TRÙNG SINH THẾ GIA TỬ

- Cái gì câu lạc bộ?

- Câu lạc bộ là làm gì vậy? Có cùng tính chất như chế độ hội viên của siêu thị chúng ta sao?

Lúc này Dương An Bang có chút nghi hoặc, liên tục hỏi lại.

Mặc dù Dương An Bang cũng là con cháu của Hồng tường, ở thời đại này cũng coi như là kiến thức rộng rãi, nhưng câu lạc bộ mang tính chất hội viên tư nhân ở nước ngoài lại cũng không hiểu nhiều lắm.

Nhiếp Chấn Bang vừa mới lắc đầu thì Dương An Bang liền bừng tỉnh nhận ra, nói:

- A, anh biết rồi, Chấn Bang, sở thích này của cậu cũng thực sự là quá lớn rồi đấy. Muốn làm câu lạc bộ bóng đá sao? Nhưng hiện tại cậu làm cái này, trong nước có người thi đấu với cậu sao?

Lúc này, cùng với cải cách mở cửa dần dần sâu rộng, giải bóng đá cao nhất của châu Âu cũng dần dần được người trong nước hiểu rõ, Dương An Bang mặc dù không mấy chú ý nhưng cũng biết không ít câu lạc bộ đẳng cấp nhất châu Âu.

Nhiếp Chấn Bang lúc này có cảm giác sụp đổ, làm một động tác tạm dừng, nói:

- Dừng lại, dừng lại! Em nói, anh hai, em phát hiện anh sao lại nóng vội giống như chị Hai chứ, không lẽ là chịu ảnh hưởng à.

Câu này khiến Dương An Bang rất coi thường, khóe miệng nhếch lên nói:

- Làm sao có thể, cô ấy ảnh hưởng anh sao? Anh ảnh hưởng đến cô ấy còn tạm được!

Nhìn hai người này, oan gia thích nhau, Nhiếp Chấn Bang cũng khẽ cười một cái. Tính cách của hai người này đều rất mạnh mẽ. Kiếp này, từ sau tụ tập lại cùng một chỗ, hợp tác với nhau lâu dài trong kinh doanh siêu thị đến, không ngờ hai người lại chủ động đến với nhau. Nhưng thực sự không biết thế này là tốt hay là xấu nữa.

Lắc lắc đầu, Nhiếp Chấn Bang lập tức giải thích, nói:

- Anh hai, câu lạc bộ mà em nói không phải tính chất như vậy, mà là giống như vòng tròn mà lúc này chúng ta quan hệ qua lại vậy. Ở nước ngoài, câu lạc bộ là thứ đã có lịch sử rất lâu rồi. Và ý của em là, lựa chọn một địa điểm trong thủ đô rồi mua lại, sau đó sửa chữa xây dựng lại để làm thành một câu lạc bộ tư nhân. Trong đó, bar, phòng nhảy, cơm Tây, thậm chí là hoạt động và dự án giải trí nghỉ ngơi các loại khác đều mở cùng luôn. Nhưng không nó không mở cửa buôn bán như bình thường mà chỉ hướng vào hội viên của câu lạc bộ chúng ta. Nói một cách khác, sau này chúng ta tụ tập thì không cần đi nơi khác mà ở ngay câu lạc bộ tư nhân, nơi này là địa điểm tụ tập tư nhân mang tính bí mật, đồng thời cũng là biểu tượng cho sự cao quý. Khách hàng mà chúng ta hướng đến chỉ là những người ví dụ giống như chúng ta hoặc là đám con ông cháu cha của các tỉnh thành trong cả nước. Anh cảm thấy có được không?

Dương An Bang ngây người hồi lâu, sau đó cũng lấy lại tinh thần, nhìn Nhiếp Chấn Bang, Dương An Bang bước lại sở sờ lên đầu Nhiếp Chấn Bang, nói đùa:

- Chấn Bang, đầu óc cậu lớn lên như thế nào vậy? Đây đúng là một phương pháp tốt để tụ tập mạng lưới quan hệ. Vậy anh đây cũng muốn làm một cái, mà những người mà anh hướng tới, là những tinh anh trong giới kinh doanh cả trong và ngoài nước làm chủ. Cậu nếu đã đặt là câu lạc bộ Vương Triều thì anh bên này đặt là câu lạc bộ Đại Đường được rồi.

Suy nghĩ trong đầu Dương An Bang thực sự không phải là linh hoạt ở mức bình thường, rất nhanh đã từ trong đó nhìn ra vấn đề mấu chốt. Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười gật gật đầu, lập tức nói:

- Được, tùy anh gọi cái gì, đừng đặt là Đại Đường, gọi Đại Hán, Đại Tần, Đại Trung Hoa cũng tùy anh. Có điều, việc tìm địa điểm làm nơi đặt câu lạc bộ thì em giao cho anh đấy. Yêu cầu của em là bất động sản nhất định phải độc lập, không có công ty khác hoặc là đơn vị tồn tại, đợi sau khi anh tìm xong địa điểm thì gọi điện cho em, em đi trước đây.

Cùng với sự mở rộng không ngừng của cổ phần Ốc gia, Hoàng Quang Ngọc dù sao cũng là doanh nhân giỏi có tiếng, ở kiếp này lại có thêm mạng lưới quan hệ và nguồn tài chính khổng lồ của Ốc gia bên này chống đỡ, chuỗi cửa hàng của đồ điện Quốc Mỹ rất nhanh đã mở ở các thành phố lớn trên toàn quốc, tốc độ phát triển càng vượt xa ban đầu. Hiện nay, vốn lưu động của Quốc Mỹ cũng sắp có thể ngang với siêu thị Ốc gia rồi.

Đương nhiên, bên trong cổ phần Ốc gia, Dương An Bang cũng tụ tập một đám nhân tài, lúc này có rất nhiều chuyện đều không cần đích thân chạy đi như trước. Hiện giờ tìm địa điểm nào thì tất nhiên sẽ có người xử lý rồi.

Ra khỏi cửa chính của cổ phần Ốc gia, đi dạo trên đường lớn ở thủ đô, Nhiếp Chấn Bang cũng là đang suy nghĩ về số vũ khí đạn dược. Lúc này chiến tranh cục bộ ở phạm vi nhỏ trên thế giới đã không còn nhiều nữa. Nếu đợi đến thập niên 90, chiến tranh Iraq diễn ra, thì còn dễ nói một chút, có thể nhân cơ hội bán cho Saddam Hussein một ít Cachiusa hoặc là tên lửa đạn đạo vác vai loại SA- 16, cũng không tệ.

Hiện giờ, chiến tranh Iran và Iraq cũng bước vào giai đoạn cuối. Dưới sự thỉnh cầu của Iraq, Liên hợp quốc đã tham gia điều tra. Hơn nữa, sau khi đánh cuộc với Âu Chính, ý tưởng vốn dĩ muốn thông qua Công ty xuất khẩu binh khí của Trung Quốc để thúc đẩy tiêu thụ sản phẩm coi như là không thành rồi. Nếu muốn tự mình thúc đẩy thì bây giờ xem ra chỉ đành phải tự thân chạy đến Iran và Iraq một chuyến rồi.

Đang nghĩ đến đây, đột nhiên phía trước Nhiếp Chấn Bang bị một người đụng phải, đồng thời truyền đến một tiếng kêu oái, ngẩng đầu lên nhìn, một cô gái đã ngồi trên mặt đất rồi.

Nhiếp Chấn Bang từ nhỏ đã tập võ, khả năng đứng trụ đương nhiên là vô cùng chắc chắn. Mặc dù không chú ý, nhưng phản ứng tự nhiên của cơ thể lại vẫn có. Đối với sự va chạm ngẫu nhiên như thế này, cơ thể rất nhanh đã có thể đưa ra phản ứng.

Nhìn thấy cô gái, cuối cùng Nhiếp Chấn Bang vội vàng đến đỡ:

- Xin lỗi, xin lỗi, khi đi đường tôi mải suy nghĩ nên không chú ý, không làm cô bị thương chứ?

Lời vừa nói xong, lúc này, cô gái dưới đất ngẩng đầu lên, Nhiếp Chấn Bang cả người ngây ra, không ngờ là Đổng Uyển.

Lúc này Đổng Uyển vẫn lạnh nhạt giống như từ trước đến giờ. Trên khuôn mặt luôn giữ vẻ thản nhiên không hề bận tâm đó, không có bất cứ một biểu cảm gì cả. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Đổng Uyển cũng nhận ra người con trai đầu tiên không nhiều lời với mình.

Hiện giờ, Đổng Uyển mặc một chiếc quần bò màu trắng, trên người là chiếc áo cánh dơi màu đen, cổ chữ V có vẻ khoét sâu, làn da trắng như tuyết trước ngực lộ ra, có chút kiều diễm.

Thấy cánh tay Nhiếp Chấn Bang đưa ra, Đổng Uyển đến nhìn cũng không thèm nhìn, tự mình đứng lên, lạnh lùng nói:

- Không sao, có điều, Nhiếp Chấn Bang, sau này đi đường mong anh mở to mắt nhìn đường chút.

Lúc này, trên mặt Đổng Uyển, ngoài trừ sự lạnh lùng nhất quán ra, giữa ánh mắt toát ra sự u buồn thản nhiên khiến Nhiếp Chấn Bang có chút say mê.

Cô gái như vậy giống như là một tiên nữ vốn không nhiễm chút bụi trần của chốn nhân gian, đây cũng là nguyên nhân Nhiếp Chấn Bang không giả bộ đối với Đổng Uyển, bởi vì Nhiếp Chấn Bang là người rất hiểu rõ mình. Hắn vốn chính là một kẻ phàm tục, ý muốn được sánh đôi với tiên nữ đó, Nhiếp Chấn Bang vốn không nghĩ đến bao giờ. Cái gọi là “không muốn thì lại được” chỉ đúng là cái loại tâm tính này của Nhiếp Chấn Bang. Bản thân cũng đã không có suy nghĩ gì đối với cô ấy thì tự nhiên sẽ không bị ảnh hưởng gì.

Còn lúc này, khuôn mặt lạnh lùng của Đổng Uyển kết hợp với sự u buồn thản nhiên, trạng thái này giống như là tiên nữ giáng trần, khiến cho người ta có cảm giác chua xót. Như là bị ma xui quỷ khiến, Nhiếp Chấn Bang lại mở miệng hỏi:

- Đổng Uyển, cô có tâm sự sao?

Câu này khiến Đổng Uyển sửng sốt. Chính cô vốn đã che giấu rất tốt, ở trường học cũng không có ai phát hiện ra, anh ta sao lại vừa nhìn đã biết rồi. Lẽ nào, anh ta thực sự hiểu cô sao?

Lúc này, tiểu thuyết của dì Quỳnh cũng bắt đầu thịnh hành ở lục địa. Người có thân phận giống như Đổng Uyển muốn xem những sách này cũng không phải là chuyện quá khó khăn. Chuyện thiếu nữ hoài xuân, Đổng Uyển cũng khó tránh khỏi chịu chút ảnh hưởng, trong lòng cũng là có chút chờ đợi tình yêu của mình.

Lúc này, trong lòng Đổng Uyển cũng có chút khác thường, nhìn Nhiếp Chấn Bang, thản nhiên nói:

- Ưu tư thì sao, thản nhiên thì sao, thế giới này luôn có nhiều thứ không như ý muốn. So với người khác, tôi cảm thấy tôi đã rất hạnh phúc rồi.

Thật đúng là cô gái trong mềm ngoài cứng. Tuổi tác thực sự của Nhiếp Chấn Bang và tuổi tác tâm lý cũng đã hơn bốn mươi rồi, loại tình cảm thiếu nữ thiếu nam đó sớm đã qua rồi. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang giống như một người chú vậy, nhìn Đổng Uyển rồi cười nói:

- Đổng Uyển, đi theo tôi đi. Mỗi khi tâm trạng tôi không tốt thì đều làm như vậy, hiệu quả rất tốt, có muốn thử chút không?

Nói xong, Nhiếp Chấn Bang kéo cánh tay mềm mại của Đổng Uyển, chạy đến tòa nhà của Ốc gia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi