TRUYỀN NHÂN THIÊN Y

Chương 602

Cùng lúc đó, trong một biệt thự gần ngàn mét vuông nằm ở ngoại ô Đế Kinh.

Một cô gái mặc chiếc váy đuôi cá bó sát người màu tím, mang đôi dép màu bạc sáng như thủy tinh đang lười biếng dựa vào ghế sa lon, tư thế vắt chân tao nhã lại gợi cảm, cô vừa thưởng thức rượu đỏ vừa xem tin tức liên quan tới Diệp Khuynh Thành và Lương Siêu trên điện thoại.

“Bác Tô, vừa rồi ông những tin tức này đều là Vương Tiểu Niên của truyền thông Thiên Vực ngầm tung ra à?”

Một người đàn ông trung niên mặc áo xám đứng hầu bên cạnh cô gái gật gật đầu, nói: “Vâng thưa tiểu thư.”

“Vậy ông nói xem những tin tức này rốt cuộc là thật hay giả?”

Bác Tô theo bản năng lắc đầu tỏ ý không biết, nhưng suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Tám phần là giả, con bé Diệp gia kia có thể chung sóng vai với ngài nhiều năm như vậy, ánh mắt chắc chắn không kém, tầm mắt cũng không thấp.”

“Những trang mạng xã hội, truyền thông kia bảo thằng nhóc Lương Siêu đó chẳng ra gì như vậy thì chắc hẳn cũng không lọt vào mắt xanh của Diệp Khuynh Thành nổi.”

Nghe vậy, cô gái im lặng một lát rồi đột nhiên nhếch môi đỏ lên, khóe miệng khẽ nâng, nói: “Vậy cũng chưa chắc, Bác Tô, lần này không chừng ông đoán sai rồi.”

Bác Tô thờ ơ lắc đầu cười một tiếng: “Có lẽ vậy, thế sự vô thường, vốn không có gì là tuyệt đối.”

“A… Lời này thì có lý.”

Nữ tử lại cười cười, đứng lên chậm rãi duỗi người, bày ra thân hình đường cong hoàn mỹ đáng kiêu ngạo của mình, sau đó ánh mắt lại dừng lại trên tấm hình chụp chung của Diệp Khuynh Thành và Lương Siêu.

“Lương Siêu… Thật quá thú vị. Tiếp theo có lẽ Đế Kinh sẽ rối loạn một hồi? Cũng sẽ có mấy trò hay để xem.”

Tập đoàn chế dược Nhuận Tinh, văn phòng chủ tịch.

Bành!

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông tuấn tú nhuộm tóc bạc trắng, còn đeo hai cái vòng tai tinh xảo nổi giận đùng đùng nhanh chân đi đến.

Diệp Khuynh Thành nhíu mày lại, nhưng khi nhìn thấy người tới là ai thì sự lạnh lẽo trong mắt lập tức bị cưng chiều thay thế.

Người tới là em trai ruột thịt cùng một mẹ sinh ra với cô ta.

“Tiêu nhi, sao em lại tới đây? Lại quên trước khi vào phải gõ cửa trước rồi, về sau không thể không có phép tắc như vậy, nhớ chưa?”

“Hừ!” Diệp Tiêu phẫn uất hừ một tiếng, trực tiếp ném di động lên bàn làm việc.

“Chị xem chuyện tốt mình làm ra kìa! Bản thân chị làm ra chuyện không có phép tắc như vậy mà còn không biết xấu hổ dạy đời em!”

Diệp Khuynh Thành nghe vậy thì lập tức nhíu mày: “Hôm nay em lại lên cơn gì? Nói bậy bạ cái gì vậy?”

“Em nói bậy? Tự chị xem đi!”

Diệp Khuynh Thành lật chiếc điện thoại lên, khi thấy tin tức đầy trời của mình và Lương Siêu thì tức giận đến sắc mặt lạnh xuống, giận dữ vỗ bàn.

“Tên chết tiệt Vương Tiểu Niên này!”

“Hừ, do chị tự làm chuyện xấu, đừng trách người khác phơi bày ra! Muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm!”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi