TRƯỜNG PHƯỢNG KHUYNH NHAN


Sáng sớm.
Ngọn nến trên bàn đã cháy gần hết, tích một lớp sáp thật dày. Tim đèn đã bị cháy đen sắp rơi xuống. Mà bên kia, rèm giường xốc xếch tán loạn phủ ở mép giường, chỉ miễn chưỡng che được nửa giường.
Thanh Nhược bị lay tỉnh vì gò má truyền tới cảm giác hơi nhột.
Mí mắt nặng tựa ngàn cân. Khi Thanh Nhược vừa mở mắt ra, ánh nắng êm dịu rọi vào xuyên qua rèm giường màu trắng. Nàng theo bản năng quay đầu, dung nhan của người kia liền lọt vào tầm mắt. Ánh nắng ban mai nhàn nhạt trải rộng trên gương mặt say ngủ đang kề trên vai mình. Trên trán, vài sợi tóc nghịch ngợm bay đến gò má của mình. Mái tóc đen xõa dài, mượt mà tựa như một tấm lụa thượng hạng, tùy ý khoác lên cơ thể trắng như tuyết không mảnh vải của cả hai. Thanh Nhược tựa như bị ma xui quỷ khiến, nhẹ nhàng giơ tay lên, cầm lấy một vạt tóc, tinh tế lượn quanh trên đầu ngón tay, trong lòng không biết vì sao lại nhớ tới bách luyện cương và nhiễu chỉ nhu*. Khi Thanh Nhược ngẩng đầu nhìn về mặt bên của Cẩm Nhan lần nữa, cảm giác chua xót khó chịu liền từ đáy lòng lan đến toàn thân, cảm thấy chỉ cần an tĩnh nhìn nàng chốc lát như vậy thôi, cũng đã đủ mãn nguyện rồi.
[Hà ý bách luyện cương, hoá vi nhiễu chỉ nhu: Ngờ đâu thứ thép cứng đã trăm lần tôi luyện, lại hoá làm thứ mềm yếu uốn vào ngón tay được.]
Cẩm Nhan dường như cảm thấy có chút nóng, nên lại dựa sát vào bên cạnh Thanh Nhược, cái tay nằm bên ngoài kia liền luồn qua chăn gấm leo ra, khoác lên ngực, trong mũi vô thức phát ra một tiếng nỉ non khe khẽ, rồi tiếp tục ngủ. Hơi thở nhè nhẹ phả vào bên môi Thanh Nhược, mang theo hương thơm ngào ngạt.
Động tác vừa rồi của Cẩm Nhan làm cho chăn gấm vốn đang đắp trên cổ nàng bị vén lên một góc, lộ ra một mảng da thịt tuyết trắng, dọc theo là độ cong tinh xảo, đúng lúc rơi vào trên sườn núi kia, gần như muốn làm Thanh Nhược hoa cả mắt. Mà cánh tay thon dài kia dọc theo đầu vai mượt mà ấy duỗi thẳng đến giữa hai người, gần ngay dưới mắt Thanh Nhược.
Trong đầu Thanh Nhược lại đột nhiên xuất hiện hình ảnh kiều đễm dưới thân tối hôm qua. Mái tóc đen uốn lượn tán loạn trên gối, thân thể phập phồng ôn mềm mê người, gương mặt Cẩm Nhan ửng đỏ, ánh mắt đều toát lên vẻ quyến rũ, trong khí chất lạnh nhạt thường ngày lại hòa lẫn xuân ý phơi phới, thậm chí ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn. Nghĩ đến điều này, sau tai Thanh Nhược tựa như bị thiêu cháy mà đỏ ửng lên, nàng không nhịn được phải nuốt nước bọt một cái, lại cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, hơi vặn người. Nhìn sang Cẩm Nhan, trên đôi môi đỏ tươi kia, vết thương nhàn nhạt liền đập vào mắt, khiến cho tầm mắt nàng vô thức rơi vào trên đó. Thanh Nhược mím môi, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng đang cám dỗ mình kia, liếc thấy gương mặt say ngủ của Cẩm Nhan, sau đó nàng nhẹ nhàng tiến lại gần, đem môi của mình đặt lên môi của Cẩm Nhan.
Chỉ trong phút chốc, nàng lại đỏ mặt, tim đập thình thịch mà rụt người về.
Mặc dù Thanh Nhược đã rất cẩn thận từng li từng tí, nhưng vẫn kinh động đến Cẩm Nhan, có điều nàng cũng chỉ hơi động đậy một chút. Không khéo chính là, chân ngọc trắng mịn kia vô tình tách ra theo động tác lùi về sau của Thanh Nhược rồi trượt vào một cách tự nhiên, thân thể cũng kề sát đến, gần như dựa cả nửa người vào Thanh Nhược.
Ngọn lửa sau tai Thanh Nhược lại bùng lên, rồi lan đến trên mặt.
Bởi vì sự điên cuồng tối qua mà nơi đó của Thanh Nhược vẫn còn hơi ê ẩm, rất nhạy cảm. Lúc này lại vừa đúng bị Cẩm Nhan chạm vào, một luồng tà hỏa liền theo bụng dưới của Thanh Nhược chạy lên, gần như khiến cho nàng muốn phát run. Thanh Nhược rất ngượng ngùng, lại không dám tùy ý lộn xộn, suy nghĩ bây giờ chỉ đành phải lặng lẽ cố gắng giữ lại chân của Cẩm Nhan trước đã.
Đây là một động tác có độ khó cực cao, đầu Thanh Nhược chui vào trong chăn, với tay đến chân của Cẩm Nhan. Vì vậy chăn bị vén lên hơi cao, ánh mặt trời liền rọi vào, miễn cưỡng mới chiếu sáng quang cảnh bên trong. Thanh Nhược vừa cúi xuống, lại liền đỏ mặt chui ra, hơi thở có chút không ổn định. Nhưng bởi vì động tác cúi xuống này mà thân thể vô tình sượt qua chân Cẩm Nhan, khiến nàng không khỏi run rẩy. Sắc mặt của Thanh Nhược càng đỏ thêm.
Vì vậy, Thanh Nhược chỉ đành phải tìm cách khác. Đầu tiên, nàng cố gắng lùi về sau một chút, bắp đùi lại ma sát nhẹ vào giữa hai chân, Thanh Nhược cắn răng, cố gắng kìm nén một tiếng rên rỉ, sau đó nàng nâng chân lên, muốn từ từ đẩy cái chân ở phía trên của Cẩm Nhan ra ngoài. Nàng hơi dùng sức, quả thật chân của Cẩm Nhan lui về sau một chút, nhưng không ngờ đầu gối lại vừa vặn chạm vào nơi đó của Thanh Nhược, thân thể Thanh Nhược xụi lơ, liền nhanh chóng bại trận. Nàng vô lực nhắm mắt lại, nhất thời cũng không biết phải làm sao mới tốt.
Một tiếng cười bỗng nhiên truyền tới từ bên cạnh.
Thanh Nhược kinh ngạc quay đầu, nhìn vào ánh mắt lấp lánh của Cẩm Nhan. Lúc này, ánh mắt kia tràn ngập ý cười. Thanh Nhược nhìn thấy như thế, không thể không có chút hoảng thần.
Nhưng một lát sau, Thanh Nhược phản ứng kịp, tức giận trừng Cẩm Nhan.
Khóe môi Cẩm Nhan có ý cười, nhìn Thanh Nhược đỏ hết cả mặt, ý cười càng lúc càng nhiều.
"Ngươi cố ý đúng không!" Thanh Nhược chất vấn.
"Cố ý cái gì?" Cẩm Nhan vô tội hỏi.
"Ngươi cố ý lấy chân dựa vào!" Thanh Nhược vừa xấu hổ vừa tức giận nhìn Cẩm Nhan, lại quên mất một chuyện quan trọng nhất.
Cẩm Nhan bỗng nhiên ồ một tiếng, đột nhiên lay động bắp đùi vẫn còn đang để giữa hai chân của Thanh Nhược, thật nhanh sượt qua nơi đó của Thanh Nhược, thành công làm cho đối phương run rẩy một trận.
"Ngươi chỉ chân này sao?" Cẩm Nhan hỏi.
Thanh Nhược rõ ràng cảm giác được hạ thân của mình hơi ướt, thẹn thùng trong lòng càng sâu hơn, nhấc chân liền đẩy chân Cẩm Nhan trở về, quay phắt một cái, xoay mặt vào trong tường, xấu hổ đỏ mặt giận dỗi.
Một cơ thể ấm áp sát lại gần. Nơi đầy đặn mềm mại kia dán lên lưng Thanh Nhược, tay lại vòng qua trước người Thanh Nhược, nhẹ nhàng nắm tay của nàng.
Thanh Nhược tránh tay ra, lại bị bàn tay kia bao lại vào lòng bàn tay lần nữa, đồng thời sau lưng truyền đến giọng nói.
"Nhược nhi."
Hơi thở ấm áp ngào ngạt thổi vào bên tai Thanh Nhược, giống như bàn tay thần kỳ, từng chút xoa dịu lửa giận của nàng. Nàng không giãy dụa nữa, mặc cho Cẩm Nhan nắm tay của nàng.
"Nhược nhi."
Đối phương lại cất tiếng gọi khẽ.
"Làm chi?" Tuy Thanh Nhược không tức giận thật sự, nhưng nàng vẫn còn có chút bất mãn đối với việc chọc ghẹo của Cẩm Nhan, vì vậy khẩu khí cũng cố ý mang theo hung ác.
"Nhược nhi, mấy ngày nay, ta rất nhớ ngươi."
Thanh Nhược nghe vậy không khỏi ngẩn người. Tuy trong lời nói kia vẫn nhàn nhạt như thường ngày, nhưng lại có thể nghe ra sự thắm thiết ẩn chứa trong đó.
"Lúc Nhược nhi không để ý tới ta, Cẩm Nhan rất thương tâm."
Giọng nói buồn buồn. Đầu Cẩm Nhan tựa vào hõm vai Thanh Nhược, hơi ma sát, rồi lại bỗng nhiên thở dài.
Thanh Nhược chỉ cảm thấy trái tim bỗng nhiên nhói lên một cái. Trên vai cảm nhận được hơi thở của đối phương lúc nàng thở dài, hơi thở ấy lại dường như luồn vào trong lòng, ngưa ngứa, khó chịu.
"Nhược nhi còn giận Cẩm Nhan sao?" Tay của Cẩm Nhan ôm thật chặt hông của Thanh Nhược, từ sau lưng cùng mười ngón tay của Thanh Nhược tương khấu. Lưng và ngực của hai người dán chặt vào nhau, tư thế tự nhiên mà ấm áp.
Thanh Nhược dừng một chút, sau đó lắc đầu một cái. Ngay sau đó truyền tới giọng nói hơi mang chút khổ sở: "Ta biết mọi chuyện không phải lỗi của ngươi......Chỉ là ta chịu không được......"
"Ta biết." Cẩm Nhan nhẹ nhàng nói. Trong lúc mười ngón tay tương khấu, ngón cái của nàng hơi xoa nhẹ hổ khẩu* của Thanh Nhược, mang theo sự trấn an, nói: "Ta cũng biết. Dù sao nàng cũng là tỷ tỷ của ngươi."
[Hổ khẩu: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.]
Thanh Nhược chỉ cảm thấy mũi chua xót, cố gắng để bản thân không rơi lệ, dừng một chút nàng bỗng lên tiếng gọi Cẩm Nhan.
"Hửm?" Cẩm Nhan phát ra một tiếng mềm mại, âm điệu hơi cao, nghe vào tai Thanh Nhược liền vòng mấy vòng, rồi rẽ vào trong lòng nàng, khiến trái tim nàng gần như bị tan chảy.
Trong lòng Thanh Nhược có chút xao động, nhưng lại dùng lý trí đè nén lại. Lúc này nàng mới ngập ngừng mở miệng hỏi: "Ta chỉ muốn hỏi, nếu như...nếu như lúc ấy trong chén canh hạt sen kia thật sự có độc thì sao?"
"Ồ. Vậy thì đem Nhược nhi khóa lại thôi." Cẩm Nhan ghé vào bên tai Thanh Nhược nói: "Khóa ở bên cạnh ta cả đời. Được không?"
Thanh Nhược chỉ cảm thấy hai từ "được không" kia êm ái đến mức muốn hút mất trái tim của mình, cả người đều trở nên bủn rủn trong ngực Cẩm Nhan, nhất thời cổ họng khô khốc, không nói được lời nào. Cho đến một lát sau, nàng mới lên tiếng lần nữa.
"Vậy ngươi......lúc nào đoán được là nàng?" Thanh Nhược không dám dùng danh xưng Thải Ninh tỷ tỷ, chỉ sợ bản thân lại thương tâm.
Cẩm Nhan im lặng chốc lát, rồi mới mở miệng giải thích: "Khi đó các ngươi đều tưởng rằng ta hôn mê trên giường, nhưng thật ra lúc ấy ta đang nấp trong mật thất đặt trong phòng. Chuyện này chỉ có bốn người là Lý Thù Vũ, Hoa Dao, Bạch Phong và Tử Lôi biết được, ngay cả hoàng thượng ngay từ đầu cũng không biết. Dù sao càng nhiều người biết, sơ hở cũng sẽ càng lớn. Sở dĩ Hoa Dao biết chuyện này là vì ta cần nàng giúp một tay ngăn cản thái y, sợ thân phận của người dịch dung bị bại lộ. Ngay từ đầu, ta liền cảm giác không giống do Lệ phi làm, nàng làm người tùy hứng, không giống người giữ được bình tĩnh. Vì vậy trong lúc hoàng thượng điều tra nàng, ta liền phái Bạch Phong và Tử Lôi lưu ý lúc ấy người nào có cơ hội đến gần ta trong buổi dạ tiệc đêm đó, sau đó ta tra ra tên thái giám đó. Đối với chuyện này, tuy người kia vẫn giữ kín như bưng, nhưng nếu suy đoán vẫn là khó tránh khỏi liên quan. Việc hắn trầm mặc chính là một nghi điểm. Ban đầu, ta chỉ suy đoán, nhưng sau khi hắn đột ngột biến mất, ta mới xác định. Mà trong thời gian này hắn chỉ có một lần tiếp xúc với người của điện Thải Hòa."
"Ta vẫn không thể hiểu......vì sao nàng sẽ biến thành như vậy." Giọng nói Thanh Nhược không nhịn được có chút nặng nề.
"Có lẽ là vì...mỗi người đều có thứ mà mình muốn bảo vệ thôi." Ánh mắt Cẩm Nhan có chút xa xăm, tựa như lơ đãng nói.
"Là vậy sao......" Thanh Nhược cái hiểu cái không.
"Ừm." Giọng nói của Cẩm Nhan bỗng nhiên mang theo vui vẻ, chóp mũi cà cà vành tai của Thanh Nhược, nói: "Nhược nhi thì sao, Nhược nhi muốn bảo vệ cái gì?"
Thanh Nhược nghe vậy, không biết sao lại nhớ đến ba ngày bị giam trong ngục kia, lúc đó trong lòng nghĩ đến đều là người này mà thôi. Nhưng ngoài miệng lại nói: "Ta không nói cho ngươi biết."
Tiếng cười khẽ vang lên. Thanh Nhược có thể cảm thấy thân thể người phía sau khẽ rung động.
"Ngươi cười cái gì!" Thanh Nhược nghe được Cẩm Nhan cười cảm thấy có chút xấu hổ.
"Không có gì." Cẩm Nhan cười nói: "Ta chỉ đang suy nghĩ, khi nào Nhược nhi mới có thể học được cách nói mấy lời tâm tình đây?"
Mặt Thanh Nhược đỏ lên, liền muốn xoay người đẩy Cẩm Nhan ra. Không ngờ nàng mới xoay người lại, liền đối diện với gương mặt mỉm cười của Cẩm Nhan. Trong đôi mắt màu hổ phách kia cũng phản chiếu hình ảnh của mình, tựa như đã đem mình hút vào trong đó. Còn chưa đợi Thanh Nhược lấy lại tinh thần, tay của Cẩm Nhan đã xoa nhẹ lên lông mày của Thanh Nhược, khẽ lướt qua, rồi đến khóe môi. Sau đó, bàn tay kia trực tiếp chạm vào môi của mình. Ngón cái nhẹ nhàng sát qua bờ môi của mình. Dưới ánh nhìn chằm chằm kia, Thanh Nhược chỉ cảm thấy cổ họng càng lúc càng trở nên khô khan, mà đôi môi đang được vuốt ve kia lại như muốn bốc lửa, càng lúc càng mạnh.
Thanh Nhược muốn đưa tay gạt ra cái tay lộn xộn kia, nhưng thân thể lại giống như bị điểm huyệt không thể nhúc nhích. Kia sự vuốt ve nhẹ nhàng kia tựa như làn gió xuân ôn hòa mơn trớn cả vùng đất, thoải mái đến mức khiến cho người ta muốn nhắm mắt lại. Mà ánh mắt chấn động lòng người kia lại mê người đến mức khiến cho người ta không thể nào rời mắt.
"Được rồi, Nhược nhi, nói vài lời tâm tình nghe một chút." Cẩm Nhan nghịch ngợm, nói.
Thanh Nhược đỏ mặt, giận hờn lên tiếng, nói: "Ngươi......muốn nghe thì nghe người khác đi!"
"Người khác làm sao êm tai bằng Nhược nhi?" Cẩm Nhan cười, tay rời đi môi của Thanh Nhược.
Thanh Nhược cũng tỉnh táo lại, theo bản năng liếm liếm đôi môi hơi khô của mình.
Tay của Cẩm Nhan lại rơi vào trên chiếc cằm của Thanh Nhược, thấy Thanh Nhược đưa ra đầu lưỡi màu hồng, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sâu hơn, ý cười trên môi lại càng nhiều hơn.
Nàng cúi người, thừa dịp khi chiếc lưỡi kia thu trở về, liền đi theo chui vào.
"A......" Thanh Nhược không ngờ lại đột nhiên bị Cẩm Nhan hôn, chiếc lưỡi tựa như bị giật mình mà trốn trong miệng, lại bị đối phương bắt lại, chậm rãi quấn lấy.
Giống như nắng hạn gặp mưa rào, tưới mát khắp mọi nơi.
Thanh Nhược từ từ nhắm nghiền hai mắt.
"Cái lưỡi này không biết nói lời tâm tình, xem ra muốn thêm một lần nữa."
Cẩm Nhan nói không rõ lời, mang theo nụ cười trànra từ giữa đôi môi của hai người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi