**********
Ô Nhĩ dõi mắt nhìn theo bóng dáng Lưu Thiên Quang rời đi, trong mắt ông ta hiện lên một tia tinh quang.
“Tốt lắm! Chờ sau khi Lưu Thiên Quang leo lên được vị trí chủ nhà kia, nhà họ Lưu nhất định sẽ nằm trong tay của chúng ta!” "Về phía mười gia tộc lớn, chúng ta cũng đã khống chế được ba cái rồi!” Một gã đàn ông âm lãnh bên cạnh cười lạnh nói: “Sư
Ô Nhĩ nói khẽ.
phụ, vẫn là ngài đa mưu đa kế!” “Hừ! Bảy mươi hai vị trưởng lão ở bên kia, tất cả họ đều là một lũ ngu xuẩn! "Đã đến thành phố Hải Tân rồi, vậy thì đương nhiên phải để cho dân địa phương đến đây tìm giúp chúng ta “Bọn họ vẫn cứ tiếp tục hồ đồ như vậy, tự mình đích thân chạy ra ngoài tìm người, vậy thì làm sao có khả năng tìm ra được chứ?" “À, nếu như chúng ta tìm ra được cô bé kia, trở về giao lại cho ngài Cổ Tôn, vậy là chúng ta còn có thể lập được nhiều công lớn hơn nữa đó sự phụ “Đến lúc đó người nhất định sẽ trở thành tâm phúc của ngài Cổ Tồn rồi!” Hai người đàn ông còn lại cũng nở nụ cười, một người được thế, gà chó thăng thiên.
.
.
Nếu như Ô Nhĩ có thể trở thành tâm phúc của ngài Cổ
Tôn, vậy thì bọn họ cũng có thể đi theo ông ta quật khởi.
Ô Nhĩ mim cười, nhìn về phía cô gái bên cạnh: "Mạt, con hình như rất yêu thích nơi này phải không?” Trên mặt cô gái kia khẽ biến đổi, vội vàng nói: "Sư phụ, con.
.
.
Con không phải có ý đó!” “Con chỉ là bởi vì lần đầu tiên đến một nơi như thế này, cho nên có chút tò mò.
" Ô Nhĩ phất tay áo: "Con không cần phải giải thích đâu.
” “Thời đại ngày nay không giống như lúc xưa, cũng không phải từng là người Miêu Cương thì nhất định phải ở Miêu Cương.
" “Thật ra chúng ta cũng có thể ra bên ngoài tiếp xúc sơ qua một chút, còn có thể mang được một số thứ tốt đem về Miêu Cương.
"Mạt, nếu như có thể, sư phụ hy vọng con có thể ở lại ngoài này” “Dựa vào khả năng của con, nhất định sẽ kiếm được không ít đồ vật, cung cấp thêm.
.
.
Nhiều tài nguyên hơn cho chúng ta!" Mạt có chút giật mình mừng rỡ: "Sư phụ, chuyện này.
.
.
Chuyện này là thật sao?"
Ô Nhĩ cười khẽ: "Ở thế giới bên ngoài kia còn có nhiều thứ tốt lắm!” "Con tu luyện Mạt cổ, có ở trong Miêu Cương cũng không có nơi để sử dụng, ra khỏi Miêu Cương chính là thích hợp nhất.
“Miêu Cương chúng ta cũng nên sắp đặt một ít quân cờ ở bên ngoài, sáng tạo nên một ít sản nghiệp thuộc về chúng ta!”
Lúc này, một người đàn ông bên cạnh lập tức mỉm cười nói: "Sư phụ, nếu như thật sự có thể tạo ra một ít sản nghiệp, về sau con đây muốn ăn thứ gì thì sư muội đều có thể mang về cho con rồi
Ô Nhĩ mìm cười gật đầu: “Không chỉ là ăn một chút đồ thôi, còn có những thứ quý giá hơn, ví dụ như một số dược liệu mà chúng ta rất khó tìm được.
.
.
Ba người đàn ông còn lại lập tức nhìn về phía Mạt.
Cô ta hít một hơi thở sâu, lập tức gật đầu: "Sư phụ, người yên tâm đi, con nhất định sẽ không để cho người thất vọng!
Ô Nhĩ hài lòng gật đầu: "Tốt lắm!” "Bây giờ con có thể đi ra được rồi.
"Sư phụ thấy cái tên Lưu Thiên Quang kia dường như có chút thích con, con có thể đi tìm ông ta trước tiên, từ từ nuốt hết sản nghiệp của nhà họ Lưu kia, cái này cũng chỉ là điểm khởi đầu mà thôi.
Mạt hơi chần chừ, hạ giọng nói: "Sư phụ, muốn nuốt hết sản nghiệp của nhà họ Lưu, thật sự là chuyện quá dễ dàng.
“Tôi đang suy nghĩ.
.
.
Muốn đi tìm gặp cái người tên là Lâm Mạc Huy kia trước, có được hay không?” "Kẻ này vậy mà có thể giết chết Tang Trác Minh tiền bối, con muốn vì Tang Trác Minh tiền bối đi trả thù!” Sắc mặt của Ô Nhĩ đột ngột thay đổi, trực tiếp phất tay: "Tuyệt đối không được!” “Người này.
.
.
con tuyệt đối không nên đi trêu chọc cậu ta!”
Cô ta kinh ngạc: “Vì sao chứ?”
Sắc mặt của Ô Nhĩ nặng nề: “Ngay cả bốn mạng cổ của Tang Trác Minh cũng đã ra vậy mà vẫn không thể tránh thoát được một kiếp!"
.