TRƯỜNG NINH TƯỚNG QUÂN

không?

Trương Bảo đành xuất cung về Vương phủ lén tìm Trang thị đang chờ, kể lại vụ việc.

Trang thị chau mày, trầm ngâm một lát, liếc sắc trời, nói: “Điện hạ đã bận rộn vậy thì thôi, đi mời Vương phi dùng cơm.”

Bữa cơm này là do Trang thị tự tay xuống bếp, chỉ vài món  nhưng nấu nướng rất tinh tế. Khương Hàm Nguyên giết thời gian trong tiểu giáo trường cả ngày, gãy mấy cây côn, chẳng những cơn buồn bực giảm mạnh mà cũng rất đói, cắm đầu ăn không ít.

Trang thị ở bên cạnh hầu hạ, nhìn thấy hớn hở, “Trang thái phi vẫn mong ngóng gặp mặt Vương phi. Thấy thế này, đợi bà gặp được Vương phi, không biết sẽ thích đến chừng nào!”

Đối với chuyện sắp gặp mẫu phi của Thúc Thận Huy, nói thật, Khương Hàm Nguyên hơi thấy bỡ ngỡ, khổ nỗi không tránh được. Cô không biết ra mắt, sẽ nên ở chung với đối phương thế nào.

Cô nhẹ nhàng cười với Trang thị, buông bát đũa đứng dậy, “Ta ăn no rồi, đã phiền Già hao tâm tổn trí. Ăn ngon quá.”

Trang thị đưa cô về phòng, đến nơi, cũng không dừng bước bên ngoài như xưa nay mà vào theo, tự tay rót trà cho cô.

Khương Hàm Nguyên có ngốc cũng đã nhìn ra, ắt là bà có việc.

“Già có chuyện gì muốn nói sao?”

Trang thị lệnh cho thị nữ ra ngoài hết, đến bên cạnh cô, mỉm cười nói: “Xin Vương phi chớ trách tôi nhiều chuyện. Mấy ngày nay điện hạ luôn nói bận chuyện không về, đêm nay tôi tự ý gọi Trương Bảo mời ngài về dùng cơm song ngài cũng không về. Tôi nghĩ có bận rộn đi chăng nữa, cũng không đến mức thế —” bà nhìn Khương Hàm Nguyên, “Cái đêm thi Xuân Vương phi đi phủ công chúa dự tiệc, điện hạ còn tự mình đi đón Vương phi. Vương phi có biết, sao tự dưng điện hạ liên tiếp mấy ngày không về không?”

Khương Hàm Nguyên lắc đầu: “Ta không biết.”

Trang thị im lặng một lát, thấp giọng nói: “Đêm ấy Vương phi về nhà, say ngủ mất, tôi cũng đã đi ngủ. Điện hạ chợt gọi tôi, hỏi mấy món đồ Vương phi cất vào kho mấy hôm trước, còn đi xem nữa. Lúc ấy bọn tôi ở bên ngoài. Điện hạ một mình đứng trong đấy một lúc, đến khi ra ngoài bèn bảo còn có việc, đi luôn…”

Bà nhìn Khương Hàm Nguyên: “Từ nhỏ đến lớn tính tình điện hạ luôn ôn hòa, đây cũng là lần đầu thấy ngài thay đổi thất thường như thế. Nếu ngài có chỗ nào chọc giận Vương phi, mong ngài nể mặt Trang Thái phi, tạm thời tha thứ nhiều hơn. Còn bao nhiêu tủi hổ, ghi lại từng mục, chờ gặp Thái phi cứ nói hết cho ngài, Thái phi chắc chắn sẽ quản giáo kỹ điện hạ, xả giận cho Vương phi.”

Mấy lời này của Trang thị trái lại làm Khương Hàm Nguyên hơi quẫn bách, vội nói: “Già Trang hiểu lầm rồi. Nào có tủi hổ gì — “

Trang thị cười nói: “Vương phi nói vậy thì tôi an tâm. Hôm nay Vương phi ra tiểu giáo trường cả ngày chắc cũng đã mệt. Tôi không quấy rầy nữa, Vương phi nghỉ ngơi cho khỏe.”

Trang thị khom người cáo lui.

Ban ngày mất sức đúng là khiến Khương Hàm Nguyên thấy hơi mệt mỏi, vốn định ngủ sớm. Cô nhìn theo bóng Trang thị rời đi, lúc sắp ra cửa, nói: “Già Trang, mở cửa kho đi.”

Cô cầm đèn soi một mình đi vào, đến chỗ đặt rương, đi lướt qua, mở nắp chiếc cuối cùng.

Trong rương vẫn thế, nhưng cô nhìn ra ngay, hộp đao kia đã bị đụng qua. Cô nhìn hộp đao, dần dần hiểu ra phần nào

Thì ra là vậy. Mấy hôm nay chỉ là mình suy nghĩ lung tung.

Tự dưng y đổi thái độ, liên tiếp mấy ngày không về, chỉ là vì y phát hiện cô đã để lại thanh đao này sao?

Khương Hàm Nguyên tập trung suy tư một lát, trong lòng từ từ trào ra một cảm giác nong nóng chua chua nhè nhẹ dễ chịu.

Cô đóng nắp rương, xoay người đi ra. Trang thị còn chờ bên ngoài, thấy cô ra bèn tới đón.

“Già Trang, bà cho người vào cung một chuyến, mời điện hạ khi nào thuận tiện thì về một chuyến. Nhắn ta tìm ngài.” Nàng dặn dò.

Trang thị mừng rỡ ra mặt, lập tức gật đầu: “Để tôi gọi Trương Bảo lại đi một chuyến.”

Lời cô nhanh chóng lại được truyền tới trong Các ở hoàng cung. Lúc này Thúc Thận Huy vẫn chưa nguôi cơn giận ban đầu. Thủ đoạn duy nhất y có thể dùng để nén xuống nỗi lòng là tiếp tục xem công văn trên bàn. Nghe tiểu hầu dùng giọng nhấn mạnh nói, Vương phi mời y về, cơn buồn bực căng tức đến không thể giải quyết kia cuối cùng dường như cũng xì ra một lỗ, từ từ thoải mái thoát ra.

Y muốn tìm đến trước mặt cô hỏi cho ra nhẽ. Đêm ấy khi vừa mới ra khỏi nhà kho y đã dấy lên suy nghĩ ấy. Y có thể dễ dàng tha thứ khi cô vì chia lìa mà mơ thấy người khác, song y không thể nào dễ dàng tha thứ khi cô đối xử với thanh đao tín vật như thế.

Song y vẫn chưa về ngay. Lời mời của cô quá đột ngột. Nghĩ đến mấy ngày khó chịu, y còn chưa nghĩ ra y sẽ dùng bộ mặt thế nào để về gặp mặt cô. Y đuổi Trương Bảo ra, đến khi y nghĩ kỹ về nhà, đêm cũng đã quá nửa, đã rất khuya.

Cô còn chưa ngủ, đang ngồi một mình trong thư phòng, trong tay chấp bút, nhìn quyển mẫu chữ khắc kia của y chuyên tâm viết chữ. Y yên lặng đứng ở cửa một lúc lâu, chậm rãi bước vào, nhìn thấy trên bàn bày từng trang tập viết, chừng mười, hai mươi trang, đều là chữ của cô.

Cô viết xong chữ cuối cùng, nhẹ nhàng đặt bút, trong lúc chờ khô mực, ngẩng lên nhìn y, khẽ cười nói: “Tối nay trong lúc chờ điện hạ, tranh thủ tới đây tập viết chữ, viết một mạch nhiều đến phơi đầy bàn thế này cũng coi như là lần đầu. Điện hạ đến nhìn thử, chữ của ta, có mấy phần tiến bộ?”

Tóc cô tùy ý búi một búi, mặc áo kẹp màu xanh ngó sen trong nhà, vì đã là trong nhà buổi tối, chẳng buộc đai lưng, tay áo bồng bềnh bay bay. Nến đêm chiếu rọi khuôn mặt cô thanh thoát mà mềm mại.

Thúc Thận Huy ngắm khuôn mặt này, mấy phần uất giận còn sót lại trên đường về bỗng tan tành. Thực ra ban nãy, y một mình ở Văn Lâm các đã suy nghĩ hồi lâu, cũng chưa biết sau mấy ngày tức tối chưa về nhà mình sẽ dùng bộ mặt gì để gặp cô. Bỗng thấy đêm đã rất khuya, thế là vội vàng xuất cung, quay về chính nơi mấy đêm trước y rời đi cũng vào thời điểm này.

Y vô thức nhìn đám bút tích từ tay cô trên bàn, “Nét bút của nàng có phong thái nghiêm khắc, nhưng cũng không cần cố ép, cố gắng bắt chước ——” chưa dứt lời, y chợt giật mình, tự dưng giọng y lại ân cần như đang trả lời cô. Thật không khỏi hoang đường.

Y dừng đoạn, vẻ mặt cứng lại, ngậm miệng không nói tiếp.

Khương Hàm Nguyên mỉm cười: “Đa tạ điện hạ khen ngợi chỉ điểm, ta rảnh rỗi sẽ nghiền ngẫm.”

Cô đứng dậy, bắt đầu dọn dẹp mớ giấy lộn xộn. Y nhìn cô hơi cúi đầu, ánh mắt tập trung vào đống giấy, dường như cơn điên lại trào lên mấy phần, chậm rãi chìa tay đè lại cánh tay đang dọn giấy của cô, đặt nó vững vàng lên mặt bàn.

Cô dừng lại, ngẩng lên nhìn y. Y nhìn vào mắt cô, thản nhiên nói, “Gọi ta về là có việc gì?”

Khương Hàm Nguyên và y nhìn nhau chốc lát.

“Đã mấy ngày liền điện hạ không về, là giận ta à? Vì ta để thanh đao kia lại trong kho sao?”

Thì ra là nàng cũng biết. Thảo nào chủ động mời mình về. Thúc Thận Huy không trả lời, chỉ chăm chú nhìn vào mắt cô.

Cô hơi rũ mắt, lia mắt nhìn bàn tay đang đè lên mu bàn tay mình của y.

“Sao rồi, gọi ta về rồi nàng không có gì để nói à?” Y không kìm được, giọng đã mang mấy phần cười nhạt.

Cô nghe ra được, lại ngước mắt chăm chú nhìn lại đôi mắt đen nặng nề của y, một lát sau, chợt mở miệng, hỏi: “Điện hạ, ngài thực sự có chút tâm ý nào với ta không?”

“Hôm đó ta bị Sí Thu truy đuổi, điện hạ mạo hiểm tự mình leo núi xuống nước, là tấm lòng nặng trách nhiệm của điện hạ, buộc phải tìm con gái Khương Tổ Vọng, Vương phi của ngài về, hay là vì ngài quan tâm Khương Hàm Nguyên ta?”

Giọng cô vừa dứt, trong thư phòng liền yên tĩnh.

Thúc Thận Huy không nghĩ cô lại hỏi vậy. Y giật mình. Ngạc nhiên ban đầu qua đi, chấn động ập tới, thấy cô dùng cặp mắt lẳng lặng nhìn mình, còn đang chờ đợi câu trả lời mặt đối mặt.

Cảm giác quẫn bách nảy sinh trong lòng y, một nỗi mù mờ tràn tuôn, trong phút chốc như bịt miệng y, đáp không nên lời.

Khương Hàm Nguyên chăm chú nhìn y một lát, mỉm cười, nhẹ nhàng rút bàn tay mình ra khỏi lòng bàn tay y.

“Điện hạ không cần khó xử, ta cũng chẳng có ý gì khác. Ta hiểu. Lần này điện hạ tức giận như thế là vì cho rằng ta không đủ tôn trọng điện hạ và cuộc hôn sự này.”

Thúc Thận Huy còn đang mù mịt, bỗng tỉnh táo lại, nghe cô nói tiếp, “Ta vốn tưởng rồi một ngày nào đó, ta mới cần cho điện hạ một câu trả lời thỏa đáng, nào ngờ mới đó điện hạ đã biết — “

Cô nở nụ cười, “Thật ra cũng chẳng có gì khác.”

“Vậy, rốt cuộc ý nàng là sao?” Y đè xuống câu hỏi ban nãy vì bị phiền muộn và uể oải đầy một bụng đè xuống mới không đáp được, cố giữ vẻ lạnh lùng cứng rắn, nhả từng chữ hỏi.

Khương Hàm Nguyên đón ánh mắt ẩn chứa thế uy hiếp của người đối diện, lại mở miệng: “Điện hạ, tương lai sau khi xuất quan tác chiến, không biết ta còn quay về được hay không, nếu như ta may mắn có thể trở về, chắc chắn triều đình sẽ có phong thưởng. Đến chừng đó, ta muốn xin điện hạ một phần thưởng, hãy giải trừ ngôi vị Vương phi của ta. Với lòng độ lượng rộng rãi của điện hạ, hẳn sẽ không thể nào không nhận lời.”

Giọng cô bình tĩnh, nói không nhanh không chậm, hiển nhiên, đây cũng là lời trọn vẹn chỉnh chu cô đã cân nhắc từ lâu.

Ánh mắt y khẽ động, lông mày cũng nhíu theo.

Cô tiếp tục nói, “Ta cảm kích những lời điện hạ đã nói trong đêm tân hôn, ngài sẽ kính trọng ta một đời. Ý điện hạ là muốn xem chuyện thông gia này là vĩnh cửu. Nhưng điện hạ, ngài hoàn toàn không cần hy sinh vậy vì ta, bởi đó cũng không phải thứ ta muốn —— “

Cô dừng đoạn, nhìn vào mắt người đối diện. “Nếu cần, ta có thể hy sinh tất cả vì điện hạ, bao gồm cả tính mạng của ta. Nhưng tương lai, nếu ta vẫn còn sống, điện hạ cũng đã đạt được dự tính ban đầu lúc lập ta làm phi, thì vợ chồng chúng ta, cần gì phải cố gắng tiếp tục? Ta không có ý định về lại Trường An!”

“Việc này cũng không liên quan đến bất kỳ thứ gì khác, mà là suy nghĩ trong lòng ta. Ta lớn lên ở biên thành, khi còn nhỏ đã xem sói là mẹ, đến chừng đó, ta chỉ muốn vĩnh viễn tiếp tục thủ vững nơi biên tái, hoặc sẽ đi thành Vân Lạc. Còn điện hạ, ngài sinh ra đã thuộc về hoàng thành, ngài và nó máu chảy làm một. Ta và điện hạ, vốn chỉ nên là người qua đường. Cây bảo đao kia theo ý của ngài, là sính vật hôn nhân, còn trong mắt ta, không phải thế, là viên đá dò đường điện hạ ném để thăm dò lòng trung thành của Khương gia ta. Đại sự hiện nay, điện hạ và ta đã tin tưởng lẫn nhau, hôm đó Hiền Vương đã từng đề cập, thanh đao này là vật điện hạ yêu mến do Thánh Võ Hoàng đế tặng, bầu bạn điện hạ nhiều năm, quý giá vậy, cũng là kỷ niệm đặc biệt của ngài, nên chuyến này xuất kinh, ta không thể mang đi, cũng không cần mang đi.”

“Đấy cũng là lý do ta để thanh đao lại.”

Cô nói xong đoạn thoại dài nhất trong đời mình xưa nay, rồi yên lặng.

Người đàn ông đối diện cô cũng rơi vào trầm tư, sững lại nhìn cô. Bỗng một cơn gió đêm âm thầm len vào, ánh nến trên bàn nhảy nhót mấy lần, dường như y bỗng tỉnh lại, vai hơi nhúc nhích, nhẹ gật, mở miệng với giọng phát lạnh: “Nàng đã sớm xác định tâm tư như thế, vậy đêm đó ở Văn Lâm các, nàng xem là gì chứ, rõ ràng là nàng…”

Y dừng bặt, dư âm không thể át tiếng ken két như đang nghiến răng kia.

Khương Hàm Nguyên nhìn khuôn mặt người đàn ông được ánh nến soi sáng đăm đăm, nhẹ giọng nói: “Điện hạ ngài nhìn rất đẹp, đêm đó tỉnh lại, đúng thật là vì ta bị ngài quyến rũ, muốn sờ mặt ngài, nào ngờ lại đánh thức ngài. Ta chẳng qua cũng chỉ là một người phàm tục. Hai ta lại là vợ chồng, nếu ngài muốn, ta cần gì phải mất hứng, để tất cả không vui.”

Y tựa như bị cô chặn họng, thần sắc cứng lạnh một lúc lâu, cuối cùng, chậm rãi, cứ như rất khó quay về, cuối cùng dùng sức nhẹ gật đầu, “Thì ra là thế! Khương thị, quả nhiên là ta xem thường nàng!”

Sau khi y đổi xưng hô với cô thành Khương thị như lúc đầu, dường như nỗi lòng cũng hoàn toàn ổn định lại, dùng ánh mắt mang mấy phần ngắm nghía đánh giá cô, giọng điệu cũng biến thành tùy ý.

“Vậy cũng là tốt nhất. Ta cũng dứt khoát cho nàng biết, mọi chuyện ta đối đãi nàng, cũng chỉ là cân nhắc muốn duy trì sau khi đã cưới nàng thôi. Nếu nàng đã sớm có ý muốn trả lại thanh đao sính vật, thì đêm đại hôn, nàng nên lấy nó ra, nói rõ với ta toàn bộ — “

Vẻ mặt y như sóng gợn không dậy, hơi ngập ngừng, “Đại sự không để ý cẩn thận đến chi tiết. Dĩ nhiên là ta đã ép cưới nàng, đã trói nàng từ Nhạn Môn vào một tấc vuông Vương phủ của ta, nhưng mấy phần độ lượng này, ta cho rằng ta vẫn có.”

Khương Hàm Nguyên rũ mắt: “Là lỗi của ta. Điện hạ thứ lỗi.”

Y không nói, khựng một lát, chợt lên tiếng “Đêm nay ta về, vốn cũng là có chuyện khác muốn báo với nàng một tiếng.”

Khương Hàm Nguyên nhướng mắt. Y thản nhiên nói, “Đại Hách Vương đã về sớm hơn dự định, việc phía ta mấy hôm nay cũng đã xử lý xong, là muốn báo nàng, ba ngày nữa có thể lên đường —— “

Y chằm chằm ngó cô, “Nếu không phải ngại vì mẫu thân ta, đáng lý cũng không cần ép nàng ở. May mà không còn mấy hôm. Đã nhịn tới giờ, tạm thời nàng nhịn thêm chút, làm khó cho nàng.”

Giọng điều y nghe bình thường song nói ra lại có hương vị bóng gió lạnh lẽo.

Khương Hàm Nguyên nói: “Không dám.”

Thảng như y khẽ hừ một tiếng, không ở lại nữa, quay người đi.

Hai hôm sau, ban đêm.

Ngày mai, Nhiếp Chính Vương Thúc Thận Huy sẽ xuôi nam. Lần này ngài nam tuần, những người đi theo, quan văn có bộ Lễ, bộ Giá, Truân điền, đô quan, bộ Thủy tầm hai ba mươi người, quan võ có Cấm quân Lưu Hướng dẫn đầu. Trần Luân Lan Vinh ở lại kinh bạn giá.

Trong khoảng thời gian Nhiếp Chính Vương đi khỏi, Thiếu đế sẽ được Hiền Vương và Trung Thư Lệnh Phương Thanh cùng phụ chính.

Toàn bộ sự vụ đã bàn giao xong xuôi, đêm đã khuya, Thúc Thận Huy vẫn còn ở Tây Các Tuyên Chính điện bình thường dùng cho tiểu nghị, gặp mặt Thiếu đế.

Thúc Tiển nghe xong mọi dặn dò sau chót, nhất nhất gật đầu, trịnh trọng nói: “Tam hoàng thúc yên tâm mà đi, ta sẽ nhớ lời ngài. Nếu có chuyện ta không quyết được, ta sẽ đi hỏi Hiền Vương và Trung Thư Lệnh. Cũng không còn sớm, sáng mai Tam hoàng thúc còn phải khởi hành, mau về nghỉ đi. Tam Hoàng thẩm còn đang chờ ngài đấy.”

Thúc Thận Huy mỉm cười nói, “Ta không sao.”

Y dừng đoạn, quay lại ra hiệu cho toàn bộ người hầu Tây Các rời đi xong, nói: “Bệ hạ, cuộc thi Xuân lần trước bệ hạ nhường tên cho tướng quân Trường Ninh, rồi phía Thái hậu có lên tiếng gì không?”

Thúc Tiển nói: “Hôm đó bà ấy gọi ta qua, nhưng không trách cứ gì còn khen ta một hồi, thật sự là bất ngờ, luôn thấy có chỗ không đúng. Hai hôm sau, sau khi bãi triều nói chuyện phiếm với cữu phụ đôi câu, mới biết là ciông của cữu phụ. Ông ấy cũng sợ Thái hậu không phân rõ tốt xấu mới khuyên bà, rốt cuộc làm Thái hậu hồi tâm chuyển ý, không tìm ta xúi quẩy! May mà còn có cậu sáng suốt.”

Thúc Thận Huy nghe xong, mỉm cười gật đầu, suy nghĩ đoạn lại nói: “Bệ hạ, trước khi thần chuẩn bị đi, còn có một câu, là lời từ đáy lòng thần, cung thỉnh bệ hạ cố nghe.”

Y đi đến trước mặt Thiếu đế, hất vạt áo quỳ xuống.

Thúc Tiển bị chấn kinh, từ trên ngôi, bước mấy bước đến trước mặt y, đưa tay định đỡ dậy, miệng nói: “Tam hoàng thúc, ngài làm gì vậy? Ngài mau đứng lên! Có gì ngài cứ nói là được!”

“Mời bệ hạ về chỗ ngồi, nhận một lạy, thần mới có thể nói.”

Thúc Tiển thấy vẻ y trang nghiêm, không thể làm gì, miễn miễn cưỡng cưỡng lần lượt kề mông, ngồi lại.

Thúc Thận Huy làm một lễ bái trịnh trọng đến vô cùng xong, ngồi dậy nói: “Bệ hạ, xã tắc dựa vào minh chủ. Vũ Vương ngạc ngạc dĩ xương, n Trụ mặc mặc dĩ vong. Đạo lý đó tất nhiên bệ hạ đã rõ. Hôm nay thần không nói nhiều nữa.”

“Chỉ muốn nói, tất cả người dưới triều đình, bao gồm cả thần, đều là thần tử của bệ hạ. Bệ hạ có thể tin tưởng, có thể ủy thác trách nhiệm, nhưng mà, cho dù là người trong mắt bệ hạ tin tưởng gần gũi nhất, cũng bao gồn cả thần, sau này đợi khi bệ hạ tự chấp chính, cũng không thể hoàn toàn uỷ quyền giao phó.”

“Thân là quân, tuyệt đối không thể bị hạ thần lôi kéo.”

Thiếu đế trố mắt, chần chừ đoạn, hỏi lại: “Ý Tam hoàng thúc là, ta phải làm một cô gia quả nhân?”

Thúc Thận Huy nói: “Ngôi vị bệ hạ vốn là vị trí của cô gia quả nhân. Cô gia quả nhân có nghe lời can gián cũng không phải là đối lập. Lời thần hôm nay, cho dù bệ hạ không thể hiểu hoàn toàn, cũng không sao, chỉ cần bệ hạ nhớ rõ, sau này, đợi tích thêm rèn luyện, sẽ có một ngày tự lĩnh ngộ.”

Thúc Tiển cái hiểu cái không, im lặng một lát, gật đầu: “Ta nhớ rồi. Tam hoàng thúc bình thân, ngài mau về đi. Sáng mai ta đưa ngài và Tam Hoàng thẩm xuất kinh.”

Thúc Thận Huy đứng dậy, mỉm cười gật đầu, bảo cậu cũng về cung nghỉ ngơi, bản thân xoay người, cuối cùng cũng kết thúc một ngày lao động đằng đẵng, trong bóng đêm đen sì sì nặng nề, quay về phủi Nhiếp Chính Vương.

Giờ đã là giờ Tý, Khương Hàm Nguyên đã từ biệt xong bọn Vĩnh Thái công chúa từ sớm, về rồi, biết hôm nay y chắc chắn sẽ về, cũng không ngủ. Cô nghe được tiếng y khẽ bước vào, vờ như không biết. Rốt cuộc đợi y sửa soạn xong, biết y cũng tới giường, nhưng rất lâu không nằm xuống.

Cô từ từ nhắm mắt vờ ngủ, giả vờ rất lâu không biết đến cùng y đang làm gì, thực sự nhịn hết nổi, hơi hé mắt, chỉ thấy y khoanh chân lặng lẽ ngồi bên cạnh, cặp mắt lạnh sâu kín đăm đăm nhìn mình, như hai đốm sáng âm u lóe lên trong đêm, có phần khiếp người.

Khương Hàm Nguyên giật nảy mình, mở mắt, thấy y thu ánh mắt như không việc gì, không nói gì nằm xuống, kéo mền đắp, hai mắt nhắm nghiền.

Sau đó ai nấy ngủ phần mình, hình như y rất mệt mỏi, vừa đặt lưng nằm xuống đã chìm vào giấc ngủ nặng nề. Sáng hôm sau, cũng ai nấy im im không nói, xuất phát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi