TRƯỜNG PHƯỢNG KHUYNH NHAN



Kể từ sau khi trở về điện Vân Phượng, Thanh Nhược lại trở về cuộc sống trước đây, chỉ có một khúc mắc duy nhất chính là nàng có chút không muốn bước chân vào căn phòng trước kia của Cẩm Nhan. Trái lại Cẩm Nhan cũng hiểu được, chỉ mỉm cười. Sau đó Bạch Phong liền bắt đầu công việc đổi phòng, chuyển những vật dụng mà Cẩm Nhan cần dùng đưa sang gian phòng mới. Gian phòng này cũng chỉ cách căn phòng của Thanh Nhược vài bước chân mà thôi. Bạch Phong tay chân nhanh nhẹn, chỉ mất một ngày là đã bố trí ổn thỏa.
Từ sau đêm đó, Thanh Nhược cũng không tức giận nữa, dần dần đã được nuôi mập lên một chút. Thỉnh thoảng Cẩm Nhan cũng nâng càm của nàng, híp mắt xem xét một vòng. Hoặc là nhân lúc hai người ở gần nhau, nàng nhéo nhẹ Thanh Nhược, hài lòng gật đầu một cái, thầm nhủ trong lòng quả nhiên Bạch Phong làm việc vẫn rất đáng tin. Đương nhiên chuyện này dẫn đến Thanh Nhược nổi giận, trợn mắt bất mãn, nhưng cũng không thể ngăn được ý nghĩ của đối phương. Hơn nữa Cẩm Nhan cũng không bồi bổ cho Thanh Nhược quá mức, chỉ là làm từng bước, nàng cảm thấy tương lai còn dài, từ từ điều dưỡng là được.
Tháng ngày âm thầm trôi qua, sự nóng bức của ngày hè cũng từ từ rút đi. Khi nào có ánh nắng mặt trời, Cẩm Nhan sẽ dẫn Thanh Nhược đi dạo một vòng ngự hoa viên. Có một lần rất trùng hợp, gặp phải Cẩm Viện và Thanh Linh đang chơi đùa sau giờ học. Thanh Nhược rất vui mừng, lôi kéo Thanh Linh nói chuyện, hỏi thăm tình huống trong nhà, biết được hết thảy đều tốt đẹp. Cẩm Viện bĩu môi có chút bất mãn đứng bên cạnh Cẩm Nhan, nhàm chán mà đá đá mặt đất, cúi đầu không biết lẩm bẩm cái gì. Bất chợt, nàng quay đầu nhìn về Cẩm Nhan, tựa như nghĩ tới điều gì, ánh mắt trở nên sáng lấp lánh.
Khóe mắt Cẩm Nhan lướt qua vẻ mặt giảo hoạt của Cẩm Viện, không nói một câu mà chuyển tầm mắt qua nơi khác.
Cẩm Viện nhất thời lộ ra vẻ mặt đáng thương: "Hoàng tỷ..."
"Làm chi?" Cẩm Nhan nói hai chữ, rồi lại an tĩnh nhìn về nơi xa, ánh mắt sâu thẳm phản xạ ánh nắng nhàn nhạt, rực rỡ đến mức lóa mắt.
"Có phải tỷ thích Thanh Nhược tỷ tỷ không?"
Cẩm Nhan nghe vậy, ngược lại có phản ứng, chậm rãi quay đầu nhìn sang. Thần sắc trong ánh mắt nhất thời không phân biệt rõ. Một trận gió mát thổi qua, đem đuôi tóc lướt qua chiếc cằm trơn bóng, sau đó lại an tĩnh trở về chỗ cũ. Con ngươi nhạt màu kia phát sáng lấp lánh, cụp mắt nhìn xuống gương mặt tò mò của Cẩm Viện.
Cẩm Nhan bỗng nhiên vểnh lên khóe môi.
"Viện nhi cảm thấy thế nào?"
Lời nói trong trẻo lạnh lùng tựa như giọt sương mai đầu tiên rơi xuống, phát ra tiếng lách tách.
Không hiểu sao Cẩm Viện lại cảm thấy lạnh gáy, không biết phải trả lời như thế nào. Khi nàng phản ứng lại, hoàng tỷ đã quay mặt sang bên kia, nhìn về Thanh Nhược tỷ tỷ với vẻ mặt nhu hòa. Trên gương mặt kia rõ ràng không hề có cảm xúc, vẫn luôn lạnh lùng nhưng lại có thể cảm giác được gió xuân ấm áp.
Một lát sau. Sau khi nói chuyện xong, hai người mới trở về. Thanh Nhược đi đến bên cạnh Cẩm Nhan, ống tay áo rộng của Cẩm Nhan bị gió thổi phất phơ, không biết là vô tình hay cố ý mà đầu ngón tay của nàng lướt nhẹ qua ngón tay của Thanh Nhược, chỉ sượt qua một cái, nhanh đến mức tưởng như chỉ là ảo giác. Nàng giương mắt nhìn công chúa, vẫn là vẻ mặt không thay đổi như trước kia. Thanh Linh thì đi đến bên cạnh Cẩm Viện, bị Cẩm Viện cười hì hì kéo cánh tay.
"Hoàng tỷ, vậy chúng ta đi trước. Hôm nào muội sẽ đi điện Vân Phượng thỉnh an." Cẩm Viện dứt lời, liền kéo Thanh Linh ở bên cạnh đi mất.
Chỉ còn lại hai người là Cẩm Nhan và Thanh Nhược.
"Chúng ta cũng trở về thôi." Cẩm Nhan nói.
Thanh Nhược thu hồi ánh mắt nhìn muội muội, cười gật đầu một cái, ừ một tiếng.
Cuộc sống ở điện Vân Phượng, dĩ nhiên cũng sẽ có chua có đắng. Một phần rất lớn trong đó đều tập trung vào một người.
Mấy tháng trước là Thất Chức cô nương. Còn bây giờ là Tiệp Dư.
Với tính cách của Thanh Nhược, nàng không có hứng thú với chuyện hậu cung lắm. Nghe Cẩm Nhan nói, nàng mới hiểu rõ nhờ việc tuyển tú lần đó, tứ phi đã ngồi ba người, chỉ còn trống một vị trí, trong khoảng thời gian ngắn hậu cung cũng náo nhiệt hơn rất nhiều. Mà vị trí hoàng hậu vẫn còn để trống, đưa đến chúng phi tử mắt lom lom, dốc hết sức muốn sinh long tử, hi vọng nhờ vào mẫu bằng tử quý*, có cơ hội ngồi vào vị trí kia. Ngay từ đầu, điện Vân Phượng khó tránh khỏi chịu ảnh hưởng, rất nhiều phi tử cũng cố gắng tới làm quen với Trường Phượng công chúa, tất nhiên kết quả đều bị từ chối khéo mà mời trở về. Vì vậy khi Thanh Nhược trở về, cũng không gặp phải chuyện phiền phức nào. Dù sao phần lớn những phi tử kia đều người thông minh, ai cũng biết Trường Phượng công chúa không dễ gì trêu chọc, thấy đối phương lạnh lùng như vậy cũng sợ bản thân quá nhiệt tình làm phiền đối phương, nên cũng không cố ý đến đây nữa.
[mẫu bằng tử quý: mẹ vinh hiển nhờ con.]
Ngoại trừ một người.
Chính là Thất Chức.
Mỗi lần nghe được Thất Chức đến, Thanh Nhược không biết phải ứng đối như thế nào.
Thật ra thì cũng xem như từng có duyên gặp mặt một lần. Ở một nơi xa lạ như chốn hoàng cung này, cũng xem như là nửa người quen. Nhưng từ sau chuyện cầm tiêu hòa minh kia, Thanh Nhược lại rất khó dùng tâm trạng bình thường để đối mặt với nàng. Thanh Nhược rất không muốn đến gặp khách, nhưng lại không yên lòng để cho Cẩm Nhan và nàng đơn độc gặp nhau. Mặc dù cũng không thể nói là đơn độc, dù sao thái giám nha hoàn đều ở điện Vân Phượng, nhưng trong lòng nàng vẫn rất khó chịu, nên mỗi lần như thế nàng đều theo Cẩm Nhan đi qua.
Nhưng qua đó rồi, trong lòng nàng lại vẫn khó chịu.
Giờ Ngọ* ngày hôm đó, Thất Chức liền qua tới. Lúc đó, Cẩm Nhan đang thân mật cùng Thanh Nhược trong thư phòng.
[giờ Ngọ: 11h trưa đến 1h chiều.]
Nói đến chuyện này thật sự làm cho Thanh Nhược đỏ mặt tía tai. Thanh Nhược vốn đang tìm sách, khi rút sách ra lại vô tình rút ra một quyển sách khác, nàng liền cúi người xuống để nhặt. Ngón tay vừa chạm đến trang sách, một bàn tay khác cũng rơi vào trên sách, chạm vào ngón tay của nàng.
Đầu ngón tay hơi lạnh.
Thanh Nhược hơi đỏ mặt muốn thu tay lại, không ngờ bàn tay kia lại dọc theo ngón tay của mình leo lên, sau đó nắm lấy cổ tay của mình.
Kéo một cái.
Thanh Nhược không phòng bị, bước chân lảo đảo ngã vào trong ngực mềm mại. Cánh tay kia liền ôm lấy mình.
Khi quay mặt sang, gương mặt cười như không cười của Cẩm Nhan xuất hiện trong mắt Thanh Nhược. Bởi vì buổi sáng nàng đi một chuyến sang phủ Bình An hầu, nên giờ đây trang phục trên người Cẩm Nhan là quần dài. Vẫn là màu xanh nhạt không tỳ vết, gấu quần viền bạc, thêu ám văn của hoàng thất, vạt áo được trải ra tầng tầng lớp lớp, phủ đến mắt cá chân, buông xuống mặt đất. Mái tóc đen được quấn lên bằng một cây trâm làm bằng ngọc bích tinh xảo, lúc nghiêng đầu lộ ra chiếc cổ nõn nà thon dài.
Mắt ngọc mày ngài. Lấp lánh rực rỡ. Khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Thế nhưng trong lòng Thanh Nhược lại dâng lên cảm giác ngọt ngào ngượng ngùng. Nàng đẩy đầu vai của đối phương một cái. Trên tay cũng đã vô lực mà buông lỏng.
"Ngươi......ngươi buông tay." Giọng nói nỉ non, nhỏ như muỗi kêu.
Cẩm Nhan hơi nhíu mày, chẳng ừ hử gì cả, tay phải vẫn vòng qua chiếc eo mảnh khảnh của Thanh Nhược nắm lấy tay của nàng mà không có bất kỳ động tĩnh nào.
Bên tai Thanh Nhược hơi đỏ lên.
Đối phương lại cười khẽ, cúi người nói ở bên tai Thanh Nhược: "Nhược nhi......thật đúng là rất dễ xấu hổ."
Hơi thở như hoa lan. Hương thơm ngào ngạt êm dịu.
Tửu bất túy nhân, nhân tự túy*.
[Tửu bất túy nhân, nhân tự túy: Rượu không tự nhiên làm say con người, chỉ có con người tự làm mình say qua men rượu.]
Thanh Nhược có chút không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, nàng luôn cảm thấy nếu như nhìn vào đó thì sẽ bị chúng hút mất thần trí.
Cẩm Nhan cũng không nghe theo, dùng tay trái còn trống giữ cằm của Thanh Nhược, nâng lên cái đầu đã cúi thấp đến ngực kia nhìn thẳng vào mình.
Bên môi mang ý cười. Gương mặt không nhiễm một hạt bụi kia tựa như bạch liên làm rung động lòng người, rồi lại cao quý uy nghiêm hơn cả bạch liên. Mà giờ khắc này, vẻ ôn nhu như dòng nước chảy đó đang chậm rãi chảy vào trái tim của mình.
Thanh Nhược liền vô thức đưa tay xoa lên khuôn mặt ấy.
Cẩm Nhan hơi híp mắt, mặc cho Thanh Nhược tinh tế vuốt ve gương mặt mình.
"Cẩm Nhan......là người mà ta thấy xinh đẹp nhất." Thanh Nhược ngơ ngẩn nói.
"Xinh đẹp hơn tất cả mọi người trong thiên hạ sao" Trong giọng nói của Cẩm Nhan mang ý cười.
"Ừ." Thanh Nhược lên tiếng trả lời như đinh đóng cột.
Thần thái trong mắt Cẩm Nhan trở nên sáng rực, kề sát Thanh Nhược. Trán chạm trán, mũi chạm mũi. Hơi thở cả hai đan xen vào nhau, êm ái lướt nhẹ trên mặt của đối phương. Thanh Nhược nhìn thấy trong đôi mắt trong veo kia tràn đầy vui vẻ, dâng trào rồi lan rộng ra.
Không biết là người nào bắt đầu trước.
Đôi môi dán vào nhau, chậm rãi ma sát. Ôn nhu mà quyến luyến.
Hơi thở cũng dần dần trở nên hổn hển.
Sau đó tiếng gõ cửa vang lên. Tất cả đều ngừng lại.
Vì vậy, việc Thanh Nhược không thích Thất Chức, cũng có lý do của nó. Nhất là khi trên mặt Cẩm Nhan cũng không có vẻ mất hứng gì, vẫn lạnh nhạt tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, đi đến tiền thính.
Mặc dù Thanh Nhược hiểu rõ tâm ý của Cẩm Nhan, nhưng vẫn không thể ngăn được sự ghen tuông dấy lên trong lòng. Nhưng nàng lại không thể biểu hiện ra bất cứ điều gì. Ít nhất là vào giờ phút này.
Thất Chức tự tìm vị trí ngồi chờ ở tiền thính, nghe tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên.
Sau đó, ánh mắt sáng lên. Nụ cười liền hiện lên nơi khóe môi.
"Thất Chức ở trong cung buồn chán, lại tới đây làm phiền công chúa rồi."
"Không sao. Dù sao ta cũng đang rảnh rỗi." Cẩm Nhan nói.
Thất Chức dịu dàng đứng lên, phủi vạt áo không dính lấy một hạt bụi, cười nói: "Nghe nói thời điểm này vửa dúng mùa kim quế nở rộ, muốn đến tìm công chúa và Thanh Nhược cô nương đi đạo một chút, cũng xem như có bạn, không đến mức một người buồn chán."
Cẩm Nhan trầm ngâm một lát, gật đầu nói: "Cũng tốt." Quay đầu nhìn về Thanh Nhược, "Nhược nhi cũng đi thôi."
Thanh Nhược nhíu mày một cái nhưng khó mà nhận ra, sau đó mới gật đầu.
Vì vậy, ba người liền ra khỏi điện Vân Phượng, đi đến ngự hoa viên.
Quả nhiên, mùi hoa quế ngào ngạt hòa lẫn trong không khí.
Trên đường, không biết sao Thất Chức và Cẩm Nhan hàn huyên một hồi lại nói đến chuyện tình cảm.
"Thất Chức cũng rất hiếu kỳ, không biết một nam tử phải ưu tú như thế nào mới có thể được một nữ tử bất phàm như công chúa xem trọng?"
Vẻ mặt Cẩm Nhan nhàn nhạt nói: "Điều này cũng không có gì quá quan trọng. Dù cho ưu tú như thế nào đi nữa, cũng sẽ có người ưu tú hơn." Nói xong, tầm mắt nàng rơi vào trên người Thất Chức, nói: "Thất Chức cô nương gả cho hoàng thượng, cũng có thể xem là cuộc hôn nhân mà mọi nữ tử trong thiên hạ hằng mơ ước, vậy ngươi cảm thấy như thế nào?"
Thất Chức rũ mắt xuống, trái lại có vẻ thẹn thùng: "Hoàng thượng tất nhiên đối với Thất Chức rất tốt. Từ nhỏ số mệnh của Thất Chức cũng không phải suông sẻ, cho đến khi may mắn gặp được Trịnh Châu Thứ sử đại nhân, mới xem như có sự thay đổi, bây giờ lại vào cung, có thể nói là viên mãn. Ta lại còn có gì để mà đòi hỏi nữa?" Càng về sau, giọng nói cũng dần dần nhỏ lại.
Cẩm Nhan cũng không tiếp lời, chỉ là nhìn về hoa quế vàng rực kia, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: "Đời người chỉ có mấy chục năm, cũng chỉ mong sao được như ý nguyện mà thôi."
Thất Chức có chút ngẩn ngơ, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa lại: "Công chúa nói rất đúng."
Cẩm Nhan tựa như nhớ tới điều gì, lấy ra một tấm khăn lụa trong ngực áo, đưa cho Thất Chức.
Thất Chức dừng một chút, rồi mới nhận lấy, cười nói: "Ta cũng quên mất chuyện này, làm phiền công chúa còn nhớ rõ."
Thanh Nhược đứng bên cạnh nhìn không nói một lời, nàng không biết phải nói những gì. Giờ phút này thấy Cẩm Nhan lấy ra khăn lụa trong ngực, nàng lại càng giống như bị nện một quyền, mũi chua xót, ngực khó chịu.
Mãi cho đến khi Thất Chức rời khỏi, sắc mặt nàng vẫn chưa dịu lại.
Khóe mắt Cẩm Nhan liếc qua Thanh Nhược, khẽ thở dài một cái: "Nhược nhi không thích Thất Chức cô nương sao?"
Thanh Nhược nghe vậy tựa như bị đập một cái, trầm mặc một lát, hỏi ngược lại: "Cẩm Nhan thích sao?"
Giọng nói hờ hững. Nhưng tay lại siết chặt ở sau lưng.
"Hử?" Tiếng nói nhẹ nhàng, nhất thời cũng không biết lên giọng hay xuống giọng. Tiếng nói ấy tựa như bị vướng lại trong lòng Thanh Nhược, lên không được xuống không xong, nàng nhíu mày, trong lòng rối như tơ vò.
Một bàn tay bỗng nhiên duỗi ra, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của nàng.
"Sao còn hỏi mấy câu ngớ ngẩn này." Giọng nói lạnh nhạt vang lên bên tai, mang theo một chút nhẹ nhõm.
Thanh Nhược cúi đầu, hồi lâu, mới mở miệng, nhỏ giọng nói: "Vậy ngươi lần trước còn cùng nàng......đánh đàn thổi sáo."
"Nếu Nhược nhi không thích, vậy thì không thổi nữa."
Thanh Nhược ngẩng đầu lên nhìn về Cẩm Nhan: "Vậy có thể......không gặp sao?"
Vừa mở miệng, nàng cũng cảm thấy bản thân thật quá đáng, miễn cưỡng nở nụ cười, liền muốn cúi đầu lần nữa.
Bên tai lại truyền tới giọng nói quen thuộc: "Thật là nhỏ mọn. Vậy cố gắng hết sức không gặp. Được không?"
Thanh Nhược vui mừng ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt mang theo ý cười ấm áp kia. Ánh mắt ấy như một hồ nước lấp lánh, dập dờn đến mức khiến cho trái tim nàng dao động, tan chảy. Niềm vui sướng tựa như những bọt bong bóng từng chút từng chút nổi lên, tràn qua đỉnh đầu của mình.
"Ừm. Là ngươi nói, không được đổi ý." Thanh Nhược nhân cơ hội nói. Trong lòng vốn đang nặng trĩu nhưng vì câu nói đó mà đã hoàn toàn tan biến.
"Được rồi, được rồi. Có khi nào ta nuốt lời đâu?" Cẩm Nhan nhướng mày.
Thanh Nhược cười lên, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Làn gió mát lướt qua tay áo khi cả hai đang sóng vai cất bước.
Dưới lớp áo bào kia là đôi bàn tay đang nắm chặt vào nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi