TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Trong đoàn người chuyển vật tư, có một bóng hình thon cao kiềm diễm, chính là Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ mặc đồ thể thao, cả tóc lânn y phục đều ướt sũng rồi, dính sát vào người, làm vóc dáng yêu kiều càng thêm mê người, nhưng lúc này tất cả đang bận vận chuyển vật tư, tựa hồ không ai lưu ý trong số bọn họ có một ngôi sao lớn đang lên.

Nhìn kỹ một chút thậm chí có thể thấy cả đạo diễn Phan vẫn chơi bộ sơ mi hoa hoét, nổi bật trong đoàn người, dù thân hình gầy gò, nhưng làm việc hết sức hăng say.

Liễu Tuấn không khỏi bật cười:
- Đại Hải, anh dùng những người này ở nhầm chỗ rồi.

Bàn Đại Hải cười:
- Ý thiếu gia là phải để bọn họ đi biểu diễn quyên tiền phải không?

Liễu Tuấn gật đầu.

Một nơi có nạn tám nơi chi viện, đó là truyền thống tốt đẹp trong nước, công ty Phượng Hoàng là công ty điện ảnh có tiếng nói nhất trong cả nước, vào thời khắc này phải tổ chức biểu diễn cứu trợ trên cả nước, có thê rmang lại tác dụng lớn hơn.

- Cũng làm vài lần rồi, liên thủ với mấy công ty ở Hồng Kông làm.
Bàn Đại Hải trả lời nghi vấn của y:
- Mấy ngày nữa lại tổ chức một hoạt động biểu diễn cứu trợ lớn, đang liên hệ với tổng cục điện ảnh và đài truyền hình TW.

Liễu Tuấn gật gù, Bàn Đại Hải ngày càng trở nên nhanh nhạy rồi, chuyện gì cũng nghĩ tới trước.

- Ừm, Tiểu Vũ, tôi không định gọi cô ấy đến, nhưng cô ấy không chịu, cô ấy nói là mệnh lệnh của thiếu gia thì thế nào cũng phải góp một phần sức lực.

Bàn Đại Hải lại vội giải thích thêm một câu, hắn lo Tuấn thiếu gia nhìn thấy Tiểu Vũ dưới mưa sẽ đau lòng, vị lão đị này, trên quan trường lẫn thương trường đều sát phạt quyết đoán, làm việc dứt khoát gọn gàng. Nhưng lại là hạng đa tình, phàm là nữ nhân của mình thì cô nào cũng yêu thương hết mực.

Liễu Tuấn nhớ tới Hà Mộng Doanh, cười lắc đầu:
- Quốc gia gặp nạn, thất phu hữu trách.

Ước chừng hai tiếng sau, mười mấy chiếc xe tải cỡ lớn rầm rầm đi tới, Đại Cương lại thông qua loa, ra lệnh cán bộ phụ trách, tổ chức chuyển các máy móc lớn lên xe.

Đêm hôm đó định sẵn là một đêm chiến đấu anh dũng, Liễu Tuấn thức thâu đêm, Bàn Đại Hải và Đại Cương cũng không hề chợp mắt, tới rạng sáng, nhóm xe cứu trợ đầu tiên đã chuẩn bị xong. Trong đêm, Vu Hoài Tín dẫn mười mấy người của Cty quảng có chạy tới, treo lên mỗi xe một tấm biểu ngữ lớn " vật tư kháng lũ cứu nạn".

Liễu Tuấn ra lệnh đội xe bên khu Trường Hà cũng tới chợ vật tư tập trung.

Mưa to suốt đêm không ngừng, tới khi tờ mờ sáng, Sài Thiệu Cơ và Vương Bác Siêu cùng toàn thể thành viên hai ban khu Trường Hà đều tới chợ vật liệu.

Trong mưa gió vần vũ, mấy trăm người xếp hàng chỉnh tể, ngẩng đầu lên nhìn Liễu bí thư đứng trên nóc xe tải.

Liễu Tuấn nhậtn lấy loa của Đại Cương, bắt đầu động viên:
- Các đồng chí, vào mùa lũ năm nay, một số địa phương trong nước ta gặp lũ lớn nghiêm trọng. Đặc biệt là lưu vực sông Trường Giang, lần này gặp phải trận hồng thủy lớn nhất từ năm 1954, bắt đầu từ đầu tháng tám, lưu vực Trường Giang đã liên tục gặp mưa lớn, đại bộ phận khu vực Giang Nam liên tục có bão, tỉnh ta lượng mưa cũng cao hơn mọi năm gấp đôi. Thượng du Trường Giang nhiều lần xuất hiện đỉnh lũ, nhiều đoạn sông vượt qua mực nước báo động. Căn cứ vào (luật phòng lũ), chính phủ tỉnh ủy tuyên bố toàn tỉnh vào thời kỳ khẩn cấp, nhiều thành phố trong tỉnh ta ở vào trạng thái vô cùng khẩn cấp, đặc biệt là thành phố Tiềm Châu kề sát với Trường Giang, gặp phải nguy cỡ lũ lớn nhất trên lịch sử, tình hùnh hiện giờ vô cùng nguy ngập, đê bao thành phố đã lâm vào cảnh nguy hiểm, làm người ta lo lắng là vào thời khắc quan trọng này, vật tư chống lũ của Tiềm Châu đã cạn kiệt, các đồng chí thành phố Tiềm Châu có tới mấy triệu nhân khẩu! Tình hình rất cấp bách.

Mọi người tập trung toàn bộ tinh thần nhìn bóng hình cao lớn của Liễu bí thư.

- Một phương có nạn, tám phương chi viện, đó là truyền thống tốt đẹp của nước ta. Chính phủ tỉnh thành ra lệnh chúng ta khẩn cấp chi viện cho thành phố Tiềm Châu! Nhất định phải làm tốt trận đánh này, chúng ta không chỉ đưa vật tư tới Tiềm Châu nhanh nhất có thể, mà còn đưa tình hữu nghị sâu sắc cả nhân dân khu Trường Hà gửi tới thành phố Tiềm Châu! Đội xe hôm nay do tôi đích thân dẫn đầu, tiếp theo tôi xin nói vài hạng mục cần chú ý...

Một đội ngũ có hơn trăm cỗ xe , hơn nữa lại đi trong mưa gió đường trơn, trên đường rất có khả năng gặp phải đường ngập nước thậm chí lở núi, sụt đất... Rất nhiều chuyện nguy hiểm, nhất định phải an bài thỏa đáng. Hơn nữa sau khi tới thành phố Tiềm Châu, có thể cần dùng tới đội đột kích cứu nạn, như vậy cần phải an bài thỏa đáng trước.

Liễu Tuấn và Vương Bác Siêu cùng xe, trong đội xe có thêm bốn xe việt dã của cảnh sát, để bảo vệ trật tự phối hợp đầu đuôi.

- Các đồng chí, chúng ta nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ gian nan mà vinh quang này, dùng tốc độ nhanh nhất, an toàn nhất đưa số vật tư này tới thành phố Tiềm Châu! Mọi người có tự tin không?

- Có!

Ở phía dưới vang lên tiếng đáp như sấm rền, ai nấy nhiệt huyết sục sôi.

Tiểu Vũ khoác một cái ba lô du lịch to, ngẩng đầu nhìn Liễu Tuấn, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động tới đỏ bừng. Tỉểu cô nương đã tranh thủ thời gian trở về thay một bộ đồ thể thao khô ráo, đi giày thể thao trắng, xem ra luốn cùng đội xen tới thành phố Tiềm Châu rồi.

Khi Liễu Tuấn đang động viên thì một hàng xe đen chùi chũi dưới sự mở đường của cảnh sát giao thông đi vào chợ vật liệu, đều là những mang biển tỉnh ủy, chiếc Audi đi đầu mang biển sổ hai.

Thai Duy Thanh tới rồi.

Đội xe dừng lại, Thai Duy Thanh từ bên trong đi ra, thư ký Tiểu Vương vội vàng giương ô lên, Thai Duy Thanh đưa tay gạt đi, hiện trượng có mấy trăm người, gồm cả Liễu Tuấn đứng trên nóc xe tải đều bị nước mưa ướt sũng, Thai Duy Thanh không muốn làm mọi người phản cảm.

Tiếp ngay sau đó là Đinh Ngọc Chu, Hoa Quân Đinh và đoàn lãnh đạo thành ủy Uông Quốc Chiêu, thấy Thai Duy Thanh không che ô, các thư ký cũng tự giác thu ô lại.

Các lãnh đạo tỉnh thành đội mưa đi tới.

Liễu Tuấn trèo xuống xe, bắt tay các lãnh đạo.

Thai Duy Thanh khi bắt tay Liễu Tuấn dùng sức lắc nhẹ, mặt lộ ra nụ cười thân thiết:
- Đồng chí Liễu Tuấn vất vả quá.

- Cám ơn tỉnh trưởng, cũng không vất vả gì.

- Số vật tư này này thật nhiều, khu Trường Hà chuẩn rất đầy đủ.

Thai Duy Thanh nhìn hơn trăm cỗ xe đầy vật tư, cảm khái nói.

Liễu Tuấn nói:
- Phòng họa không bao giờ thừa, đó là công tác chúng tôi nên làm.

Thai Duy Thanh liên tục gật đầu:
- Nói rất hay, đồng chí Liễu Tuấn việc gì cũng phải chuẩn bị trước mới có thể bày mưu tính kế, quyết thắng ngoài ngàn dặm. Tôi đại biểu tỉnh ủy , đại biểu cho nhân dân thành phố Tiềm Châu, cám ơn đồng chí cùng tất cả đồng chí khu Trường Hà.

- Tỉnh trưởng quá lời rồi, trước mặt tai họa, trên dười đồng lòng.

Đinh Ngọc Chu khi bắt tay không nói gì thừa thãi, chỉ siết chặt tay y dặn:
- Trời mưa đường ướt, đi phải cẩn thận.

- Vâng cám ơn Đinh bí thư.

Hoa Quân Đình nói:
- Tôi đã thông báo cho cách sát giao thông và ban quốc lộ dọc đường, yêu cầu họ toàn lực phối hợp, đảm bảo đội xe cứu viện an toàn tới được thành phố Tiềm Châu, nếu có tin tức gì hãy liên lạc với tôi bất kể lúc nào, tôi ở sở chỉ huy công an tỉnh chờ tin tức của các đồng chí.

- Cám ơn Hoa bí thư.

Liễu Tuấn cám ơn từ tận đáy lòng.

- Phải do chúng tôi cám ơn đồng chí và các đồng chí khu Trường Hà mới đúng.

Tới lượt Uông Quốc Chiêu, hắn vẫn bình tĩnh như cũ, nói rất chân thành:
- Liễu bí thư, tác phong làm việc chu đáo này rất đáng cho chúng tôi học tập.

- Uông thị trưởng quá khách khí rồi.

Thai Duy Thanh nhận lấy loa trong tay Liễu Tuấn, nói mấy lời động viên đơn giản, thời gian khẩn cẩp tỉnh trưởng đại nhân không thể nói nhiều. Sau khi lời diễn giảng kết thúc, xe cảnh sát mở đường, tiếp đó từng chiếc xe một nối tiếp nhau, hình thành một con rồng sát khổng lồ chạy trên đường quốc lộ.

Liễu Tuấn và Vương Bác Siêu đi đầu chỉ huy.

Liễu Tuấn vừa ngồi vào trong xe thì ngửi thấy một hương thơm, không ngờ Tiểu Vũ ở trong xe.

- Tiểu Vũ?
Liễu Tuấn giật mình.

- Dạ, em.. Em về nhà lấy cho anh hai bộ y phục, còn cả bánh mỳ và nước uống, anh ăn đi, cả đêm đã không ăn gì rồi.

Cô biết sức ăn của Liễu Tuấn, không thể để y đói được, lại lấy một chiếc khăn lông khô, lau nước mưa trên đầu y, mặt đầy dịu dàng quan tâm.

Cô vẫn luôn giữ chìa khóa biệt thự bên hồ.

Liễu Tuấn mỉm cười, cầm bánh mì ăn ngay, lúc này mỗi một người đều cố gắng hết sức, Tiểu Vũ cũng thế.

Thành phố Ngọc Lan cách thành phố Tiềm Châu chừng 200km, đội xe lớn như thế khi thời tiết tốt ước chừng đi mất 5,6 tiếng. Hiện giờ trời mưa đường trơn, lại còn nhiều nơi bị ngập, phải thận trọng đi qua, dù cho có cảnh sát giao thông trợ giúp suốt dọc đường, thì đoàn xe xuất phát từ rạng sáng vẫn phải gần tối mới tới nơi.

May mắn là không có sự cố gì, chỉ có hai cỗ xe gặp sự cố máy móc phải dừng lại, tuyệt đại đa số nhân viên và vật tư đều bình an tới nơi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi