TRUYỀN NHÂN THIÊN Y


Trong lòng bùng lên một trận điên cuồng thầm chửi ‘vãi đạn’, Lương Siêu vội vàng nhìn về phía ngồi Bạch Vân Hi đối diện, hiện tại hắn chỉ có thể hi vọng tên ngốc này có thể làm điều gì đó.

Lúc này có thể thấy được Bạch Vân Hi sắc mặt âm trầm, không có nửa điểm ngông cuồng như vừa nãy nữa, Lương Siêu biết có chuyện không ổn, một trăm năm mươi vạn, e rằng đã chạm tới điểm mấu chốt cuối cùng của đối phương.

Vì vậy hắn lập tức bắt đầu dùng chiêu kích tướng, lộ ra nụ cười rồi híp mắt nói:
"Ôi, cậu cả Bạch, tôi còn chưa phát huy hết toàn lực đó, vậy mà anh đã không nổi rồi sao, mới hai hiệp thôi liền chỉ biết ăn rau à?”
“Nghe nói anh từ sớm được đưa vào tông môn tu luyện võ công, không biết anh đã từng nghe qua câu nói này trong thế tục chưa, đàn ông ấy không thể nói là không thể.”
“À phải thôi, nếu như anh thừa nhận mình không phải là một người đàn ông, thì anh có thể coi câu này là cái rắm đi."
Khán giả toàn hội trường đột nhiên ầm ầm phá lên cười!
Ngay cả Mộ khuynh Tuyết, người chủ trì cuộc đấu giá cũng ngẩn người ra sau khi nghe những lời đó.

Chợt vẻ mặt có chút hứng thú nhìn Lương Siêu nở một nụ cười trên môi.

Trước đây những chuyện liên quan tới vị Lương thần y này, ở Trấn Giang có rất nhiều lời đồn đại lớn nhỏ, nói rằng hắn hào hiệp không kiềm chế được, hành vi có chút lập dị, ban đầu cô không tin lắm.

Nhưng hôm nay cô nhìn thấy mới thấy tin đồn quả không sai.

Vị thiên tài bác sĩ họ Lương này thật sự có chút đặc biệt.


“Sư huynh mau theo đi!”
“Đúng đó anh, đây là món đồ đấu giá cuối cùng rồi, chúng ta không thể bị luộc mất được!”
Bạch Vân Hi nghe vậy không khỏi hung hăng trừng trắng mắt nhìn Bạch Hạo Nhiên.

Bản thân anh ta không muốn mất uy phong, nhưng hiện tại tiền lưu động của anh ta chỉ có 110 vạn, làm sao có thể chiến đấu tiếp được?
Sau đó, anh ta lập tức nhìn về phía Vân Nhã, hy vọng cô có thể giống như người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh Lương Siêu vừa rồi, có thể trực tiếp vung thẻ cho mình để thêm tiền một cách ngầu lòi.

“Sư muội, chỗ em có bao nhiêu tiền vậy, cho anh mượn hết cứu nguy đi.”
“Hả?”
Vân Nhã sửng sốt, ngây thơ chớp chớp mắt.

"Sư huynh à em làm gì có tiền? Trước giờ ra ngoài em không bao giờ mang theo tiền, anh biết mà!”
“Đệt!”
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

Bạch Vân Hi thầm mắng mẹ một tiếng, không có tiền mà vừa nãy cô còn reo hò hăng như vậy sao?

Uổng công trước đây ông đây còn coi cô là một tiểu phú bà!
Ngay sau đó, Mộ Khuynh Tuyết trên đài lại nói: "Kiếm Tử Vân này được chế tạo bằng tay nghề tinh xảo, và toàn thân được chế tạo từ vân thiết, nếu được thi triển trong tay của người huyền vũ còn có công hiệu là Trọng Trọng Kiếm Ảnh.”
"Hơn nữa đẳng cấp không thấp, khẳng định có thể gọi là bảo vật hiếm có, Bạch tiên sinh, anh thật sự không muốn thử theo sao?"
Nhìn thấy bộ dáng kiều diễm Mộ Khuynh Tuyết, Lương Siêu cười cười, ấn tượng của anh ta lại đối với mỹ nhân này lại tăng lên rất nhiều.

Bạch Vân Hi thậm chí còn bị những lời nói này khiến cho rung rinh rồi, cuối cùng đứng dậy và trầm giọng nói: "Những người có mặt ở đây, có ai sẵn sàng ứng trước cho tôi không?"
"Để đấu giá được thứ này, nhà họ Bạch của tôi sẽ không chỉ trả lại số tiền gốc mà người đã đã ứng trước cho tôi mà còn trả cả lãi, cũng sẽ cảm ơn rất nhiều!"
Mọi người nghe vậy, sau một lúc lâu, một số doanh nhân giàu có lần lượt giương cao tấm biển, dù sao thì Bạch Thiên Nam cũng là chủ phân bộ võ minh ở Trấn Giang này, mặc dù Bạch gia không có quá nhiều mạng lưới kinh doanh, nhưng vẫn có một số bạn bè sâu sắc trong thương giới.

Bên này cũng có người giúp đỡ, giá cả rất nhanh đã tăng vọt lên 1 tỷ 60 vạn.

Cái giá này đã vượt xa giá trị của Tử Vân kiếm ban đầu.

Mộ Khuynh Tuyết nhất thời cười không khép được miệng, mà Lương Siêu lại thở phào một cái.

Nhưng còn chưa kịp hoàn toàn yên tâm, hắn đã thấy có người muốn lại giơ một tấm bảng lên.

Lương Siêu vội vàng khum tay với ông ta và nói: "Tổng giám đốc Tần, tôi thực sự cảm kích vì lòng tốt của ông.”
"Nhưng tăng giá nữa thực sự không cần thiết, nếu cậu cả Bạch muốn thì để cho anh ta đi.”

Thấy Lương Siêu đích thân nói chuyện, tổng giám đốc Tần chỉ có thể gật đầu hạ bảng kêu giá xuống.

“Ha ha, tôi thấy cuối cùng người không được là cậu mới đúng đó Lương Siêu.”
“Hừ, thứ người không biết trời cao đất rộng, trên buổi đấu giá này anh không tranh nổi sư huynh của tôi, buổi thi đấu phân bộ Võ Minh toàn tỉnh hai ngày sau cũng sẽ không phải đối thủ!”
"Không sai!"
Bạch Hạo Nhiên không bỏ qua cơ hội này để chế giễu Lương Siêu, anh ta lặp lại: "Họ Lương kia, mày đấu với sư huynh tao thì chỉ là thằng củi mục dễ đốt mà thôi!”
"Hạ Tử Yên, tìm được một người đàn ông mềm chẳng khác nào củi mục làm chồng của tôi, sợ là cả đầu cũng không ngóc đầu lên được.

Nếu tôi là cô thì đã sớm hủy bỏ hôn ước với họ Lương kia rồi.”
Hạ Tử Yên và Liễu Băng Khanh đều có vẻ không vui, người trước còn hung hăng véo vào chỗ eo thịt mềm mại nhất của Lương SIêu.

“Cái anh này, sao trước đây không nhìn thấy anh lại khách khí yếu thế như thế này chứ?”
“Rõ ràng là có người nguyện ý trả tiền tăng giá vì anh, đồ miễn phí vậy sao anh lại từ chối? Bị châm chọc như vậy có cảm thấy tốt không?"
Lương Siêu che eo lắc đầu cười khổ nói: "Thanh kiếm cổ đó đối với tôi là đồ vô dụng.

Nếu tôi thực sự bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua lại nó, không phải là mất tiền oan sao?"
Liễu Băng Khanh chế nhạo, "Có phải anh bị ngốc không? Mất tiền oan hay không tôi không biết, nhưng từ giờ trở đi, tôi sợ rằng sẽ không thể cởi bỏ chiếc mũ một thằng đàn ông yếu đuối như củi mục này nữa đâu.”
“Củi mục, trai yếu đuối?”
Lương Siêu không hiểu cười, nắm lấy tay của hai cô gái và nói: “Đừng lo lắng, chiếc mũ này sẽ không tồn tại lâu đâu.”
"Hai ngày sau, tôi bảo đảm sẽ cho hai người một bất ngờ, để tất cả những nhân vật nổi tiếng và ông chủ ở Trấn Giang đều biết ai là đàn ông thực sự, tôi hay tên họ Bạch đó, ok chưa?”
“Phi!”
Hai cô gái nhổ nước bọt, bọn họ không nói gì, không để ý đến đám người Bạch Vân Hi, đứng dậy rời đi, những đại gia lúc trước giúp Lương Siêu chống đỡ sân khấu cũng lắc đầu khe khẽ thở dài.


Mấy món đấu giá bình thường không nói làm gì, nhưng kia là pháp khí hiếm có có thể nâng cao sức chiến đấu của một người lên rất nhiều!
Hơn nữa, đây còn là đêm trước trận chiến giữa hai người họ, vốn họ đã có thể giành được món đồ cuối chót này, và nhân cơ hội này để khuyếch trương thanh thế mà giờ lại kệ địch giả thua?
Xét về khí thế, trong chốc lát đã bị yếu hơn đối phương cả một cái đầu!
Điều này có thực sự tốt không?
"Quên đi, bác sĩ Lương đã nói vậy ắt phải có sự cân nhắc của mình, vì vậy chúng ta cũng không cần lo lắng.”
"Đúng vậy, tất cả giải tán đi, ngồi đợi hai ngày sau Lương thần y và cậu Bạch kia sẽ đánh một trận.”
"..."
Sau khi cuộc đấu giá kết thúc, Bạch Vân Hi và Mộ Khuynh Tuyết chào hỏi nhau và sau khi nhận được Tử Vân kiếm, anh ta vênh váo đi về.

Ở trên đường trở về nhìn thấy Vân Nhã luôn dài mặt ra như cái bơm, trông vô cùng khó chịu, Bạch Vân Hi liền ôm cô ta vào lòng và cười hỏi: “Nhã Nhi, có chuyện gì vậy?"
"Ai chọc giận em vậy?"
"Mộ Khuynh Tuyết, cái người chủ trì hội đấu giá đó là ai vậy?”
Vân Nhã vội vàng nói: "Sư huynh, xưa nay thái độ của anh đối với những người phụ nữ linh tinh này luôn rất bình thường và lạnh lùng, một chữ thôi cũng không thèm nói chuyện với bọn họ, nhưng hôm nay thì bị sao vậy chứ?”
“Anh hông chỉ khiển trách em vì người phụ nữ đó, mà còn chủ động đến gần cô ấy trước khi rời đi, chỉ vì cô ấy có khuôn mặt hồ ly tinh biết dụ dỗ tâm hồn đàn ông sao?”
Bạch Vân Hi nghe vậy giật mình, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu: "Nhã Nhi, em nghĩ nhiều rồi."
“Mộ Khuynh Tuyết đó không chỉ là một mỹ nữ tuyệt sắc, mà thân phận của cô ta còn rất sâu xa!”
"Thân phận?"
"Cô ta có thể có thân phận gì chứ, Vừa nhìn là thấy giống một con đĩ dựa vào việc phục vụ đàn ông để kiếm sống rồi."
Bạch Vân Hi: "..."
Anh ấy thực sự có chút không nói nên lời với sư muội không có đầu óc của mình.

Nên anh ta cũng không thèm nói nhảm nữa, nói: "Theo như anh được biết, dòng họ truyền thừa của Cổ Hiên Trai đó là họ Mộ.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi