TRƯỜNG PHONG ĐỘ

Giang Hà thức dậy và cảm thấy đầu đau như búa bổ. Ông quá quen với cơn đau này, đây là hậu quả sau khi say mèm.

Ông ngồi trên giường ôm đầu, toàn thân đều khó chịu nhưng rồi cả người ông cứng đờ.

Sao ông lại ở đây?

Giang Hà ngẩng đầu, hoang mang nhìn xung quanh. Đống đồ trong căn phòng vừa quen mắt vừa xa lạ, vì đây vốn là phòng ngủ của ông ở Đông Đô năm mười bảy tuổi.

Sau khi trở thành gia chủ Giang gia, ông rời khỏi căn phòng này và sở hữu một viện tử với nội thất khác hẳn. Ông…rõ ràng đã chết trong biển lửa tại cung điện Đông Đô, sao giờ lại xuất hiện ở nơi này?!

Thông minh như Giang Hà mà hiện tại cũng chả hiểu gì cả, ông đang nghĩ ngợi thì bên ngoài truyền đến tiếng mẫu thân dịu dàng an ủi, “A Hà, ta đã nghe tỷ tỷ của con kể lại, con nói một chút về cô nương kia xem nào? Mẫu thân sẽ đi cầu hôn thay con, chỉ cần còn cơ hội thì trong nhà nhất định cố hết sức…”

Những lời quen thuộc vang lên, Giang Hà càng nghe càng ngỡ ngàng.

Ông nhớ rõ mấy lời này.

Năm mười bảy tuổi, ông ở bên Lạc Y Thủy rồi sung sướng về tuyên bố muốn đi cầu hôn. Người trong nhà biết ông muốn cưới một cô nương liền chuẩn bị chu đáo sính lễ. Song lúc ông tìm Lạc Y Thủy để hỏi về gia đình bà, Lạc Y Thủy khẽ cười, “Ta là đại tiểu thư Lạc gia.”

“Lạc gia…Lạc gia nào?”

Lạc Y Thủy giơ tay chỉ vườn hoa đào ở ngoại ô đằng xa.

Giang Hà quên mất mình trở về bằng cách nào. Ông hoảng sợ chạy tới Đông Đô suốt đêm, sau đó ngày ngày say rượu và mặc kệ mọi việc.

Đây là…

Sấm sét nổ ầm ĩ trong đầu Giang Hà, ông đột nhiên hiểu ra – đây là hai mươi hai năm trước!

Người ở ngoài vẫn đang lải nhải khuyên nhủ, sau giây phút khiếp sợ ngắn ngủi, Giang Hà xoay người xuống giường rồi vọt tới cửa. Ông mở cửa ra và thấy mẫu thân lẫn phụ thân đứng đó, ông vừa thở hổn hển vừa gian nan hỏi, “Tháng mấy rồi?”

“Tháng mười…”

Mẫu thân ông trả lời theo bản năng, Giang Hà lui một bước với đôi mắt nhắm nghiền.

Tháng mười – tháng mười của hai mươi hai năm trước – là thời điểm Lạc Y Thủy xuất giá.

“A Hà?”

Bề ngoài Giang Hà suy yếu làm Giang phu nhân lo lắng, bà nhịn không được mà tiến lên đỡ ông. Giang Hà hoàn hồn rồi bật thốt, “Con muốn đi Dương Châu.”

“Con mới từ đó về mà…” Giang phu nhân bối rối.

Nhưng ánh mắt Giang Hà rất kiên định, ông nghiêm túc lặp lại, “Con muốn đi Dương Châu.”

Giang gia nuôi dạy con cái theo phong cách nuôi thả, Giang Hà còn là kẻ càn rỡ nhất đám trẻ Giang gia nên chả ai quản nổi. Ông đã muốn đến Dương Châu thì mọi người cũng chỉ biết ngoan ngoãn chuẩn bị xe ngựa cho chuyến đi của ông.

Trên đường tới Dương Châu, Giang Hà chậm rãi suy xét tình huống của mình.

Ông quả thật đã chết một lần rồi quay về năm mười bảy tuổi, cũng là giai đoạn khá khó xử. Nếu trở về sớm hơn thì ông sẽ không gặp gỡ Lạc Y Thủy, còn sớm hơn nữa thì biết đâu ông có thể ngăn cản Lạc gia hại chết huynh trưởng.

Giấc mộng kê vàng[1] kéo dài hai mươi năm, khi tỉnh lại sau giấc chiêm bao, ông không còn cố chấp giống thuở thiếu thời. Bây giờ ông đủ sức thản nhiên đối mặt với mối hận giữa Lạc gia và Giang gia. Năm ấy, mỗi lần nhắc tới Lạc Y Thủy đều khiến ông vừa hận thấu xương lại yêu thấu xương. Ông hận toàn bộ Lạc gia nhưng dành tình yêu cho riêng bà. Hai mươi năm tựa một cái chớp mắt, hận thù tan biến và tình yêu cũng trở nên bình thản. Hiện tại cảm xúc mạnh mẽ nhất mà ông dành cho nữ tử này là hổ thẹn. Ngoài bà ra thì ông còn hổ thẹn với Lạc Tử Thương…không, phải gọi là Giang Tri Nhân.

Ông để đứa nhỏ ấy chào đời song lại vứt bỏ hắn vì sự yếu đuối của bản thân, sau đó khoanh tay đứng nhìn hắn lầm đường lạc lối.

Với tư cách một phụ thân, ông xứng đáng bị băm thành ngàn mảnh.

Giang Hà chẳng tài nào đền bù Lạc Y Thủy được vì ông thật sự không thể cưới bà; quãng thời gian hai mươi năm cũng chả khiến ông chấp nhận cưới nữ nhi của kẻ thù. Hơn nữa theo như kết cục kiếp trước thì Lạc Y Thủy cuối cùng vẫn yêu Tần Nam, hai người vốn là bạn đời nên ông sẽ không xen ngang.

Không cưới Lạc Y Thủy nhưng ông sẽ chăm sóc Giang Tri Nhân. Kiếp này ông tuyệt đối không cho Giang Tri Nhân bước lên con đường xưa, bất kể vì bản thân hay thiên hạ chăng nữa.

Ông sắp xếp lại suy nghĩ rồi chạy đến Lạc gia, nơi đó đang giăng đèn kết hoa; hôm nay trùng hợp là ngày trước khi Lạc Y Thủy xuất giá.

Ông dùng lệnh bài của mình để xin được gặp Lạc Y Thủy, Lạc gia từ chối nhưng Giang Hà tình cờ gặp Tần Nam ở cổng.

Vẻ ngoài của Tần Nam thời trẻ giống hệt lúc về già; cố chấp, nặng nề, cộng thêm vài phần cứng nhắc.

Ông nhìn Giang Hà và Giang Hà cũng đáp lại ánh mắt ông. Sau một hồi, Giang Hà mở lời, “Mai nàng gả cho ngươi, ta muốn nói với nàng vài câu…”

Ông chưa nói xong, Tần Nam đã vung nắm đấm.

Võ nghệ của hai người cách biệt một trời một vực song Giang Hà vẫn nhường và để Tần Nam đánh mình ngã nhào xuống đất. Tần Nam túm lấy cổ áo Giang Hà rồi đè ông lên tường, run rẩy chất vấn với cặp mắt đỏ hoe, “Tại sao không cưới nàng?”

Giang Hà cười khổ sở, “Hôm nay ta tới để giải thích lý do.”

“Tần Nam, nàng không nên mang theo khúc mắc mà gả cho ngươi.”

Tần Nam sững sờ trong phút chốc rồi chậm rãi bình tĩnh lại. Ông hít sâu một hơi, xoay người cất bước và thì thào, “Ta dẫn ngươi đi gặp nàng.”

Tần Nam đưa Giang Hà vào phủ, sau đấy Giang Hà lặng lẽ đến phòng của Lạc Y Thủy.

Lạc Y Thủy đang ngồi trước gương, bà nhìn bóng hình trong gương với vẻ mặt bình thản vô cùng.

Giang Hà đứng trong góc quan sát bà.

Năm đó Lạc Y Thủy gả cho Tần Nam nhưng vẫn nhớ mong Lạc Tử Thương. Bà nghĩ con mình đã chết, áy náy lẫn chấp niệm tích tụ khiến bà mất sớm. Lần cuối cùng hai người gặp nhau, bà gầy trơ xương và chẳng còn giữ được nét đẹp thuở nào. Còn hiện tại Lạc Y Thủy đang ở độ tuổi rực rỡ nhất, dù gầy ốm vẫn đẹp tới mức động lòng người.

Khác với Tần Nam, bà học võ từ nhỏ nên Giang Hà vừa vào phòng là bà biết ngay.

Bà lẳng lặng nhìn gương mà thản nhiên nói, “Ngươi đã tới thì hãy lại đây uống chén trà.”

Giang Hà bước ra từ góc phòng, Lạc Y Thủy đứng dậy rồi ngoảnh đầu nhìn ông.

Bà mặc áo cưới và khuôn mặt xinh đẹp chẳng hề vương chút bi thương, nó tao nhã thong dong hệt ngày thường.

Bà chăm chú nhìn ông hồi lâu mới cất tiếng, “Ta sắp gả cho người khác.”

“Ta biết.”

“Vậy ngươi tới làm gì?” Lạc Y Thủy cười rộ. “Chắc không phải để bỏ trốn cùng ta rồi.”

“Nếu đúng vậy thì sao?” Giang Hà nhìn bà, ông đột nhiên tò mò muốn biết đáp án.

Lạc Y Thủy chẳng dời mắt khỏi ông, rất lâu sau, bà từ tốn trả lời, “Ngươi sẽ không làm những việc như vậy.”

Bà vừa nói vừa bước tới trước, sau đấy bà ngồi bên cạnh chiếc bàn và bình thản bảo, “Chính ta đồng ý khi Tần Nam cầu hôn Lạc gia. Tình cảm giữa hai ta là chuyện riêng, không nên làm người vô tội bị liên lụy. Ta đã đáp ứng thì sẽ chẳng phụ lòng chàng. Tối nay nếu ngươi không đến, ta coi như ngươi là kẻ bạc tình. Nhưng ngươi lại tới, vì vậy ta biết ngươi vẫn là Cố Tam.”

Lạc Y Thủy ngẩng đầu nhìn ông, ánh mắt trong veo tựa dòng suối, “Và Cố Tam sẽ không làm những việc như vậy.”

Giang Hà im lặng. Thật ra ông từng tự hỏi vô số lần rằng năm ấy Lạc Y Thủy nhìn nhận ông thế nào. Giờ hai người trực tiếp gặp mặt thì ông mới biết dù phải đương đầu với đoạn tình cảm khiến bà tuyệt vọng, Lạc Y Thủy vẫn giữ nguyên phong độ của mình.

“Nàng[2] không hận ta?”

“Ngươi có nỗi khổ riêng.” Lạc Y Thủy lắc đầu rồi bật cười. “Ta sẽ hận nếu ngươi không tới, nhưng sự hiện diện của ngươi khiến ta biết ngươi đến để cho ta một kết thúc.”

Bà ngước nhìn ông, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào, “Nói đi, tại sao?”

“Ca ca Giang Sơn của ta,” Giang Hà bình tĩnh nhìn Lạc Y Thủy, “chết dưới tay phụ thân của nàng.”

Tiết lộ trên khiến Lạc Y Thủy mở to mắt, Giang Hà cúi đầu uống trà và chậm chạp nói, “Chi tiết cụ thể thì nàng có thể hỏi phụ thân mình.”

“Thế nên…” Lạc Y Thủy mất một lúc mới phản ứng lại, “đây là lý do ngươi rời xa ta?”

“Phải.” Giang Hà không dám ngẩng đầu hay nhìn thẳng vào mắt Lạc Y Thủy.

Sau giây phút bàng hoàng ngắn ngủi, Lạc Y Thủy lặng thinh thật lâu rồi nói, “Ta đã sinh con.”

“Ta biết.”

“Ta cứ tưởng mình có thể không xuất giá và tự nuôi dưỡng nó. Ta cho rằng mình đủ sức chống đối lễ giáo quy củ.”

Lạc Y Thủy cười đau đớn, “Nhưng ta đã sai.”

“Cố công tử, ta thật sự không hiểu.” Lạc Y Thủy đưa mắt nhìn Giang Hà, bà vẫn tươi cười song nụ cười đượm vẻ chua xót mà bấy lâu chưa bao giờ lộ diện. Bà gọi cái tên vay mượn của ông như thể hai người vẫn giống trước kia; không biết danh tính lẫn thân phận của đối phương, bà là đại tiểu thư còn ông là Cố Tam. Giang Hà lẳng lặng nhìn bà, ông nghe bà hỏi, “Ta đã làm sai điều gì?”

“Ta không muốn thành hôn, ta muốn tự mình nuôi con. Ta thừa khả năng dạy học hay kinh doanh, ta cũng có tiền nữa. Vì sao ta nhất định phải gả cho ai đó để kiếm danh phận mới được coi là không bôi nhọ gia tộc?”

Những lời ấy khiến Giang Hà không thể nín cười.

Đến tận giờ phút này ông mới ý thức rõ ràng mình đã già còn Lạc Y Thủy vẫn là vị đại tiểu thư năm nào.

Tại sao năm đó ông lại yêu Lạc Y Thủy?

Vì bà khác người bình thường, vì bà luôn đấu tranh, vì sự hào hùng khi bà chĩa kiếm vào đất trời.

Vì ông cũng là người như thế.

Giang Hà lặng lẽ quan sát bà hồi lâu, ông bảo, “Nàng không sai.”

“Không,” nước mắt Lạc Y Thủy rơi lã chã trước câu nói đấy, “ta sai rồi.”

“Sai vì quá tự phụ và ngây thơ, ta không thể chống cự gia tộc cũng như gia tộc không thể chống cự thế gian. Cố Tam,” Lạc Y Thủy nhắm nghiền mắt, “nó đã chết.”

Giang Hà biết “nó” là ai, Lạc Y Thủy siết chặt tay mà khàn khàn kể, “Ta chạy trốn vì muốn sinh con. Ta tới một chỗ cách xa đây nhưng vẫn bị phụ thân tìm thấy, lúc ấy gần đến ngày lâm bồn nên không bỏ đứa bé được. Ta nhìn bọn họ ôm con mình ra ngoài, ta khóc lóc cầu xin…”

Đêm hôm ấy, bà vứt bỏ mọi kiêu hãnh, tôn nghiêm, và tự tôn.

Bà rốt cuộc nhận ra mình chẳng qua là người bình thường giữa muôn vàn chúng sinh.

Lạc Y Thủy không thể thay đổi bất kỳ điều gì, cũng chẳng sở hữu vốn liếng để tự lập. Thậm chí bà còn chả bảo vệ nổi một đứa bé.

Bà đau khổ cầu xin nhưng con bà vẫn bị mang đi.

Giang Hà im lặng nghe. Rất lâu sau, ông cất lời, “Đứa bé chưa chết.”

Thông tin này khiến Lạc Y Thủy kinh hãi ngẩng phắt đầu lên, Giang Hà điềm nhiên nói, “Ta sẽ nuôi nấng và dạy dỗ nó chu đáo. Nếu muốn thì nàng có thể thương lượng với Tần Nam để tới thăm nó.”

Đôi môi Lạc Y Thủy run rẩy, bà mở to mắt mà ngơ ngác nhìn Giang Hà.

“Ta không so đo cái chết của huynh trưởng nữa.” Giang Hà từ tốn dặn, “Nàng nhớ khuyên phụ thân mình rằng giữ ngọc tỷ trong tay sớm muộn gì cũng dẫn đến họa sát thân nên vài năm nữa hãy giao cho ta. Nếu ông ta từ chối, Lạc gia bị diệt chỉ là vấn đề thời gian.”

Giang Hà đứng dậy nhìn Lạc Y Thủy.

Khi chăm chú quan sát bà vào khoảnh khắc này, ông nhận ra người trước mặt mình đúng là một tiểu cô nương.

Trong mắt ông, mười tám tuổi không phải tiểu cô nương thì là gì?

Đây là thời điểm bà cực khổ nhất. Bà từng là người được ông trời ưu ái và ai cũng xoay quanh bà, nhưng một khi rớt từ trên cao xuống thì muôn đời muôn kiếp cũng không thể quay lại. Ông nhìn bà mà vô thức bước về phía trước.

“Y Thủy,” ánh mắt ông chân thành, “mai nàng xuất giá rồi.”

Lạc Y Thủy không đáp lại, Giang Hà bật cười, “Nàng có hối hận vì đã gặp ta không?”

Lạc Y Thủy lặng lẽ nhìn ông. Bà bỗng phát hiện chỉ mới mấy tháng trôi qua nhưng người đứng đối diện mình như đã phi thăng làm thần Phật; trên người ông là bao thăng trầm của một đời dài đằng đẵng.

Thật ra bà vẫn luôn chờ ông, đã chờ từ rất lâu rồi. Bà đi từ oán hận đến tuyệt vọng và từng nghĩ mình sẽ đau buồn hoặc vui sướng tột cùng khi ông tới. Song sự có mặt của ông vào lúc này khiến bà hiểu rằng hóa ra thứ bà đợi chờ mòn mỏi là một kết thúc.

Lạc Y Thủy tựa vong hồn được cứu rỗi sau quãng thời gian bị giam cầm, bà nở nụ cười.

“Không,” bà lắc đầu, “ta không hối hận.”

“Người ta thích vẫn giống hình ảnh ta cất giữ trong lòng nên dù chúng ta chẳng thể ở bên nhau,” Lạc Y Thủy cười rạng rỡ, “ta cũng không hối hận.”

“Ta không lừa nàng,” Giang Hà nhìn bà và thổ lộ bí mật mà ông che giấu suốt hai mươi năm, “ta thật lòng muốn cưới nàng.”

“Ta biết,” Lạc Y Thủy khẽ cười, “không sao đâu.”

Hai người chẳng nói gì thêm, họ giống những người bạn chí cốt trong quá khứ. Giang Hà hít sâu một hơi rồi hỏi, “Nàng…thật lòng muốn gả cho Tần Nam chứ?”

Lạc Y Thủy cụp mắt xuống, Giang Hà đã phát giác ngoài cửa có người.

Giang Hà biết Lạc Y Thủy chả lừa dối ai bao giờ, bà luôn là người ngay thẳng. Ông hỏi chẳng qua vì muốn về sau Tần Nam được yên lòng.

“Cố Tam,” Lạc Y Thủy dịu dàng đáp, “người ở bên ta vào những tháng ngày tuyệt vọng nhất là chàng.”

Nàng ngẩng đầu và nhẹ nhàng khẳng định, “Ta sẽ không gả cho người mà mình hoàn toàn chẳng quan tâm.”

Tần Nam đứng ngoài cửa trợn tròn mắt, Giang Hà cười rộn ràng.

Ông của thời niên thiếu hẳn sẽ tràn ngập lửa giận, nhưng giờ nhìn Lạc Y Thủy của thời niên thiếu lại xoa dịu ông phần nào.

“Ta sẽ chiếu cố Tri Nhân chu đáo,” Giang Hà ôn hòa trấn an, “nàng hãy yên tâm.”

“Ừ.”

Giang Hà do dự giây lát mới nói tiếp, “Nàng còn gì muốn hỏi ta không?”

Lạc Y Thủy thoáng suy nghĩ nhưng rồi bà lắc đầu, “Chúng ta đã nói hết những chuyện cần nói.”

Giang Hà gật gù, “Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Chào nhau xong, Giang Hà xoay người bước về phía cửa và mở nó ra. Tần Nam đứng đó mà ngẩn ngơ nhìn bọn họ, Giang Hà cười hòa nhã, “Chúc hai vị đầu bạc răng long.”

Tần Nam lặng thinh, Giang Hà cân nhắc rồi dặn dò, “Sức khỏe nàng kém, cần tập trung tĩnh dưỡng khi đã đến Vĩnh Châu.”

Người khác nghe ông nói thế chắc sẽ nổi giận nhưng Tần Nam thì không, ông luôn đặt Lạc Y Thủy lên hàng đầu. Tần Nam mím môi rồi khẽ đáp, “Đa tạ.”

Giang Hà gật đầu và đi ra ngoài sân.

Mưa tí tách nhỏ xuống, ông một mình bước ra ngoài. Lúc nghe thấy tiếng trò chuyện rì rầm giữa Tần Nam với Lạc Y Thủy, ông chợt dừng bước.

Ông nhớ năm mười bảy tuổi là thời điểm ông khoa trương nhất, ngông cuồng nhất, và cũng đang ở độ tuổi đẹp nhất.

Ông có một câu chưa từng tâm sự với người khác, vì vậy ông nhịn không được mà quay đầu lại rồi lớn tiếng gọi, “Lạc Y Thủy!”

Lạc Y Thủy lẫn Tần Nam đưa mắt nhìn ông, Giang Hà cười rộ, “Ta thích nàng và đặt nàng trong lòng cả đời!”

Đó chính là kiếp trước của ông; đến phút cuối cũng không cho người khác làm nhục cái tên này dù chỉ một chút.

Lạc Y Thủy ngẩn người trước lời tâm tình này, sau đấy bà nở nụ cười.

Hai người như quay về buổi đầu gặp gỡ, bà kiêu hãnh lại rụt rè gật đầu với nụ cười vừa trong sáng vừa nhã nhặn, “Đa tạ công tử đã yêu quý.”

Câu cảm ơn kia không hề có chút ngại ngùng.

Cứ như cái thích của ông là điều hiển nhiên với Lạc Y Thủy, trời sinh bà cao ngạo như vậy đấy.

Giang Hà cười sảng khoái rồi tiếp tục bước đi.

Cơn mưa kia xóa nhòa ân oán dây dưa hơn hai mươi năm của ba người bọn họ.

Khoảnh khắc ra khỏi Lạc phủ, Giang Hà biết mình cuối cùng đã buông tay.

Ông không hổ thẹn với Lạc Y Thủy và sẽ chẳng nhớ nhung bà nữa.

Sự áy náy lẫn tình cảm sâu sắc ông dành cho bà hơn hai mươi năm rốt cuộc đã có chốn dừng chân.

Sau khi xin lỗi Lạc Y Thủy, Giang Hà thẳng tiến đến miếu Thành Hoàng để tìm “Lạc Tử Thương”.

Ông điều tra những vụ vứt bỏ trẻ con rồi loại trừ từng đứa một và tìm thấy hắn. Tuy “Lạc Tử Thương” bị bỏ rơi nhưng miếng gấm quấn quanh hắn lúc đó thuộc về Lạc gia, vì vậy ông dễ dàng tìm được con mình. Ông sợ có sai sót nên lấy máu kiểm tra thân thích xong xuôi mới đưa hắn về nhà.

Giang Hà tìm nhũ mẫu cho con song đứa nhỏ rất dính ông, ngày nào hắn cũng ầm ĩ cả lên. Ông hết cách nên ngày ngày dành thời gian để ôm hắn.

Ban đầu ông còn lo ngại chả biết thằng bé có đúng là Lạc Tử Thương không, nhưng nuôi mấy năm thì Giang Hà nhìn ra bóng dáng của Lạc Tử Thương trên khuôn mặt hắn.

Có lẽ vì đổi tên thành Giang Tri Nhân nên tính hắn khác kiếp trước; ôn hòa và thậm chí còn hơi mềm lòng. Giang Hà có con nên cũng thay đổi. Hồi còn trẻ ông sát phạt quyết đoán, hành sự lại có hơi hướm không từ thủ đoạn. Giờ ông sợ Giang Tri Nhân học theo mình nên làm gì cũng chừa đường sống.

Một bước thay đổi, từng bước thay đổi. Ông làm việc thận trọng và không liều lĩnh giống kiếp trước, thành thử lên chức chậm hơn hẳn. Tại Vĩnh Châu, Tần Nam nhờ Lạc Y Thủy chỉ điểm mà chẳng hành động bạt mạng như xưa.

Lạc Y Thủy vốn thông minh cực độ nhưng năm đó tâm hồn bà bị giam cầm nên thân mình còn lo không xong, bệnh tật triền miên khiến bà chả thể giúp đỡ Tần Nam. Nay khúc mắc trong lòng bà được giải trừ và giúp tinh thần bà đạt tới một tầng cao mới, bà dẫn dắt Tần Nam phối hợp từ xa với Giang Hà trên triều đình.

Đáng lẽ Vĩnh Châu sẽ để lại cho Cố Cửu Tư giải quyết nhưng giờ đã sớm được Lạc Y Thủy rửa sạch, còn Tần Nam đúng hẹn trở thành châu mục nắm trong tay quyền quản lý Vĩnh Châu.

Một thay đổi dẫn đến mọi thứ đều thay đổi. Dù kết quả vẫn là ông và Phạm Hiên cùng thành lập Đại Hạ thì thiên hạ cũng không đổ máu đầm đìa như xưa.

Năm thành lập Đại Hạ, Cố Cửu Tư vừa tròn mười tám tuổi. Giang Nhu gửi thư than thở Cố Cửu Tư quậy quá nên chẳng ai nguyện ý gả cho hắn.

Giang Hà suy nghĩ rồi múa bút viết thư hồi âm đến Dương Châu.

“Tới Liễu gia hạ sính cho một cô nương tên Liễu Ngọc Như. Khỏi hỏi ý kiến Cửu Tư, cứ cưới về là được.”

Lá thư của Giang Hà sặc mùi ép uổng. Ông nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không yên tâm, thế là dẫn theo Giang Tri Nhân về để đích thân hạ sính cầu hôn Liễu Ngọc Như.

Cố Cửu Tư bị bọn họ nhốt trong phòng, hắn vừa đập cửa vừa phẫn nộ gào, “Lão thất phu Giang Hà, ông thả ta ra! Mau thả ta ra!”

Giang Tri Nhân dựa người vào cửa, hắn ôm kiếm trong tay và cười khanh khách, “Biểu đệ đừng tự hành hạ mình làm chi, đệ chắc chắn phải cưới Liễu Ngọc Như rồi. Mau bỏ cuộc nào.”

Lúc về, Giang Hà nghe hai huynh đệ cãi lộn bèn đứng ở cửa rồi phe phẩy quạt, “Cửu Tư ơi Cửu Tư à, ta bảo đảm ngươi sẽ thích cô vợ nhỏ ta chọn cho ngươi. Giờ ngươi chửi ta thế thôi chứ khéo sau này lại sốt ruột tới tận cửa cảm ơn ta ấy chứ.”

“Mơ giữa ban ngày!”

Bên trong phòng, Cố Cửu Tư gân cổ lên mắng, “Dù nữ nhân khắp thiên hạ chết hết ta cũng tuyệt đối không thích Liễu Ngọc Như, ông đừng có mơ mộng hão huyền!”

Giang Hà nghe vậy chỉ cười sặc sụa. Đến ngày thành thân, Cố Cửu Tư bị lôi đi rước tân nương tử. Khi hắn nhăn nhó dẫn Liễu Ngọc Như vào đại sảnh, gió thổi tốc chiếc khăn đỏ làm lộ ra nửa khuôn mặt của Liễu Ngọc Như. Cố Cửu Tư sững sờ, nhất thời không thốt nên lời.

Giây phút vén khăn voan trước mặt mọi người trong phòng tân hôn, Liễu Ngọc Như hững hờ ngước nhìn Cố Cửu Tư và lập tức lộ vẻ ngỡ ngàng.

Giang Tri Nhân cũng ngẩn ngơ nhìn nàng.

Chờ mọi người giải tán, Cố Cửu Tư ngồi bên Liễu Ngọc Như mà lắp bắp, “Này…này…có phải trước kia chúng ta từng gặp nhau không?”

Thật ra Liễu Ngọc Như cũng mang cảm giác tương tự nhưng nàng ngại thừa nhận nên dè dặt hỏi, “Sao lang quân nói thế?”

“Đây…đây là lần đầu ta gặp nàng,” Cố Cửu Tư ngượng nghịu trả lời, “thế mà…cảm tưởng như kiếp trước đã từng gặp bao lần.”

Hắn ngẩng đầu và âm thầm ngắm nàng, sau đấy hắn hít vào một hơi dài rồi căng thẳng thổ lộ, “Ta vui lắm.”

Liễu Ngọc Như chỉ mím môi nhịn cười mà nhìn Cố Cửu Tư chứ không đáp trả, Cố Cửu Tư nôn nóng bảo, “Nàng nhìn ta rồi cười là có ý gì?”

“Trùng hợp thật,” Liễu Ngọc Như cúi đầu, “ta cũng vậy.”

Trong lúc hai người tâm sự, Giang Hà và Giang Tri Nhân đi ở ngoài sân. Giang Hà liếc Giang Tri Nhân một cái sắc lẻm, “Hồi nãy ta thấy con ngơ ngác nhìn Ngọc Như, lúc đó con nghĩ gì thế?”

“Hửm?” Giang Tri Nhân nghe thế liền bật cười. “Mắt phụ thân tinh quá, vậy mà cũng nhìn thấy.”

“Con là con ta,” Giang Hà cười lạnh lùng, “chẳng lẽ ta lại không hiểu con mình?”

Giang Tri Nhân cười hiền lành, hắn ngửa đầu nhìn bầu trời và nhẹ nhàng đáp, “Con chỉ thấy trông nàng quen quen.”

“Có thế thôi à?”

Giang Tri Nhân nghiêm túc suy nghĩ rồi bổ sung, “Con thấy vui mừng nữa.”

“Hình như con từng gặp nàng ở kiếp trước nên giờ biết nàng sống tốt và con cũng thế thì giống được gặp lại bạn cũ, cửu biệt trùng phùng khiến con vui mừng.”

“Chỉ vậy thôi.”

Nàng sống tốt, hắn cũng sống tốt.

Hai người bạn cũ gặp lại sau bao tháng ngày xa cách.

Nếu gặp gỡ tại thịnh thế, bọn họ vĩnh viễn là thiếu niên.

Lời này khiến Giang Hà dịu dàng mỉm cười.

“Con yên tâm,” ông giơ tay xoa đầu Giang Tri Nhân, “ta sẽ tìm cho con một cô vợ nhỏ xuất chúng. Đời này con nhất định sống tốt hơn Cửu Tư nhiều.”

Ông vừa dứt lời, phòng tân hôn truyền đến thanh âm khiếp đảm của Cố Cửu Tư.

“Đọc sách?! Nàng muốn ta đọc sách?! Không được, dù ta thích nàng thì cũng tuyệt đối không được!”

Chú thích

[1] Ý chỉ đời người như giấc mộng; tất cả sang hèn và giàu nghèo đều chỉ là một giấc chiêm bao.

[2] Giang Hà vẫn có tình cảm với Lạc Y Thủy nên gọi bà là “nàng”. Còn Lạc Y Thủy giờ đã yêu Tần Nam và sắp kết hôn với ông nên gọi Giang Hà là “ngươi”, đồng thời gọi Tần Nam là “chàng”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi