có ý kiến gì, Trì An Phong cũng không thể ý kiến. Cùng thời gian trôi đi, ảnh hưởng của Trì An Phong với chính cục tỉnh đã ngày càng giảm bớt, Mạnh Kế Lương tới lúc có sự lựa chọn khác, dù sao hắn còn rất trẻ vừa hơn hơn bốn mươi.

Nếu Mạnh Kế Lương đã tỏ thái độ rõ ràng như thế, kiến nghị này tất nhiên được nhất trí thông qua.

Vì Hoa Viễn Hàng là cán bộ thuộc cục tư pháp tỉnh, cho nên dù kiến nghị được thông qua vẫn phải làm mọt số thủ tục điều động, thường mà nói chỉ là cho có mà thôi. Chuyện này Thôi Phúc Thành đã thu được sự nhất trí của lão Tương rồi, "chuyện tốt" như thế lão Tương trừ gật đầu còn có ý kiến gì được nữa.

Hoa Quân Đình không để con mình tiến bộ là việc của ông ta, Tương sở trưởng phải có thái độ gì là vấn đề nguyên tắc, không thể nhầm lẫn được.

Hoa Viễn Hàng sau khi biết được kết quả thảo luận của thường ủy Ngọc Lan, tâm tình cực tốt.

Liễu Tuấn làm việc đúng là miễn chê, rất nghĩ khí, chưa từng nói xuông. Nhớ tới trước kia bản thân có chút phản cảm với người ta, Hoa Viễn Hàng có chút xấu hổ trong lòng, đợi sau khi nhậm chức phải mời một bữa cho ra trò để cám ơn.

Hơn nữa sau khi điều tới cục tư pháp Ngọc Lan rồi, hắn thành cấp dưới của Liễu Tuấn, làm tốt quan hệ với lãnh đạo là đương nhiên.

Có điều tâm tình tốt đẹp của Hoa Viễn Hàng đã tan biến như xà phòng khi nhìn thấy Hoa Quân Đình.

Hoa Quân Đình nghiêm mặt ngồi trong phòng khách, âm u dễ sợ.

- Ba.
Hoa Viễn Hàng run run lên tiếng chào.

Từ nhỏ hắn đã sợ cha, người xuất thân từ công an này, sát khí rất nặng.

Hoa Quân Đình hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Giỏi đấy, cánh cứng cáp rồi.

- Ba.

Hoa Viễn Hàng lại gọi một tiếng, vẫn rất sợ hãi, nhưng trong giọng nói có chút bất mãn. Dù sao hắn cũng đã trên ba mươi, thành gia lập nghiệp, không phải là đứa trẻ con năm xưa nữa.

Hoa Quân Đinh nhìn con trai trừng trừng, ánh mắt rất lạnh.

Hoa Viễn Hàng không nói nữa, cứ như thế đứng trước mặt cha, nhưng không cúi đầu, chỉ có điều không dám tiếp xúc với ánh mắt như điện của Hoa Quân Đình, còn người hơi run lên.

Hoa phu nhân nhìn thấy cảnh này thì thầm thở dài, đi vào phòng ngủ.

Mấy chục năm rồi, ông già này vẫn cứ dùng thái độ như quân thù quân hằn với con trai, ai không biết còn tưởng Hoa Viễn Hàng không phải là con ruột ông ta.

Dần dần Hoa Viễn Hàng trấn tĩnh lại, người cũng không run nữa, chậm rãi ngồi xuống đối diện với cha, móc thuốc lá ra. Hoa Quân Đình nheo mắt lại, mặc càng sầm lại , nhưng ánh mắt ôn hòa hơn một chút.

- Ba.

Hoa Viễn Hàng lần thư ba lên tiếng, đưa lên một điếp thuốc.

Hoa Quân Đình hừ một tiếng, đưa tay nhận lấy điếu thuốc.

Hoa Viễn Hàng thở phào.

- Nói đi có chuyện gì?

Hoa Quân Đình lạnh lùng hỏi.

Hoa Viễn Hàng hoàn toàn trấn tĩnh, lưng vốn ưỡn thẳng lại ưỡn thêm một chút, cân nhắc từ ngữ nói:
- Cận Hữu Vi làm cầu dẫn, Liễu Tuấn đề nghị, Lý Huệ cũng có mặt.

- Lý Huệ cũng có mặt.

Hoa Quân Đình nhướng mày lên, hơi bất ngờ.

- Vâng.
Hoa Viễn Hàng gật đầu:
- Nếu chẳng phải có Lý Huệ ở đó con đã không đồng ý.

Sắc mặt Hoa Quân Đình dịu đi một chút, con trai nói được câu này tức là đã hiểu được chút gì đó, xem ra mình phải nhận thức thêm về nó rồi.

Hoa Quân Đình đột nhiên hỏi:
- Liễu Tuấn có điều kiện gì?


Hoa Viễn Hàng hơi kinh hãi, chần chứ nói:
- Y không có điều kiện gì.

Hoa Quân Đinh chậm rãi gật đầu, lạnh nhạt nói:
- Rất giỏi thủ đoạn.

- Ba, bác Cận cũng đã...

Hoa Viên Hàng vừa nói được mấy chữ, Hoa Quân Đình đã đưa tay ngăn lại.

- Có một số chuyện biết là được, đừng có nói ra, hiểu chưa?

Ngữ khí Hoa Quân Đình khôi phục vẻ bình thường, sắc mặt không còn lạnh như băng nữa, trong mắt thoáng qua vẻ hiền từ, nhưng biến mất rất nhanh.

- Vâng, con biết rồi.

Hoa Viễn Hàng gật đầu, trong lòng có chút chua chua, bao nhiêu năm rồi cha hắn mới lộ vẻ hiền từ như thế.

- Viễn Hàng, đường trên quan trường rất khó đi, nhưng nếu con đã lựa chọn nó, ba tôn trọng lựa chọn của con, nhưng nhất định phải nhớ kỹ hai điều.

- Xin ba chỉ bảo.

Hoa Viễn Hàng có chút hưng phấn.

- Thứ nhất, đã nhận làm bạn bè thì phải mãi giữ lấy giao tình. Thứ hai, trên quan trường không có bạn vĩnh viễn, cũng không có địch vĩnh viễn.

Hoa Viễn Hàng ngơ ngẩn.

Thế này chẳng phải thành câu đầu và câu hai đá nhau à? Phải ưu tiên cái nào hơn cái nào?

Hoa Quân Đình khẽ thở dài, con trai mình muốn thực sự hiểu được hai câu này, khả năng còn phải rất lâu nữa

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi