TÚ ÁI

"Bác sĩ nói: thế giới có nhiều mặt, mặt của cô, là đau đến xé lòng, mặt của tôi, là hận."

- --

Lúc Giang Bình mang hai túi lớn quay lại phòng bệnh, Dương mẹ vừa hài lòng vừa yên tâm đích thân đem Dương Hi giao cho người hộ lý này, sau đó đối với Dương Hi liên tục dặn dò, cuối cùng mới chịu đi.

Dương Hi biết điều đáp ứng, làm cho Dương mẹ càng thêm yên tâm. Giang Bình một bên cố gắng phối hợp, rồi lại không ngừng oán thầm: nếu bà chứng kiến cảnh cô ấy hung ác đối với tôi thế nào, bà sẽ biết được con gái mình không phải là chú thỏ con lông mềm như nhung làm cho người ta thích đâu!

Cửa rốt cuộc cũng đóng lại. Dương mẹ rốt cuộc đã rời đi.

Vẻ lễ phép trên mặt Dương Hi lập tức biến mất, biến thành chán ghét. Mà sự chu đáo của Giang Bình cũng lập tức không thấy, thay thành vẻ lười biếng, cả gian phòng, hai cô gái xinh đẹp nhanh chóng làm cho không khí hạ nhiệt đến quái dị.

Dương Hi chau mày nhìn hai túi đồ:"Đừng đem phòng bệnh của tôi biến thành nhà của cô."

Giang Bình nhìn qua hai túi đồ một chút, hít một hơi, thỏa mãn ngồi xuống ghế, "Sinh mệnh con người ngắn ngủi, mỗi một ngày cần trôi qua một cách hạnh phúc. Nếu không, sẽ rất có lỗi với mình."

"Nếu như cô rời khỏi đây, tôi sẽ rất hạnh phúc." Đây là hy vọng xuất phát từ nội tâm của Dương Hi, nhưng mà nàng đã giác ngộ, cô gái này sẽ không đi. Bất kể mình nói như thế nào, mắng cô ta, uy hiếp cô ta như thế nào, cô ta cũng không tức giận, cũng không phát hỏa, càng sẽ không đập bàn bỏ đi, cô ta điển hình là một cây thép, chỉ biết ở bên cạnh mình, thực hiện nhiệm vụ ngu xuẩn là hộ lý của mình.

"Nếu như là vậy, tôi muốn chân thành xin lỗi. Hi nhi, cô cũng biết, đây là công việc của tôi, tôi sẽ lấy hành động thực tế nói cho Dương tiểu thư biết, Giang Bình tôi có tinh thần rất bất khuất. Gặp khó khăn càng muốn tiến lên, không có khó khăn, thì tìm cách tạo ra khó khăn và vượt qua nó!" Mí mắt Giang Bình cụp xuống, khuôn mặt khoái chí, giọng nói vừa là đùa giỡn vừa là trêu ghẹo.

Dương Hi hít sâu, cố gắng giữ vững tâm trạng bình thản, quyết định không nói chuyện lung tung với Giang Bình nữa, "Về chuyện giúp tôi chọn hai đứa trẻ để giúp đỡ, cô có làm không?"

"Đây là chính sự, đương nhiên sẽ nhớ làm." Giang Bình lấy ra cái máy tính từ cái túi, nhanh chóng mở ra tư liệu của vài đứa đã chọn trước, sau đó ngồi vào trên giường bệnh của Dương Hi, "Đây là tư liệu tôi lấy được từ bên Hiệp hội tình nguyện viên, họ đề cử cho tôi năm đứa này, đều là những gia đình đặc biệt nghèo khó ở cùng một huyện, nhưng rất nỗ lực học tập."

Dương Hi gật đầu, thả tâm tư vào tư liệu của những đứa trẻ này.

Căn nhà cũ rách, quần áo rách rưới, nhìn không ra đang ăn cái gì, bao sách được sử dụng lại từ bao bột giặt hoặc là túi nhựa đựng thức ăn gia súc, cây bút chì ngắn đến nỗi không còn chỗ để mà cầm...Còn có một đôi mắt vô tri tràn đầy khát vọng đối với thế giới này.

"Dương tiểu thư quyết định chọn đứa nào đi." Giang Bình đưa máy tính để trước mặt Dương Hi, có ba bé gái, hai bé trai.

"Chọn tất cả."

Giang Bình gật đầu, để máy tính qua một bên, mở lên một bản piano nhẹ nhàng, sau đó lại ngồi vào bên người Dương Hi, "Chờ chân cô tốt lại, tôi đề nghị cô đi xem năm đứa trẻ này một chút, và trường học của mấy đứa ấy. Sau khi cô đến xem, sẽ càng hiểu rõ hơn, có lẽ, chúng ta sẽ có thể giúp đỡ những đứa trẻ này nhiều hơn."

Dương Hi lắc đầu không nói gì. Mình không thích ra ngoài, huống chi là đi xa nhà.

Vẻ mặt Giang Bình trầm xuống, "Hi nhi không thích đi ra ngoài nhỉ."

Dương Hi vẫn không trả lời.

Vốn là đang nói chuyện đứng đắn, Giang Bình lại không nghiêm chỉnh cười hì hì, "Nếu sợ ánh mặt trời, có thể đeo kính râm, toàn bộ thế giới đều trở nên màu đen hết, nếu là sợ tia tử ngoại thì có thể thoa kem chống nắng, à, còn nếu không được nữa thì mang theo dù."

"Được rồi, tôi muốn yên tĩnh." Dương Hi không muốn lại tiếp tục chịu đựng Giang Bình.

Giang Bình dĩ nhiên không thể nào yên lặng, "Hôm nay đi ra ngoài đụng phải một người bạn, là Tổng giám đốc của Mỹ Diệp."

"Mỹ Diệp?" Lúc Dương Hi nghe được hai chữ này, trong lòng đột nhiên bị nhói lên một cái, đó là công ty của Sở An lúc còn sống.

Cảm xúc Dương Hi thay đổi, dĩ nhiên không thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của Giang Bình, "Phải, Mỹ Diệp. Dương tiểu thư biết sao?"

Dương Hi ngẩn người, vẻ mặt phức tạp, nhưng rất nhanh bị nàng khống chế được, "Dĩ nhiên, là bạn hợp tác làm ăn với Phổ Dương. Bạn của cô...là Tổng giám đốc của Mỹ Diệp?"

"Đúng vậy, cô ấy học ngành tâm lý học, nhưng mà hai năm trước, vì gia đình xảy ra biến cố, nên phải bỏ qua nghề bác sĩ tâm lý mà cô ấy rất yêu thích để trở về Mỹ Diệp, nhận lấy gánh nặng của công ty gia tộc. Hôm nay chúng tôi vô tình gặp nhau, cô ấy có nhắc đến tình hình của Mỹ Diệp."

"Cô ấy tên là gì?" . ngôn tình hay

Giang Bình nhìn Dương Hi, trong cái lười nhác vốn có bỗng dưng hơi có chút tiếc nuối, nhẹ nhàng nói ra một cái tên khác của mình:"Sở Hạnh, chị của cô ấy là Sở An đã qua đời hai năm trước, đem Mỹ Diệp để lại cho cô ấy, cô ấy...là người thừa kế tài sản duy nhất."

"Tình hình bây giờ của Mỹ Diệp thế nào?" Dương Hi nghe được cái tên Sở An từ miệng Giang Bình thốt ra, cảm giác trong lòng mình có một sự co rút đau đớn khó có thể ức chế, chị ấy đã đi hai năm rồi, thì ra người tiếp nhận chính là em gái của chị ấy.

"Mỹ Diệp đã không còn lớn bằng lúc trước, cô ấy không phải là người giỏi quản lý công ty, trong hai năm này, các mối quan hệ phức tạp lục đục lẫn nhau, chèn ép lẫn nhau, làm cho nhân tài bỏ đi rất nhiều, Mỹ Diệp hiện tại không còn là một trong những công ty hàng đầu nữa. Các loại gian lận và bòn rút của công, làm cho Mỹ Diệp giống như một cây đại thụ, đang từ từ chết dần. Dường như có một ngày, sẽ sụp đổ hoàn toàn." Giang Bình tựa lưng vào ghế ngồi, thanh âm miễn cưỡng có chút tiếc hận.

"Quản lý không tốt." Thanh âm Dương Hi lạnh như băng, trên thương trường không cho phép có sự ngu ngốc, đáng tiếc cơ nghiệp năm đó Sở An để lại, cứ như vậy mà bị hủy.

"Cô ấy nói hiện tại muốn cứu Mỹ Diệp, không phải cô ấy có thể làm được, cũng không phải tùy tiện nhờ người khác là có thể giải quyết. Trừ phi phải là người chân chính hiểu rõ việc quản lý công ty, có năng lực, có tính quyết đoán. Tôi lúc ấy liền nghĩ đến Dương tiểu thư." Giang Bình cười cười, "Nhưng mà, Dương tiểu thư ngay cả Phổ Dương cũng không chịu ở lại, huống chi là Mỹ Diệp không liên quan gì này."

Dương Hi rất muốn nói: sao lại không liên quan? Đó là công ty của chị ấy, là công ty mà chị ấy để lại. Nhưng nàng kiềm chế nỗi kích động này.

"Cô ấy hiện tại đã giao quyền quản lý vào tay Phó tổng, nhưng cô ấy cũng nói, ông Phó tổng này cũng không phải là người đáng tín nhiệm. Nhưng mà, tình trạng công ty đã rất kém, tỷ lệ tìm được người quản lý tốt rất thấp, nếu như muốn tránh phá sản, cũng chỉ còn cách phải bán đi."

Dương Hi nhìn Giang Bình một chút, "Nói với tôi những chuyện này để làm gì?"

Phàm là thương nhân, đều hiểu rõ đạo lý gặp người chỉ nói ba phần. Cho dù Tổng giám đốc Mỹ Diệp và Giang Bình có quan hệ thân mật như thế nào, cô ấy cũng không nên tùy tiện nói với Giang Bình những chuyện này, dù sao, Giang Bình cũng là trợ lý chủ tịch Phổ Dương! Tự bộc lộ điểm yếu là không tốt chút nào, chỉ biết dựng lên tình cảnh bị động của mình, chỉ có thể nói là do Tổng giám đốc Mỹ Diệp này đầu óc có vấn đề, hoặc là có mưu đồ gì khác.

"Tôi hiểu ý của cô ấy, thứ nhất, cô ấy biết tôi hiện là trợ lý chủ tịch Phổ Dương, hôm nay lại làm hộ lý cho Dương tiểu thư, cô ấy muốn thông qua tôi mở lời với Dương tiểu thư, mời Dương tiểu thư đảm nhiệm chức Phó tổng của Mỹ Diệp, nếu như Dương tiểu thư đồng ý, cô ấy sẽ đưa ra một mức thù lao cạnh tranh." Giang Bình ngẫu nhiên nói, sau đó thêm một câu:"Tôi không có nói cho cô ấy biết Dương tiểu thư không thường ra ngoài, cũng không thích ánh mặt trời, vì thế, cũng không có trực tiếp từ chối cô ấy, huống chi loại chuyện này, hẳn là để Dương tiểu thư trả lời. Để cho Dương tiểu thư tự quyết định."

Dương Hi không còn nghe lọt nội dung phía sau nữa, chỉ lẳng lặng nằm trên giường, khẽ nhắm hai mắt lại.

Mỹ Diệp hai năm trước, công nhận là một công ty có sức cạnh tranh lớn nhất, Mỹ Diệp khi đó dưới sự quản lý của Sở An rất ngay ngắn gọn gàng, doanh thu rất tốt. Không ngờ, người đi rồi, sản nghiệp để lại cũng đã hoàn toàn thay đổi. Mình chỉ đắm chìm trong thế giới của mình, sâu sắc nhớ về chị ấy, ngày ngày nhớ lại những chuyện đã trải qua, ngày ngày tư niệm dung nhan của chị ấy, nhưng sản nghiệp chị ấy để lại đã dần dần bị thương trường vô tình phá hủy.

Hai năm.

Chị ấy tựa như vẫn đang nở nụ cười chói sáng với mình. Gương mặt thành thục mà mị hoặc dựa vào trên vai mình khiêu khích nói:"Trên người của em có một hương vị làm cho người ta rất muốn đến gần."

Hai năm.

Từ khoảnh khắc biết được chị ấy đã chết, mình liền buông bỏ tất cả những thứ xung quanh, bao gồm công việc ở Phổ Dương, bao gồm tương lai của mình, bao gồm sản nghiệp chị ấy để lại, tất cả mọi thứ sau lưng chị ấy. Chị ấy đã không còn ở đây, tất cả cũng đều đã mất. Hai năm, mình không muốn ghi nhớ thời gian chị ấy đã chết, cũng không đi tìm ngôi mộ của chị ấy, càng không chú ý đến Mỹ Diệp mà chị ấy để lại.

Tựa hồ tất cả đều dừng lại ở thời điểm chị ấy còn sống, dừng lại ở tình ý mềm mại ôn nhu, dừng lại ở trong ngực của chị ấy, dừng lại ở hứa hẹn cùng mơ ước mà chị ấy dành cho mình, dừng lại ở sự quyến luyến khắc sâu vô tận cùng tình yêu không thể kiềm chế kia.

Hai hăm.

Chị ấy nói, muốn mình cố gắng sống hạnh phúc. Mình một mực cố gắng, chỉ có chị ấy mới có thể cho mình hạnh phúc, vì thế mình vẫn sống trong không khí mà chị ấy để lại. Tựa hồ thời gian đọng lại, sinh mệnh không còn là một đường thẳng tắp mà là một cái vòng tròn, mình ở trong vòng tròn này, cùng làm bạn với chị ấy, đi một chút ngừng một chút, mình đem vòng tròn này khóa lại, đem sinh mệnh của mình nhốt lại, cũng đem hạnh phúc của mình bỏ lại.

Thế nhưng đã qua hai năm rồi. Từng lời hứa đã sớm trôi qua, mặt của chị ấy cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, sản nghiệp mà chị ấy gian khổ cố gắng có được cũng đang gặp phải nguy cơ, tất cả thế nhưng đã hoàn toàn thay đổi. Chỉ có phần tình cảm ấm áp kia, vẫn còn khắc sâu ở trong tận xương tủy.

"Ngủ đi, cô mệt rồi." Giang Bình nói.

Dương Hi theo bản năng muốn kháng cự lời nói của Giang Bình, nhưng ngay sau đó lập tức thỏa hiệp... Đúng vậy, mình thật sự mệt mỏi rồi, nên ngủ. Mỹ Diệp đã không thuộc về Sở An, sự huy hoàng mà chị ấy lãnh đạo đã chấm dứt vào hai năm trước. Tất cả đã không còn liên quan đến chị ấy nữa, tất cả, cũng không liên quan đến mình. Mình chỉ cần ôm ấp những hồi ức tốt đẹp kia, cô độc đi về điểm cuối cùng phía trước, hoàn thành trách nhiệm của một đời người, có lẽ ở một nơi nào đó, còn có thể gặp nhau.

Giang Bình nhìn Dương Hi thật lâu, thường ngày trong khi ngủ, nét mặt vẫn tràn đầy cảm giác cô độc, hôm nay đột nhiên có thêm thần sắc mệt mỏi. Những chuyện xưa của cô ấy, có lẽ đã sớm chèn ép cô ấy đến mệt mỏi không chịu nổi nữa rồi.

Tuy nhiên, cho dù là quá khứ, hay là tương lai, thế giới cũng không phải chỉ có một mặt, có lẽ, mặt mà cô đang đứng, là đau đến xé lòng, còn mặt khác mà tôi đang đứng, là hận thấu xương.

Đứng dậy, Giang Bình mở cửa phòng bệnh, đi đến cuối hành lang, ngẩng đầu nhìn trời, trong ánh mắt không nói rõ được là cảm xúc gì, là đau đớn, là tiếc nuối, là oán hận, là vô trợ.

Chị đã rời đi hai năm rồi, mà người con gái làm cho chị tan cửa nát nhà kia, hôm nay lại trở thành bệnh nhân của mình!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi