TỪ GIẢ THÀNH THẬT


"Mộng hồi oanh chuyển, loạn thế khắp thiên hạ ——"
Tiển Xuân Lai vừa mở miệng, giọng nói trong trẻo uyển chuyển nhận về rất nhiều tràng vỗ tay tán thưởng.

Thẩm Phức lại không có tâm trạng nghe diễn, vắt chân lên một chút làm bộ nghiêm túc.

Thẩm Lệnh Nghi ở bên cạnh, đầu tiên là gọi một bầu rượu, tự rót tự uống, một lát uống xong rồi, lại gọi một bầu khác.
Thẩm Phức khuyên nàng uống ít, nàng lại không nghe, bàn bên cạnh có người bực bọn họ làm ồn, thỉnh thoảng lại mắt trừng bọn họ.

Thẩm Phức cũng cũng không dám lên tiếng nữa, chỉ có thể kệ cho Thẩm Lệnh Nghi uống.
Tiển Xuân Lai hôm nay chỉ xướng hai khúc《 mẫu đơn đình 》, chốc lát đã xướng xong.

Vừa xướng xong, nhã gian tầng trên liền đưa xuống chuỗi đồ thưởng, người đi đầu phải dùng hai tay mới nâng được tráp, nhìn thôi đã thấy nặng, người đưa tới nói là do Lục đại thiếu gia tặng, Tiển Xuân Lai đầy mặt vui mừng, vội vàng lui ra phía sau sân khấu, chuẩn bị tháo đồ trang sức đi tạ thưởng.
Đang lúc náo nhiệt, góc đại sảnh đột nhiên vang lên "rầm" một tiếng, mọi người theo tiếng nhìn lại, thấy trên mặt đất có một bầu rượu lăn lóc, đứng bên cạnh là một cô gái say mèm, chống bàn đến lung la lung lay.

Đã như vậy rồi, nàng vẫn còn giơ tay gọi tiểu nhị: "Thêm một bầu nữa......"
Đứng bên cạnh nàng là một nam tử trẻ tuổi mặt đầy lo lắng, đỡ nàng muốn đi: "Đừng uống nữa, đã say như vậy rồi."
Cô gái nóng nảy, hất tay người con trai ra.

Người bên cạnh đều đang nhìn hai người, giọng nàng có vẻ càng thêm vang dội hơn: "Em có tâm tình nghe diễn......Nhưng chị không, không có......Chị phải......!Uống......"
Nhã gian trên tầng cũng có thể mơ hồ nghe được xôn xao phía dưới, Mạnh Tam dựa bên cửa sổ thấy được, quay đầu lại nói với Lục Ký Minh: "Xem này, đây không phải tâm can bảo bối của anh sao? Như thế nào ở chỗ này nháo vậy."
Lục Ký Minh cũng không để ý tới lời gã nói, vừa lúc lão chủ mập của Phú Xuân Sơn Cư dẫn Tiển Xuân Lai tới tạ thưởng.

Tiển Xuân Lai vừa thay quần áo, tháo trang sức trên đầu xong liền nóng lòng tới, tràn đầy vẻ ân cần muốn nói lại thôi, bởi vì trang điểm trên mặt còn chưa kịp tẩy, nhu tình trong ánh mắt càng thêm nhiều, như sóng từng đợt từng đợt đập vào người Lục Ký Minh.

Mạnh Tam thấy thế, trong lòng hiểu rõ, Lục Ky Minh đây là đã bỏ qua Thẩm Phức, lại quay về trêu đùa Tiển Xuân Lai rồi.

Gã dịch tới gần lão mập đứng cạnh Tiển Xuân Lai, chỉ chỉ vào hai chị em Thẩm gia dưới tầng, nói nhỏ hai câu, lão mập kia chắp tay cúi người gật đầu liên tục đáp ứng.
Dưới tầng, Thẩm Phức mắt thấy Thẩm Lệnh Nghi đã uống say đến loạn hết cả lên, xiêu vẹo nghiêng ngả làm loạn, làm cậu đỡ vô cùng khó khăn, may mắn sao lúc này có tiểu nhị lại gần, Thẩm Phức gấp gáp nói với tiểu nhị muốn một phòng nghỉ tầng trên để sắp xếp nàng nghỉ ngơi.
Phòng đương nhiên biết là có, nhưng cũng chỉ có giới hạn mấy phòng mà thôi, thường thì đều là chuẩn bị cho khách quý ở lại nghỉ qua đêm.

Ai biết tiểu nhị thật sự sảng khoái, dẫn hai người lên trên tầng.

Thẩm Phức đỡ Thẩm Lệnh Nghi, vừa đỡ vừa trông chừng đề phòng nàng tiếp tục phát rồ, đợi tới khi vào được trong phòng đã mệt đến mồ hôi đầy đầu.
Thẩm Phức đặt Thẩm Lệnh Nghi đã ngủ xuống trường kỷ, nói cảm ơn với tiểu nhị, tiểu nhị liên tục xua tay, cười nói: "Không dám không dám, nếu cậu muốn cảm ơn thì hãy đến cảm ơn Mạnh Tam thiếu gia."
Thời điểm tiểu nhị dẫn Thẩm Phức đến nhã gian, bên trong đang rất náo nhiệt.
Tiển Xuân Lai được Lục Ký Minh tặng cho một bộ trang sức Điểm Thúy*, mọi ngườu trong nhã gian ào ào bảo Tiển Xuân Lai tới mà cảm ơn đại thiếu cho tốt, Tiển Xuân Lai rót một chén rượu, người hiểu phong tình thì bảo gã phải tới miệng đối miệng đút mới được.

Khoảnh khắc Thẩm Phức vào cửa, đúng lúc Tiển Xuân Lai tu quẫn khó nhịn, cầm chén rượu khó xử.
—————————————————————
*Điểm Thúy (点翠) là một sự kết hợp giữa thủ công nghệ lông vũ và thủ công nghệ thuộc kim, dùng vàng hoặc kim loại mạ vàng làm những hình khuôn khác nhau, sau đó khảm cẩn thận những chiếc lông vũ màu xanh ở phần lưng của chim Bói cá lên khuôn, để chế tạo thành các loại trang sức cài trên đầu và sản phẩm thủ công nghệ, như quạt, bình phong...v.v...

Kiểu như này nè mn
—————————————————————
Lục Ký Minh nghiêng người ngồi ở đầu bàn, tay chống cằm, dáng vẻ nhàn nhã, chó săn hắn nuôi có bộ lông sáng màu đang nằm bên chân hắn, thấy có người đẩy cửa tiến vào, cảnh giác mà đứng dậy, dựng lỗ tai lên.
Thấy người đến là Thẩm Phức, nhã gian bỗng nhiên lặng thing, mọi người đều hai mặt nhìn nhau.

Người ngồi ở đây phần lớn là bạn nhậu chơi bời với Lục Ký Minh ở Bình Châu lúc trước, đều là cậu ấm, lại có vài người lúc trước cũng tới dự tiệc cưới ở Thuần Viên, thấy thế đều không nhịn được mà quan sát ánh mắt Lục Ký Minh.

Lục Ký Minh lại làm như cái gì cũng không thấy, duỗi tay cầm chén rượu trên tay Tiển Xuân Lai, uống một hơi cạn sạch, lộ ra đáy chén, đặt cái chén sang một bên, nói: "Ngồi đi."
Tiển Xuân Lai đầy mặt cảm kích, vội vàng ngồi vào vị trí trong tầm tay Lục Ký Minh, chờ đến lúc ngồi xuống mới hậu tri hậu giác mà liếc liếc mắt nhìn Thẩm Phức đứng ở cạnh cửa, thầm nghĩ, đây là kêu ai ngồi?
Thẩm Phức rũ mắt, coi như đã nắm được tình hình trong căn phòng này.
Lục Ký Minh không để ý đến cậu, cậu cũng không thèm để ý Lục Ký Minh.

Cậu giương mắt nhìn về phía Mạnh Tam ngồi một bên xem kịch vui, đi qua đó, chắp tay hành lễ, thanh âm vang dội mà nói: "Cảm ơn tam thiếu gia."
Mạnh Tam trong lòng thực hưởng thụ.
Gã ở nhà là con thứ ba, phía trên còn có hai người anh, lúc trước hai người họ đều đều hướng về Chương Chấn Lộ, hy vọng Chương Chấn Lộ có thể thừa hưởng tài sản vị thế của Lục Trọng Sơn.

Gã không tham dự vào, ngược lại hợp tác với Lục Ký Minh, không nghĩ tới thế nhưng gã đánh cuộc lại chính xác.

Hiện giờ gã cùng Lục Ký Minh kết phường làm ăn, gã góp tiền, mượn thế Lục Ký Minh, lợi tức về tay gã tới bốn phần.

Như vậy suy ra, gã càng thêm cảm thấy mình cũng là nhân vật máu mặt thứ hai ở đất Bình Châu này.
Gã vốn là cũng có ý đồ đen tối với Thẩm Phức, hiện giờ Lục Ký Minh thoạt nhìn đã chơi chán, Thẩm Phức cũng không nhìn gã bằng ánh mắt lạnh lùng như trước nữa, gã càng thêm vui vẻ.
"Đã tới rồi, ngồi xuống uống hai ly."
"Được." Thẩm Phức cười cười với hắn, thuận thế ngồi xuống.
Phía bên kia, Tiển Xuân Lai ân cần mà thay Lục Ký Minh rót rượu, càng lúc càng gần hắn, lại đột nhiên kêu một tiếng sợ hãi đứng lên, rượu cũng rớt ra ngoài.

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy chó săn bên chân Lục Ký Minh đang nhe răng khè Tiển Xuân Lai, thì ra là lúc Tiển Xuân Lai lại gần rót rượu, mũi chân đụng phải nó.
Lục Ký Minh duỗi tay gãi gãi cằm chó săn, trấn an hai cái, cười nói: "Làm cậu sợ rồi, chó săn này tính tình lớn, có khi ngay cả tôi mà nó cũng gầm gừ, nuôi mà cứ như không nuôi vậy."
Nghe vậy, Thẩm Phức rót rượu đưa cho Mạnh Tam, Mạnh Tam vội tiếp, không chỉ có tiếp cái chén, còn muốn nắm tay Thẩm Phức.


Thẩm Phức tay vừa thu lại, nói: "Chị tôi còn say nằm trong phòng, tôi không yên lòng, đi về trước."
"Được," Mạnh Tam nói, "Lần tới mời cậu tới nghe hí."
Thẩm Phức đứng lên rời đi, trước khi đi còn cười với Mạnh Tam.

Cậu thấy mắt Mạnh Tam híp lại cong như móc câu, móc ở trên người cậu thì liền biết gã có ý xấu.

Thẩm Phức rời đi ước chừng được mười lăm phút, Mạnh Tam ngồi không yên, một lát sau cũng đứng lên, nói chính mình hôm nay không uống nhiều được, về nhà trước.
Mạnh Tam chân trước vừa đi, Lục Ký Minh cũng đứng lên, nói: "Tôi đi trước, hôm nay cứ ghi vào tên tôi."
Hắn muốn đi, Tiển Xuân Lai cũng đứng lên theo, đầy mặt không nỡ, kêu lên: "Đại thiếu, ngài nói hôm nay......"
Lục Ký Minh phảng phất sốt ruột muốn ra ngoài, đầu cũng không quay lại, chỉ vỗ vỗ vai gã, nói: "Rửa mặt, lên xe chờ tôi."
Bên ngoài hành lang, Mạnh Tam bước chân vội vàng, vừa đi vừa hưng phấn đến chà xát tay.

Gã phân phó ông chủ Phú Xuân Sơn Cư chuẩn bị chút rượu đồ ăn đưa đến phòng của hai chị em Thẩm gia, trong rượu và thức ăn bỏ thêm chút đồ vật.

Tính thử thời gian, nếu Thẩm Phức ăn xong, dược tính cũng nên phát tác rồi.
Gã bước đi vội vàng, không để ý đến phía trước co một tiểu nhị đang đi về phía này, hai người đụng phải nhau, chè nhão dính dính mà tiểu nhị bưng trong tay đổ hết lên người gã.

Mạnh Tam kêu lên, tiểu nhị kia sợ tới mức liên tục cúi người xin lỗi, gã tự nói mình thật đen đủi, quay đầu lại đi thay bộ quần áo khác.
Chờ sau khi mọi chuyện đã sẵn sàng, gã đứng trước cửa phòng mà chị em Thẩm gia tạm nghỉ, trên mặt không ngăn nổi ý cười, cửa phòng khép hờ, cứ như mời gã đi vào.

Mạnh Tam lại lần nữa xoa xoa tay, đẩy cửa bước vào.
Ai biết, người không gặp được, trên đầu đột nhiên rơi xuống một chén rượu, nện trên vai Mạnh Tam, đến mức gã kêu thảm thiết một tiếng, rượu bên trong đổ hết lên người hắn, chén thì rơi xuống đất vỡ nát.

Liếc mắt một cái nhìn lại, trong phòng một người cũng không có, Mạnh Tam cho rằng chính mình bị Thẩm Phức trả đũa, tức giận đến trên đầu bốc hỏa, xoa bả vai hùng hùng hổ hổ mà đạp cửa rời đi.
Gã đi rồi, trong căn phòng yên tĩnh, từ sau tấm bình phong bằng gỗ điêu khắc mai lan trúc cúc, Lục Ký Minh nhô đầu ra nhìn nhìn, thấy Mạnh Tam thật sự đi rồi, quay đầu lại vớt Thẩm Phức ngồi dưới đất lên.


Thẩm Phức cứ như không có xương cốt, đôi mắt khép hờ, trên mặt phiếm hồng, cả người treo trên người Lục Ký Minh.
Lục Ký Minh một tay ôm eo cậu, một tay kia véo má cậu, xong quơ quơ trước mặt cậu, nói: "Cho cái gì em cũng ăn thế, đói như vậy sao hả?"
Lục Ký Minh hôm nay tới Phú Xuân Sơn Cư, một là muốn bàn chút chuyện làm ăn gần đây với Mạnh Tam, mặt khác trong lòng hắn cũng có mưu đồ.

Gặp Thẩm Phức, hắn vốn không muốn cành mẹ đẻ cành con, ai biết Thẩm Phức lại chọc tới trên đầu Mạnh Tam.

Thấy Mạnh Tam một bộ đứng ngồi không yên, hắn liền biết Mạnh Tam đã động sắc tâm.
Hắn sai người đi chặn Mạnh Tam một chút, chính mình đi tới phòng Thẩm Phức đang nghỉ tạm, vừa đẩy cửa cái liền rớt xuống một chén rượu.

May mà hắn sớm có phòng bị nên tiếp được, đi vào, thấy Thẩm Lệnh Nghi ở trên trường kỷ say ngủ không biết trời trăng gì, Thẩm Phức gục trên bàn, rượu và thức ăn động một ít.
Lục Ký Minh vội gọi người trước tiên đưa Thẩm Lệnh Nghi về nhà, lại kéo Thẩm Phức lên, còn chưa kịp xem cậu rốt cuộc ăn cái gì, Mạnh Tam đã tới gần.

Hắn để chén rượu kia lại vị trí ban đầu, ôm Thẩm Phức trốn sau tấm bình phong.
Thẩm Phức giống như mất thần trí, nhưng lại không hoàn toàn ngất đi, theo bản năng dính vào trong ngực Lục Ký Minh, đôi tay câu lấy cổ hắn, mặt không ngừng dụi vào cổ với lồng ngực hắn.

Lục Ký Minh nhéo nhéo gáy cậu, lôi ra khỏi lồng ngực mình, nhìn chằm chằm đôi mắt ánh nước đã mất đi tiêu cự của cậu.
"Em đây là tính kế ai, tính kế Mạnh Tam hay là tính kế tôi? Hửm?" Lục Ký Minh thấp giọng hỏi nói, "Lại đánh chủ ý xấu gì rồi?"
Thẩm Phức giống như không nghe không thấy gì, nhắm thẳng trong lồng ngực hắn mà chui vào.

Hiện tại Lục Ký Minh chính là tú tài gặp binh, có lý mà nói không nổi, mặc kệ hắn nói gì, Thẩm Phức đều nghe không thấy, chỉ mải mê quấn lấy hắn như rắn nước.
Lục Ký Minh dứt khoát bế Thẩm Phức lên đi ra ngoài, vừa đi vừa phân phó nói: "Trước lái xe đưa Tiển Xuân Lai đến Thuần Viên, đã nói sẽ mời hát tại gia, rồi sắp xếp xe tới đón tôi."
Hôm nay cùng tới đây chính là Dương Linh mới vừa khỏi hẳn không lâu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không hỏi thêm gì, nghiêm chỉnh mà chấp hành.
Thời điểm Lục Ký Minh ôm Thẩm Phức ngồi vào trong xe, Thẩm Phức cũng ngọ nguậy liên tục, ngồi trên đùi Lục Ký Minh, nắm vạt áo hắn kéo xuống muốn hôn, hôn không được liền quay ra cắn cắn hầu kết hắn.

Tài xế đương nhiên liếc mắt một cái cũng không dám xem, Lục Ký Minh bị cậu cuốn lấy phát bực, lại không làm gì được cậu, chỉ có thể không ngừng ngăn cậu động đậy, một đường ngồi xe trở về, ra một thân mồ hôi.
"Lại động?" Lục Ký Minh nghiến răng nghiến lợi nói, "Lại động nữa là tôi ném em đi đấy.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi