Chu Mịch rửa tay ở nhà vệ sinh rồi mới quay lại phòng bao, sau khi đẩy cửa ra, bên trong vẫn náo nhiệt như cũ, xa hoa trụy lạc, sự lả lướt ồn ào gần như là bị quỷ ám.
Cô đi đến bên cạnh Diệp Nhạn đang oẳn tù xì với đồng nghiệp, nghiêng người nói với cô ấy: “Em phải đi rồi.”
Diệp Nhạn không nghe rõ, ngẩng đầu lên, mơ màng nhìn cô. Hình như cô ấy vừa khóc, dưới mắt có hai vết nước màu xám đen.
Chu Mịch nói lớn hơn: “Em phải về nhà rồi!”
Nam đồng nghiệp còn đang kéo búa bao kia cũng nhìn về phía cô.
Thần sắc Diệp Nhạn tỉnh táo hơn một chút: “Được, đi thong thả.”
Chu Mịch “Vâng” một tiếng, đi đến chỗ vừa ngồi lấy túi của mình.
Lúc này, Tưởng Thời còn đang đơn ca quên mình cũng dừng lại, hỏi thẳng vào mic: “Chu Mịch, cô phải về nhà sao, tôi đưa cô về.”
Vẻ mặt anh ta chân thành như sắp cầu hôn luôn trước mặt mọi người, còn thiếu móc nhẫn ra quỳ một chân xuống nữa thôi.
Mọi người đều rất nể mặt cùng thúc giục phụ họa nổ cả nóc nhà.
Chu Mịch ngây ra, quay đầu lại: “Không cần đâu.”
Tưởng Thời không để mic xuống, giọng nói mang theo tạp âm, vang vọng trong phòng bao: “Cái gì, tôi không nghe rõ.”
Chu Mịch cắn môi dưới, cúi đầu tìm được một cái mic để không ở trên bàn uống nước, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm anh ta, không cần phải suy nghĩ: “Tôi nói là không cần, tôi không muốn để bạn trai mình tức giận.”
Âm thanh này lanh lảnh, nứt ra như đường kính, có những mảnh vụn bén nhọn không nhìn thấy được bay ra tứ phía.
Cả phòng bao đều dừng lại, không có ai động đậy nữa, chỉ còn nhạc đệm đang đơn độc vang lên.
Lồng ngực Chu Mịch phập phồng kịch liệt.
Nhưng cảm xúc tích tụ cả một buổi tối lại giải phóng hết trong một giây, từ quả bóng bằng chì hóa thành bóng hi-đrô, bay lên khỏi cơ thể. Dây cảnh báo màu vàng đó cũng không còn nữa, gọn gàng như đang cắt băng khánh thành.
Diệp Nhạn cũng tỉnh táo lại ngay khoảnh khắc ấy, cô ấy xoa gáy đi qua: “Mi à, em phải đi rồi sao?”
Vành mắt Chu Mịch hơi nóng, cô liều mạng ép lại, để bản thân mình nhìn có vẻ thật bình tĩnh: “Vâng, nhà em bảo em về sớm một chút.”
“Được, chị giúp em gọi xe.” Diệp Nhạn còn hơi chóng mặt mất phương hướng, điện thoại cũng cầm ngược: “Muộn thế này rồi.” Chu Mịch để mic xuống: “Để em tự gọi đi, Yan, cảm ơn ý tốt của chị.”
—
Chu Mịch gọi xe đi thẳng về khu Hoa Quận mới.
Trên đường cô đều đang nghĩ, sau khi rời đi bọn họ sẽ thảo luận về tối hôm nay và đánh giá con người cô như thế nào, rồi lại khuyên bản thân: Quan tâm nó làm gì, đối đãi với loại người thế này loại việc thế này phải quyết đánh đến cùng, một lần rồi xong luôn.
Sau khi về đến nhà Trương Liễm, trái tim Chu Mịch vẫn đang đập dồn dập.
Cô tắm rất lâu, như muốn chà hết đi sự thấp thỏm và chán ngấy còn sót lại trong lòng.
Sau khi đi ra, cô lại ôm chân ngồi một lúc trên ghế mây ngoài ban công. Trung tâm thành phố vào giờ này vẫn giống như cơn mộng, cao ốc được đèn neon chiếu lên như san hô, gió đêm muộn ấm áp mà nhẹ nhàng.
Nỗi lòng Chu Mịch từ từ bình ổn lại.
Gần mười hai rưỡi, quay về phòng ngủ, cô mới nhớ ra phải gọi lại cho Trương Liễm, vội vàng rút điện thoại ra, đắn đo một lúc mới gọi đi.
Tút một lúc, đối phương nhận điện thoại.
Có lẽ cuộc gọi vừa nãy ở quán ăn đêm kết thúc có chút tế nhị, Chu Mịch bỗng không biết phải bắt đầu thế nào, im lặng đợi Trương Liễm lên tiếng trước.
Kết quả bên đó cũng không nói.
Không hẹn mà cùng im lặng như thế này giống như có một vật dẫn nâng bổng cô lên, bao bọc trong một lớp mỏng và nhẹ như không trọng lượng.
Chu Mịch từ từ gập chân lại, không tự nhiên hỏi: “Chưa ngủ sao…?”
Trương Liễm “Ừm” một tiếng.
Chu Mịch thực hiện lời hứa báo cáo hành tung: “Em về rồi, cũng… dám từ chối rồi. Hôm nay rất cảm ơn anh.”
Anh vẫn “Ừm”, âm sắc nhàn nhạt.
Chu Mịch hiếu kỳ: “Anh đang ở đâu vậy.”
Trương Liễm trả lời: “Khách sạn.”
Chu Mịch: “Em đang hỏi, ở thành phố nào.”
Trương Liễm: “Hồng Kông.”
Chu Mịch đột nhiên không biết nói gì nữa, tự báo vị trí của mình mà không có lý do: “Em ở…”
Một tiếng cười ngắn mà thấp: “Em ở đâu.”
Chu Mịch nghẹn tiếng: “Em ở Nghi Thị.”
Trương Liễm lại hỏi: “Ở đâu Nghi Thị?”
Chu Mịch nói: “Khu Hoa Quận mới.”
“Ừm.”
Cô biến thành gói kẹo dẻo vị hoa quả bị xé một lỗ hơi nhỏ, từng viên một chui ra: “Tòa số 6.”
“Ừm.”
“Nhà số… 2091.”
Giọng nói Trương Liễm càng chậm rãi hơn, còn mang ý nghi ngờ: “Hình như là nhà anh thì phải.”
“Thế sao.” Tâm trạng Chu Mịch như sóng nhiễu nhập nhòe trên màn hình ti vi: “Bị em chiếm làm ổ mất rồi.”
Trương Liễm hỏi: “Ở một mình cảm thấy thế nào?”
“Cũng được,” Chu Mịch nghĩ một lúc: “Dù sao khu vực hoạt động cũng chỉ có những chỗ đó.”
Trương Liễm nói: “Phòng anh không khóa, em muốn tham quan hay ở nhờ cũng được.”
Hai má Chu Mịch nóng lên: “Cái gì vậy.”
“Cái gì mà cái gì.” Trương Liễm cười.
“Em mới không thèm xem.” Cô cứng rắn trả lời.
“Tùy em.” Trương Liễm nói: “Sắp một giờ rồi, ngủ đi.”
Chu Mịch “ồ” một tiếng thật nhẹ không thể nghe thấy: “Ngày kia anh về đúng không?”
Trương Liễm nói: “Chắc là vậy, không có việc gì thì tối mai.”
Lại hỏi: “Sao, điều tra anh hả?”
Giọng Chu Mịch dần trở nên gấp gáp: “Không có có được không, chỉ tò mò hỏi một câu thôi.”
Câu hỏi của Trương Liễm có sự nghiêm túc một cách cố ý, giống như thật lòng trưng cầu ý kiến của cô: “Anh tranh thủ thời gian tối mai trở về?”
Trái tim Chu Mịch không chịu khống chế đập trật một nhịp: “Từ giờ anh định cư ở Hồng Kông không quay lại cũng chẳng sao.”
Trương Liễm lại cười: “Mới chuyển đến mấy ngày đã nghĩ đến việc xóa anh khỏi hộ khẩu rồi.”
Hai tai Chu Mịch đỏ lên, từ trước đến nay cô chẳng có bao nhiêu sức chống cự với những lời nói mang theo ý cười, mập mờ không rõ của anh, chỉ có thể phủ nhận: “Của anh thì là của anh, em không có bất kỳ hứng thú nào cả.”
Không hiểu sao lại đến gần sát mép biển lớn màu hồng, Chu Mịch vội vàng lui về bãi bờ không chút sơ hở, gấp gáp kết thúc: “Em buồn ngủ rồi, đi ngủ đây.”
“Được, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Chu Mịch cúp điện thoại trước, cầm điện thoại ngồi ngây ngốc ở đó, trong chốc lát, ánh mắt cô lại rơi trên màn hình, trong cột liên lạc, phía trên cùng là một liên hệ có tên “Trương Liễm”.
Nhớ lại một màn hãi hùng khiếp vía suýt nữa thì lộ tẩy trong phòng bao tối hôm nay, mắt Chu Mịch nháy mấy cái, nhấn vào nút chỉnh sửa ở góc trên bên phải, xóa hai chữ “Trương Liễm” đi, nhập lại thành: “Anh – Trai – Người – Sói…”
Khóe môi bất tri bất giác cong lên cùng với tiếng gõ bàn phím lạch cạch chậm rì rì.
Lưu lại.
Chu Mịch thầm kêu một tiếng chói tai ở trong lòng, xấu hổ vứt điện thoại xuống cuối giường.
Chắc là do tác dụng của rượu bia bây giờ mới ập đến, hai tay cô ôm mặt, cảm thấy làn da mình nóng đến kỳ lạ.
Phiền chết mất, mâu thuẫn quá rồi, vừa muốn hết sức giãy giụa thoát ra, lại vừa mất không chống chế rơi vào bẫy.
Nằm xuống nhe răng trợn mắt hung hăng đạp xe trong không khí một hồi, trái tim vừa ngọt vừa nóng của Chu Mịch mới bình tĩnh lại vài phần.
—
Tám giờ sáng hôm sau, Chu Mịch vừa mơ một giấc mơ lung tung lộn xộn muôn màu muôn vẻ lết thân xác nặng nề của mình ra khỏi phòng ngủ.
Lúc đi ra hành lang, vừa hay gặp được dì Trần từ quê nhà trở về. Dì Trần xách hai túi rau lớn, hình như hơi ngạc nhiên: “Mịch Mịch cháu dậy sớm như vậy sao.”
Chu Mịch uể oải nói: “Phải đi làm mà.”
Dì Trần nghi ngờ: “Hôm nay không phải cuối tuần sao.”
Hôm nay là cuối tuần sao? Chu Mịch ngây ra, rút điện thoại trong túi quần ngủ ra xác nhận lại: “Mẹ, đúng thật là thứ bảy này.”
Dì Trần cười: “Đi ngủ thêm chút đi, dì đi chuẩn bị bữa sáng.”
“Chắc là cũng không ngủ được nữa.” Chu Mịch thấy mình đã tỉnh hơn nhiều, lại nói: “Hai ngày này Trương Liễm không ở đây, dì đừng làm như kiểu đại tiệc hoàng gia nữa.”
Dì Trần vẫn cong mắt: “Hôm qua cậu ấy đã nói với dì rồi. Dặn dò dì phải chuẩn bị đầy đủ một ngày ba bữa cho cháu.”
Chu Mịch đứng ở đó, im lặng hai giây: “Cháu không kén ăn đâu, dì làm một bát mì Dương Xuân cũng được hết.”
“Vậy thì không được.” Dì Trần nhấc túi đồ đi về phía nhà bếp: “Cháu đi tắm trước đi, dì có đem ít rau nhà trồng đến, xem có thể nấu cho cháu một phần canh cá với cà tím và nấm không.”
Chu Mịch nhìn theo bóng lưng bà, không từ chối ý tốt nữa, cười híp mắt: “Nghe có vẻ rất ngon.”
Canh cá với cà tím và nấm của dì Trần quả thực còn ngon miệng hơn ở quán, vị chua ngọt đậm đà lại không mất vị tươi, vô cùng kích thích vị giác.
Chu Mịch ngồi sau bàn bếp, vừa múc không ngừng, vừa khen lấy khen để.
Dì Trần được nịnh đến nỗi đỏ cả mặt, nói liền một mạch: “Mịch Mịch à, con gái dì mà được như cháu thì tốt rồi. Tính cách con bé cứ lạnh nhạt, nói chuyện cũng ít vô cùng, còn không biết rốt cuộc nó có để ý đến người mẹ này không nữa.”
Chu Mịch nói: “Cô ấy nhất định là thầm yêu dì ở trong lòng, người giấu càng sâu thì tình cảm càng chân thành, dì biết mà.”
Dì Trần vừa nhặt rau vừa nói: “Tính cách như cháu mới tốt, làm người khác yêu thích.”
“Thật ra…” Chu Mịch còn chưa nói hết.
Dì Trần đã tự nói: “Thảo nào Trương tiên sinh lại thích cháu như vậy. Từ sau khi dì đến nhà làm bảo mẫu cho cậu ấy cũng không nhìn thấy cô gái nào khác, đột nhiên lại đưa vợ chưa cưới về ở cùng, còn không giống với trong tưởng tượng của dì.”
Chu Mịch dừng hình, tứ chi cũng bất động.
Động tác gắp cá của cô cũng chậm chạp hơn: “Trước đây anh ấy không đưa người yêu về sao?”
Dì Trần nói: “Từ đầu năm kia khi dì đến, căn bản không thấy ai cả.”
Chu Mịch khẽ nói thầm: “Đó là bởi vì anh ấy đều ở bên ngoài làm…”
Dì Trần không nghe rõ: “Cái gì?”
Chu Mịch cười hồn nhiên, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Có thể biết người đàn ông tốt như Trương Liễm cháu cũng cảm thấy rất may mắn.”
“Đúng vậy.” Dì Trần cụp mắt: “Thằng bạn trai của con gái dì mà được một phần mười cậu ấy thì dì cũng không cần phải phiền não thế này.”
Chu Mịch im thin thít.
Buổi chiều, Chu Mịch trở về ký túc xá ở trường một chuyến, chuẩn bị bê một phần sách về Israel đến chỗ Trương Liễm, làm đầy lãnh địa mới của mình.
Có lẽ là do sức mạnh của kiến thức, một chồng sách nhìn chẳng có bao nhiêu lúc để vào túi lại nặng trịch, không khác gì bê một đống đá.
Lúc bê chúng ra vào ga tàu điện ngầm, những bậc thang dốc đứng làm Chu Mịch chỉ muốn bày sập bán thanh lý luôn tại đó, nhưng cuối cùng cô vẫn tiếp tục kiên trì, còn quyết định khi trở về sẽ sáng tác cho mình một quyển “Chu muội dời sách” để khen ngợi tuyên dương.
Về đến nhà, dì Trần cũng bị chồng sách cao gần bằng nửa người làm cho kinh ngạc: “Sao lại không gọi dì đi cùng.”
Chu Mịch phủi phủi tay: “Không sao, không nhiều, ở công ty cháu cũng hay bê lên bê xuống.”
Dì Trần thở dài: “Cháu cũng thật là, đợi Trương tiên sinh trở về để cậu ấy lái xe đưa đi là được rồi, cậu ấy mà biết thì đau lòng chết mất.”
Hai khóe môi Chu Mịch giật giật cười phụ họa, làm sao có thể chứ.
Chu Mịch ôm sách và máy tính của mình, vui vẻ chạy ra ban công mà mình thích nhất, ngồi khoanh chân trên ghế vừa viết vừa đọc.
Công việc có bận rộn đến đâu cũng không thể vứt luận văn ra sau đầu được, dù sao thuận lợi tốt nghiệp mới là việc quan trọng nhất, cho dù bây giờ cô đã có một tầng quan hệ ngoài dự tính nhưng sâu hơn với giáo sư hướng dẫn cũng không thể qua loa cho xong chuyện.
Ngồi xuống một cái là ngồi đến tối, giữa lúc đó Chu Mịch chỉ rời khỏi chỗ để ăn cơm tối. Màn đêm như tấm nhung tơ màu lam đậm, từng tấc một che phủ ráng mây như vải sa tanh màu đỏ cam.
Hơn chín giờ, dì Trần bê một hộp sữa chua hoa quả thập cẩm nhiều màu sắc tự làm đến ban công, để Chu Mịch lót bụng.
Chu Mịch nói một câu cảm ơn, đang chuẩn bị tiếp tục gõ chữ vào văn bản, lại cầm điện thoại lên, liếc nhanh qua Wechat một cái rồi để về.
Một tiếng đồng hồ bất tri bất giác trôi qua.
10 giờ 30, điện thoại Chu Mịch reo lên.
Cô cầm điện thoại giơ lên, liếc nhìn tên trên màn hình, một tay còn lại ấn nhận cuộc gọi.
“Người đàn ông bận rộn,” Cô dựa vào lưng ghế, giọng nói không nhịn được mang chút buồn ngủ: “Không trở về được hả.”
Bên kia im lặng một giây, trầm giọng hỏi: “Mật mã khóa cửa nhà là bao nhiêu?”
Chu Mịch ngây ra, chau mày: “Mật mã gì?”
Người đàn ông hỏi: “Còn có mật mã gì nữa.”
Chu Mịch nghi hoặc: “Không phải là anh đặt sao?”
Trương Liễm nói: “Đột nhiên quên rồi.”
Chu Mịch phản ứng lại, ngón tay ấn cánh môi đang nhếch lên, giả vờ không hiểu đọc số: “Ồ, để em nhớ lại, 0, 6, 1…”
Cô trực tiếp bị ngắt lời, nghe thấy anh không chịu được mà xen vào: “Ra mở cửa cho anh.”