TRUYỆN CỔ TÍCH DUNG TỤC

Hơn bảy giờ tối, Chu Mịch nhận được tin nhắn Wechat của Trương Liễm, một bao lì xì cộng thêm hai câu.

[Gọi xe.]

[Buổi tối anh có việc, không đón được em, về nhà rồi thì gửi tin nhắn cho anh.]

Hành động ngang tàng không nói một lời đã gửi tiền này của anh ngoài làm người ta khó chịu ra thì chỉ có chọc cô giận sôi máu, đau khổ lên án khoảng cách giữa tư bản chủ nghĩa và giai cấp vô sản.

Chu Mịch nhìn chằm chằm vài giây, trả lời: [Đừng có hở ra là bắt đầu giao dịch tiền bạc được không?] 

Trương Liễm trả lời: [Chỉ là thái độ mà thôi, nhận hay không là ở em.] 

Đúng, anh đúng thật cũng chưa từng miễn cưỡng. Chu Mịch khó mà phản bác, chỉ có thể nói: [Em có thể tự về.] 

Trương Liễm: [Được.] 

Hôm nay là tối thứ hai ở cùng nhau, nhưng hình như không giống lắm với tưởng tượng của Chu Mịch. Cô vốn tưởng mình và Trương Liễm cho dù cúi đầu không thấy ngẩng đầu không thấy cũng sẽ không bằng mặt với nhau, chỉ là hai người xa lại sống chung một nhà ít giao tiếp, thế mà Trương Liễm lại thích ứng nhanh hơn cô, thậm chí còn có chút đắm mình vào thân phận, bắt đầu chịu trách nhiệm, hơn nữa còn thể hiện ra dục vọng chiếm giữ nên có ngoài vai diễn mà không có chút trở ngại tâm lý nào.

Đúng là nhà biểu diễn nghệ thuật thiên tài.

Chu Mịch dừng trước cửa nhà Trương Liễm, ấn khóa mật mã anh mới thay, trong đó còn có bốn chữ số là sinh nhật của cô.

Trương Liễm nói sợ cô không nhớ được.

Chu Mịch phục từ tận đáy lòng. Anh chu đáo đến mức mượn cớ che đậy nghe cũng vô cùng hợp lý, lại làm cho tất cả những cảnh phim tài liệu hiện thực biến thành văn học nghệ thuật hư cấu.

Giống như mỗi một lần gặp anh hồi đầu, vào những buổi đêm muộn, trong sự va chạm và trầm bổng lúc động tình, cô đều không nhịn được mà nghi ngờ liệu mình có phải đã trở thành chân tình độc nhất vô nhị của người đàn ông này không.

Cạch một tiếng, Chu Mịch bước vào căn phòng tao nhã lười biếng như pháo đài cổ kính này.

Giống như bước vào phó bản của một trò chơi 3D cho nữ, NPC dì Trần lập tức cười ha ha đi đến hỏi cô muốn ăn khuya thế nào.

Chu Mịch lắc lắc đầu nói không cần, hôm nay cô đã nạp quá nhiều carbohydrate rồi.

Dì Trần không miễn cưỡng, dặn dò vài câu rồi quay trở về phòng bảo mẫu.

Phòng khách to như vậy chỉ còn lại một mình Chu Mịch.

Chu Mịch cũng trở về phòng ngủ của mình – nơi còn có chút cảm giác thân thuộc và chân thực.

Cô khoanh chân ngồi trên ghế lướt tài khoản chính thức của sản phẩm một lúc, mới ôm váy ngủ ra ngoài đi tắm.

Cho dù dì Trần đã đặc biệt dặn dò quần áo bẩn thay ra để vào sọt là được, sáng hôm sau dì sẽ thu đi rồi giặt sạch, nhưng Chu Mịch vẫn không thể thích ứng với việc được người lạ “Chăm sóc” từng li từng tí thế này.

Cô mang chúng ra ban công lớn tự mình giặt tay, sau khi treo lên cái mắc quần áo chuyển động bằng điện, Chu Mịch không rời đi luôn.

Từ nhỏ đến lớn, cô không thể hiểu được nhất chính là chứng sợ độ cao, bởi vì cô thích những nơi cao, sân thượng trong trường, tầng cao nhất trong trung tâm mua sắm, còn có đỉnh núi được trang điểm bởi bình minh và hoàng hôn.

Ở những nơi như vậy, cô đều cảm thấy bản thân biến thành Leonardo DiCaprio trong chuyến tàu Titanic, đứng ở trung tâm thế giới.

Đứng sau lan can, thành phố lộn ngược như dải ngân hà dưới chân, Chu Mịch ngửa mặt lên cao, để mặc cho gió đêm khô hanh cuốn đi hơi ẩm ướt trên mái tóc.

Trên sân phơi có trồng nhiều cây xanh lá rộng còn cao hơn người, mái hiên màu trắng trên đầu che phủ như viền vỏ trứng tròn trịa.

Hóng gió đủ rồi, Chu Mịch ngồi lại chiếc ghế bằng mây tre, chọn một playlist nhạc Âu Mĩ tương đối bịn rịn thoải mái trên app nghe nhạc, nhắm mắt thưởng thức.



Trương Liễm về đến nhà, thứ đầu tiên anh nhìn thấy là đôi giày mà Chu Mịch để trên tầng cao nhất của giá để giày.

Người con gái này thật kỳ lạ, rất giỏi trong việc phức tạp hóa những việc đơn giản, ví dụ như đôi giày vỏ sò vốn màu trắng thuần này, nhất định phải buộc những bông hoa nhỏ và trái tim lên dây giày. Có lẽ đây chính là tính đa dạng của vật loài đi.

Anh chỉnh ngay ngắn đôi giày, cũng để giày mình lên đó.

Khi bước từ trong nhà vệ sinh ra, anh liếc mắt thấy cửa phòng ngủ phụ không đóng, thế là đi nhìn thử xem.

Chu Mịch không có ở trong phòng.

Trương Liễm nhíu mày, lại đến những chỗ khác tìm, cuối cùng mới phát hiện mục tiêu ở ngoài ban công.

Cô gái đã ngủ say, nghiêng người dựa vào ghế, lông mi dày áp sát mắt, in xuống hai cái bóng mờ nhạt. Những chiếc lá xanh lớn rủ xuống, váy ngủ màu vàng làm cô càng giống công chúa Belle trên bìa sách, dùng sự thẳng thắn không phòng bị tước đi vũ khí của quái vật và phá vỡ lời nguyền.

Trương Liễm ôm cánh tay đứng bên tường nhìn một lúc, trở về phòng khách cầm tấm chăn màu xám trên sô pha đến, khẽ đắp lên người cô, kể cả chiếc điện thoại cô để trên bụng.

Chu Mịch ngủ rất sâu, không động đậy gì.

Âm nhạc đang phát cũng nhỏ đi một chút vì bị che lại.

Trương Liễm ngối đối diện cô, nhìn điện thoại của mình rồi điều chỉnh thành chế độ im lặng.

Gió dần to hơn, hơi thở màn đêm cũng mát lạnh hơn nhiều.

Trương Liễm lại nghiêng đầu nhìn Chu Mịch một lúc, anh nhếch môi, tìm được số điện thoại của cô trong danh bạ, gọi đi.

Tiếng ồn và độ rung dữ dội của điện thoại dọa cho Chu Mịch suýt nữa thì nhảy lên từ trên ghế, cô còn tưởng là báo thức buổi sáng.

Cô chú ý đến tấm chăn trượt xuống khỏi người mình đầu tiên, cô vội vàng đứng dậy nhặt lên, khoảnh khắc vén mắt lên, người đàn ông đối diện bên kia cái bàn rơi vào tầm mắt.

Trương Liễm vẫn ngồi ở đó, ánh sáng không mạnh khiến cho mặt mũi anh càng trở nên đậm màu hơn, nhưng sắc mặt anh lại nhàn nhạt, không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc gì.

Chu Mịch trừng to mắt, đặt mông ngồi lại chỗ cũ: “Anh về rồi à.”

Trương Liễm ấn hủy cuộc gọi, liếc mắt nhìn cô: “Em cũng biết hưởng thụ thật đấy.”

Chu Mịch im lặng hai giây, nửa thành tâm nửa oán thầm khen: “Ban công đỉnh thế này, đương nhiên phải tận dụng rồi.”

Trương Liễm không tiếp lời.

Chu Mịch kéo chăn lên, để nó cuộn trên chân không chấm đất nữa, lúc này mới chú ý đến cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, nhìn thử cái tên, cô lại ngước đầu nhìn Trương Liễm: “Anh gọi cho em?”

“Ừm.” Trương Liễm gật đầu: “Trở về phòng ngủ đi, đừng để bị lạnh.”

Chu Mịch hơi ngây ra, mắt nhìn thời gian trên màn hình khóa, cảm thấy chấn động, đã mười một giờ rồi sao?

Cô lại nhìn sang chỗ của Trương Liễm một lần nữa: “Anh về lúc nào thế?”

Trương Liễm nói: “Hơn mười giờ.”

Chu Mịch nhìn chung quanh, hiếu kỳ: “Sau đó cứ ngồi ở đây?”

Trương Liễm nhìn lại: “Ban công nhà anh, không thể ngồi sao?”

“Không phải anh…” Chu Mịch chun mũi: “Ngồi mãi đây nhìn em ngủ đấy chứ?”

Trương Liễm nghiêng đầu: “Đúng.”

Sắc mặt Chu Mịch ngưng trọng: “Anh hình như có hơi…”

Trương Liễm: “Hửm?”

Chu Mịch nhân cơ hội này ăn miếng trả miếng: “Biến thái.”

Trong ánh mắt của Trương Liễm có ý cười: “Lúc em không cãi nhau với anh là xinh nhất, tại sao lại không nhìn chứ.”

Cách chọn lọc từ ngữ trong câu này vô cùng thâm độc, miệng cười mà giấu dao sau lưng, trong mật ong lại có độc, bỗng chốc không thể tiếp tay hay đánh trả.

Chu Mịch cạn lời.

Một lúc sau, cô lạnh lùng thốt ra mấy chữ: “Anh cũng vậy, lúc không mở miệng là đẹp trai nhất.”

Trương Liễm không nói thêm nữa, chỉ tĩnh lặng nhìn chằm chằm cô, giống như đêm trăng giữa hạ, trong vắt, chứa đựng sự nồng nhiệt, lặng lẽ bao vây và áp chế cô.

Chu Mịch giả vờ như không có việc gì trốn tránh ánh mắt, phần mông cũng hơi nâng lên, chuẩn bị rời khỏi chỗ bất cứ lúc này.

Trương Liễm đột nhiên gọi cô: “Chu Mịch.”

Chu Mịch ngây ra: “Gì?”

Người đàn ông dựa về lưng ghế: “Đưa chăn cho anh đi.”

Chu Mịch cuộn chăn lại, vòng qua chiếc bàn, ném đến trước mặt anh, vừa định đi, cổ tay bị anh khẽ nắm lại.

Làn da cô rất lạnh, mà lòng bàn tay hay ngón tay anh đều ấm áp.

Độ ấm truyền đến cực nhanh, trái tim Chu Mịch điên cuồng run rẩy mấy cái, mặt nóng lên như nước sôi, vừa muốn tránh ra đã bị kéo lại.

Cô nghiêng mình ngồi xuống, đằng sau tấm chăn mềm mại là chân của Trương Liễm.

Lồng ngực Chu Mịch lập tức kêu lên tùng tùng, giống như có hàng vạn người đang nhảy trên sân khấu rỗng, lại không tìm được một nơi đặt chân thực sự.

Tứ chi cứng đờ, cô muốn đứng dậy, muốn chạy thoát, nhưng đối phương lại như biết đọc suy nghĩ, hai tay chế trụ cô trước, ấn chặt cô ở chỗ cũ hơn.

Lại một trận gió nữa thổi đến, bóng lá cây lòa xòa, sân phơi như cái bể thủy sinh xao động.

Ngón cái người đàn ông hơi nóng, cách lớp vải quần áo vuốt ve phần thắt lưng cô, nhẹ nhàng mà chậm rãi, lặp đi lặp lại ở một phạm vi rất nhỏ, xúc cảm lại lan tràn theo mạch máu, khuếch trương để nắm giữ và cắn nuốt toàn cơ thể.

Yết hầu Chu Mịch nghẹn lại, cảm giác bản thân đang mềm ra, đắm chìm từng chút một.

Một thứ tình cảm nào đó như nụ hoa căng tràn, được người làm vườn chăm sóc thúc giục một cách thuần thục, có thể nứt ra từ điểm đó bất cứ lúc nào.

Cô nghe thấy Trương Liễm đè thấp giọng, ở nơi gần trong gang tấc: “Ngồi thêm một lúc?”

Hơi thở của anh trộn lẫn với gió đập vào tai cô, nguy hiểm như ngọn lửa, cả người cô căng chặt một lần nữa, đỏ ửng lên.

“Bỏ, tay.” Hai chữ này là cô đã gom hết sức lực đẩy ra khỏi kẽ răng.

Trương Liễm cười một tiếng, thả cô ra.

Chu Mịch choáng váng, nhảy ra xa như lò xo, lại chạy lạch bạch về phòng.

Khóa cửa phòng ngủ lại, Chu Mịch vùi mình vào trong gối.

Cô lại xuống giường chạy quanh một vòng, muốn bình ổn cảm xúc lại, kết quả không có tác dụng quái gì, mặt vẫn đỏ như vừa được vớt từ thùng nhuộm ra, chỉ có thể cắn ngón tay gọi cho bạn thân phát tiết.

Hạ Diệu Ngôn vừa nhận cô đã bùng nổ: “Mày biết hôm nay Trương Liễm đã làm gì không!”

Lỗ tay Hạ Diệu Ngôn đã sắp kết tằm: “Sao thế.”

Vẻ mặt Chu Mịch không thể tin được: “Anh ấy lại có thể câu dẫn tao!”

Hạ Diệu Ngôn nói: “Dứt khoát thuận theo luôn đi, không làm thì phí.”

Chu Mịch khựng lại một giây, nói một cách chắc chắn: “Không được, sự khác nhau lớn nhất giữa người và cầm thù chính là có thể khống chế được dục vọng thân dưới của mình không, có lần thứ nhất thì sẽ có vô số lần, sau đó lại xảy ra chuyện! Không thể phá giới!”

Hạ Diệu Ngôn sắp cười muốn chết rồi.



Lúc đi ra đánh răng rửa mặt, Chu Mịch lại giống như phường trộm cắp, nhẹ chân nhẹ tay đến gần phòng tắm.

Chắc Trương Liễm đã trở về phòng ngủ, cánh cửa được đóng chặt, nhưng hành lang và phòng khách đều sáng đèn, cả căn nhà vẫn sáng trưng.

Có lẽ người có tiền không có thói quen tiện tay tắt đèn để tiết kiệm điện.

Dọc đường Chu Mịch tắt từng bóng đèn một, thần tốc mở bàn chải điện ra, âm thanh rì rì lập tức bao quanh phòng vệ sinh rộng rãi.

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng mở cửa ở bên tai, còn chưa kịp súc sạch miệng đầy bọt, trong gương đã có một bóng đen không nhanh không chậm đi qua.

Chu Mịch liếc mắt theo Trương Liễm, anh dừng lại trước bồn rửa mặt kia.

Trương Liễm cũng liếc lại, con ngươi màu nâu đậm như đang hỏi có chuyện gì.

Chu Mịch không lên tiếng, bắt đầu chậm rãi xúc miệng mang theo nặng nề, ngậm vào miệng từng chút một, lại nhổ ra từng chút một.

Trương Liễm cụp mắt bóp kem đánh răng, không nhịn được cười khẽ một tiếng.

Vành tai Chu Mịch nóng lên, hung dữ hỏi: “Cười cái gì?”

Trương Liễm hơi nhướng mi: “Anh còn muốn hỏi em đang làm gì vậy.”

“Chưa nhìn thấy người khác đánh răng súc miệng bao giờ hả?” Chu Mịch rút khăn mặt lau lau miệng.

Giọng nói Trương Liễm như trêu tức: “Chưa thấy tiên nữ đánh răng súc miệng bao giờ.”

Chu Mịch: “…”

Cô thẳng lưng dậy, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Trương Liễm: “Em cũng muốn xem xem tổng tài đánh răng súc miệng thế nào đây.”

Kết quả từ đầu đến cuối anh đều vô cùng tự nhiên tiêu chuẩn, thậm chí còn toát lên một tia đẹp trai gọn gàng mà lưu loát.

Không khác gì tự rước lấy nhục.

Trước đây thuê phòng cùng nhau tắm rửa cũng không ngại ngùng, sao bây giờ đứng sóng đôi đánh răng thôi cũng kỳ dị cùng cực thế này?

Chu Mịch hoàn thành việc bôi chát các loại dưỡng da trong sự bối rối, chỉ muốn nhanh chóng trở lại phòng, lúc ra khỏi nhà vệ sinh não bộ nhất thời không kịp xoay chuyển, tiện tay tắt tất cả công tắc đèn trên tường.

Trương Liễm đột nhiên chìm vào bóng tối.

“Chu Mịch.”

Một âm thanh không hề vui vẻ.

Cô gái mới quẹo vào hành lang đã phản ứng lại, luống cuống tay chân quay lại xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi em quên mất còn có người, ở nhà tắt đi quen rồi.”

Cô bạch bạch bật đèn lại, chạy khỏi hiện trường một lần nữa như có dầu dưới chân, không dám nhìn thử sắc mặt lúc đó của Trương Liễm.

Trở về phòng, Chu Mịch ôm bụng cười thật nhỏ, sau đó ngồi xuống đất, lưng dựa vào giường, bắt đầu chơi điện thoại.

Không được một lúc, tâm tư đã bay xa, trong đầu giống như cái máy chiếu phim mất nhạy, bắt đầu chiếu lại hết lượt này lượt khác tất cả những gì vừa xảy ra ở ban công.

Thật kỳ lạ, rõ ràng toàn bộ quá trình đều không dám nhìn Trương Liễm, nhưng lúc hồi tưởng lại đứng ở góc nhìn của người thứ ba, có thể tưởng tượng được dáng vẻ và thần sắc của anh lúc đó.

Mẹ nó, gợi cảm chết người…

Buổi tối thứ hai ở chung, Chu Mịch lại mất ngủ một lần nữa.

Ngày hôm sau, cô nhìn quầng thâm mắt sắp rơi đến miệng ở trong gương, quyết tâm bắt đầu cố gắng tránh tiếp xúc riêng với Trương Liễm.

Thế mà lúc ăn sáng lại chỉ có hai người họ.

Chu Mịch bóc vỏ khoai mỡ, hiếu kỳ nhìn xung quanh: “Dì Trần đâu.”

Trương Liễm đứng ở sau bàn bếp, tự mình pha cà phê: “Hôm nay là ngày giỗ của mẹ dì, dì ngồi chuyến xe sớm về rồi, mai sẽ trở lại.”

Chu Mịch kinh ngạc: “Hả?”

Trương Liễm liếc cô: “Sao vậy.”

Chu Mịch thu hồi ánh mắt, cắn một miếng khoai mỡ: “Không có gì.”

Trương Liễm bưng cốc đến, ngồi bên cạnh cô, thấu hiểu hỏi: “Sợ anh sao?”

Chu Mịch im lặng không lên tiếng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Trương Liễm uống một ngụm cà phê: “Đừng lo lắng, hai ngày này anh cũng phải đi công tác.”

Chu Mịch nhất thời cười ra tiếng, chỉ thiếu đứng lên vỗ tay: “Chúa trời linh nghiệm, tạ trời tạ đất.”

Trương Liễm bị tốc độ trở mặt của cô chọc cười, nói: “Anh vội lên máy bay, hôm nay không đưa em đi nữa.”

Chu Mịch ngừng lại một chút: “Ồ.” Lại nhỏ giọng nói: “Thật ra mỗi ngày anh cũng không cần đưa em đi.”

Trương Liễm nói: “Anh đồng ý với giáo sư hướng dẫn của em rồi, sẽ chăm sóc tốt cho em.”

Thôi cho xin, vẻ mặt Chu Mịch như nghe được câu chuyện cười cấp vũ trụ: “Còn nói chăm sóc cái gì, anh chính là thiên địch lớn nhất của em.”

Trương Liễm bật cười: “Khoa trương vậy sao?”

Chu Mịch thờ ơ trộn cháo ngũ cốc: “Sau khi gặp anh thì không có một chuyện tốt nào cả.”

Ý cười của Trương Liễm như nước triều rút, tan mất với tốc độ nhanh chóng: “Vậy sao.”

Chu Mịch trả lời: “Đúng vậy.”

“Không để ý thêm một chuyện nữa chứ.” Trương Liễm trực tiếp uống hết cả cốc cà phê: “Trước khi đi làm nhớ rửa bát.”

“?” Chu Mịch kinh ngạc ngẩng đầu, mà người đàn ông đã quay người rời đi rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi