TÚ ÁI

Bóng đêm đầy sương mù chậm rãi hạ xuống, trăng rằm tròn vo treo trên cao, có vài ngôi sao nhỏ lấp lánh. Gió đêm nhẹ nhàng vuốt ve mặt đất, cỏ xanh chuyển động nhẹ nhàng duyên dáng, màu xanh vô tận của vùng dã ngoại tựa như được trang trí bằng trang phục tráng lệ, cả vùng đất trong bóng đêm tĩnh mịch mà toát lên sự huyền bí.

Sở An cầm áo choàng nhẹ nhàng khoác lên vai Dương Hi, sau đó ngồi xuống trên bãi cỏ bên cạnh nàng, "Chị có một mơ ước, xây một ngôi nhà gỗ ở nơi có núi có sông, cùng người mình yêu mỗi đêm ngồi trên hành lang lắng nghe âm thanh của gió. Chị tất nhiên sẽ nắm tay cô ấy, để cho cô ấy và chị cùng nhau cảm thụ sự yên tĩnh của màn đêm. Vào ban đêm, chúng ta có thể cởi xuống đôi giày cao gót, chân trần đứng trên sân thượng bằng gỗ cùng nhau nhảy múa, có thể ở dưới ánh trăng không kiêng dè mà yêu nhau, có thể ôm em, hôn em, nói cho em biết chị yêu em nhiều cỡ nào..."

Dương Hi nhẹ nhàng dựa vào trong ngực Sở An, trong đầu hiện lên cảnh tượng tốt đẹp như vậy, trên mặt không khỏi tràn đầy nụ cười ngọt ngào dịu dàng:"Đó chính là cuộc sống tốt đẹp nhất, từ lúc mặt trời mọc đến mặt trời lặn, đều có chị ở bên cạnh, đánh đàn, vẽ tranh, khiêu vũ, đó chính là hạnh phúc ấm áp nhất."

Ánh mắt Sở An nhìn về bóng đêm xa xăm, "Vậy, Hi nhi sẽ vì chị mà ở nơi sông núi, không xử lý những việc bận rộn ở Phổ Dương sao?"

"Chị là tất cả. Những thứ khác đều không quan trọng." Dương Hi ôm Sở An thật chặt, không biết tại sao, dưới đáy lòng sinh ra một nỗi áy náy cùng bất an nồng nặc, tựa hồ mình đã bỏ lỡ cái gì, "Mỹ Diệp đâu? Mỹ Diệp của chị thì sao?"

"Mỹ Diệp à, nếu như chị không còn ở đây, chị sẽ đem Mỹ Diệp cho em. Chị đương nhiên toàn tâm làm tốt mọi chuyện, chính là để hưởng thụ cuộc sống cùng với em. Đời người, hà tất phải mệt mỏi như vậy."

Sở An cười rất sảng khoái, nhưng trong lòng Dương Hi càng sinh ra nhiều bối rối, nàng hoảng hốt đứng lên, "Chị sao lại không có ở đây? Chị phải mãi mãi ở đây, chị phải ở bên cạnh em, chúng ta còn phải ở bên nhau đến bạc đầu, em và anh ta đã chia tay rồi, chị cũng đã nói, đợi sau khi chị ly hôn, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, chị tại sao lại nói gì mà không ở đây."

Gió đêm không biết từ lúc nào trở nên lớn hơn, thổi đến khắp thế giới tựa hồ như cũng bắt đầu rung động, phần phật trong tiếng gió, quần áo Sở An bị thổi bay lên, Dương Hi hoảng sợ phát hiện, người trước mặt mà mới vừa lúc nãy mình còn ôm thật chặt hiện tại đang từ từ mờ dần. Nụ cười trên khóe môi cô vẫn như cũ, trong ánh mắt vẫn còn tràn ngập tình ý, đôi môi của cô khẽ mở ra:"Hi nhi ngốc, chị đã mất rồi."

"Không, chị vẫn còn sống, chị nói muốn cùng em bên nhau cả đời, chị nói không nỡ để em sống một mình mà!" Trong nháy mắt, sự bối rối chiếm cứ tất cả suy nghĩ, Dương Hi xông lên phía trước, muốn gắt gao ôm lấy Sở An, nhưng phát hiện tay của mình lại xuyên qua thân thể của cô. Trong cơn khủng hoảng, Dương Hi ngăn không được nước mắt như sông Trường Giang và Hoàng Hà cuồn cuộn trào ra ngoài: "Chị nói cho em biết đi, chị vẫn còn sống, chị vẫn còn bên cạnh em, chị luôn luôn ở bên em, chị vẫn không có đi."

Sở An nói:"Hi nhi đừng khóc, Hi nhi là cô gái đẹp nhất trên đời này, là lễ vật trân quý nhất mà trời cao đã ban cho chị."

Dương Hi không ngừng quờ quạng tay trong hư không muốn bắt được tay của Sở An:"Nhưng mà chị không còn bên em nữa rồi, đẹp hay không thì có ý nghĩa gì?"

"Em phải cố gắng sống hạnh phúc!" Thế giới càng ngày càng mơ hồ, gương mặt Sở An chỉ còn là một mảng trong suốt ôn nhu.

"Em vẫn luôn cố gắng." Người trước mặt tựa hồ một giây sau sẽ biến mất. Bối rối, sợ hãi, khiến Dương Hy vươn tay, khao khát nắm lấy một cọng rơm để cứu vớt sự bơ vơ không nơi nương tựa tận đáy lòng mình.

"Mỹ Diệp hôm nay lâm vào nguy cơ rồi, Hi nhi, sao em không đi xem một chút?" Thanh âm Sở An dịu dàng, mang theo sự sủng nịch trước sau như một, chẳng qua là lần này, bên trong có một tia trách tội.

"Chị đã đi rồi, tất cả đều không còn quan trọng. Em không muốn làm gì cả, không muốn quan tâm gì hết, cái gì cũng không muốn, chỉ muốn dành từng giờ từng khắc cho chị. Em không muốn đi quan tâm nhiều thứ như vậy, em chỉ vì chị mà sống. Đừng rời xa em!"

"Hi nhi...Mỹ Diệp là tâm huyết của chị, đừng để cho nó bị hủy diệt." Trong giọng nói dịu dàng còn mang một chút trách cứ.

"Em làm không được rồi, em cái gì cũng không làm được nữa rồi, chị tại sao không mang em theo?" Dương Hi đau đớn ôm đầu, sự bất lực chiếm lấy toàn bộ cơ thể, mà bóng dáng của Sở An cũng đã biến mất.

Hi nhi, Hi nhi, Hi nhi...

Cả bầu trời đêm đột nhiên sụp đổ, những ngôi sao sáng cũng chợt biến mất, bóng đêm ôn nhu giờ giống như một cái lưới khổng lồ, đột nhiên buộc chặt, trói buộc Dương Hi làm cho nàng không nhìn thấy, không nhúc nhích được, nàng ở trong cơn khủng hoảng không ngừng giãy dụa, nhưng phát hiện mình đã mất đi sự khống chế bản thân, linh hồn bị trói buộc, thân thể thoát khỏi ý thức, muốn nhìn nhưng mắt lại mở không ra, muốn gọi nhưng không thể mở miệng, muốn đưa tay giữ lấy Sở An, nhưng ngay cả một ngón tay cũng không nhúc nhích được.

Mà thanh âm của Sở An trong đêm tối đã đến từ khắp mọi nơi trong bóng tối, Hi nhi, Hi nhi...

Mỗi một thanh âm, đều là một tiếng gọi, mà mỗi một tiếng gọi đều mang tình cảm khác nhau, mỗi một tiếng gọi tựa hồ giống như từng loại cảm xúc xuất phát từ đáy lòng mình, tư niệm, ôn nhu, triền miên, trách nhiệm, thống khổ, kí ức, từng chút từng chút trút ra hết từ đáy lòng mình, sau đó hòa quyện vào nhau, làm cho người ta hít thở không thông.

Hi nhi, Hi nhi, Hi nhi...

Không thể nào hô hấp, thế giới trong cơn khủng hoảng là một mảnh hắc ám, không có ánh sáng, không có gió, không có Sở An, không có không khí, không có dục vọng sinh tồn, chỉ có ý nghĩ muốn chết. Thế giới đã kết thúc, nước mắt chảy thành sông, lúc này, Dương Hi chỉ nguyện chờ đợi đến lúc diệt vong.

Trong khoảnh khắc, bên tai lại vang lên thanh âm xa xa của người đó, Hi nhi, Hi nhi, Hi nhi, tỉnh lại đi...

Trái tim đang tĩnh mịch đột nhiên như phát ra một tia lửa, dục vọng sinh tồn bị đốt cháy, trong lúc bối rối, Dương Hi đột nhiên phát hiện ánh sáng, phát hiện người phía trước đang chăm chú nhìn mình, phát hiện mình một lần nữa đã trở về thân thể của mình.

Không có trói buộc, không còn bị mất đi sự kiểm soát thân thể, không có cảm giác hít thở không thông, chị ấy vẫn ở trước mặt mình.

Đôi chân mày mảnh mai, sống mũi cao thẳng, đường nét khuôn mặt bảnh bao, da thịt trắng nõn, chị ấy đúng là đang ở trước mặt mình, thân thể của chị ấy không bị mờ nhạt dần trong bóng đêm, chị ấy rõ ràng vô cùng.

Muốn ôm chị ấy, khoảng cách gần đến nỗi vừa đưa tay là có thể chạm đến, thậm chí hơi thở cũng rơi trên mặt mình, dịu dàng khẽ vuốt da thịt mình.

Đây là giấc mơ hay là sự thật? Dương Hi nghĩ mãi mà không rõ, chẳng qua là sự khủng hoảng khắc sâu này, tưởng niệm đau đến xé lòng này, ký ức và nỗi đau xen kẽ nhau lặp lại trăm ngàn lần rồi lại một lần một lần bị vùi dập đi này, liên tục kéo dài đến khi sợi thần kinh trở nên mảnh còn hơn sợi tóc, quả thật không thể nào chịu đựng nổi việc chị ấy lại rời bỏ đi một lần nữa.

Dương Hi dùng hết khí lực toàn thân đưa tay bưng thật chặt khuôn mặt của người trước mắt, đôi môi run rẩy không kịp phát ra một âm tiết nào, rồi đột nhiên đặt lên đôi môi ấm áp của người đối diện.

Ôm cổ của chị ấy, ôm đầu của chị ấy, lần này, dù thế nào cũng không thể để chị ấy biến mất trước mặt mình, cho dù chỉ là một giây đồng hồ, cũng muốn đem chị ấy trói chặt bên người mình.

Bối rối hôn, không có chút kỷ xảo nào. Sự hỗn loạn đang tràn đầy làm cho chiếc lưỡi không chút nhẹ nhàng mà đẩy ra đôi môi của đối phương, xông vào trong miệng, quấn quít lấy đầu lưỡi của đối phương, khát khao mút lấy sự ngọt ngào kia, cố gắng muốn khơi dậy dục vọng của người trước mặt mình.

Sở An, chị có còn nhớ lúc chúng ta đi dã ngoại, chị thâm tình ôm em, chui vào trong tóc em, chị nói chị rất yêu thích mùi hương trên người em, chị nói mùi thơm thanh nhã này làm cho chị mê muội, chị còn nhớ không, chị đặt đôi môi vào trên cổ em, vô cùng trân quý mà hôn, chị nói em là người con gái đẹp nhất trên đời này. Em chưa kịp nói cho chị biết, em si mê lúc chị đến gần em, si mê độ ấm của chị, si mê chị lưu luyến ở trên cổ em.

Nụ hôn xâm nhập kia rốt cuộc cũng được đáp lại.

Mặc dù tất cả những chuyện đang xảy ra này đều nằm ngoài dự tính của Giang Bình.

Dương Hi lần này phá lệ ngủ rất sâu, cũng phá lệ rất dài, ngay cả bác sĩ đến đo nhiệt độ của nàng, nàng cũng không có tỉnh, điều này làm cho Giang Bình có chút lo lắng.

Đã quá trưa, Dương Hi vẫn ngủ sâu, nhưng là hiển nhiên, nàng gặp ác mộng, Dương Hi trong lúc ngủ rơi lệ đầy mặt, khóc thút thít thành tiếng, Giang Bình chỉ là muốn đánh thức nàng mà thôi, kêu mấy lần, nàng không có phản ứng, Giang Bình ngồi trên giường nàng, vừa gọi nàng, vừa đưa tay vỗ nàng. Nhưng mà cô hoàn toàn không nghĩ tới Dương Hi vừa mở mắt thì đột nhiên kéo đầu của mình đến, sau đó hung hăng hôn môi mình!

Thì ra là, bác sĩ tâm lý còn có rủi ro bị xâm hại tình dục. Nhất là lúc bệnh nhân đang ngủ.

Giang Bình chưa có trải nghiệm này nên khi gương mặt xinh đẹp đẫm nước mắt áp sát gần mình, sau đó đột nhiên hôn lên môi mình, Giang Bình quả thực mở to mắt. Đôi môi run rẩy ấm áp dán lên môi mình, tràn đầy nhu tình cùng bối rối, tràn đầy dục vọng quyến rũ.

Trong đầu Giang Bình vang lên một tiếng cảnh báo, cảm thấy từ chối không được, mà không từ chối cũng không xong.

Khẳng định Dương Hi vẫn chưa tỉnh. Đây là phán đoán của Giang Bình. Mà lúc phán đoán này trở thành kết luận, thì Dương Hi đã đột phá hàm răng của cô, xâm nhập vào trong miệng cô.

Nụ hôn kịch liệt mang theo một phần ép buộc, Giang Bình cảm thấy có chút không thể suy nghĩ gì nữa. Cảm nhận sự ngọt ngào trong miệng Dương Hi, làm cho đáy lòng cô không nhịn được sinh ra một tia dục vọng.

Có muốn tiếp tục hay không? Đây là một câu hỏi đáng phải suy nghĩ, nhưng mà Giang Bình không có thời gian để nghĩ, khi câu hỏi này mới vừa vọt vào đầu cô, thì cô kinh ngạc phát hiện tên háo sắc Dương Hi này vốn là đang để tay trên cổ cô vuốt ve một chút, sau đó lại thuận thế đi xuống, một phát nắm vào bầu ngực của cô.

Rơi vào ma trảo. Có thể nhịn cũng không thể nhịn được nữa. Giang Bình đời này chưa từng bị người khác cưỡng gian một cách khó hiểu như vậy! Càng chưa từng bị người khác tập kích vào ngực như vậy!

Tuy rằng, vẫn không có cảm giác chán ghét, nhưng tuyệt đối không để cho Dương Hi đang ngủ mà lại có thể chiếm quyền chủ động so với người đang tỉnh được!

Giang Bình áp sát vào Dương Hi, dùng cơ thể nhẹ nhàng áp cơ thể của người đang dùng sức ôm vùng cổ của mình xuống giường bệnh, cánh tay khéo léo cũng thuận thế trượt xuống bộ ngực của Dương Hi! Cái miệng cũng rất tự nhiên mà không thể yếu thế, đầu lưỡi tinh xảo thăm dò vào trong miệng Dương Hi, trong nháy mắt chiếm đoạt hương thơm trong miệng nàng. Mà tay đang nắm bộ ngực của Dương Hi, cũng không tự chủ được mà vuốt ve.

A...

Xúc cảm thật tốt!

Giang Bình cảm khái, mình quả nhiên vẫn còn thích con gái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi