TRƯỜNG PHONG ĐỘ

Diệp Thế An – hữu tướng đương triều – khôi ngô tuấn tú, quyền cao chức trọng, bác học đa tài, tính tình ôn hòa, là vị quân tử nức tiếng trong triều.

Hắn gần như không có khuyết điểm gì ngoại trừ: Chưa lập gia đình.

Năm hắn gần ba mươi tuổi, nữ nhi của bạn tốt cũng sắp tròn mười tuổi. Muội muội đã thành hôn năm năm nhưng hắn vẫn lẻ bóng, thậm chí không có lấy một thị thiếp. Hắn vượt qua cái tết hàng năm bằng cách ăn ké tiệc nhà của huynh đệ, quả thật giống hệt một lão già góa bụa từ khi còn trẻ. Thế là từ hoàng đế tới hạ nhân Diệp phủ, cả bác gái bán tào phớ ven đường nữa, đều nhịn không được mà bận lòng – bao giờ Diệp Tướng mới thành thân?

Trong đại quân thúc giục hắn thành hôn, kẻ hung hăng nhất là Tả tướng Cố Cửu Tư.

Người khác không biết nguyên nhân nhưng làm huynh đệ của Cố Cửu Tư, Chu Diệp lẫn Thẩm Minh quá rành hắn. Cố Cửu Tư đã nhiều lần lén lút nói với bọn họ, “Lão Diệp chưa thành thân có phải vì còn nhớ nhung Ngọc Như không?”

Mấy năm đầu, Chu Diệp và Thẩm Minh còn khuyên Cố Cửu Tư, “Không thể nào, ngươi đừng nghĩ linh tinh. Thế An chỉ dành tình huynh muội cho Ngọc Như chứ nào có tình nam nữ.”

Nhưng cứ mỗi năm trôi qua, niềm tin của Chu Diệp với Thẩm Minh dần lung lay. Đôi lúc bọn họ cảm thấy có lẽ Cố Cửu Tư nói đúng, Diệp Thế An phải chăng…thật lòng nhớ nhung Liễu Ngọc Như?

Suy cho cùng, tới giờ chỉ mình Liễu Ngọc Như được miễn cưỡng gọi là đóa hoa đào[1]trong cuộc đời Diệp Thế An.

Nếu đúng như vậy thì sự tình rất chi là nghiêm trọng.

Chu Diệp suy xét tới lui, hắn nhìn thế nào cũng thấy việc hữu tướng đương triều nhớ thương tức phụ của tả tướng là đại sự. Vì vậy năm Diệp Thế An ba mươi tuổi, hắn vứt bỏ thể diện của hoàng đế rồi gia nhập đại quân thúc giục Diệp Thế An thành hôn. Mỗi ngày hắn đều tìm dịp để hỏi, “Thế An, ngươi thấy cô nương Vương gia…”

“Cô nương Dư gia…”

“Cô nương Trần gia…”

Diệp Thế An không chịu nổi bị quấy rầy như thế, cuối cùng hắn tóm được cơ hội đi tuần tra nên chạy trốn khỏi Đông Đô suốt đêm.

Lúc rời Đông Đô, Diệp Thế An nghĩ mình cần mau chóng giải quyết vấn đề chứ tiếp tục thế này thì bọn họ khiến hắn sinh tâm bệnh mất.

[2]

Thật ra đâu phải Diệp Thế An không muốn thành thân.

Hắn là người rất truyền thống; nếu không xảy ra vụ Cố Cửu Tư thì chắc hắn đã đính hôn rồi thành thân với Liễu Ngọc Như từ lâu. Diệp Thế An thờ phụng lệnh của phụ mẫu và lời người mai mối, song về sau trưởng bối mất sớm nên hắn một mình chèo chống Diệp gia. Thế là giờ hắn có thể tự quyết định hôn sự nhưng điều này lại khiến hắn luống cuống.

Nếu phải chọn cho mình một cô nương thì hắn cũng không có hình mẫu nào để tham khảo. Hắn nhìn người xung quanh liền phát hiện hôn nhân của Cố Cửu Tư, Chu Diệp, lẫn Thẩm Minh đều bắt đầu từ tình yêu. Dù Chu Diệp với Tần Uyển Chi vì hôn ước mới gặp gỡ thì hai người cũng đã thật lòng ở bên nhau.

Hắn khá trông chờ vào hôn sự khi có các huynh đệ làm gương. Nhưng một khi đã trông chờ, hắn chợt nhận ra – tìm người mình thích quá khó.

Hắn nghiêm túc tìm hơn mười năm, ai cũng hỏi hắn sao chưa thành thân. Hắn rất muốn đáp trả rằng thế sao ngươi chưa thành tiên?

Bộ không muốn hả? Hay ghét sống lâu?

Tại sao mỗi người đều tìm thấy người mình thích? Thẩm Minh xưa nay chỉ biết cười ngây ngô và còn chả hiểu cách theo đuổi nữ nhân, nhưng hắn vẫn tìm được Diệp Vận. Thế thì thanh niên ưu tú như Diệp Thế An sao phải ép uổng chính mình?

Hắn mang suy nghĩ này tới tận năm ba mươi tuổi, đồng liêu đã cười nhạo còn chơi lưu manh mà giới thiệu nữ nhi cho hắn.

Hắn rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Chấp nhận thành hôn với người hắn không thích – ấm ức.

Không thành hôn để làm người cô đơn – cũng ấm ức.

Tóm lại, hôn sự đúng là thứ khiến người ta sầu đời.

Nỗi phiền muộn này đồng hành cùng Diệp Thế An suốt quãng đường. Hắn xuất phát từ Đông Đô rồi đi về phương Bắc; lần này hắn thay hoàng đế tuần tra tình hình cụ thể của đất nước, để xem luật lệ do triều đình ban hành được thực thi thế nào.

Công cuộc điều tra của hắn vốn thuận lợi, nhưng rắc rối phát sinh khi hắn quá rảnh mà ra tay xử lý một việc tại địa giới Thanh Châu.

Nơi đó là thành Lam, một thành lớn của Thanh Châu; địa danh này nổi tiếng với trồng hoa lan và thổ phỉ. Lúc tới thành, hắn cố tình cải trang thành công tử của một hộ thương gia bình thường. Khi hắn đang uống trà đọc sách trong quán trà thì bắt gặp có người trêu ghẹo một nữ tử.

Nàng kia dùng khăn che mặt nhưng chắc rất xinh đẹp nếu xét theo dáng người. Vụ việc phát sinh ở bàn bên cạnh nên giây phút kẻ xấu vươn tay giật khăn che mặt của nữ tử, Diệp Thế An tiện thể lấy quạt ngăn cản tay đối phương. Sau đó thị vệ tiến lên đẩy người còn hắn lạnh lùng nói, “Cút đi.”

Cô nương được hắn cứu ngẩn ngơ nhìn hắn miết. Diệp Thế An biết mình anh tuấn nên mấy năm qua khiến bao cô nương động lòng nhưng hắn hiểu mình không thể đáp lại, vì vậy trốn được là hắn trốn liền. Đương nhiên hắn cũng tránh luôn mấy thể loại anh hùng cứu mỹ nhân. Hắn không cần tranh công cứu người nên chẳng nói chẳng rằng mà dẫn người rời đi.

Chờ hắn khuất dạng, hai nữ nhân cao lớn thô kệch bước tới gần nữ tử đeo khăn che mặt rồi thì thào, “Lão đại, hán tử[2] kia giúp ngài thì có cần báo ơn hắn không?”

Nữ tử đeo khăn lặng thinh, nàng dõi theo bóng lưng Diệp Thế An với ánh mắt tràn đầy tán thưởng.

Hai nữ nhân cường tráng đứng sau nàng liếc nhau một cái rồi nghe nàng cảm khái, “Đẹp quá thể.”

Ờ, không cần nữ tử nhiều lời thì bọn họ đã hiểu.

Cùng ngày, Diệp Thế An ra khỏi thành để gặp những người còn lại trong đội ngũ đông đảo đi theo mình rồi quay về thân phận thật. Ai ngờ trên đường trở lại khách điếm trong thành, tiếng trống trận đột ngột vang lên và hàng trăm người đứng đầy khắp núi đồi.

Mặt Diệp Thế An đanh lại, hắn đặt tay trên thân kiếm rồi nói lạnh băng, “Tiền tài ở trong xe ngựa, các vị cứ việc lấy nhưng mong tha cho ta một mạng.”

“Vị tướng công này thật giỏi đùa giỡn,” nữ nhân cầm đầu vô cùng cao to, hai tay cầm hai cái chùy sắt[3] mà cười lớn, “chúng ta không cần tiền, coi như đấy là của hồi môn của ngươi. Thứ chúng ta muốn là ngươi đó!”

[3]

Muốn hắn thì sao mà được.

Thế là một cuộc chiến ác liệt nổ ra. Nhưng đối phương đông người lại sở hữu sức chiến đấu cao, hai bên quyết đấu một hồi thì hắn và thị vệ đều bị bao vây.

Đêm xuống, bọn họ chuốc thuốc Diệp Thế An rồi tắm rửa sạch sẽ lẫn thoa phấn thơm cho hắn. Sau đó hắn phải mặc bộ trang phục mỏng te rồi bị khiêng vào một gian phòng ngủ.

Loạt hành động trên khiến hắn cảm thấy mình là cung phi được tắm táp để chờ ai đấy sủng hạnh. Hắn hận tới mức ngứa răng, cuộc đời hắn chưa bao giờ chịu nhục như thế. Trong lòng hắn thầm suy tính bước kế tiếp; khi trở lại thành Lam, hắn nhất định sẽ diệt sạch đám thổ phỉ trên núi này!

Hắn đợi trong bóng tối cả đêm thì một nữ nhân say khướt xuất hiện.

Phòng quá tối nên hắn không thấy rõ mặt nữ nhân, chỉ ngửi được mùi rượu nồng nặc làm hắn mất kiên nhẫn nhíu mày.

Hắn không thích nữ nhân vô lễ như vậy.

Nhưng thuốc làm hắn không thể cử động hay thốt ra được tiếng nào, chỉ đành nằm yên trên giường mặc cho người ta xâu xé.

Diệp Thế An nghe tiếng cởi bỏ quần áo vang lên, hắn nhắm tịt mắt và cắn chặt răng. Lát sau hắn cảm giác có người ngã xuống bên cạnh mình, còn tiện tay nện vào mặt hắn làm hắn chảy máu mũi.

Người nọ không béo, gầy là đằng khác, nên hoàn toàn chẳng tạo cảm giác có thêm một người trên cái giường to rộng này. Nàng xỉn quắc cần câu, chẳng mấy chốc mà trong phòng ngập tràn tiếng ngáy. Diệp Thế An nằm trên giường, mắt mở to nhìn cái màn vây quanh mình.

Đây là lần đầu tiên hắn ngủ cùng nữ nhân nhưng hắn thậm chí không biết nữ nhân này trông ra sao, còn bị đánh tới mức mặt mũi tóe máu.

Hắn không thể chìm vào giấc ngủ vì dành cả đêm suy tư ngày mai phải làm gì.

Nữ nhân kia trần truồng ngủ cùng hắn trên giường, danh tiết nàng đã mất nên theo lý thì hắn cần chịu trách nhiệm. Song hắn thủ thân như ngọc suốt ba mươi năm để cầu một nhân duyên tốt đẹp, chưa kể hắn còn bị người ta cưỡng ép…

Hắn mới là nạn nhân chứ?!

Hắn vừa tức giận vừa rầu rĩ, đến tận bình minh mới chịu hết nổi mà ngủ thiếp đi.

Hôm sau khi tỉnh lại, đập vào mắt hắn là một gương mặt mộc mạc.

Cô nương này rất gầy, rất trắng, mặt thon dài cùng đôi môi mỏng.

Nàng khác nữ tử Đông Đô. Mặt mũi đã mộc mạc còn không bôi son phấn khiến nàng giống hệt bức tranh thủy mặc, tuy chẳng có màu sắc nhưng lại khá thú vị.

Lông mày nàng không dịu dàng như nữ tử bình thường mà mang theo chút khí khái anh hùng; riêng điểm này cực kỳ tương xứng với thân phận nàng.

Dù sao nàng cũng là sơn phỉ.

Diệp Thế An chăm chú đánh giá nữ nhân đã ngủ với hắn cả đêm.

Dưới ánh mắt chòng chọc của hắn, nữ tử hình như nhận ra có người nhìn mình bèn mơ màng mở mắt và thấy Diệp Thế An nằm ngay cạnh.

Nàng đực mặt trong phút chốc rồi lăn xuống giường như vừa thấy quỷ, sau đó nàng ngồi trên mặt đất mà hoảng sợ nhìn Diệp Thế An.

Diệp Thế An ngồi dậy, hễ cử động là quần áo hắn trôi tụt nên hắn bất đắc dĩ lấy chăn che ngực. Động tác này khiến hắn lẳng lơ lại nhu nhược, nữ tử thấy vậy bèn nói ngay, “Xin lỗi!”

Diệp Thế An lạnh lùng nhìn nàng chứ chẳng nói gì. Nữ tử hoảng loạn đứng dậy rồi vừa nhặt quần áo vừa cam đoan, “Thật xin lỗi, ngươi đừng để ý, ta đi phạt bọn họ đây. Ta sẽ chịu trách nhiệm, ngươi đừng lo, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm!”

Dứt lời, nữ tử ôm quần áo và chạy nhanh như chớp ra ngoài.

Diệp Thế An ngồi trên giường rất lâu mới bật cười lạnh lẽo.

Đã đến nước này mà còn dám nói sẽ chịu trách nhiệm? Có điên mới tin!

[4]

Nữ nhân chạy quá lẹ nên chả để lại quần áo cho hắn. Bộ trang phục hắn đang mặc thật sự khó coi, Diệp Thế An hết cách bèn tiếp tục co ro trên giường.

Lát sau, nữ nhân hấp tấp trở về. Nàng đã ăn mặc chỉnh tề với trang phục đen, mái tóc dài được cột bằng dây đỏ, và thanh đao giắt trên eo; trông nàng rất khỏe mạnh lẫn tháo vát. Sau khi vào phòng, nàng cứ nhìn Diệp Thế An ở trên giường bằng vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Nhìn nàng có vẻ lo âu, còn Diệp Thế An lại đi vào trạng thái cao nhân hững hờ.

Hắn chưa chắc đánh thắng nữ nhân này nhưng bảo đảm có kinh nghiệm đàm phán hơn nàng nhiều.

Nữ nhân đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng nàng ngồi dang rộng hai chân ở mép giường và đặt tay lên đùi; cái tư thế này y hệt một đại lão gia. Nàng buồn rầu mở lời, “Ta không biết bọn họ bắt trói ngươi về đây.”

“Ừm.”

“Tối…tối qua ta say,” nữ nhân lắp bắp, “ngươi đừng để ý mấy chuyện ta làm với ngươi.”

“Ừm,” Diệp Thế An nói mà thấy cái mũi đau ghê gớm.

Nữ nhân liếc hắn một cái rồi gấp gáp cúi đầu và chậm rãi quyết định, “Ta nghĩ nếu chúng ta đã đi tới nước này thì ta cần chịu trách nhiệm. Đêm nay chúng ta sẽ bái đường thành thân!”

“Không đời nào!” Diệp Thế An quyết đoán cự tuyệt. “Ta không bận tâm mấy việc đó, nếu ngươi thật lòng muốn xin lỗi thì hãy thả ta xuống núi. Chúng ta sẽ coi như chuyện này chưa từng phát sinh.”

“Không được,” nữ nhân lắc đầu, “ta chẳng phải loại người ăn sạch sẽ rồi chối bỏ trách nhiệm.”

“Ta không bận tâm.”

“Ta bận tâm!”

Nữ nhân áy náy nhìn Diệp Thế An, “Thuộc hạ phe ta đã hỏi tùy tùng bên ngươi, đây là lần đầu tiên của ngươi.”

Diệp Thế An: …

Sau một hồi, hắn rốt cuộc mở miệng, “Đêm qua chẳng có gì phát sinh giữa chúng ta cả.”

“Nhưng dù sao ngươi cũng ngủ với ta rồi,” nữ nhân hổ thẹn đáp. “Cứ quyết thế đi, đêm nay chúng ta thành thân.”

Thế là Diệp Thế An bị người ta đè đầu ép bái đường thành thân trong khi còn chả biết tên của nữ nhân này.

Lúc bái đường, Diệp Thế An nghe người khác gọi nàng là lão đại. Hắn quan sát số lượng người thì xác định đây là một sơn trại với quy mô cực lớn. Trong đầu hắn lên danh sách những sơn trại lớn ở phụ cận thành Lam, điều kiện trại chủ là nữ nhân giúp hắn dễ như trở bàn tay kết luận rằng nữ nhân này là Cơ Lưu Vân – trại chủ của Phục Hổ Trại hùng mạnh nhất thành Lam.

Tư liệu của hắn bảo Cơ Lưu Vân là nữ nhân hành sự cực kỳ bình tĩnh thận trọng, khác hẳn dáng vẻ mà hắn chứng kiến.

Diệp Thế An không khỏi suy nghĩ mục đích của Cơ Lưu Vân.

Hôn lễ ở sơn trại rất đơn giản chứ chẳng rườm rà phức tạp như thế gia. Hắn sớm được đưa về phòng tân hôn, còn Cơ Lưu Vân bị kéo đi uống rượu.

Bọn họ cắt cử vài người canh chừng hắn, Diệp Thế An đúng là biết chút quyền cước nhưng so với cao thủ giang hồ đích thực thì vô cùng khập khiễng. Hắn biết thân biết phận nên không chống cự mà ngoan ngoãn ngồi trong phòng, vừa suy xét biện pháp đối phó vừa nghiền ngẫm mục đích thật sự của Cơ Lưu Vân.

Hắn suy nghĩ tới nửa đêm thì Cơ Lưu Vân quay về. Nàng lại uống say khướt, vừa vào phòng liền ngã nhào xuống bên cạnh hắn. Lần này Diệp Thế An có thể cử động nên hắn nhích sang một bên với vẻ mặt ghét bỏ và bất mãn chỉ trích, “Nữ nhân mà đêm nào cũng say xỉn thì còn ra thể thống gì!”

“Nhưng đêm nay ta thành thân cơ mà?” Cơ Lưu Vân lẩm bẩm, “Thành thân phải uống nhiều chút.”

“Chúng ta không gọi là thành thân được.” Diệp Thế An nhíu mày. “Cơ trại chủ, ngươi không biết tên họ của ta mà đã tùy tiện thành thân. Hôn sự này giống hệt trò đùa, không thể coi nó là thật.”

“Ta biết ngươi là ai.” Cơ Lưu Vân có vẻ uống đến đau đầu, nàng dựa vào cột giường rồi khổ não nói, “Hữu tướng đương triều, Diệp Thế An.”

“Ngươi biết là bản quan mà còn dám làm thế?!” �

Nghe đến đây, sự lạnh lẽo lóe lên trong mắt Diệp Thế An. Hắn nghĩ đến vô số khả năng, thậm chí còn phỏng đoán Cơ Lưu Vân là do người khác phái tới. Ai dè Cơ Lưu Vân giơ tay đỡ trán và thống khổ đáp, “Đúng vậy, chứ không sao ta lại làm thế? Có phải nam nhân nào bị bắt trói về đây cũng được thành thân với ta đâu?”

Diệp Thế An: …

Hắn nên tự hào chắc?

“Vì ngươi là hữu tướng nên ta mới phải thành thân với ngươi còn gì?” Cơ Lưu Vân phiền muộn giải thích, “Bọn họ không những trói mà còn mạo phạm ngươi, sao ngươi có thể buông tha sơn trại chúng ta? Giải pháp duy nhất là hai ta gạo nấu thành cơm để ta làm nương tử của ngươi, tức nghĩa Phục Hổ Trại chính là nhà mẹ đẻ của ta. Đại nhân không chấp tiểu nhân, ngươi bỏ qua đi nha.”

“Nếu bây giờ ngươi thả ta thì ta sẽ cho các ngươi một con đường sống,” Diệp Thế An lạnh nhạt nói.

Cơ Lưu Vân cứ như không nghe thấy, nàng đứng dậy rồi bắt đầu cởi quần áo. Diệp Thế An phát hoảng mà cuống quít giữ chặt tay Cơ Lưu Vân, hắn sợ hãi bảo, “Đừng làm bậy! Ngươi có gả thì chưa chắc ta sẽ không trị tội ngươi!”

“Có lý,” Cơ Lưu Vân nghiêm túc đáp, “nên ta nghĩ chúng ta cần sinh con thì quan hệ mới bền vững.”

“Ngươi đừng có mơ dùng con cái trói buộc ta!” Diệp Thế An hét, mặt lẫn tai hắn đỏ bừng.

Cơ Lưu Vân ngừng lại rồi cúi đầu lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát. Nàng đột nhiên khom lưng, quỳ một bên gối trên giường và áp sát hắn.

Khoảng cách gần như vậy làm Diệp Thế An sợ tới mức thối lui. Cơ Lưu Vân đè vai hắn xuống, chăm chú nhìn hắn, “Nam nhân ba mươi tuổi,” giọng nàng khàn khàn, “mà chưa cưới lão bà, ngươi không thấy bứt rứt à?”

“Cơ Lưu Vân!” Diệp Thế An gầm lên.

Hắn vừa cất tiếng, Cơ Lưu Vân liền nâng cằm Diệp Thế An rồi hôn lên môi hắn. Nụ hôn này khiến Diệp Thế An chấn động; hắn mở to hai mắt, cả người cứng đờ.

Nụ hôn ngọt ngào còn đượm mùi hương trong lành từ Cơ Lưu Vân. Trên người nàng không có mùi son phấn như các nữ tử khác, chỉ có hương bồ kết thoang thoảng. Đầu lưỡi nàng còn vương vị rượu, kích thích Diệp Thế An đến da đầu tê dại.

Hắn phát hiện Cơ Lưu Vân là tay mơ, nàng rất nỗ lực nhưng vẫn vụng về lắm. Khi nụ hôn kết thúc, Cơ Lưu Vân thở hổn hển và ngước nhìn hắn mà hỏi, “Hài lòng không?”

Diệp Thế An lặng thinh. Hắn vô cảm giơ tay đẩy Cơ Lưu Vân ra rồi đứng lên đi về phía gương đồng, hắn súc miệng trước và rửa mặt sau. Tiếp theo hắn cầm khăn tới lau lung tung lên mặt Cơ Lưu Vân, người vẫn đang ngồi trên giường. Sau đó hắn ném khăn rồi ngả lưng xuống giường, không thèm nói tiếng nào.

Trông hắn thật trấn định nên chẳng nhìn ra cảm xúc, Cơ Lưu Vân nằm bất động cạnh hắn. Cơ Lưu Vân trằn trọc mãi chứ nào dám ngủ, suy nghĩ hồi lâu, nàng nhịn không được mà đẩy đẩy Diệp Thế An, “Ngươi nghĩ gì đấy?”

Diệp Thế An không trả lời, hắn lật người rồi ngủ tiếp.

Cơ Lưu Vân cũng làm theo, nàng lại đẩy hắn, “Diệp đại nhân, ngươi nghĩ gì thì nói một câu xem nào?”

Diệp Thế An chịu hết nổi sự quấy rầy của nàng, hắn rốt cuộc mở miệng.

“Nữ tử,” hắn khẽ quát, “phải rụt rè chút!”

[5]

Cơ Lưu Vân không biết Diệp Thế An nghĩ gì.

Nàng tiếp tục giữ Diệp Thế An ở Phục Hổ Trại để bồi dưỡng tình cảm. Sau khi trải nghiệm sự kinh hoàng ngắn ngủi đêm thành thân, Diệp Thế An lại trưng ra vẻ mặt thong dong không chút hoang mang.

Việc này khiến Cơ Lưu Vân đau đầu chẳng biết phải làm gì. Người sơn trại to gan một cách kỳ lạ, dám cướp hữu tướng đương triều về làm áp trại tướng công của nàng. Giờ thì hay rồi, thả hắn hay không cũng khiến mọi người sợ Diệp Thế An trị tội.

Cuối cùng, mọi người thống nhất mỹ nhân kế là thượng sách và gửi gắm toàn bộ hy vọng vào Cơ Lưu Vân. Bọn họ mong nàng dùng sắc đẹp mê hoặc Diệp Thế An từ bỏ vụ trả thù sơn trại.

Cơ Lưu Vân là nữ nhân đẹp nhất và mạnh nhất sơn trại; với nhan sắc của nàng thì cũng đứng hàng thứ nhất hoặc thứ hai toàn Thanh Châu. Ban đầu Cơ Lưu Vân rất tự tin nhưng ai ngờ vào đêm thành thân, nàng mãnh liệt lẫn quyến rũ như thế mà Diệp Thế An vẫn ngủ say sưa bên cạnh nàng. Điều này khiến nàng mất lòng tin vào sức hấp dẫn của bản thân.

Về sau Cơ Lưu Vân nói bóng gió với Diệp Thế An, “Diệp đại nhân.”

“Hửm?”

“Cho ta hỏi một chút, ngươi từng gặp nữ nhân nào đẹp hơn ta hả?”

Diệp Thế An nghe vậy liền nhìn Cơ Lưu Vân từ đầu tới chân rồi cười nhạo.

“Ngươi là nữ nhân?”

Lời này đụng chạm tự ái ghê hồn nhưng Cơ Lưu Vân cũng hiểu Diệp Thế An chả thấy nàng có chút hấp dẫn nào.

Hai người tiếp tục ở trên núi mà chịu đựng nhau.

Cơ Lưu Vân muốn quyến rũ Diệp Thế An, còn Diệp Thế An chờ triều đình tới cứu hắn.

Tin tức sơn trại bắt cóc hắn chắc chắn đã được gửi đến trong cung, như vậy thì Cố Cửu Tư nhất định sẽ tới cứu hắn.

Nhưng hắn có ngờ đâu sau khi bị bắt cóc, nội dung của tin tức được truyền vào cung lại là – nguy rồi, Diệp Tướng bị một thổ phỉ bắt làm áp trại tướng công!

Thông tin trên khiến toàn bộ ngự thư phòng im phăng phắc, lát sau Chu Diệp hỏi lại, “Bắt làm gì?”

“Áp trại tướng công!”

“Cửu Tư,” Chu Diệp nghiền ngẫm nhìn Cố Cửu Tư, “ngươi nghĩ nên làm gì bây giờ?

Cố Cửu Tư ngầm hiểu ý Chu Diệp, vì vậy bọn họ chẳng thèm nghiên cứu tình hình đã nhất trí quyết định, “Để bọn họ bồi dưỡng tình cảm rồi tính tiếp!”

Với ý tưởng này, Cố Cửu Tư đương nhiên không phái người tới đón Diệp Thế An. Thậm chí hắn còn sai người lén truyền lời rằng, “Chúng ta phát hiện Phục Hổ Trại nắm giữ một bí mật to lớn nên cần ngươi phối hợp. Tạm thời ngươi hãy làm quen với người trong sơn trại và chờ tín hiệu từ chúng ta.”

Diệp Thế An nhận được tin liền ngoan ngoãn đợi trên núi, còn cố gắng tiếp cận Cơ Lưu Vân vì mấy lời ba xạo kia.

Hắn cùng Cơ Lưu Vân lên núi bắt cá, săn thú, và nhìn nàng luyện kiếm lẫn đấu võ. Hắn theo Cơ Lưu Vân đi nghe lão sư của sơn trại dạy học, nhưng hắn chê bai trình độ đối phương kém cỏi nên đích thân làm tiên sinh dạy học tại sơn trại.

Cơ Lưu Vân không đọc sách, còn mù chữ nữa, thế là Diệp Thế An dạy nàng viết.

Bàn tay nàng cầm đao thì vững vàng nhưng cầm bút lại run run, Diệp Thế An mất kiên nhẫn bèn vòng ra sau lưng Cơ Lưu Vân rồi cầm tay nàng viết chữ “Diệp”. Sau đó hắn bảo, “Thế này mới đúng…”

Chưa nói xong, Cơ Lưu Vân đã quay đầu lại mà kinh ngạc nhìn hắn.

Nàng cách hắn rất gần nên khi gió thổi qua, tóc nàng mơn trớn khuôn mặt hắn. Xung quanh rộn ràng tiếng ve kêu và chim gọi, hắn ngửi thấy mùi bồ kết thơm mát từ người nàng và hơi thở hai người quấn lấy nhau.

Hắn nhất thời ngây dại; lần đầu tiên hắn nhận ra động lòng là như thế nào.

Thế rồi cô nương kia xông lên và hai người môi chạm môi. Hắn không nhịn nữa mà quét hết giấy bút khỏi bàn, làm mực chảy đầy đất.

Tối hôm đó, bọn họ nằm trên giường, vẫn mỗi người một chăn giống ngày thường. Cơ Lưu Vân nhìn nóc nhà rồi đột ngột lên tiếng, “Mai ta dẫn ngươi đi bắt cá nhé?”

Trái tim Diệp Thế An đập loạn nhịp, hắn thì thầm đáp ứng, “Ừ.”

“Diệp Thế An,” Cơ Lưu Vân bỗng hỏi, “với ai ngươi cũng tốt vậy sao?”

Diệp Thế An nghe nàng hỏi thì hơi bối rối. Cơ Lưu Vân nghiêng người, nàng dùng tay chống đầu và cúi xuống nhìn hắn.

Dưới ánh trăng, da nàng trắng đến mức như tỏa ánh hào quang. Nàng mặc bộ đồ rộng thùng thình, tinh tế lộ ra đường cong chạy từ cổ nàng xuống dưới.

Khi cười nói với hắn, nàng mang theo vài phần xinh đẹp giống một cô nương đích thực. Hắn ép mình phải dời mắt đi rồi miễn cưỡng khụt khịt, “Hở?”

“Ta là mụ sơn phỉ đã bắt ngươi về đây nhưng ngươi đối xử với ta tử tế chứ không lãnh đạm. Diệp Thế An, ngươi luôn tốt với các cô nương à?”

Diệp Thế An nghe đến đây liền trầm mặc, hắn thận trọng suy nghĩ và phát hiện sự thật không phải thế; nếu đổi sang người khác thì khéo hắn chả tốt tính như vậy. Điều này khiến hắn thấy kỳ quái hết sức nên bất giác ngước nhìn nàng, Cơ Lưu Vân đáp lại ánh mắt hắn với khuôn mặt tươi cười, “Ngươi cũng sẽ vui nếu cô nương khác hôn ngươi?”

Sao vui nổi.

Câu trả lời bộc phát trong đầu Diệp Thế An. Đáp án ấy thức tỉnh hắn, làm hắn vô thức ngắm nhìn Cơ Lưu Vân.

Hắn ý thức được mình không ghét cô nương này, và có lẽ hắn đã mang cảm xúc tương tự ngay từ lần đầu gặp mắt.

Nét đẹp của nàng là sự thanh nhã hòa lẫn với sức sống tràn trề – là vẻ đẹp quá đỗi sạch sẽ. Từ ánh mắt đầu tiên, hắn đã chẳng hề ghét nàng.

Hắn không đáp trả làm Cơ Lưu Vân lúng túng, nàng dướn người về trước rồi nhíu mày, “Nghĩ gì mà im thin thít thế?”

Nàng thúc giục khiến Diệp Thế An lại đưa mắt nhìn nàng, đôi mắt hắn thật điềm tĩnh. Rất lâu sau, hắn cất tiếng, “Không nghĩ gì cả, ta chỉ chợt nhận ra mình sẽ chẳng vui nếu bị cô nương khác hôn.”

Cơ Lưu Vân ngỡ ngàng trước những lời này. Bộ dạng ngơ ngác của nàng thật hiếm gặp, Diệp Thế An thấy biểu cảm đó liền bất giác cười rộ và trái tim hắn tan chảy. Hắn đột nhiên phát giác một điều, đang định nói thì Cơ Lưu Vân đã giành trước, “Vậy ngươi sung sướng khi được ta hôn hả?”

Nếu là Diệp Thế An hồi mười mấy tuổi, mấy lời này đã sớm làm hắn mặt đỏ tai hồng.

Nhưng hôm nay hắn ba mươi tuổi, dù hiểu rõ tình cảm bản thân vẫn có thể thản nhiên đối mặt. Hắn gối đầu lên tay mà cười nhìn nàng, khuôn mặt hắn đượm vẻ phong lưu khi ôn hòa đáp, “Tất nhiên.”

Hắn vừa can đảm thừa nhận, cô nương kia đã nhào tới.

Có những việc làm nhiều lần sẽ thành quen và buông bỏ đề phòng giúp ta thoải mái hưởng thụ.

Đêm đó các vì tinh tú sáng rực trên bầu trời. Khi nằm bên cạnh Cơ Lưu Vân, Diệp Thế An bỗng nhiên nghĩ sính lễ mà hắn chuẩn bị hơn mười năm rốt cuộc cũng phát huy tác dụng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi