TRUYỆN CỔ TÍCH DUNG TỤC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kết quả của việc dày vò một lúc lâu để nghiên cứu cách sử dụng máy rửa bát chính là, mười giờ hơn Chu Mịch mới lo lắng không yên chạy tới công ty.

Diệp Nhạn lại một tay chống eo đứng gọi điện thoại, hình như là đang cãi cọ với công ty truyền thông, bởi vì KOL* xảy ra chút sự cố.

(*KOL hay còn gọi là “Người có sức ảnh hưởng”, là một cá nhân hay tổ chức có kiến thức sản phẩm chuyên môn và có tầm ảnh hưởng trong lĩnh vực hay ngành nghề của họ.) 

“Ngay cả thành phần cũng có thể nói sai, đây là sự chuyên nghiệp được dày công rèn luyện của một tài khoản làm đẹp hơn trăm vạn theo dõi sao? Các người có xét duyệt video không? Có phải chỉ xem phần mở đầu phần kết thúc có lệ cho qua rồi báo cáo kết quả đúng không? Cuối cùng lại bên nhãn hàng đến hỏi tội chúng tôi, tôi cũng phục rồi đấy, lập tức sửa lại rồi up lên có được không… Hả? Lượt truy cập đã hơn hai trăm nghìn rồi sao? Hơn hai trăm nghìn cũng đổi cho tôi!”

Diệp Nhạn trực tiếp cúp điện thoại.

Hai phút sau, cô ấy lại liên hệ với khách hàng, giọng nói lập tức mềm mại như kẹo kéo sợi, còn dùng tiếng Mãn Nam* phụ họa: “Vâng, chào anh, là như thế này, bên Tiểu CC chúng tôi đã liên hệ với PR rồi, đúng vậy, đúng vậy, tôi biết mà, sản phẩm Mùa Hoa Anh Đào lần này không chứa retinol, về phần Tiểu CC, có lẽ cô ấy đã nhầm sang một loại toner khác của nhà mình rồi, bởi vì quá quen thuộc với sản phẩm nhà mình, mỗi một series đều như một người bạn cũ, không thể phân rõ ràng như vậy, không được thận trọng, không cẩn thận một cái là nói nhầm. Đúng, cũng tại chúng tôi quá tin tưởng bên PR, không theo sát để xét duyệt, thật sự rất xin lỗi, là sơ xuất của chúng tôi. Có điều tôi đã đọc kỹ bình luận ở khu bình luận rồi, chưa có người xem nào chú ý đến, đều đang nhiệt tình tham gia give away và khen hộp quà mùa xuân năm nay của Anno đẹp bùng nổ, muốn lập tức chạm tay vào, hơn nữa tôi đã cho bên đó cấp tốc sửa lại rồi, trước mười một giờ sẽ cắt một đoạn nhỏ đó đi rồi đăng lên lại…”

(*Thường được dùng ở vùng Phúc Kiến.) 

Trấn an khách hàng xong, Diệp Nhạn ngồi về ghế xoay, sắp vò mái tóc thành đám cỏ loạn.

Cô ấy nhắm mắt, phát lại video đang tạm dừng trên máy tính, lại tua về phía trước, chụp màn hình thanh tiến độ thời gian ở bên dưới, gửi vào Wechat, gõ một hàng chữ như đang đốt pháo xong mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, bưng cốc lên uống một ngụm nước.

Chu Mịch không chớp mắt nhìn cô ấy.

Diệp Nhạn thở dài, liếc mắt qua.

Chu Mịch lập tức chào buổi sáng một tiếng, để túi xuống, mở file trong máy tính mình ra.

Diệp Nhạn không nặng không nhẹ cười một tiếng: “Mimi, đây là cuộc sống sau này của em đấy, sớm muộn gì cũng tâm thần phân liệt cộng thêm làm việc quá sức đến chết.”

Ánh mắt cô ngưng trọng, nhìn cô ấy: “Em chắc chắn không xử lý được tốt như chị.”

Diệp Nhạn chống đầu, lớp trang điểm tinh xảo trên mặt cũng không che được sự mệt mỏi: “Từ tối hôm qua đến bây giờ chị chỉ ngủ được ba tiếng chính là vì chuyện này, vốn dĩ Anno cũng không thuộc quản lý của chị, chị chỉ là một quân cứu viện bị chuyển đến lâm thời thôi.”

Chu Mịch không biết phải an ủi như thế nào: “Em có thể giúp chị chia sẻ một phần không?”

“Không sao rồi,” Diệp Nhạn cong môi, giống như đang cố gắng để bản thân trở nên phấn chấn, vành mắt lại đỏ lên nhanh chóng, nghẹn ngào một tiếng thật nhỏ: “Bạn trai chị còn cãi nhau với chị, chuyển đi ngay giữa đêm rồi, nói chị cả ngày chỉ biết làm việc không để ý đến anh ấy.”

Cô ấy rút một tờ giấy trên bàn Chu Mịch, cẩn thận chạm vào chỗ ẩm ướt nơi khóe mắt: “Một phú nhị đại không có lý tưởng làm trong doanh nghiệp nhà nước như anh ấy thì hiểu cái rắm.”

Chu Mịch không nói nên lời, giống như có thể đồng cảm với sự bất lực và đau buồn của Diệp Nhạn.

Cô đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu rút một cái kẹo mút sô-cô-la Fujiya* trong ngăn kéo ra, dùng hai tay đưa đến.

*

“Em sweet quá.” Diệp Nhạn hít mũi, nhận lấy: “Cảm ơn.”

Cô ấy để nó lên bàn rồi lại xông đến, hai ngón trỏ chỉ vào đuôi mắt mình: “Nhìn hộ chị xem trang điểm mắt có bị nhòe không.”

Chu Mịch nhìn thật kĩ: “Đường liner bị một chút, những chỗ khác thì bình thường.”

“Được, cảm ơn em.” Diệp Nhạn mở gương ra trang điểm lại mắt, thuận tiện bôi son môi dày thêm, lúc quay đầu lại giao việc, cô ấy đã biến lại thành nữ chiến sĩ xinh đẹp mang thiết giáp, không có chỗ nào để bắt bẻ, đánh đâu thắng đó.

Cuộc sống của người trưởng thành chính là như vậy, sự yếu ớt chỉ được tạm thời, sụp đổ cũng chỉ được tạm thời, cảm xúc tiêu cực có lớn đến đâu cũng chỉ có thể đạp lên như vũng nước nhỏ sau bão táp mưa sa, dính chút bùn đất đúng là không thể tránh khỏi, nhưng tuyệt đối không thể đắm chìm như một hồ nước lớn.



Hôm nay là ngày đầu tiên hộp hoa anh đào mùa xuân của Anno chính thức được công bố trên tài khoản chính thức.

Chu Mịch cũng kiểm tra kỹ càng từng video tạo nhiệt của KOL trên từng nền tảng, xem có tồn tại sai sót nào không.

Tuy rằng cả ngày đều làm việc ở chỗ làm, nhưng đại não cô vẫn phải xoay tròn nhanh như con quay, cơm trưa ăn vô cùng qua loa. Trong một khoảnh khắc lơ đễnh nào đó, cô không nhịn được mà nghĩ, Trương Liễm cũng từng trải qua thế này sao, giống như Diệp Nhạn, giống như cô, cũng đã tìm tòi, vấp ngã, từ bỏ, gặt hái vô số lần, mới trở nên thành thục, ung dung như ngày hôm nay?

Khi mặt trời chiều ngả về tây, Nguyên Chân đến chỗ làm việc của Diệp Nhạn một chuyến, nói brief* của bên KFC đã được gửi đến email của cô ấy, hỏi cô ấy đã xem chưa.

(*Brief hay còn gọi là bản tóm tắt mà Khách hàng (Client) cung cấp cho công ty dịch vụ Marketing (Agency), trong đó chứa đựng những thông tin cần thiết, cô đọng nhằm giúp Agency hiểu được trọn vẹn những yêu cầu của mình.)

Diệp Nhạn ngẩng đầu: “Nhận được rồi, chưa xem kĩ.”

“Mau lên đi, hệ thống lại. “ Nguyên Chân thúc giục phân phó: “Pitching* cho dự án hộp đồ ăn nhẹ Tết Đoan Ngọ không đầu tháng sau thì là giữa tháng, người chịu trách nhiệm lần này là giám đốc mới bộ phận chia sẻ truyền thông của bọn họ, chúng ta không quen biết, đừng để xảy ra sơ suất.”

(*Pitching là một từ tiếng Anh nghĩa mang nghĩa là thuyết phục khách hàng hoặc nhà đầu tư rót vốn cho ý tưởng của của một cá nhân hoặc một tập thể công ty. Trong giới truyền thông sôi động, pitching là trình bày ý tưởng dựa trên brief (bản tóm tắt yêu cầu sáng tạo) cho khách hàng để giành được dự án đó về cho công ty. Pitching là một cuộc chiến giữa các agency để thiết lập mối quan hệ kinh doanh với client. Người tham gia trực tiếp trình bày là account hoặc giám đốc của công ty đó.) 

“Tôi nôn ra đấy.” Diệp Nhạn nghe thấy tên của nhãn hiệu đồ ăn nhanh này là đau đầu, bộc trực nói thẳng.

Nguyên Chân cười nhạo: “Cô có thai sao.”

Diệp Nhạn hừ lạnh: “Có thai đã tốt, tôi có thể thuận lý thành chương từ chức luôn, tiếc là buồng trứng đa nang của bà đây không cho phép.”

“Ai mà không muốn chứ.” Vứt lại câu này, Nguyên Chân cười rồi rời đi.

Chu Mịch im lặng nghe trộm, tâm trạng một lời khó nói.

Diệp Nhạn lại kiểm tra email một lần nữa, ngáp dài lẩm bẩm: “Lúc đầu sao tôi lại chọn ở lại nhóm thực phẩm đời sống chứ, hai năm ba lần gặp phải cục xương khó gặm KFC này…”

Chu Mịch hiếu kỳ: “Chị không thích KFC sao? Đó là KFC đấy.”

“Đó là KFC đấy!” Diệp Nhạn khoa trương bắt chước giọng điệu của cô, lại nhanh chóng méo mặt, lời nói thấm thía: “Đứa trẻ này, lúc nhỏ chị cũng rất thích rất say đắm. Đợi em tiếp xúc rồi mới biết sở thích không thể trở thành công việc được. Bây giờ chị đi dạo trung tâm thương mại đi ngang qua cửa hàng của bọn họ cũng sẽ kích động đến nỗi dịch vị dạ dày dâng lên, giống như kiểu con mèo chăm chỉ liếm rất nhiều năm, cuối cùng nôn ra một cục bông lớn ấy.”

Chu Mịch: “…?”

Cô ấy liếc nhìn Chu Mịch, mỉm cười xấu xa: “Muốn thử không? Muốn rèn luyện không?”

Chu Mịch nhíu mày: “Hả?”

Diệp Nhạn giống như người đứng đầu tổ chức bán hàng đa cấp, ánh mắt lộ ra tinh quang như hổ đói rình mồi, chỉ thiếu giơ một tay ra: “Đến đây, gia nhập nhóm KFC, cảm nhận sự đánh đập và dày vò của tình yêu và hận thù.”

Chu Mịch đương nhiên cầu còn không được.



Gần bảy giờ, có lẽ muốn khao dân quân trước đại chiến sắp tới, cộng thêm tình cảm không được như ý có nhu cầu cấp bách tự mình giải sầu, Diệp Nhạn hỏi trong group của team tối nay có muốn đi hát karaoke uống rượu không.

Chu Mịch vừa nộp báo cáo hàng ngày lên, mở group ra đã nhìn thấy không ít người phản hồi, còn bắt đầu thảo luận xem nên đi quán nào.

Gần như duy trì một tư thế ngồi cả ngày, Chu Mịch cảm thấy eo mình sắp rã rời, hơi rối rắm không biết nên quay về nghỉ ngơi hay đi chơi theo số đông.

Diệp Nhạn đã nhiệt tình nhích lại gần, khoác cánh tay phải đánh chữ ở tần số cao của cô: “Mi à, cùng nhau đi high không?”

Tình thế không cho phép cô suy nghĩ thêm hay từ chối khéo, cô cũng không muốn làm cô ấy mất hứng.

Nhóm mười người hát karaoke xuống tầng, Tưởng Thời cũng có trong đó, sau khi ánh mắt giao nhau trong khoảng thời gian ngắn ngủi, chàng trai mỉm cười, Chu Mịch ngượng ngùng đến nỗi da đầu cũng tê dại, chỉ có thể đi sát về phía Diệp Nhạn và Đào Tử Y, coi hai người như tấm chắn.

Nơi được chọn là một quán ăn đêm phong cách phục cổ nổi tiếng trên mạng ở gần công ty.

Nó không phải là phong cách vintage phương Tây phổ biến thời nay mà là phục cổ kiểu Trung, phòng bao mang hơi thở của vũ trường những năm 70 80, tường trắng loang lổ, máy hát đã có tuổi, bàn ghế thô ráp nhìn như sẽ đổ sập bất cứ lúc nào và ghế sô pha da rách đã được vá lại, rượu bia được đổ vào bình hình hoa mẫu đơn màu đỏ thẫm, một loạt bài hát cũ kinh điển vang lên, ngay cả đám người vặn vẹo ở sàn nhảy bên ngoài cũng nhất quán một cách khác thường, giống như đang khiêu vũ ở quảng trường hay tập thể dục tập thể.

Nhưng độ nổi tiếng của nó lại không thể tưởng tượng nổi.

Có lẽ chỉ uống mỗi rượu thì thật nhạt nhẽo đơn điệu, Diệp Nhạn lại đi gọi thêm mấy mâm hoa quả và đồ ăn nhẹ đến.

Quả cầu disco quay vòng tô lên phòng bao như một dải ngân hà đầy màu sắc, làm người ta chóng mặt váng đầu.

Có một vị giám đốc nghệ thuật (Senior Art Director) có tính cách hướng ngoại cũng ở đó. Anh ấy chọn bài “Hôn mọi nơi” của Dương Thiên Hoa, giơ cao mic lên, mặt mày hớn hở, cứ kết thúc một câu lại nháy mắt với mọi người, nhanh chóng đẩy không khí phòng bao lên cao trào.

Chu Mịch vẫn rụt vào một góc như ngày thường, yên lặng bê cốc nhấp rượu, hạn chế tối đa sự hiện diện của mình.

Qua một lúc, Diệp Nhạn lén lút cầm mấy tờ giấy mình vừa dùng xong lên trước để “Tặng hoa” rồi bị đạp lại. Mọi người đều cười vang.

Chu Mịch cũng cười nghiêng cả vào ghế.

Lúc nghiêng người để cốc tráng men xuống, cô mơ hồ cảm thấy có người đang nhìn về nơi này, cô liếc mắt sang, là Tưởng Thời ở sô pha chéo với cô.

Anh ta đang cười với cô.

Thật ra Tưởng Thời nhìn không tồi, vẻ ngoài thanh tú sạch sẽ, cười lên có một cảm giác lớp sương sớm trước mắt mình bỗng sáng lên.

Nhưng với Chu Mịch lại không khác gì bã kẹo cao su màu trắng còn nóng hổi mà người ta không cẩn thận chạm vào trên ghế dài trong công viên.

Cô nhanh chóng thu ánh mắt lại, mím môi thành một đường thẳng, lại dùng hai tay bê cốc rượu lên, không dám nhìn loạn xung quanh nữa.

Hết một bài, Tưởng Thời rời khỏi chỗ ngồi, đến chỗ chọn bài hát chọn bài “Điềm mật mật” của Đặng Lệ Quân.

Mấy nam đồng nghiệp reo hò gầm rú, không khí bùng nổ.

“Trời ạ, không chịu nổi nữa.” Đào Tử Y bên cạnh Chu Mịch lắc đầu: “Ai chẳng biết em gái Mi của chúng tôi cười lên là ngọt ngào nhất chứ*.”

(*Lời bài hát Điềm mật mật.) 

Diệp Nhạn đã say rồi, hành động và suy nghĩ đều có hơi mất khống chế, hai má đỏ ửng, tươi cười chạy qua, ra sức nhét chiếc mic còn lại vào tay Chu Mịch: “Mi à đừng ngồi ngây ra nữa! Hát với Tưởng Thời đi!”

Chu Mịch không biết phải làm sao, cũng không có cách nào kháng cự, chỉ có thể miết chặt trong tay.

Giống như cầm một cây trượng màu đen ngắn mà cứng, cô ngồi nguyên ở đó, không động đậy gì.

Mà tất cả những đồng nghiệp nữ ở bên cạnh đều bắt đầu lắc lư vỗ tay.

“Mày phải phối hợp, phải hòa mình với tập thể, đời người không thể quan tâm đến mỗi bản thân.” Chu Mịch thầm nhấn mạnh với chính mình, đọc đi đọc lại n lần, cuối cùng hơi hé môi, đè ép ra tiếng hát gượng gạo từ trong cổ họng: “Là em~ Là em~ Người anh gặp trong mơ chính là em…”

“Đứng dậy đi nào!” Diệp Nhạn rống lên như tiếng sấm san bằng đất.

Chu Mịch bật khỏi ghế sô pha như mông bị bỏng.

Tưởng Thời chủ động đi qua, thân thiện giơ một tay ra, nhếch cao mày, giống như muốn mời cô đến trước màn ảnh rộng, để bọn họ trở thành trung tâm và nhân vật chính của nơi này.

Chu Mịch cong môi, đi theo lên trước, chầm chầm vượt qua một đường dây cảnh báo màu vàng chỉ một mình cô nhìn thấy, nhưng hai tay hai chân từ đó trở đi như không thuộc về cô nữa, ngay cả thần thái cũng vậy.

Có một giây nào đó, cổ họng cô tắc nghẹn trong bản song ca tình ca nhiệt liệt mà vui vẻ, nhưng cô nhanh chóng kiềm chế lại. Trong đầu có hai giọng nói gào thét và tranh giành lẫn nhau, một giọng khinh thường coi nhẹ: Mày ra vẻ thật đấy, người khác đều có thể chỉ mày là không thể sao? Một giọng khác có lẽ đã rơi lệ hoặc đỏ mặt tía tai: Tao không phải đã đứng lên rồi sao, tao không phải đã hát lên rồi sao, tại sao mày còn nói tao như vậy.

Một trải nghiệm tồi tệ.

Cũng là một trải nghiệm nhất định phải trải qua.



Hơn mười giờ, Trương Liễm đưa khách hàng về khách sạn rồi đi ra, anh đi dạo chầm chậm trên con phố Hồng Kông mà không rõ điểm đến.

Cửa hàng tạp hóa cổ điển tinh xảo ở chỗ rẽ đã thu hút ánh mắt của anh.

Ông chủ đang chuẩn bị đóng cửa, nhìn thấy một người đàn ông cao gầy anh tuấn đi đến, lại treo chìa khóa lên tường, thành thạo tiếp đón khách.

Cửa hàng rất nhỏ, ngọn đèn dầu màu vàng ấm áp, giống như những khung cảnh phiêu lưu kỳ diệu được phác họa trong tác phẩm của Miyazaki Hayao*. 

(*Họa sĩ người Nhật, tác phẩm tiêu biểu: Hàng xóm của tôi là Totoro, Dịch vụ giao hàng của phù thủy Kiki, Sen và Chihiro ở thế giới thần bí.) 

Rất nhiều đồ chơi phục cổ linh tinh được trưng bày trên giá và trên tường, có trang sức, đĩa than thời trung cổ, bộ ấm chén bát đĩa xinh xắn, hộp nhạc và lọ kẹo độc đáo, thậm chí còn có đồ chơi thời Chiêu Hòa.

Ông chủ dùng tiếng địa phương hỏi anh muốn mua gì.

Trương Liễm dùng tiếng Việt* trả lời rằng muốn xem một vòng.

(*Được dùng chủ yếu ở vùng Quảng Đông Quảng Tây.) 

Ông chủ gật đầu mời anh cứ từ từ xem.

Kết quả anh không nhanh không chậm chọn được một đống đồ.

Vừa nhìn đã biết là đồ con gái sẽ thích, còn rất biết chọn đồ. Lúc đóng gói, ông chủ cười hỏi: “Tặng bạn gái sao?”

Trương Liễm khựng lại một lát, lắc đầu.

Ông chủ đã hiểu, đổi sang một hộp quà tinh xảo hơn, còn đưa ra một tấm thiệp nhỏ có hoa văn vân nước màu vàng và hoa hồng, ra hiệu trên quầy có cây bút máy màu đen: “Có muốn viết gì không?”

Trương Liễm nói: “Không cần.”

Lúc trả tiền, Trương Liễm thuận thế quét mắt nhìn thời gian trên điện thoại. Sau khi nhấc túi đi ra khỏi cửa, anh lại mở Wechat lên lần nữa, thanh trạng thái vòng bạn bè có chấm màu đỏ, nhìn avatar hình như là Diệp Nhạn.

Anh nhấp vào, không ngờ màn hình trực tiếp chuyển đến video của Diệp Nhạn trên vòng bạn bè, toàn bộ đều là một màu đen mờ ảo, hình như là đang ở quán rượu, trong đó còn có dòng phụ đề: “Điềm mật mật, bài hát tình ca hai người kim đồng ngọc nữ của công ty tui.” 

Trương Liễm dừng lại ở dưới ngọn đèn đường kiểu Âu, ấn mở lên, không ngoài dự đoán nhìn thấy Chu Mịch trong đó.

Ánh sáng loang lổ lướt qua, cô gái cứng đơ đứng trước màn hình, hai tay ôm mic, cả người giống như con búp bê bị hỏng phần khớp, ở đoạn điệp khúc giữa bài cô cứng ngắc quay đầu phối hợp nhìn bạn hát một lần, mà Tưởng Thời ở bên cạnh lại đắm chìm say mê như đang tham gia cuộc thi Top mười ca sĩ vườn trường, ngôn ngữ cơ thể vô cùng phong phú.

Trương Liễm lại xem thêm một lần nữa rồi thoát ra.

Anh hơi chau mày, mở danh bạ lên.



Điện thoại trong túi quần đột nhiên rung mạnh, giống như một cọng rơm cứu mạng, Chu Mịch vội vàng đưa mic cho người khác, quay về sô pha.

Đào Tử Y ở bên cạnh đã say lờ đờ, vừa nhìn thấy cô trở lại đã xông đến ngã lên vai cô, vừa nấc cụt vừa tiếp tục lẩm bẩm hát theo. Chu Mịch rút điện thoại ra, bị hai chữ “Trương Liễm” trên màn hình dọa sợ, hoảng loạn úp màn hình điện thoại lên đùi.

Cô hít thở thật sâu, tay đẩy đầu của Đào Tử Y ra một khoảng nhỏ, bước nhanh ra khỏi phòng bao.

Cô đi đến bên cạnh nhà vệ sinh yên tĩnh hơn một chút, nhận điện thoại.

Trương Liễm đi thẳng vào vấn đề: “Còn ở bên ngoài sao?”

Chu Mịch trả lời: “Vâng.” Lại hiếu kỳ: “Sao anh biết vậy?”

Trương Liễm nói: “Anh nhìn thấy video của Diệp Nhạn rồi.”

Ánh mắt Chu Mịch hơi dao động, không trả lời.

Trương Liễm nói: “Gọi xe đi về đi.”

Chu Mịch quay đầu nhìn về phía phòng bao: “Những người khác còn chưa về mà.”

Trương Liễm nói: “Không ở được nữa thì đi.”

Chu Mịch nói: “Rời đi trước không hay lắm đâu.”

Trương Liễm nói: “Không có gì là không hay cả, cứ nói là phụ huynh gọi điện hỏi rồi. Không có em cuộc vui chơi này cũng sẽ được tiếp tục thôi.”

Chu Mịch im lặng hai giây: “Ồ, biết rồi.”

Trương Liễm lại nói: “Xã giao không phải là để em từ bỏ ranh giới của bản thân, sau này không muốn hát thì đừng hát.”

Chu Mịch ngây ra: “Sao anh biết em không muốn hát?”

Trương Liễm trả lời: “Đều viết hết lên mặt rồi, em tưởng người khác không nhìn được sao.”

Chu Mịch lại ngây người, trái tim không hiểu sao lại chua xót.

Cô hít hít mũi: “Vậy em phải từ chối thế nào? Trong trường hợp như vậy, nói xin lỗi tôi không muốn hát sao?”

Trương Liễm nói: “Ai đưa mic cho em, em đưa mic lại cho người đấy. Nói với đối phương là xin lỗi thể loại nhạc này tôi không giỏi lắm, hoặc là anh hát đơn hay như vậy, tôi hát cùng sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy của anh, kéo anh lệch tông theo thì không hay rồi, hoặc là, tôi rất muốn hát bài này, tiếc là hôm qua cảm lạnh cổ họng không được dễ chịu, lần sau có cơ hội lại cùng nhau… Từ chối phải có kỹ xảo.”

Chu Mịch tiêu hóa một lát: “Nhưng lâu dần rồi, mọi người sẽ cảm thấy em khó gần không hòa đồng không phải sao.”

Trương Liễm lại không ủng hộ cách nói này: “Chu Mịch, một mực lấy lòng thỏa hiệp mới làm em không ngừng hao tổn, lại càng không được coi trọng. Để mọi người hiểu được ý kiến của em, biết được giới hạn của em, lần sau có chuyện như thế này nữa mới không tìm đến em. Leader của em không phải là người thích ép buộc người khác, công ty mà em làm việc cũng rất chú trọng cá tính.”

Chu Mịch cụp hờ mí mắt, có hơi tủi thân: “Thật ra em đã nói với Tưởng Thời như vậy rất phiền nhiễu.”

Trương Liễm nói: “Vậy thì dứt khoát từ chối một cách có hiệu quả đi.”

Chu Mịch suy nghĩ một lúc: “Lần sau em có thể nói…” 

Cô bỗng dừng lại.

Trương Liễm: “Cái gì?”

Âm điệu của Chu Mịch thả chậm, nửa câu sau gần như là lẩm bẩm nói ra, giống như sữa thêm đường đun lửa nhỏ đang sủi bọt âm ỉ: “… Em không muốn… Bạn trai mình không vui không?”

Điện thoại im lặng mất hai giây, người kia giả vờ không hiểu: “Bạn trai em? Ai vậy.”

Nhịp tim Chu Mịch hơi tăng lên, mơ hồ trốn tránh: “Thì, bạn trai…. Schrödinger*.”

(*Ý mập mờ không rõ, chả phải bạn trai cũng chả phải bạn bình thường.) 

Người bên kia bật cười: “Tùy em. Về đến nhà thì gọi lại cho anh, cúp đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi