TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Điện thoại do Thôi Phúc Thành gọi tới.

Thôi Phúc Thành kiêm nhiệm chỉ huy trưởng bộ chỉ huy phòng hạn kháng lụt của tỉnh A, hơn một tháng qua mưa to không ngớt, nước sông dâng cao, tỉnh A bị kẹp giữa hai con sông lớn, nam bắc đồng thời cấp báo, làm Thôi Phúc Thành mệt phờ.

Nhất là mấy tỉnh phía nam liên tục cấp báo, thành phố Tiềm Châu liên tục xuất hiện mức lũ vượt đỉnh lũ lịch sử, đê nội thành thấp nhỏ, đã nguy như trứng chồng. Cả bí thư thành ủy lẫn thị trưởng đều lên tuyến đầu kháng lũ.

Thôi Phúc Thành gọi cú điện thoại này từ thành phố Tiềm Châu.

Ba ngày trước, thành phố Tiềm Châu may mắn chống lại được mức lũ cao nhất trong lịch sử, Thôi Phúc Thành liền chạy tới, tuy nói hiện giờ chuyện chống lũ cứu nạn là đại sự hàng đầu của tỉnh, tất cả lãnh đạo của tỉnh ủy đều tới các nơi đốc chiến, nhưng thân là tổng chỉ huy, Thôi Phúc Thành mang gánh nặng lớn nhất, không được phép có chút sơ xuất nào.

Tiềm Châu là thành phố lớn, có mười mấy khu huyện, nhân số đông, kinh tế đứng thư ba toàn tỉnh, một khi vỡ đê, hậu quả sẽ không sao tưởng tượng được.

- Liễu bí thư trở về rồi sao?

Trong điện thoại tiếng mưa gió sầm sập, cho thấy hắn gọi điện ở bên ngoài.

- Về rồi, tình hình ở thành phố Tiềm Châu ra sao?

- Không được lạc quan, đã xuất hiện nhiều nơi tình thế nguy hiểm, hiện giờ chúng tôi đang tử thủ, nhưng khó khăn lằm rồi...

Thôi Phúc Thành không che dấu lo lắng, cổ họng cũng khàn cả rồi.

Liễu Tuấn hỏi vội:
- Khó khăn chủ yếu là gì?

- Vật tư thiếu hụt nghiêm trọng, bao tải, thép, dây kẽm đều đã không còn nữa, xe vận huyển, thiết bị chiếu sáng, thiết bị đào bới, xuồng cứu nạn, máy phát điện cũng thiếu thốn rất nhiều... Lượng dự trữ cũng không đủ..

Có lẽ nói quá nhanh, Thôi Phúc Thành ho sù sụ.

- Thôi tỉnh trưởng đừng sốt ruột, tôi nghĩ cách...
Nói rồi quay sang hỏi Sài Thiệu Cơ:
- Thiệu Cơ, vật tư cứu nạn chúng ta còn bao nhiêu.

- Rất nhiều, tất cả các loại vật tư cần thiết đều dự trữ dư dả.
Sài Thiệu Cơ đáp ngay.

- Thôi tỉnh trưởng, tôi sẽ lập tức tổ chức người và xe, ngay trong đêm đưa những thứ đó tới Tiềm Châu.
Liễu Tuấn lớn tiếng nói vào điện thoại.

Thôi Phúc Thành mừng khôn xiết, rốt rít cám ơn, tựa hồ bất kể là vấn đề gì, cứ tìm đồng chí Tiểu Liễu là chính xác.

Nhận được cấp báo của Thôi Phúc Thành, Liễu Tuấn lập tức bố trí khẩn cấp:
- Thiệu Cơ, anh lập tức tổ chức nhân viên đem tất cả vật tư cứu nạn có thể dùng được lên xe. Xe không đủ thì cầu viện công ty Thông Đạt, Triệu Thành Cương sẽ toàn lực ủng hộ.

- Vâng thưa bí thư.

Sài Thiệu Cơ cũng biết vào thời kỳ nguy cấp không thể nói tới tiền nong gì, bất kể là thành phố Ngọc Lan hay Tiềm Châu, khi đại nạn giáng xuống, tất cả là một, liền đồng ý đi bố trí ngay lập tức.

- Bác Siêu, anh đi tổ chức nhân viên, tôi cần ít nhất hai trăm thanh niên khỏe mạnh, tốt nhất là dân quân, hó cán bộ hệ thống chính pháp dẫn đồng, đi theo hành động cùng Sài chủ nhiệm, lập tức chuẩn bị xe, sau đó cùng tôi tới thành phố Tiềm Châu.

- Vâng.
Vương Bác Siêu đứng nghiêm kính lễ, đáp gọn.

Liễu Tuấn lại vội vàng gọi điện thoại cho Bàn Đại Hải và Đại Cương, hai vị này cũng không hề nghị ngơi, tổ chức nhân viên toàn lực tham gia hành động kháng lũ, nhận được điện thoại chỉ thị của Liễu Tuấn, liền hành động ngay lập tức.

Số vật tư mà Liễu Tuấn dặn Hắc Tử chuẩn bị trước đó chỉ làn ra một phần nhỏ, đại bộ phận vẫn để lại trong kho dự bị cho khu Trường Hà. Liễu Tuấn hạ lệnh một tiếng, số vật tư này lập tức khẩn cấp đưa lên xe.

- Hoài Tín, cậu đi tìm công ty quảng cáo, bảo bọn họ làm gấp biểu ngữ lớn, việc mấy chữ tương tự như đội xe kháng lũ ... Cố gắn chuẩn bị nhiều một chút, tất cả xe đều treo lên, đảm bảo di chuyển thông suốt.
Vu Hoài Tín không nói một lời, co cẳng chạy luôn.

An bài xong những chuyện này, Liễu Tuấn lại gọi điện cho Đinh Ngọc Chu.

- Đinh bí thư, tôi là Liễu Tuấn, tôi đã về rồi, hiện giờ ở khu Trường Hà... Vừa rồi Thôi tỉnh trưởng có gọi điện từ Tiềm Châu tới, nói tình thế nơi đó nguy cấp, đê bao thành phố nhiều lần xuất hiện tình thế nguy ngập, vật tư cứu nạn đã dùng cạn kiệt...

Mấy ngày quá Đinh Ngọc Chu cũng thức đêm chỉ huy hành động cứu nạn, hết sức vất vả, nghe Liễu Tuấn nói thế thì trở nên nặng nề, ông ta biết nếu đê bao Tiềm Châu mà vỡ thì có nghĩa là gì.

- Khu Trường Hà vật tư dự trữ có đủ không?

- Còn có thể điều đi một phần nhỏ.

- Được, Liễu tuấn, cậu lập tức tổ chức nhân lực, xe cộ, dùng tốc độ nhanh nhất đưa số vật tư này tới thành phố Tiềm Châu. Tôi kiến nghị đồng chí Sài Thiệu Cơ ở lại khu tiếp tục chỉ huy phòng chống cứu nạn, còn cậu tới thành phố Tiềm Châu.

Đinh Ngọc Chu lập tức đưa ra quyết định.

- Vâng, tôi kiên quyết phục tùng chỉ thị của Đinh bí thư.

- Còn có gì cần tôi làm không?
Hơi chần chừ một chút, Đinh Ngọc Chu lại hỏi.

Liễu Tuấn hơi cảm động, Đinh Ngọc Chu khi đối diện với chuyện lớn, là người đáng tin cậy, quyết đoán. Liền nói:
- Phiền Đinh bí thư báo đồng chí phụ trách liên quan của tỉnh thành một tiếng.

Liễu Tuấn hiện giờ về, thời khắc nguy hiểm y phải ở khu Trường Hà trấn thủ, hiện giờ rời khỏi vị trí, về nguyên tắc phải báo cáo cho tỉnh chính phủ, để tránh sinh ra hiểu lầm.

- Được, đi đường cẩn thận.

- Cám ơn Đinh bí thư.

- Tiếp theo đó Liễu Tuấn lại gọi điện thoại cho Hoa Quân Đình, báo cáo tình thế Tiềm Châu và những hành động mình sắp thực thi, xin ông ta thông báo cho cảnh sát dọc đường, phối hợp đảm bảo đội xe cứu nạn đường đi thông suốt, tới được thành phố Tiềm Châu một cách nhanh nhất.

Làm xong tất cả những chuyện này Liễu Tuấn chạy tới chợ vật liệu xây dựng, toàn bộ vật tử Hắc Tử chuẩn bị cất ở đây, chất đầy mấy kho hàng lớn.

Khi Liễu Tuấn chạy tới thì nơi này đèn đuốc sáng choang, vô số xe cộ và nhân viên bất chấp mưa gió đang hò hét khẩn cấp chuyển hàng lên xe, không khí vô cùng sôi động.

Trên nóc một chiếc xe tải lớn có hai người đứng, trong đó có một người đang cầm loa điện chỉ huy nhân viên, chính là chủ tịch Triệu Thành Cương của Cty Thông Đạt, một người khác thì vô cùng to lớn hoành tráng, chính là Lâm Hải Nhân tiên sinh của Cty Phượng Hoàng, có điều nhiệm vụ của Bàn Đại Hải là che ô cho Đại Cương.

Nhưng mà cái ô này quá nhỏ, dùng một mình Bàn Đại Hải đã chẳng đủ, lấy đây ra che cho Đại Cương.

Đại Cương tuy không béo, nhưng vóc dáng cao lớn.

Thực ra hai người đã ướt như chuột lột cả rồi, mà cái việc che ô này hoàn toàn chẳng cần phải làm. Mà với thân hình ục ịch của Hà Mã tiên sinh, chẳng biết leo lên được cái nóc xe này vất vả thế nào, nhưng Đại Hải và Đại Cương là bạn cùng trải qua sống chết, vào thời khắc quan trọng này tất nhiên Đại Hải phải đứng bên cạnh Đại Cương, sóng vai tác chiến.

Liễu Tuấn tới nơi, nhảy xuống xe vẫy tay với Đại Cương và Bàn Đại Hải.

Bàn Đại Hải ngoạc miệng cười lớn, Đại Cương hô lên:
- Liễu bí thư tới rồi.. Các chàng trai, mọi người hăng hái lên, Liễu bí thư tới thăm mọi người đó.

Xung quanh vang lên những tiếng hoan hô vang dội, uy vọng của Liễu Tuấn cao vời vợi, mọi người nghe nói Liễu bí thư tới càng thêm nhiệt tình.

Liễu Tuấn bất chấp mưa gió trèo lên nóc xe, Bàn Đại Hải và Đai Cương vội đưa tay ra kéo, Liễu Tuấn đứng trên nóc xe phóng mắt nhìn xuống, thấy mấy chục chiệc xe tải xếp hàng chỉnh tề, hơn ba bốn trăm nhân viên đang phân chia vận chuyển vậ tư.

- Đại Hải, Đại Cương, làm tốt lắm.

Liễu bí thư vỗ vai cả hai, lớn tiếng biểu dương. Trong thời gian ngắn tổ chức được một đội xe và đội bốc rỡ lớn như thế, năng lực tổ chức và lãnh đạo của Đại Cương đúng là phi phàm.

Bại Đại Hải lại vội đem cái ô nhỏ xíu kia che trên đầu Liễu Tuấn, cho dù lúc này cả ba người đã ướt hết cả, nhưng Bàn Đại Hải cho rằng méo mó có hơn không.

- Tuấn thiếu gia, có một vấn đề, hiện giờ không kiếm được nhiều xe vận tải cỡ lớn chỏ máy súc và máy mủi, tổn cộng có hai mươi hai thứ thiết bị khổng lồ này.

Đại Cương lo ra mặt.

Máy xúc và máy ủi là hai thứ không thể thiếu cứu nạn sông hồ, mấy thứ này quá to lớn nặng nề, thường ngày Cty Thông Đạt cũng không vận chuyển, không ngờ phải đưa tới thành phố Tiềm Châu cứu nạn, nên không chuẩn bị trước.

- Không sao, cứ đưa vật tư khác lên đã, tôi cầu viện với thành phố, cùng lằm thì chuẩn bị tự lái tới.

- Lái tới? Những 200km ..
Đại Cương cả kinh.

- Không có xe vận chuyển thì đó là biện pháp duy nhất, tình hình ở Tiềm Châu rất nguy cấp, không thể chậm chễ một giây phút nào.

Liễu Tuấn nói rồi gọi điện cho Uông Quốc Chiêu, chuyện này phải do thị trưởng giải quyết, hắn không thể ngồi khoanh tay mà nhìn được.

- Uông thị trưởng, tôi là Liễu Tuấn, đúng, tôi về rồi, đang ở khu Trường Hà... Thôi tỉnh trưởng gọi điện tới thông báo thành phố Ti Châu tình thế khẩn cấp, hiện giờ chúng tôi đang chuẩn bị vận chuyển vật tư cứu nạn tới đó, có hai mấy chiếc máy xúc máy ủi không tìm được công cụ vận chuyện, mong Uông thị trưởng nghĩ cách giúp đỡ! Đúng chúng tôi ở chợ vật liệu Trường Hà... Được, được, chúng tôi đợi, cám ơn Uông thị trưởng.

Bỏ điện thoại xuống, Liễu Tuấn lại chú ý vào việc vận chuyển vật tư, đột nhiên một bóng hình quen thuộc lọt vào tầm mắt Liễu bí thư.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi