TỪ GIẢ THÀNH THẬT


Thẩm Phức không có ý gấp gáp làm gì cả, cậu chỉ đơn giản ra khỏi phòng ngủ, bước chân nhẹ nhàng đi lên vài bước bậc thang, thấy vệ binh đứng nghiêm chỉnh trước cửa thư phòng, nhìn lại cánh cửa đóng chặt sau lưng mình.

Cậu cũng chỉ liếc qua tầng trên, sau đó liền quay lại, trừ bỏ thư phòng, những nơi khác cơ bản không có thủ vệ.
Ở bên ngoài lượn một vòng, Thẩm Phức lại về tới phòng ngủ, nhẹ nhàng, khéo léo chui vào ổ chăn.

Lục Ký Minh làm bộ như còn đang trong giấc mộng, hừ hai tiếng, cánh tay đặt lên eo Thẩm Phức, từ trên người cậu ngửi thấy hương vị sương đêm.
Thẩm Phức ngủ thật sự say, một đêm vô mộng, sáng sớm lúc tỉnh lại, Lục Ký Minh thế mà còn dậy sớm hơn cả cậu, đang tay chống đầu ngắm cậu.
Người vừa mới trong mộng tỉnh lại, khuôn mặt khẳng định là khó coi, tóc hỗn độn, mắt buồn ngủ mông lung, trên mặt còn có vết hằn mờ mờ.

Thẩm Phức bị hắn nhìn, cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên, trở mình, vùi mặt vào gối đầu, thanh âm rầu rĩ.
"Nhìn cái gì."
Trong giọng nói của Lục Ký Minh mang theo ý cười, có lẽ cũng mới tỉnh không lâu, thanh âm còn khàn khàn, khiến cho người nghe được vành tai phát ngứa.

Hắn nói: "Xem em rốt cuộc suy nghĩ cái gì."
Phía sau lưng Thẩm Phức cứng đờ, sau đó lại thả lỏng, cong eo ghé trên giường duỗi người, giống hệt một chú mèo dậy sớm.
Cậu hỏi: "Vậy anh cảm thấy tôi suy nghĩ về cái gì?"
"Giúp em tìm em trai, cái này đã bàn xong rồi, em về nhà chờ tin tức là được mà, sao cứ nằm ăn vạ trên giường trong nhà người khác thế." Lục Ký Minh lại cười, nằm sấp đè lên lưng cậu, hoàn toàn đè ép cậu dưới thân hắn, khiến Thẩm Phức thấy vừa nặng trĩu vừa ấm áp.
Thẩm Phức vốn còn khẩn trương, cho rằng Lục Ký Minh nhìn thấy được suy nghĩ của cậu, hiện giờ nghe hắn nói vậy, trong lòng cũng đỡ căng thẳng.
Đợi suy nghĩ cẩn thận lại, Thẩm Phức thẹn quá hóa giận.


Đúng là cậu muốn ở lại thật, nhưng mà Lục Ký Minh hắn không phải cũng có ý định đấy hay sao, ăn cơm trưa xong lại giữ cậu lại ăn tối, còn gọi yến tiệc Phú Xuân Sơn Cư, giờ lại làm như chính cậu mặt dày ăn vạ muốn ở lại vậy, Lục Ký Minh thật sự là giỏi trả đũa.
Thẩm Phức dùng khuỷu tay hung hăng huých cho Lục Ký Minh một cái, Lục Ký Minh kêu lên một tiếng, bóp chặt cánh tay cậu.

Thẩm Phức chống giường muốn xoay người, Lục Ký Minh lại đè lên cậu, hai người liên tiếp dùng lực, chăn bị chân bọn họ đá đến lộn xộn, quấn hết lại với nhau.

Thẩm Phức đột nhiên xoay người một cái, đạp cho Lục Ký Minh một phát thật mạnh, đá hắn xuống giường.
Lục Ký Minh khẽ hô một tiếng, lúc rớt xuống còn không quên túm lấy eo Thẩm Phức, hai người cùng nhau lăn xuống giường, ngã cái bịch.
Thẩm Phức đen mặt ngã vào người Lục Ký Minh, tay chân động đậy muốn đứng lên, ai biết chăn bị hai người làm cho lung tung rối loạn, quấn hết vào tay chân, loạn thành một đoàn, khiến cậu không chỗ dùng lực.

Lục Ký Minh an nhàn mà nằm trên mặt đất, một chân còn đặt trên giường, "phụt" một tiếng cười ra tới.
Thẩm Phức thở hổn hển mới tránh ra được, đứng ở chỗ đó, nhìn Lục Ký Minh nằm trên đất cười hề hề giống y đứa ngốc.
"Nhìn cái gì?" Lúc này đến lượt Lục Ký Minh hỏi cậu.
Thẩm Phức dùng nguyên lời nói của hắn để đáp lại hắn: "Xem anh rốt cuộc suy nghĩ cái gì."
Lục Ký Minh nằm trên mặt đất cũng không vội vàng đứng dậy, khí định thần nhàn, giống như đang nằm trên giường mềm mại vậy, hắn từ dưới nhìn lên Thẩm Phức, cười nói: "Vậy em cảm thấy tôi suy nghĩ cái gì?"
Thẩm Phức đứng trước gương lớn chỉnh sửa đầu tóc, đột nhiên nghiêm túc nói: "Tôi đã không có giá trị lợi dụng, anh đã không còn cần giấu tài, cũng không cần lấy tôi làm bia ngắm nữa đi......"
Vì cái gì mà cứ muốn giữ cậu lại, vì cái gì còn dịu dàng với cậu, câu phía sau, Thẩm Phức không hỏi, cũng không dám hỏi.
Lục Ký Minh không nói gì, Thẩm Phức từ trong gương xem hắn, chỉ thấy hắn lẳng lặng mà nằm, suy nghĩ trong chốc lát.

Ngay vào lúc Thẩm Phức cho rằng cái đề tài đã dừng tại đây, hắn đột nhiên nói: "Tôi hình như có chút thích em rồi."

Giống như sét đánh xuống mặt đất, đánh cho Thẩm Phức nghẹn họng nhìn trân trối.
Nói đến "Thích", thế nhân ai cũng không lạ gì từ này.

Thích một món ăn, thích một loại nước hoa, thích một mùa nào đó trong năm, thích một bộ quần áo, mấy cái này Thẩm Phức đều hiểu.

Nhưng nói tới "Thích" một người, Thẩm Phức cái hiểu cái không.
Dựa vào "Thích", Thẩm Phức đã lừa gạt rất nhiều người, có người thật lòng đáp lại, bị lừa tới rối tinh rối mù, có người đồng dạng lá mặt lá trái, không thua kém gì cậu.

Thẩm Phức không biết, "thích"trong miệng Lục Ký Minh, là kiểu thích nào, cậu cũng không biết bản thân nên dùng biểu tình cùng từ ngữ như nào để trả lời nữa.
Trong phòng trở nên thật an tĩnh.
Lục Ký Minh xoay người từ trên mặt đất bò dậy, nói: "Về nhà hả? Tôi đưa em về."
Thẩm Phức có chút thất thần gật đầu, Lục Ký Minh giống như không có việc gì phát sinh, bảo tài xế lái xe đưa Thẩm Phức về lại Thẩm gia đường Nghi Dương.

Thẩm Phức bước xuống xe, trở tay đóng cửa xe, từ kính trên cửa sổ xe lộ ra bóng Lục Ký Minh ngồi ở ghế sau, cậu muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp nói, xe đã lái đi rồi.
Thẩm Phức đầy bụng tâm sự mà về nhà, vừa mở cửa đã thấy Vu Duy Hồng đang ngồi trong phòng khách mình, Thẩm Lệnh Nghi trầm mặt ngồi đối diện gã.
Thật đen đủi, Thẩm Phức thầm nghĩ.
Vu Duy Hồng sắc mặt cũng không tốt lắm, dưới mắt quầng thâm đen sì, thoạt nhìn đã vài ngày ngủ không ngon, gã hỏi: "Thế nào?"
Thẩm Phức cười lạnh nói: "Mày cho rằng thư phòng Lục gia là chỗ có thể tùy tiện ra vào à? Tao đang nghĩ cách, nếu mày gấp thế, hay là tự mình đi lấy đi?"

Vu Duy Hồng bị cậu đánh phủ đầu, sắc mặt càng thêm kém, âm ngoan mà nói: "Xem ra ngày đó đồ vật đưa tới không đủ làm mày căng thẳng......"
Thẩm Phức cảm giác được Thẩm Lệnh Nghi muốn nói gì đó, vội vàng nắm lấy tay nàng, ý bảo nàng đừng nóng vội, bọn họ càng tỏ ra căng thẳng, Vu Duy Hồng càng có cớ bắt chẹt bọn họ.
"Không bột đố gột nên hồ, kể cả mày lấy tính mạng của tao ra uy hiếp thì cũng không gấp thế được đâu." Thẩm Phức nhìn chằm chằm gã, cắn ngược lại một ngụm, "Nếu mày bức bọn tao cáu, mày cũng chẳng lấy được chỗ tốt gì.

Chắc hẳn mày cũng không phải là nằm vùng duy nhất mà chủ tử mày giấu ở bên này đâu nhỉ, mày nói xem, nếu Lục Ký Minh muốn giết mày, mày cảm thấy chủ tử của mày sẽ bảo vệ mày sao?"
Này hiển nhiên đã nói trúng phiền não của Vu Duy Hồng, gã muốn lập công, nhưng bản thân gã lại không tiếp cận được Lục Ký Minh, thành bại đều dựa vào người Thẩm gia.
Lời đã nói đến đây, nói thêm gì nữa chỉ càng khiến trở mặt rõ ràng, Vu Duy Hồng ngậm miệng, đứng dậy bỏ đi.
Thẩm Phức vội vàng nói với gã việc mình lấy lí do muốn nhờ Lục Ký Minh tìm em trai để ở lại Lục gia, Vu Duy Hồng nghe xong thả một câu tàn nhẫn: "Đừng chơi đa dạng, không phải chỉ có bọn mày mới lấy được đồ đâu, người còn ở trong tay tao đấy, cho mày thời gian hai ngày."
Gã vừa đi, Thẩm Lệnh Nghi vẫn luôn im lặng hiện giờ thở hắt ra, ngồi đơ trên sô pha.

Nhìn bộ dáng nàng thất hồn lạc phách, Thẩm Phức cũng không biết nói cái gì an ủi cho được, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, mong rằng Vu Duy Hồng còn nhớ tới chút tình cảm ngày xưa mà nương tay với Tiểu A.
Ngón tay máu chảy đầm đìa kia, Thẩm Phức nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tiểu A sợ đau nhất, nhưng không bao giờ kêu đau cả.

Cậu nhóc từ trước đến nay luôn cảm thấy mình như là gánh nặng nhất trong ba chị em, cho nên rất ngoan, nếu nhịn được thì sẽ cố gắng nhịn, nỗ lực làm hết gì trong phạm vi khả năng cho phép, chỉ lo sợ mang đến gánh nặng cho anh chị.
Thẩm Lệnh Nghi nắm lấy tay cậu, nói: "Không có việc gì, Tiểu A còn chờ chúng ta cứu mà."
Đêm đó, Thẩm Phức nằm mơ cả đêm, mơ lung tung rối loạn, có lúc mơ thấy mình ngâm trong dòng nước chảy xiết, Lục Ký Minh nhẹ nhàng buông tay, cậu bị dòng nước nhấn chìm, thở không nổi; có lúc lại mơ thấy Tiểu A tay bê bết máu, gọi mình đến cứu.
Lúc Thẩm Phức tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người đều như bị nghiền qua, thời điểm xuống tầng dưới liền thấy Thẩm Lệnh Nghi, nàng phảng phất cũng một đêm không ngủ, đầy mặt mệt mỏi, trên tay nhận báo được đứa nhỏ phát báo đưa tới, ngoài báo ra còn có cả thư.
"Cậu Tiển của Phú Xuân Sơn Cư đêm nay lại muốn xướng ca, Lục đại thiếu bao hết phòng lớn muốn mở tiệc đãi khách."
Thẩm Lệnh Nghi cho đứa nhỏ tiền, còn lấy 1 cái kẹo từ trên bàn cho nhóc đó, đứa nhỏ phát báo vui vẻ cất vào trong túi.

Thẩm Phức ở bên, lại hỏi một câu: "Tiệc cho ai?"
"Mạnh Tam thiếu gia của Thụy phúc tường."

Thẩm Lệnh Nghi lại cho đứa nhỏ cái kẹo nữa, nói với Thẩm Phức: "Thế mà thật sự là bao cỏ."
Buổi tối chưa đến 7 giờ, trước cửa Phú Xuân Sơn Cư không biết đã đỗ bao nhiêu ô tô nữa, xe ra ra vào vào, mọi người đều là nghe tin mà đến.

Từ Tết đầu năm nay, sau khi cậu Tiển xướng mười hai khúc của 《 Trường Sinh Điện 》, tới nay đã được nửa năm, hiện tại lại xướng, mọi người đều muốn tới nghe để xem náo nhiệt.
Mọi người đều nói, đây là nhờ có Lục đại thiếu, ai cũng biết cậu Tiển có ý thích đại thiếu, trừ bỏ năm nay, đầu năm nào cũng là cậu ấy đi cung Thiên Phi dâng hương cùng đại thiếu.
Có người hiểu chuyện liền nói vui rằng, hiện giờ đại thiếu đã kết hôn rồi!
Người bị y cắt ngang trợn mắt ngoác mồm, khinh thường nói, nam nhân cùng nam nhân kết hôn cái gì, cùng lắm chỉ là chơi đùa mà thôi, thêm nữa, cho dù trong nhà đã phu nhân rồi thì cũng có ai cấm việc mặn nồng với tình nhân bên ngoài đâu?
Thẩm Phức cùng Thẩm Lệnh Nghi nắm tay vào Phú Xuân Sơn Cư, đủ loại chuyện tào lao nghe xong đầy cả tai.
Chị em hai người hôm nay đều điệu thấp, Thẩm Lệnh Nghi mặc sườn xám thuần trắng của Trúc Diệp Thanh, mái tóc dài đã mất đi lọn xoăn được búi gọn sau đầu, không thoa phần trang điểm.

Thẩm Phức thì mặc trường bào trắng ngà, xiêm y có hơi rộng thùng thình, làm cậu càng thêm thon gầy, tóc đã cắt bớt đi, phần đuôi tóc uốn cong sau gáy.
Hôm nay náo nhiệt, bọn họ chỉ tìm được bàn trống trong góc đại sảnh.
Khi mọi người gần như đã yên vị, Lục Ký Minh cầm đầu mấy cậu ấm mới chậm rãi đi tới.

Ở cái thành Bình Châu này, Lục Ký Minh vốn đã nghênh ngang, hiện giờ Lục Trọng Sơn không còn, Chương Chấn Lộ cũng không còn, chỉ cần không phải kẻ ngốc liền biết Lục Ký Minh là người tàn nhẫn, cho nên mọi người càng kính hắn sợ hắn hơn, hắn đi phía trước, không ai dám đi bên cạnh.
Hôm nay hắn diện bên ngoài áo khoác, bên trong trường bào, bên chân dẫn theo chó, phía sau theo một đám người, phô trương rất lớn.

Bóng hình lướt qua cửa bước thẳng lên nhã gian tầng trên, đối diện với sân khấu.
Mạnh Tam dựa vào lan can nhìn thoáng qua, tò mò mà "a" một tiếng, Lục Ký Minh theo tiếng nhìn lại, nhìn thoáng qua lại thu hồi ánh mắt.
Tiển Xuân Lai vung tay áo đi ra, theo sau là một tiểu nha hoàn, tay cầm gương cầu, thu hút không ít tiếng vỗ tay, mọi người ai cũng chăm chú xem sân khấu, chỉ có Thẩm Phức lơ đãng mà liếc lên trên tầng, cảm giác được có người đang nhìn cậu, nhưng lúc có lúc không.
Nhân vật quan trọng đều đã tới đủ, trò hay cũng nên bắt đầu rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi