TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

Thương Sùng cười cười, lẳng lặng ngồi bên cạnh nghe cô gọi điện thoại. Nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc không hề nhăn nhở như vừa rồi, trong lòng anh liền nổi lên tầng tầng ngọt ngào.

Đúng vây, cô đã sớm coi anh là chỗ dựa. Cũng chỉ có ở trước mặt anh, cô mới có thể làm một cô nhóc thật vui vẻ.

Chuyện của Tần Tâm Nhu, thật ra không cần Sở Niệm đi tìm cô ta, cô ta cũng sẽ xử lý hết những gã đàn ông kia rồi đi tìm bọn họ. Dù sao, Tần Tâm Nhu cũng hận cả anh và Sở Niệm nữa.

Đáng tiếc, đầu óc cô ta vô dụng, lại coi mình và cô nhóc kia trở thành người bình thường.

Thừa dịp Thương Sùng suy tư, Sở Niệm cũng đã nói chuyện điện thoại xong. Hai người nói ngắn gọn với nhau, liền ngồi vào xe đi đến biệt thự Dương Minh ở phía đông.

Chu Vũ Hạo vốn không có ý định ra mặt, nhưng khi tận mắt nhìn thấy lá bùa hình ngôi sao hóa thành bột phấn ngay khi chạm vào tay mình, trong lòng gã khó tránh khỏi cảm thấy có chút khiếp sợ.

Gã không sợ quỷ, từ nhỏ đã thấy rất nhiều người chết. Hơn nữa, sau khi tiếp nhận bang phái, cũng làm khá nhiều chuyện máu tanh. Chỉ là lúc này đây, gã thật sự rất có hứng thú muốn gặp qua cô nhóc nhà họ Sở kia.

Mới vừa dặn dò hết thủ hạ không được nói bậy, chuông cửa liền vang lên. Chu Vũ Hạo đứng dậy, trong đôi mắt đen thoáng qua vẻ mong đợi.

Cửa chính màu đen mở ra từ hai bên, một nam một nữ sóng vai đi đến. Bọn họ nhìn người đàn ông đứng trong phòng khách kia, trong ánh mắt xuất hiện tâm tình khác nhau.

Chu Vũ Hạo cũng đang quan sát bọn họ, dáng vẻ của cô gái kia đúng là không khiến gã thất vọng, chỉ là...Người đàn ông bên cạnh cô gái là ai?

Gã đi tới, dáng vẻ cười nhếch môi lại dọa đám thủ hạ đứng sau sợ ngây người.

"Cô chính là người trừ ma của nhà họ Sở?"

"Gọi tôi là Sở Niệm được rồi." Vẻ mặt Sở Niệm hờ hững, cô không biết vì sao lúc gã nhìn mình, trong lòng lại có cảm giác phiền chán mãnh liệt như vậy.---,,..lle,e..,,quy,,,do,,,,nn,,,,===-Nghiêng đầu nhìn mười mấy tên đàn ông mặc vest đen đứng phía sau gã, khóe môi Sở Niệm thoáng qua ý cười trào phúng.

"Con trai của ông trùm xã hội đen, thanh thế quả nhiên không nhỏ."

"Vì an toàn mà thôi." 

Chu Vũ Hạo nhìn về phía Thương Sùng, hỏi: "Không biết vị này là..."

"Cộng sự."

"Chào anh."

"Phụt---"

Chu Vũ Hạo vừa dứt lời, sau lưng liền truyền đến một âm thanh lạc loài. Gã quay đầu lại lườm một cái, khi quay đầu lại, vẻ mặt lại biến thành kiểu lịch sự, nho nhã như lúc trước.

Chỉ là đáng tiếc, Thương Sùng không nhận thiện ý của gã. Lạnh lùng gật đầu, coi như là chào hỏi.

Sở Niệm đương nhiên cũng nhìn ra Thương Sùng không hề có bất kỳ thiện cảm nào với tên đàn ông đứng trước mặt này giống như cô. Cô cũng lười lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. 

"Ngài Chu, thời gian không nhiều lắm, chúng ta bắt đầu nói chuyện đi."

Chu Vũ Hạo gật đầu, giống như không quan tâm đến thái độ của hai người họ với mình. Lễ phép mời bọn họ ngồi xuống ghế sofa, để người giúp việc đổi trà nước xong, mới ra lệnh cho những người khác lui xuống. Đương nhiên, Lý Cường và hai người đàn ông còn sống khác phải lưu lại rồi.

Sở Niệm và Thương Sùng giống như xem cuộc vui nghe Chu Vũ Hạo nói dối, sau đó nhìn về phía đám người Lý Cường.

"Ngài Chu, vậy tôi kêu bọn họ đi tự thú, anh có đồng ý hay không?"

"Đương nhiên, tôi đã đáp ứng sẽ chăm sóc tốt cho người nhà của bọn họ rồi." Chu Vũ Hạo cười tà mị.

Quả nhiên, trong đầu những kẻ có tiền, chỉ có những thứ ấy!

Sở Niệm không nhịn được trừng bộ dạng "Thiện lương" của Chu Vũ Hạo,---..l,, ê,,quy,,,,don,,,,,---thật lòng hoài nghi có phải da mặt của tên đó làm bằng sắt hay không, đánh như thế nào cũng không nát.

Thương Sùng bị cử chỉ đó của cô chọc cười, khẽ cong môi, anh nhìn về phía Chu Vũ Hạo, nói: "Đã như thế, vậy buổi tối chúng ta liền bắt đầu."

"Tối nay?" 

Có phải hơi đột ngột hay không? Hơn nữa, gã vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng hai người kia đâu.

Trong mắt Chu Vũ Hạo thoáng qua vẻ chần chờ, mắt nhìn Thương Sùng, lại nhìn về phía Sở Niệm.

"Có phải hơi gấp không?"

Trước kia lúc xem ti vi, không phải những đạo sĩ trong đó có bệ thần gì đó hay sao? Nhưng hai người kia, ngoại trừ một chiếc ba lô của cô gái kia, đều chẳng có gì cả.

Nếu thật sự lát nữa dụ quỷ ra rồi, bọn họ có thể làm gì sao...

Sở Niệm giống như nhìn thấu suy nghĩ của gã, giọng nói mang theo vẻ khinh thường không thèm che dấu: "Chúng tôi không phải là diễn viên càng không phải là thần côn, những thứ kia chỉ là đồ bịp bợm, mang đến có ích lợi gì đâu."

Chu Vũ Hạo kinh hãi, làm sao Sở Niệm biết được chính mình đang suy nghĩ gì!

Sở Niệm trợn mắt, không để ý tới gã đang miêu tả sự hoài nghi một cách sinh động, đứng dậy nói: "Ba người này, âm khí trên trán đã càng ngày càng nặng rồi. Nếu như đêm hôm nay không giải quyết chuyện này, vậy anh rất nhanh sẽ bị xui xẻo.---..ll,, ê..quy,,,don,,,,----Nếu như anh còn muốn bình an sống vài ngày, vậy thì cứ làm theo lời chúng tôi nói."

Sở Niệm nói như vậy làm cho đám người Lý Cường hoàn toàn hoảng loạn, mặc kệ sắc mặt của Chu Vũ Hạo đã bắt đầu biến thành màu đen, rối rít gật đầu đáp ứng yêu cầu của cô.

Dù sao, ít nhất là ngồi tù cũng có thể sống, đúng không?

Cho tới bây giờ Chu Vũ Hạo cũng chưa từng gặp qua cô gái nào dám nói như vậy ở trước mặt mình, ---ll..q,,,uy,,don,,,,----Sở Niệm ba lần bốn lượt khinh thường và trào phúng làm cho gã hơi nheo mắt, bớt dần ý cười.

Lạnh lùng nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, gã mở miệng: "Thôi, tối nay cho cô tùy ý sử dụng căn phòng này." 

Sau đó, Chu Vũ Hạo quay đầu lại nhìn về phía Lý Cường, nói: "Ba người ở lại đây canh giữ."

Lý Cường nhíu mày, liếc qua Sở Niệm, hỏi ra: "Vậy, vậy cậu chủ....Cậu thì sao?"

"Ở đây đều giao cho mấy người, tôi đương nhiên phải tìm chỗ khác rồi." Nói xong, Chu Vũ Hạo trào phúng nhìn Sở Niệm, cầm áo khoác vắt trên ghế sofa lên, muốn rời đi.

Chỉ là đáng tiếc, gã vừa mới mặc xong áo khoác, Sở Niệm liền đứng chắn trước mặt gã.

Chu Vũ Hạo cười lạnh, nói: "Cô Sở, cô đây là..."

Sở Niệm ngẩng đầu nhìn gã, đáp: "Anh không thể đi!"

"Vì sao?"

"Bởi vì tôi muốn dùng anh để dụ Tần Tâm Nhu ra." Sở Niệm cười lạnh, trả lời.

Chu Vũ Hạo nhíu mày, hỏi: "Tại sao phải dùng tôi? Có phải cô đang nói đùa hay không?!"

Bản thân gã cùng lắm chỉ là người tính kế, không hề có chút liên quan nào đến việc cưỡng gian Tần Tâm Nhu. Nếu như nhất định phải dụ ra, thì đám người Lý Cường không làm được à! Để cho gã dụ quỷ, có lầm không vậy!

"Như thế nào, sợ à?" Sở Niệm hỏi.

"Không phải sợ, chẳng qua là cảm thấy cô cố tình gây sự." Chu Vũ Hạo nhìn cô.

"Chuyện này không liên quan đến tôi, cô bày đặt không cần đám người Lý Cường, tìm tôi làm cái gì chứ?!"

"Có phải thật sự vô tội không, trong lòng anh tự biết." 

Sở Niệm trở về ngồi cạnh Thương Sùng, thảnh thơi đung đưa chân, cho đến khi Chu Vũ Hạo đi ngang qua mình, cô mới mở miệng lần nữa: "Nếu như hôm nay anh bước ra khỏi cánh cửa kia, mọi hậu quả, Sở Niệm tôi đều không chịu trách nhiệm."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi