TRƯỜNG NINH TƯỚNG QUÂN

Cửa kho mở ra, Trang thị cầm đuốc soi dẫn Thúc Thận Huy vào, chỉ vào một đám rương mới được sắp xếp, nói: “Đấy chính là mấy món đồ lễ nghi mà Vương phi lúc đến mang theo. Dù rằng tôi chưa có xem, nhưng đoán phần lớn là y phục trang sức.”

Thúc Thận Huy nhìn lướt qua, bảo bà đặt nến rồi ra ngoài. Đợi đến khi trong kho còn một mình y, y đứng yên một lát, đi đến trước mớ rương, mở nắp, từ từ lật xem.

Đúng như lời Trang thị, thoạt nhìn qua mấy chiếc rương, bên trong đều xếp y phục bốn mùa các loại, chất liệu hoa mỹ, còn có trang sức trên đầu, dưới ánh nến chiếu rọi chỉ thấy ánh châu rực rỡ, đầy phô trương.

Những thứ này nàng ấy đi Nhạn Môn không cần đến, để lại, về tình có thể hiểu.

Ánh mắt y dần lướt qua, đến chiếc rương cuối cùng vừa mở ra, dừng lại.

Một chiếc hộp gỗ trầm rất dài đặt dưới cùng đã lọt vào mắt y.

Y nhìn nó chòng chọc, ánh mắt đông cứng lại.

Hộp gỗ này, chẳng những y quen mắt, mà ngay năm ngoái, tự tay y giao nó cho Hiền Vương, nhờ Hiền Vương mang đến Nhạn Môn, dùng làm sính lễ cầu hôn Khương nữ.

Y vươn tay, từ từ mở nắp hộp, một thanh đoản đao vỏ khảm bảo thạch chiếu vào tầm mắt y.

Thật đúng như y dự tính, nàng ấy đã để lại thanh đao y dùng làm sính vật!

Quả nhiên, trong mắt cô gái Khương Hàm Nguyên này, thanh đao tín vật vốn chẳng là gì cả, nàng ấy hoàn toàn không xem nó là thứ gì to tát. Cùng với mớ y phục trang sức vứt lại đó, không đáng một đồng.

Cũng dễ thấy, chuyến này nàng ta ra kinh, là dự định một đi không trở lại.

Dù trước khi vào nhà kho y đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng ngay lúc này, thực sự tận mắt nhìn thấy thanh bảo đao trước kia y trịnh trọng giao ra mà cô tiện tay vứt bỏ, tâm tình của y vẫn thấy thất vọng không thể kiềm chế. Vô cùng thất vọng. Không chỉ có thế, mà dường như còn kèm theo mấy phần phẫn nộ.

Nhưng y đang giận cái gì cơ chứ? Không phải mục đích y cưới nàng ta đã đạt rồi sao. Không phải từ trước khi cưới nàng y đã biết nàng ta qua lại không thích đáng với người khác sao.

Ánh nến chao liệng, y nhìn cây đoản đao đăm đăm, tâm tình tồi tệ thậm chí còn hơn xa lúc y vừa nghe cô nói lúc say kia.

Y đứng lặng thật lâu, bỗng nhiên lại nhớ đến đêm đại hôn.

Đó là buổi tối đầu tiên y gặp cô, y còn đang nghĩ kính cô trọng cô thế nào, cô đã không chờ kịp mà nói luôn chuyện rời kinh.

Trước khi cưới cô, y chẳng những đã từng nghĩ đến việc nàng ta không thật sự từ đây cởi giáp yên lòng làm một vị phu nhân, mà hơn thế nữa, y vốn dĩ cũng chẳng tính toán định nhốt nàng ta mãi trong chốn khuê phòng. Nàng là một nữ tướng quân cơ mà.

Nhưng mới đấy nàng ta đã mở miệng bàn việc rời kinh với y, lúc ấy vẫn làm y thấy hơi bất ngờ.

Chắc hẳn xưa kia nàng đã chuẩn bị xong việc một đi không trở lại. Lần này vào kinh thành sở dĩ còn nhớ đem theo thanh đao tín vầt này, mục đích duy nhất e chỉ là muốn trả lại.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Thúc Thận Huy nhận ra rằng mình quá ngốc nghếch. Bị một cô gái đùa giỡn trên bàn tay mà không chút hay biết!

Thảo nào sáng nay vừa tỉnh lại, y đã thấy nàng ta lạnh nhạt hẳn. E là mọi chuyện đêm qua, cũng là nhắm mắt xem y là người khác.

Sao y lại ra nông nỗi này cơ chứ?

Xấu hổ giận dữ như tưới dầu mà đốt tim gan, khiến y cuối cùng không kìm được nở nụ cười lạnh.

Y chậm rãi thở ra một hơi, cố hết sức nén cảm xúc lăn lộn trong lòng xuống, chậm rãi đóng nắp rương.

“Ta chợt nhớ còn có việc. Ta vào cung.”

Đợi ra khỏi kho, y đã giữ vẻ bình tĩnh, giả tỉnh nói với Trang thị một câu, cất bước đi.

Khương Hàm Nguyên say rượu một đêm, hôm sau ngủ đến giờ Tỵ mới tỉnh, mở mắt ra, trời đã sáng bẵng, bên gối không còn ai.

Đêm qua là lần đầu cô say. Cho dù đến giờ này, đầu vẫn nặng trĩu, cô lại nhắm mắt một lát, người tỉnh táo chút, chuyện đêm qua, rốt cục nghĩ đến từng việc một.

Cô đi phủ công chúa dự tiệc tiễn đưa Vương nữ, uống không ít rượu, rồi Thúc Thận Huy đón cô, lên xe ngựa, hình như cô ngồi không vững, có dựa vào vai y, sau đó…

Sau đó không biết gì nữa. Chỉ loáng thoáng chút ấn tượng còn sót lại, hình như cô lại mơ một cơn ác mộng. Đang lúc cảm thấy rất đau đớn giãy giụa, may mà trong giấc mơ thiếu niên kia lại xuất hiện. Y tươi cười phóng ngựa đến. Trên đầu y là bầu trời đầy sương sớm, sáng tỏ như mặt trời mới mọc. Bầu trời này, thay mặt thay máu, cuối cùng giải thoát cô từ cơn ác mộng.

Bắt đầu từ năm cô mười ba tuổi, cho đến mười lăm mười sáu, giấc mơ đó thường xuyên lặp đi lặp lại. Khi cô vừa kết thúc một ngày đánh nhau tơi bời, kéo lê cơ thể đầy vết thương về chỗ ngủ, trước khi kiệt sức nhắm mắt, thậm chí, cũng sẽ âm thầm chờ mong, mong có thể nằm mơ nhìn thấy thiếu niên kia một lần. Nếu y xuất hiện, cô mới có thể yên giấc.

Cứ thế kéo dài đến năm cô mười sáu tuổi. Với biểu hiện ngày này qua năm nọ không một sơ hở của cô, cuối cùng đã đổi được tín nhiệm của Khương Tổ Vọng, cô thu hoạch được ủy nhiệm của quan quân, có một đội binh nghe lệnh mình.

Tình hình hôm đó cô vẫn còn nhớ rõ. Một mình cô phóng ngựa đến ngọn hiết Kiếm, đứng trên đỉnh, nhìn lên đêm tối vô tận trên đỉnh đầu, tự nói với mình, cô không thể cứ mãi gửi gắm hy vọng vào thiếu niên giục ngựa đi tới mình trong mơ nữa. Đó chỉ là một ảo ảnh, chỉ an ủi nhất thời mà không thể cứu cô cả một đời.

Cứu rỗi chân chính duy nhất của cô, là đuổi hết kẻ địch, báo thù cho mẹ mình!

Bắt đầu từ hôm đó, dần dần trong giấc mơ của cô hình ảnh thiếu niên phai nhạt đi, những năm qua, tựa như cô cuối cùng đã không còn nhớ y, mãi đến đêm qua say rượu, thiếu niên kia mới quay về trong giấc mộng.

Nhưng mà, cô lờ mờ cảm giác, cảnh trong mơ đêm qua hình như có khác trước đây. Trong mơ, thiếu niên kia còn nói với cô, hình như còn nắm tay cô, đưa lên trên mặt, để cô sờ mặt y…

Thật sự là hoang đường. Mấy năm kia thiếu niên mà cô mơ được, chỉ là một bóng hình cao cao ngồi trên lưng ngựa mà cô ngưỡng vọng, một khuôn mặt tươi cười khiến cho tim cô đập thình thịch, chỉ thế thôi. Mỗi một lần, sau khi y mang đến ánh sáng mặt trời có thể đuổi đi cơn ác mộng của cô, y liền biến mất như sương sớm. Sao y lại để cô sờ mặt mình chứ?

Trái lại là Thúc Thận Huy hiện giờ, y sẽ làm ra chuyện như vậy.

Nhất định là đêm qua say quá say, mơ đến hỗn loạn, nên cô mới nhập nhằng giữa y hiện tại và y mười bảy tuổi kia.

Khương Hàm Nguyên càng nghĩ càng thấy đau đầu, bèn ngồi dậy, đắp chăn ngẩn người một lát, ngó qua chiếc gối trống bên cạnh, không nghĩ ngợi thêm nữa, xoay người ngủ lại.

Say rượu mơ bậy thôi. Nhớ đấy, sau này không thể uống rượu thế nữa, phiền y phải cố ý đi đón mình về.

Hẳn giờ này y đã đi hoàng cung.

Cô xuống giường, sau khi rửa mặt, hỏi một câu. Thị nữ bẩm y đã đi từ đêm rồi.

Khương Hàm Nguyên thấy hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại, sáng nay đoàn Đại Hách Vương rời Trường An, lại đi rất gấp, hẳn không ít việc, với kiểu chuyên cần chính sự của y, đêm qua đón nàng về xong quay lại làm việc, cũng là bình thường.

Hôm nay, đối với chuyện đêm qua y rời đi đột ngột Khương Hàm Nguyên cũng chẳng để ý. Không chỉ thế, mặt trời sắp lặn, hoàng hôn buông xuống, tự dưng trong lòng cô lại cảm nhận một nỗi nghi hoặc không yên.

Hẳn là y thấy khá hứng thú đối với cơ thể cô. Dù cô cũng không biết rằng y đến cùng hợp nhãn chỗ nào. Nhưng về điểm này, sau cái đêm hai người trải qua ở Văn Lâm các, cô rõ ràng cảm giác được. Tựa như y sờ nắn khắp cả người mình, bằng tay và môi.

Cô cũng không lừa được mình, từ cảnh đề phòng đầy mình lúc mới thành hôn, từ từ, cô cũng bắt đầu quen thuộc việc y ngủ bên cạnh, lắng nghe hơi thở của y, thậm chí, mới đêm qua, cô cũng đạt được niềm sung sướng cực hạn trước đây không thể nào tưởng tượng.

Cô biết, cô đã dấn bước vào, mang theo chút tình cảm mà cô không thể tự điều khiển. Dường như cô bắt đầu lẫn lộn người đàn ông trước mặt và thiếu nhiên chỉ sống trong trí nhớ kia của mình. Mà bọn hắn, vốn nào phải cùng là một người. Thật là một chuyện đáng sợ, hoàn toàn không có trong kế hoạch của cô.

Không được triều đình hoàn toàn uỷ quyền và trợ giúp quân phí lương thảo, chỉ dựa vào một mình cha cô, sẽ không thể nào xuất quan bắc phạt. Kế hoạch trước đây của cô, là như ước nguyện của y, tác thành cho y, lấy y, đổi lấy lòng tín nhiệm hoàn toàn của y. Y là Nhiếp Chính Vương Đại ngụy, là người nắm giữ hoàng quyền, là người duy trì yên bình thiên hạ, cũng là một người vô tình có thể vì lý tưởng mà hi sinh tình cảm.

Còn thiếu niên kia, hãy để cậu ấy vĩnh viễn sống mãi ở chỗ sâu nhất trong ký ức cô. Cũng bởi vì một lần gặp gỡ bất ngờ rồi bầu bạn về sau, để cho cô mỗi khi thi thoảng nhớ đến, trong lòng sẽ có chút ấm áp nhè nhẹ và cảm kích. Vậy không phải rất tốt sao.

Kế hoạch của cô vốn dĩ tiến triển thuận lợi, ba tháng ước hẹn cũng đã đến, sẽ rất nhanh cô có thể toại nguyện việc về phương Bắc, hiện giờ, việc lại như có dấu hiệu lọt khỏi lòng bàn tay cô.

Nói thật, nó làm cô lo sợ không yên.

Đối với việc y sẽ quay về đêm nay, lòng cô còn thầm kháng cự. Cô hy vọng tốt nhất y đừng về.

Đã từng có một đêm ấy, nếu đêm nay y lại cầu hoan lần nữa, bảo cô làm sao mà mở miệng cự tuyệt? Vốn dĩ cô cũng không thể như trước, tâm thái tỉnh táo mà rời ra, trong chuyện ngủ với y này.

Đúng vậy, trực giác của cô nói cho cô biết, hẳn là cô thật sự không làm được.

Cô quay về từ tiểu giáo trường, tắm rửa xong, để tĩnh tâm, bèn đi viết chữ, viết mấy tờ lại phát hiện mình vốn tĩnh không nổi tâm, càng viết càng không ra dáng. Cô hơi bực bội xé chữ, nhìn ra trời đã tối ngoài cửa sổ, quay về phòng ngủ. Lúc này thị nữ đến truyền lời, Trương Bảo mới đưa tin, Nhiếp Chính Vương bận chuyện, đêm nay tiếp tục ở cung trong không về.

Lúc mới biết ý không về, Khương Hàm Nguyên thở phào, nhưng sau đó, liên tiếp mấy ngày, y liên tục không về, chỉ nói bận chuyện.

Nam tuần sắp đến, bận rộn nhiều việc, vốn cũng dễ hiểu, nhưng có bận rộn cũng không thể nào nhiều ngày liên tục Vương phủ một bước cũng không về. Rốt cuộc Khương Hàm Nguyên cũng cảm thấy có chỗ không đúng, đồng thời, trong lòng cô, mơ hồ hình như cũng bắt đầu cảm thấy hơi mất mát.

Vào đêm thứ ba y không về, Khương Hàm Nguyên lại mất ngủ ngoài ý muốn. Đêm khuya, cô ngủ không được, nằm một mình trên chiếc giường rộng lớn này, hao tâm tốn sức suy nghĩ, vì sao y lại đột nhiên thay đổi thái độ, sau một đêm thân mật như thế giờ lại vắng vẻ mình.

Cô suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đã suy ra một phán đoán.

Cô ngồi dậy, xuống giường, sờ soạng trong bóng tối, thắp nến, bước đến trước gương đồng.

Cô cởi hết xiêm y mình, từ lớp ngoài đến lớp trong, cuối cùng, trần trụi hoàn toàn, phơi ra đứng trước gương.

Lần đầu tiên trong đời, cô dùng ánh mắt khắc nghiệt, ngắm nghĩa kĩ càng tấm thân của cô gái phản chiếu trong gương.

Tấm thân này, làn da màu lúa mạch nhạt, bộ ngực săn chắn, rất đầy đặn, eo nhỏ, bụng phẳng, không thấy chút thịt thừa, tay chân thon dài đầy sức. Chỉ có thể nói là rất cân đối. Kém xa những cô gái khác, da trắng tuyết, tứ chi mảnh khảnh, có thể khiến đàn ông một tay nắm gọn, nhìn thấy mà yêu. Đó mới là dáng vẻ một cô gái mà đàn ông yêu thích nên có.

Cơ thể được ánh nến phản chiếu trong gương, là cơ thể của một nữ chiến sĩ. Nó bộc phát ra sức lực trong nháy mắt, có thể một đao chém rớt đầu ngựa. Không chỉ thế, trên cơ thể này, còn phơi bày rất nhiều vết sẹo. Mới, cũ, cánh tay, trước ngực, phía sau lưng, còn có trên đùi, vết cũ chưa hết vết mới đã để lại dấu vết. Nhìn kỹ, sẹo đầy từng vết, đầy dữ tợn.

Khương Hàm Nguyên nhìn chăm chú thân thể phản chiếu trong gương đồng thật lâu.

Cô thích nó. Song, cô cũng biết, với một cô gái mà nói, nó thật ra rất xấu xí.

Cô không nhìn nữa, rời gương, quay về giường nằm.

Nhắm mắt lần nữa, cô cũng nghĩ thông.

Bắt đầu từ đêm đại hôn, y liên tục gặp cản trở từ phía cô. Còn đêm ấy, trong Văn Lâm các hoàng cung, cuối cùng y đã được cô toàn tình ý đáp lại.

Một tên đàn ông, chinh phục một người phụ nữ, thấy được dáng vẻ nàng ta hầu hạ dưới người. Như vậy thì, đối với một người vì nước Ngụy mới cưới như cô, sao y còn phải hao tổn nhiều tâm trí chứ? Về phần đêm hôm đó y đi đón mình, ai biết là y suy nghĩ làm sao, nói không chừng là làm để cho người ta nhìn, hoặc là… y là đồ tùy ý vui giận bất thường. Thế thôi.

Vầy cũng tốt. Mặc kệ là y vì nguyên nhân gì, đây không phải là điều cô muốn sao?

Cô cũng không khổ sở. Vậy là tốt nhất, đợi theo y sắp xếp mà gặp mẹ y xong, ngay lập tức cô sẽ có thể về Nhạn Môn. Ban đầu đến thế nào, thì đi thế đấy, gọn ghẽ, không cần dính dáng gì.

Chạng vạng tối ngày thứ tư, y vẫn chưa về, cũng không nói có về hay không. Cô biết Trang thị hôm nay tự mình xuống bếp, còn lặng lẽ đuổi Trương Bảo vào cung. Cô làm như không biết.

Y về hay không, đối với cô đều giống nhau.

Bốn ngày trôi qua, Thúc Thận Huy cảm thấy mình cũng đã hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của cô con gái Khương gia. Mấy ngày nay, tâm y như chỉ thủy, mỗi ngày bận đến khuya, cực kỳ mệt mỏi, nằm xuống nhắm mắt liền ngủ, cảm giác không tệ. Nhưng chạng vạng tối nay, Trương Bảo tới, giống như một hòn đá rớt vào hồ, phá vỡ bình tĩnh của y, bỗng chốc chọc y nổi khùng ngút trời, thật không có cách nào ngăn chặn.

Là Trang thị mời y về phủ dùng cơm, chứ chả phải là chỗ nàng ấy phái đi.

Thúc Thận Huy thật sự không khống chế nổi mình, đồng thời, cực kỳ không cam lòng.

Y nghĩ mãi chẳng rõ.

Rốt cuộc y kém hơn người ta chỗ nào chứ?

Trương Bảo truyền lời xong đứng qua một bên, thấy Nhiếp Chính Vương cúi đầu chẳng nói chẳng rằng, còn không ngừng lật tấu chương, chờ chốc lát, lặp lại: “Điện hạ? Già Trang ngóng điện hạ về đấy! Điện hạ đã vài ngày không về phủ rồi.”

“Mấy hôm nay Vương phi làm gì?” Y giả tỉnh hỏi một câu.

“Vương phi ạ, ngày nào cũng vào sân tập, không bắn tên thì là tập võ, ngày hôm nay còn giao đấu với bọn Vương Nhân nữa. Nô tỳ nghe Vương Nhân nói, tựa như Tề Mi Côn đều gọi Vương phi bẻ gãy tận mấy cái lặc! Bọn hắn từng cái đối Vương phi đều bội phục rất!”

Thúc Thận Huy tức muốn đau cả đầu, gân xanh trên trán nhảy bình bịch, vuốt mấy cái, chậm rãi đặt đồ trong tay xuống.

“Điện hạ? Điện hạ sao thế ạ? Chắc là quá mệt rồi? Điện hạ rất nhiều ngày không về, hẳn Vương phi cũng rất nhớ.”

Nàng mà nhớ y à? Đúng ra là ước gì y không về càng tốt.

Y cũng đâu có rảnh. Sắp ra khỏi kinh rồi, bận muốn chết, thế nào tinh thần, lại đi cùng nàng nhận lời.

“Hôm nay có việc, không về.”

Y hồi thần, lạnh lùng thốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi