TÚ CẦU BẤT ĐƯỜNG HOÀNG

Ta vừa nghe, lại liên tưởng đến ở trước phòng bếp nghe được. Đây chẳng lẽ là...

Lúc ta đang khước từ, thì Tang tiểu thư đã lộ mặt khăn lụa do vị thị nữ hầu hạ trước có hầu hạ qua ta một lần đi ra phía sau bình phong.

"Cô gia, còn không mau mau tới nghênh tiếp tiểu thư?" Vị thiếp thân thị nữ hướng về phía ta cười nói.

Ta vừa nghe, ngây ra. Cô gia? Chuyện gì xảy ra?

Gia Trấp vừa nghe, cũng ngây ra. Hướng ta cùng Tang tiểu thư nhìn tới nhìn lui. Mọi người cũng kinh ngạc, đều ở dưới đài xì xào bàn tán.

Ta có chút nghi ngờ ngẩng đầu nhìn về phía nàng, chỉ thấy nàng cũng hướng ta nhìn tới. Chỉ thấy trong mắt nàng tràn đầy thẹn thùng và luống cuống, lần này tốt lắm, không chắc chắn rồi.

Lúc này chưởng quỹ còn đang sững sốt kéo ta lên trên đài, đem tay ta đắt đến trên tay Tang tiểu thư. Rồi lên tiếng: "Mọi người xin im lặng, hôm nay là cuộc so tài chiêu trù không sai. Thế nhưng đây, hôm nay Tang phủ muốn ném tú cầu tìm con rể. Nhưng lại muốn biết có duyên phận không, vì vậy không báo cho mọi người biết."

Người ở dưới đài vừa nghe, có vài người đau tim đấm tay, một số thì không làm gì, một số thì xem vui. Nhưng tuyệt đối không có một người dám nói không, ai cũng biết, Tang phủ này không phải người bình thường có thể đối đầu được. Bọn họ chỉ cần làm chứng là được rồi, vì vậy sau đó không lâu, thì dưới đài vang lên một vùng tiếng hoan hô.

Ta vừa nghe, sau khi cảm thấy tay đặt bên trong mềm mại, cả kinh, lập tức bỏ tay ra. Làm gì vậy?!

"Ta là nữ!" Ta có chút không chịu được hô to. Trong lúc bất chợt cũng nhớ tới Tam Nương, đột nhiên đau lòng.

Như thế rất tốt, dưới đài thật ra thì cũng có một số thế gia công tử cùng thế lực Tang phủ, vừa nghe ta trên đài nói như vậy, lập tức rục rịch.

"Như vậy thì ném lần nữa đi!" Quả nhiên, dưới đài có một giọng nói vang lên. Ta đau lòng thì đau lòng, nhưng lý trí rất nhanh thì trở lại. Dư quang liếc nhìn vị công tử kia, rõ ràng chính là kẻ trước kia hướng ta vọt tới.

Vừa có người mở miệng, những người này những người nọ có chút của cải đều cùng ồn ào lên. Nhất thời, dưới đài rối loạn lên, người người đều yêu cầu ném lại lần nữa.

Tang tiểu thư không để ý đến những thứ người hô loạn kia, những tên gia đinh đứng yên lặng một bên kia cũng rất bình tĩnh đứng. Mà người ở dưới đài ồn ào thì ồn ào, nhưng từ đầu đến cuối không ai dám đi lên khiêu khích.

"Tú cầu là ngươi cướp đúng không?" Tang tiểu thư không phản ứng gì, ngược lại là hỏi ta.

Ta ngẩn người, liếc nhìn đám người dưới đài, nhìn thêm chút nữa người thanh thuần nhạt khí trước mặt này. Không biết làm sao, chỉ đành phải nói: "Phải."

"Sao lại không được chứ?" Tang tiểu thư tiếp tục hỏi.

"Hả! Này." Ta có chút nghi hoặc nhìn nàng, đây có thể được sao?!

"Ném vào trong tay ngươi, chính là người định mệnh của ta." Tang tiểu thư ngữ khí kiên định, trong mắt cũng nghiêm túc phát ra không cho phép cự tuyệt.

Ta đột nhiên nhớ đến một ít chuyện trước đây, ở trong đáy lòng thở dài, ta cũng biết. Nàng sẽ không thả ta đi, cho dù đem hạnh phúc cả đời tới đánh cuộc.

"Được." Ta đành phải nói như vậy, chẳng qua là không biết tại sao, trong lòng lại nhẹ nhõm rất nhiều.

Vài lời editor: Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu, post 3c luôn m.n đọc vui vẻ nha.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi