TRUYỀN NHÂN THIÊN Y


Nghe xong, Vân Nhã lập tức cả kinh.

Cổ Hiên Trai, trong mắt người dân chỉ là một doanh nghiệp quy mô lớn, nhưng Vân Nhã lại biết nó không đơn giản như bề ngoài.

Các chi nhánh trải rộng khắp cả nước, không chỉ có tài lực hùng hậu, hơn nữa còn có được vô số kỳ trân dị bảo, thậm chí còn có không ít bảo bối cho dù đặt ở giới võ đạo cũng có thể làm cho người ta đỏ mắt thèm thuồng.

Ví dụ như hai gốc dược liệu cấp Dược Vương hôm nay cùng thanh pháp khí cổ kiếm kia.

Cũng vì thế mà Cổ Hiên Trai này có quan hệ với không ít thế lực trong võ đạo, nghe đồn còn có không ít cao thủ võ đạo đang dốc sức là việc dưới trướng doanh nghiệp này.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Nhưng sau khi Vân Nhã suy nghĩ lại thì không khỏi nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Không phải chứ? Tôi từng nghe ba tôi nói, trụ sở chính của Cổ Hiên Trai là ở đế kinh.”
"Hơn nữa ở những thành thị hạng hai như Trấn Giang, bọn họ cũng chỉ lựa chọn vài người phát ngôn ở địa phương để giúp bọn họ duy trì hoạt động."
"Nếu người phụ nữ kia thật sự xuất thân từ trụ sở chính của Cổ Hiên Trai, làm sao có thể hạ mình đến một địa phương nhỏ như Trấn Giang chủ trì một buổi đấu giá?"
"Ừm, đây cũng là điểm tôi tò mò."
Bạch Vân Hi cũng đồng ý với quan điểm này: "Vừa rồi tôi có dò hỏi hiểu thân phận của Mộ Khuynh Tuyết, nhưng người này kín miệng vô cùng, không tiết lộ cái gì cả.



"Nhưng mà nếu cô ta thật sự đến từ trụ sở chính của Cổ Hiên Trai thì lôi kéo quan hệ với cô ta một chút cũng không có gì xấu, nói không chừng sau này có thể dùng được, cô thấy sao?"
Vân Nhã bực bội gật đầu, cũng không nói gì thêm.

......!
Cùng lúc đó, đoàn người Lương Siêu đã tìm một nhà hàng ăn cơm.

Vừa gọi đồ ăn xong, phía sau đột nhiên truyền đến một mùi hương.

Lương Siêu khịt khịt mũi ngửi hai cái, đang thầm nghĩ là món gì mà có mùi thơm đặc biệt như vậy, thì phát hiện sắc mặt Liễu Băng Khanh và Hạ Tử Yên không đúng lắm.

Ánh mắt nhìn chằm chằm về phía sau hắn, trên mặt còn hiện ra một tia địch ý nhàn nhạt.

"Thật trùng hợp quá Lương thần y, buổi đấu giá vừa mới tan thì chúng ta lại gặp mặt nữa rồi."
Lương Siêu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Mộ Khuynh Tuyết đang bước tới trước mặt.

Vòng eo nhỏ nhắn đang uốn lượn như hút hai mắt Lương Siêu nhìn chăm chăm vào, lúc trước khoảng cách quá xa không để ý kĩ, hiện giờ nhìn ở cự ly gần là hắn cảm thấy cô ta càng xinh đẹp hơn lúc nãy nhiều.

"Chào chị Mộ."
Lương Nghiên ngoan ngoãn cười chào hỏi khiến Mộ Khuynh Tuyết yêu thích không thôi.

"A, thật ngoan."
"Mới nghe qua một lần mà em đã nhớ tên chị rồi sao? Thật thông minh.”
Nói xong, còn khom lưng nhéo cái mũi nhỏ của Lương Nghiên, sau đó đưa tay vào túi lấy ra một mặt dây chuyền hình thỏ ngọc: "Này, cái này coi như là quà gặp mặt chị tặng em, mong em không chê”
Lâm Nghiên trông mong nhìn mặt dây chuyền thỏ ngọc đáng yêu kia, tuy cô bé rất thích nhưng cô không biết có nên nhận hay không.

"Nghiên Nghiên, lại đây."
Liễu Băng Khanh kéo Lâm Nghiên qua, nhàn nhạt nhìn Mộ Khuynh Tuyết một cái, nói: "Mộ tiểu thư, chỉ sợ lần gặp mặt này không phải trùng hợp đâu?”
"Từ phòng đấu giá đi ra, xe của cô vẫn luôn đi theo phía sau chúng tôi, thậm chí còn tỉ mỉ chuẩn bị cho Nghiên Nghiên một phần quà gặp mặt."
"Nếu tôi không đoán sai, cô đang nhắm vào Lương Siêu đúng không?"
Tại sao lại có tôi trong đó nữa?
Lương Siêu lại thấy nhức nhức cái đầu, lập tức mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tỏ vẻ không liên quan đến mình.

"Ha ha..."
"Không ngờ vị tiểu thư này thông minh thật đó, không sai, thật sự là tôi cố ý tới tìm Lương thần y, tôi có chuyện cần nhờ, không biết Lương thần y có thể dành chút thời gian không?"
Nói xong, còn cố ý tiến lại gần Lương Siêu, trên người cô ta vốn có sức hút không tầm thường, nhất cử nhất động đều cực kỳ phong tình*/ lẳng lơ.

Bốp!

Hạ Tử Yên chỉ đập mạnh xuống bàn, không nói lời nào, nhưng bộ dáng tức giận kia thật giống như đang nói với Lương Siêu: "Tên kia, anh dám đi với cô ta thử xem? ”
"Ặc..."
Lương Siêu gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười, nói: "Mộ tiểu thư, có chuyện gì cứ nói ở chỗ này được không?”
"Ai da."
"Nếu đã là bí mật nhỏ, đương nhiên không thể để cho người khác nghe được nha."
"Tôi đã đặt phòng rồi, không tốn nhiều thời gian của ngài đâu, chỉ mười lăm phút thôi, được không?"
"Cái này..."
"Không được."
"Cô và Lương Siêu mới quen biết bao lâu chứ? Có gì mà bí mật?”
"Nếu không phải chuyện gì đáng xấu hổ thì cứ nói ở đây, còn nếu là chuyện đáng xấu hổ thật thì đừng nói nữa, xin mời Mộ tiểu thư trực tiếp rời đi."
Liễu Băng Khanh lạnh lùng đáp lại một câu, đồng thời còn nhàn nhạt nhìn lướt qua Lương Siêu một cái, trong ánh mắt đầy ý cảnh cáo.

Bất đắc dĩ, Lương Siêu cũng đành phải từ chối Mộ Khuynh Tuyết.

"Ai..."
"Vậy được rồi."
Nói xong, Mộ Khuynh Tuyết liền tiến đến bên cạnh Lương Siêu, hơi cúi người, đôi môi đỏ mọng cũng tiến đến bên tai Lương Siêu nhỏ giọng nói hai câu.

Nghe xong, Lương Siêu sửng sốt.

Sau đó Mộ Khuynh Tuyết liền cười tủm tỉm làm nũng, hỏi: "Lương thần y, ngài đáp ứng người ta đi, được không? ”
"Ừm, được."
Lương Siêu theo bản năng gật đầu, Mộ Khuynh Tuyết thấy thế thì cười gian xảo, cũng không nán lại nữa mà nhét mặt dây chuyền thỏ ngọc kia vào trong tay Lương Nghiên, sau đó lại liếc mắt khiêu khích nhìn Hạ Tử Yên, Liễu Băng Khanh một cái mới xoay người rời đi.

Vậy là đi rồi à?
Lương Siêu lại sửng sốt một chút, cảm giác có gì đó sai sai nhưng không biết sai chỗ nào.


Còn có ánh mắt cuối cùng cô ta nhìn hai người kia cứ kì kì sao ấy?
Một lát sau, thấy hai người Hạ Tử Yên và Liễu Băng Khanh ném ánh mắt như muốn giết người tới mình thì mới nhận ra.

Mẹ nó, mình bị Mộ Khuynh Tuyết này chơi đùa!
"Lương Siêu!"
Hạ Tử Yên hét lớn một tiếng sau đó bắt lấy cổ áo Lương Siêu.

"Nói đi! Anh đã hứa với người phụ nữ đó điều gì!”
"Rõ ràng đã có nhiều vị hôn thê như vậy rồi mà anh còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài! Anh có tin tôi và Băng Khanh trực tiếp chặt bỏ cái cần duy trì nồi giống của anh không!”
Lương Siêu đau khổ nhếch miệng đáp: "Cái này, cô bình tĩnh một chút được không?”
"Còn nữa, Băng Khanh cũng đâu có bạo lực như cô, mấy chuyện làm người ta đoạn tử tuyệt tôn như vậy không phải cách làm của cô ấy."
Nghe vậy, mí mắt Liễu Băng Khanh rũ xuống, nhẹ nhàng nói: "Thật sự là làm vậy có chút bạo lực, nhưng mà lúc trước tôi có tìm ra một cách làm không cần tác động vật lý.”
"Nếu như anh không thành thật khai báo, tôi thấy mình có thể cho anh thử một lần."
Hít!
Lương Siêu hít một hơi khí lạnh, thứ trong đũng quần cũng lập tức căng thẳng.

Cô tìm hiểu mấy cái đó làm gì?
Con ong độc nhất ở đuôi, đàn bà độc nhất ởi tấm lòng.

Lời này, quả thật không sai!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi