TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

"Cô đang uy hiếp tôi!" Chu Vũ Hạo càng nhíu chặt mày, gã quay đầu lại, lãnh ý trong mắt chọc thẳng vào Sở Niệm.

Sở Niệm nghiêng đầu, không hề nhượng bộ khi đối diện với ánh mắt của gã.

"Nói thật mà thôi, nếu như cậu Chu không tin thì cứ coi như tôi chưa nói đi."

Lúc trước, gã đàn ông này cứ nói một đống lời chứng minh gã là người vô tội cho cô và Thương Sùng nghe, mặc dù vẻ mặt tự nhiên, ánh mắt trấn định, song cô không hề tin một chữ nào. Đám người Lý Cường nhiều nhất cũng chỉ là đám lâu la trong giới xã hội đen, cho dù bọn họ nhất thời hồ đồ, cũng không có gan chạm vào Tần Tâm Nhu đen đủi kia.

Cho nên có thể khiến bọn họ làm ra chuyện như vậy, sau lưng Lý Cường và mấy người kia nhất định là có người sai khiến và chống đỡ.

Mà người đó chính là gã đàn ông trước mắt này.

Vội vã chứng tỏ sự trong sạch của mình như thế, trong lòng không phải có quỷ thì là gã đang giấu giếm mình. Bằng không......Làm sao oán khí nồng đậm kia sẽ quấn lên thân gã chứ?

Hai người giằng co trong chốc lát, cuối cùng vẫn là Chu Vũ Hạo nhượng bộ.

Mặc dù gã cảm thấy cô nhóc này nhất định là đang nhằm vào mình, nhưng gã vẫn muốn xem thử cô có cách nào khiến gã sợ hãi!

Người sống, gã còn không sợ, huống chi chỉ là một con quỷ bị chính mình giết chết!

Hướng về phía Sở Niệm khinh bỉ hừ một tiếng,,,,lll;;;..e,,quy,,,don,,,,----Chu Vũ Hạo xoay người đi trở về ngồi xuống ghế sofa. Vẫn cái bộ dạng không liên quan như cũ, chỉ tiếc so với Thương Sùng, gã vẫn còn kém một chút.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sáu người đợi ở trong phòng khách cũng không nói chuyện nhiều. Không khí yên tĩnh pha lẫn quỷ dị, từ từ chiếm hết cả căn phòng.

Rốt cuộc kim đồng hồ đã chỉ mười một rưỡi, Sở Niệm nhìn làn khí đen luồn vào bên trong từ khe cửa, đứng dậy lấy bốn tờ bùa chú màu vàng khác nhau giao cho đám người Chu Vũ Hạo, còn lấy ra một bình thủy tinh nhỏ tràn đầy chất lỏng trong suốt.

Theo thứ tự đổ chất lỏng trong bình vào bàn tay bọn họ, nói: "Lát nữa các anh sát ‘Nước mắt trâu’ này lên mí mắt, chờ qua mười hai giờ, Tần Tâm Nhu tự nhiên sẽ xuất hiện. Các anh cầm lá bù vàng này, chỉ cần có nó ở trên người, cô ta sẽ không thể đến gần các anh."

"Cô xác định đêm nay cô ta sẽ đến chứ?" Chu Vũ Hạo hơi hoài nghi, không phải trên ti vi đều nói phải sau bảy ngày ma quỷ mới có thể trở về báo thù sao? Tần Tâm Nhu mới chết được bốn ngày, cô gái này đã chắc chắn vậy ư?

Sở Niệm hờ hững liếc gã một cái, trên tay tiếp tục động tác ban nãy.

"Nếu qua bảy ngày thì oán quỷ sẽ càng lợi hại hơn, giờ Tần Tâm Nhu tới tìm mấy người tính sổ, mấy người phải cảm thấy may mắn đấy. Về phần cô ta có đến hay không, chờ anh lau giọt nước mắt trâu này lên sẽ biết."

Lý Cường thật sự tin tưởng lời cô nói, cho nên dặn dò mấy anh em bên cạnh xong, ba người liền lau nước đó lên mí mắt. Mặc dù mí mắt nóng rực khiến cho bọn họ rất khó chịu, nhưng bàn tay nắm phù chú của bọn họ lại không có ý muốn mở ra.

Sở Niệm hơi tán thưởng nhìn bọn họ một cái, sau đó nghiêng đầu, nhìn Chu Vũ Hạo còn đang do dự.

Đàn em của anh đã bất chấp hết rồi, bây giờ còn nghĩ bỏ cuộc giữa chừng là không có cửa đâu!

Chu Vũ Hạo nhìn ra sự châm chọc trong mắt cô, đôi mắt đẹp liền lạnh lẽo, nâng bàn tay đặt lên hai mắt mình.

Đợi cảm giác khó chịu ở mí mắt hơi giảm đi, gã liền mở hai mắt ra. Trong nháy mắt, sự hoảng hốt đã xuất hiện trong đôi mắt đen láy.

Gã nhìn làn khói đen tràn khắp phòng, giọng nói không khống chế được, hơi run run: "Đây.....Đây là cái gì!"

Đám người Lý Cường cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, hoảng sợ há to mồm, dại ra tại chỗ.

Chu Vũ Hạo thấy cô không để ý tới mình, xoay người nhìn về phía Lý Cường. Kết quả lại bị sợ hết hồn, hơn nữa sự kinh hãi đó còn làm cho thân thể gã bắt đầu run rẩy.

Ban nãy đám người Lý Cường còn bình thường, sao trong nháy mắt, sặc mặt đã biến thành u ám, xanh mét?---ll..ê,quy,,don,,,,----Biến sắc mặt như vậy cũng thôi, vì sao ở cần cổ bọn họ lại không hẹn mà cùng xuất hiện dấu tay màu đen!

Cùng lúc đó, Chu Vũ Hạo phát hiện đám người Lý Cường cũng lộ ra vẻ mặt hoảng sợ khi nhìn mình. Thân thể cứng lại rồi chạy vội vào phòng tắm như muốn xác thực suy nghĩ của mình. Chưa đến mấy phút, gã liền chạy ra.

Hai mắt bởi vì phẫn nộ mà đỏ quạch, gã bước nhanh về phía Sở Niệm, vươn tay muốn túm cổ kẻ định giả thần giả quỷ đang ngồi trên ghế sofa ném ra ngoài. Đáng tiếc lại bị người đàn ông bên cạnh cô giành trước, đứng cản trước mặt gã.

Hai người đàn ông lập tức giương cung bạt kiếm, ánh mắt bắn ra tia lửa sáng rực ở trong làn khói đen.

"Rốt cuộc cô đã làm gì chúng tôi! Vì sao tôi lại biến thành cái dạng này!" Chu Vũ Hạo căm tức nhìn Thương Sùng đứng trước mắt, khí mạnh trên người anh rõ ràng là hơn hẳn gã.

"Nước mắt trâu mà cũng không biết, anh thật đúng là hiểu biết nông cạn." 

Sở Niệm ngồi trên sofa, thờ ơ gõ gõ ngón tay. Ngước mắt nhìn Chu Vũ Hạo đã giận đến mặt tái mét, cô mỉa mai nhếch môi, nói: "Giờ mấy người đã nhìn thấy thứ ở trong phòng này và trên người mình. Nếu như bây giờ còn muốn đi, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn trở."

Những lời này rõ ràng là đang nói cho Chu Vũ Hạo nghe, đám người Lý Cường không ngốc, tuy tất cả đều bị kinh hãi không nhẹ, nhưng vẫn tiến lên khuyên nhủ gã. Dù sao người nhà của bọn họ vẫn phải nhờ vào cậu ấm này chăm sóc.

Thừa dịp đám người Lý Cường khuyên Chu Vũ Hạo, Sở Niệm đứng dậy kéo kéo áo Thương Sùng, sau đó im lặng đi sang một bên. Thương Sùng quay đầu lại nhìn cô một cái, xoay người đi đến bên cạnh cô.

"Nhìn thấy oán khí kia không?" Sở Niệm hạ thấp giọng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cánh cửa chính màu đen.

Óan quỷ mới sinh có thể có oán niệm lớn như vậy, điều này cũng làm cho cô cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.

Thương Sùng nhíu mày, nhìn về phía Sở Niệm.

"Em đang hoài nghi điều gì?"

"Em luôn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, oán khí nặng như vậy, giống như không chỉ có mình Tần Tâm Nhu." Sở Niệm quay đầu, nhìn anh.

"Có phải cô ta còn thu cả những oán quỷ đã chết dưới tay bọn họ, cùng quay về báo thù hay không?"

Những kẻ trong thế giới đánh đánh giết giết này, chắc chắc trên tay không chỉ dính máu tươi của mỗi Tần Tâm Nhu.

Nếu thật sự như bản thân đoán trúng, vậy chuyện này sẽ không dễ làm rồi!

"Có lẽ có khả năng này." Thương Sùng trầm tư một chút, quay đầu nhìn chiếc ba lô đặt ở trên ghế sofa.

"Đã mang đủ đồ chưa?"

Sở Niệm gật gật đầu, đáp: "Tuy chuyện này phát triển có hơi vượt ngoài dự liệu của em, nhưng thứ cần đều mạng đến rồi."

"Vậy thì tốt, em phải đồng ý với anh, nếu chuyện này thật sự như em suy đoán, lát nữa lúc Tần Tâm Nhu đến, không cần lại mềm lòng."

Nếu như một oán quỷ hút ác khí của các oán linh khác, dù thực lực không sánh bằng Lưu Di Na, cũng lợi hại hơn rất nhiều so với lệ quỷ bình thường.

Chuyện như của Lưu Di Na phát sinh một lần là đủ rồi, nếu như có lần thứ hai, Thương Sùng không ngại giải quyết hết những người sống trong căn phòng này!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi