TỰA NHƯ TÌNH KHÔNG CỦA THÂM VIỄN

Xa Tình Không quấy rầy “chuyện tốt” của Xa Mục Tùng, cô ngơ ngác đóng cửa “rầm” một tiếng, đợi ngoài đó nửa ngày anh mới ra mở cửa, quần áo đã sửa sang lại, biểu hiện trên mặt biến đổi liên tục, giọng hơi lúng túng: “Vào đi.”

Xa Tình Không: “…”

Lấy tốc độ nhanh nhất để thu dọn sạch sẽ phòng khách, Mục Tâm không ở đó, nhất định là chột dạ cộng thẹn thùng tránh trong phòng rồi.

Xa Mục Tùng rất nhanh khôi phục sự ổn định, pha trà cho cô: “Không phải em đang ở huyện Bình Hòa à, sao lại tới đây?”

Cô nghĩ mình tạm thời chưa nên nói với anh về chuyện của Lục Thâm Viễn, cô nhấp miệng, nói: “Em nghỉ phép.”

Xa Mục Tùng nhướng mày: “Không có việc gì thì không lên điện tam bảo*.”

*Không có việc gì thì sẽ không đến tìm

Còn trùng hợp bắt gặp chuyện vừa rồi. Cô sờ sống mũi, đúng thật là có chuyện.

Ánh mắt cô ngó dáo dáo trong nhà, Xa Tình Không cảm thấy nhức đầu, cô nghĩ nếu bây giờ mình nói ra chắc chắn Mục Tâm sẽ nghi ngờ rất nhiều, mà nỗi nghi ngờ này Xa Tình Không cũng không giải thích được: Tại sao mình lại thuộc về gia đình này, tại sao rõ ràng mình là con gái riêng mà lại được Xa gia đối tốt như vậy, tại sao rõ ràng không cùng một mẹ sinh ra nhưng dáng vẻ của cô và Xa Mục Tùng lại giống nhau, thậm chí còn có khuôn mặt giống tổ tiên khi trẻ năm sáu phần, tại sao mẹ bất ngờ qua đời, tại sao cha không cho cô và bạn bè của mẹ liên lạc nhau, tại sao cha không nói cho cô biết nhiều chuyện hơn, tại sao Diệp Cầm làm bộ không biết cô, năm đó ông ngoại có trị hết bệnh không?

Chính mình còn không có cách nào tìm ra đáp án, nếu như Mục Tâm biết, cô ấy chắc hẳn sẽ hỏi tới tấp, Xa Tình Không không những không giải thích được mà ngược lại đầu óc còn rối hơn.

“Chỉ là em nhớ mọi người, muốn trở về đây thăm mọi người một chút.” Cuối cùng cô đã nói như vậy.

Xa Mục Tùng cười nhạt: “Em còn biết nhớ nhà à.”

Xa Tình Không: “…” Cô biết bọn họ phản đối chuyện cô về quê dạy học. Muốn có vị trí cao hơn ở trường học? Rất đơn giản, tùy tiện chọn một người trong dòng họ Xa ra mặt là giải quyết được chuyện rồi, đâu cần phải dùng tới tiền bạc!

——

Ngại vì Mục Tâm còn ở đây nên cô cũng không nói gì nhiều, trò chuyện cùng anh mình mấy câu rồi thôi, Mục Tâm vẫn còn ở trong kia rúc đầu rúc cổ không chịu đi ra, cũng chỉ là phụ nữ da mặt mỏng, mặc dù bình thường cô ấy có thể đứng trước mặt cô không kiêng kỵ tám chuyện người lớn, nhưng thực tế bị bắt gặp thì lại khác.

Giống như chuối tiêu vậy đó, da vàng ruột trắng, nội tâm Mục Tâm vẫn rất trong sáng.

Cũng không làm trở ngại chuyện tốt của hai người nữa, cô ngồi một hồi rồi muốn đứng dậy đi về, nhưng mà lại thấy chuyện này rất thú vị, cô nâng giọng, không thấy người nhưng vẫn nói: “Cậu định tiếp đãi em chồng tương lai thế này à?”

Mục Tâm trốn trong phòng và Xa Mục Tùng: “…”

Mục Tâm ngượng ngùng đi ra, khóe miệng Xa Tình Không cong lên, Xa Mục Tùng đi lại gần, chìa tay ra dưới ánh mắt của cô, lòng bàn tay hướng lên, Xa Tình Không ngờ ngợ nhìn anh mình, Xa Mục Tùng nửa cười nửa không: “Trả chìa khóa lại cho anh.”

Cô sững sờ.

Xa Mục Tùng: “Sau này trước khi vào nhà em nhớ nhấn chuông cửa, anh sợ lần sau lúc anh và chị dâu em cởi hết quần áo, đang làm mà em đi vào thì lúng túng lắm.”

Cô trợn mắt. Lúc nói câu này Xa Mục Tùng không đỏ mặt không thở mạnh, Mục Tâm ở bên cạnh che miệng cười trộm.

Người bị quật lại một roi: “…”

——

Hoàng Xuân Hoa miêu tả sống động quan hệ giữa Chu Uyển và nạn nhân Lý Kim Hoa. Quan hệ giữa hai người này không tốt, có thể nói là ác liệt đến nỗi một ngày không cãi nhau là ăn cơm không ngon.

Bởi vì đứa con đầu tiên của Chu Uyển là nữ, sinh xong lại không gấp gáp sinh đứa thứ hai, người mẹ không thích lắm, hơn nữa chồng của Chu Uyển Hùng Thất Sơn năm trước bất ngờ qua đời, bà mẹ càng có thái độ dữ dằn hơn với Chu Uyển, mỗi ngày đều nói “Mày không sinh cho nó một đứa con trai, bây giờ thì tốt rồi, gia đình tuyệt hậu!” với Chu Uyển.

Chu Uyển là người học rộng hiểu nhiều ở thành phố, đương nhiên không hợp ý với bà mẹ phong kiến cổ hũ ở đây, tính tình Chu Uyển cũng không hiền lành gì, không phải quả hồng mềm dễ bị ăn hiếp, nạn nhân mắng thì cô ta cãi lại, ai cũng không nhường ai.

“Ngày phát hiện mất tích, bà có thấy Chu Uyển ở gần nạn nhân không?” Lục Thâm Viễn đặt vấn đề.

Hoàng Xuân Hoa đầu tiên suy nghĩ sau đó lắc đầu, nhưng vài giây sau lại gật đầu.

Lục Thâm Viễn nhíu máy, “Có hay là không?”

Giọng Hoàng Xuân Hoa không chắc chắn, “Chắc là có đó, nhưng tôi chỉ nghe giọng nói của hai người đó thôi, không thấy mặt.”

“Giọng nói?”

“Ừ.” Hoàng Xuân Hoa gật đầu, “Ngày đó tôi theo lẽ thường đưa cơm ra đồng ruộng cho lão chồng ăn, trở về rửa sạch chén sau đó đi ngủ, mơ mơ màng màng nghe được giọng nói Chu Uyển và bà ấy, vì hai người ấy ngày nào cũng cãi nhau nên tôi cũng không để ý lắm, tiếp tục ngủ, tỉnh dậy thì không gặp bà ấy đâu nữa.”

“Bà khẳng định giọng nói nghe được là của Chu Uyển và nạn nhân?” Lục Thâm Viễn hỏi lại.

Hoàng Xuân Hoa hơi băn khoăn, giọng nói cũng nhỏ đi: “Nếu không chẳng lẽ tôi mơ ngủ nghe thấy……” Tiếp theo giọng lại cao lên: “Khẳng định là Chu Uyển giết người! Đồng chí cảnh sát, bây giờ tôi không dám về nhà, nghĩ lại có một tên giết người có mặt trong nhà mình! Các anh có thể bắt Chu Uyển lại trước được không? Lỡ mà cô ta lại muốn giết người thì phải làm sao bây giờ!”

Trong khi Hoàng Xuân Hoa náo loạn muốn cảnh sát bắt Chu Uyển lại, bên ngoài đồn công an có một cô gái tóc tai bù xù, mặt đầy ngơ ngác từ từ đi đến.

Lục Thâm Viễn còn đang trầm tư về cái đề nghị này thì phòng thẩm vấn đột nhiên bị Vưu Kim đẩy ra. Vưu Kim lắc mình bước vào, đi đến bên cạnh Lục Thâm Viễn, khom lưng nhỏ giọng nói: “Chu Uyển tới tự thú.”

——

Xa Tình Không bắt xe trở lại Xa gia, không nói trước đã trở về làm Xa Viêm hoảng sợ, vừa mừng vừa sợ, nhanh chóng gọi nhà bếp làm nhiều món mà cô thích.

Xa Tình Không cười, căn nhà bởi vì cô trở về mà náo nhiệt hơn rất nhiều. Xa Viêm cười giữ chặt tay cô, hết nhìn chỗ này lại nhìn chỗ kia một cái: “Gầy, con gầy rồi!”

Xa Tình Không: “Ba không đeo mắt kính, con béo lên rồi đó!” Gần đây cùng Lục Thâm Viễn ăn ăn uống uống, trên bụng đã thêm một lớp mỡ.

Xa Viêm ha ha cười không ngừng, lôi kéo Xa Tình Không vào nhà bếp chờ đồ ăn, dì giúp việc nhanh chóng dọn thêm chén đũa, cũng nói: “Cô trở về trong nhà vui vẻ hơn nhiều.”

Xa Tình Không nhìn bốn phía, căn nhà to rộng nhưng trống trải đến nỗi không có hơi người.

“Bà ấy còn chưa về?” Xa Tình Không quay đầu hỏi Xa Viêm.

Xa Viêm ngừng lại, cười nhạt: “Ừ, còn ở Thụy Sĩ chơi.”

Xa Tình Không: “Ả.”

“Bà ấy” là cụm từ mà trong lòng mọi người đều hiểu rõ, tất cả mọi người đều biết, từ nhỏ đến lớn, Xa Tình Không chưa bao giờ gọi Tàng Lâm Vân là mẹ, lúc đầu Xa Viêm còn cứng rắn bảo cô sửa xưng hô, nhưng thời gian lâu, biết tính tình cô ương bướng nên cũng không bắt ép nữa.

Tàng Lâm Vân cũng không đòi hỏi cô phải gọi bà là mẹ. Rõ ràng là con riêng nhưng Xa gia rất quan tâm yêu quý Xa Tình Không.

——

Cô đương nhiên không quên mục đích trở về lần này, ăn cơm chiều xong thì về phòng, đóng cửa thật kỹ sau đó lập tức lục tung đồ từ nhỏ đến lớn, tìm kiếm từng cái.

Manh mối quan trọng không tìm được mà lại nhảy ra một đống thư tình cô viết cho Lục Thâm Viễn, còn có ảnh cũ trộm giấu đi.

Cô và anh không chụp nhiều ảnh chung, một phần là ngại vì yêu sớm, một phần là sợ bị Lục gia phản đối, ảnh chụp kỷ niệm gì đó rất ít.

Duy nhất một tấm coi như là hoàn mỹ bị chôn dưới đáy hộp, xém chút nữa là quên mất. Xa Tình Không cẩn thận lấy nó ra, mũi đau xót, mắt đỏ lên.

Đó là chuyện rất lâu về trước.

Lục Thâm Viễn thành niên tổ chức buổi tiệc sinh nhật, Lục gia làm một cái party xa hoa, mời người nổi danh trong giới tới kết giao bạn bè.

Mẹ Lục tuy rằng không thích tiểu công chúa Xa Tình Không này nhưng tốt xấu gì cũng là nhà đối diện, nhiều năm giao tình, Lục gia vẫn mời Xa gia. Xa Tình Không tự nhiên cũng được mời.

Lúc nhận được thiệp mời còn nói giỡn với anh: “Vầy có tính là mẹ anh đồng ý cho chúng ta ở bên nhau không?”

Lục Thâm Viễn bật cười: “Lần này cũng mời rất nhiều thiên kim tiểu thư, chẳng lẽ mẹ anh cũng đồng ý cho anh và bọn họ ở bên nhau?”

Xa Tình Không trừng mắt: “Anh dám!”

Lục Thâm Viễn ôm Xa Tình Không, cười không khép miệng được, cô còn tức giận bạnh quai hàm, anh cúi đầu, hôn trộm lên người thương nhớ cạnh bên. Hiện giờ trong tay cô còn giữ bức ảnh chụp chung duy nhất này.

Lục Thâm Viễn mặc vét, hiên ngang anh tuấn, cả người tản ra hơi thở thành thục, mà đứng bên cạnh là Xa Tình Không, cô mặc một bộ lễ phục màu lam nhạt, áo khoác cùng màu, tươi đẹp thanh thuần, nhìn từ góc độ nào cũng như một đôi tình nhân.

Chỉ không nhớ rõ bức ảnh này do ai chụp. Có lẽ là Mục Tâm, người duy nhất biết quan hệ của hai người.

Xa Tình Không thật cẩn thận nhét tấm hình vào mặt trong suốt tận trong cùng của ví, lại dùng di động chụp một tấm, lớn mật chia sẻ cho Lục Thâm Viễn: “Dáng vẻ anh mặc vét rất đẹp trai nha, khi nào chúng ta lại đi chụp một tấm như vậy đi, ảnh cưới nhé?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi