TỰA NHƯ TÌNH KHÔNG CỦA THÂM VIỄN

Cao Viễn xách cái túi mà Hoàng Xuân Hoa nói là “thịt người” đi kiểm nghiệm, Hoàng Xuân Hoa tạm thời nghỉ ngơi trong phòng quan sát, Lục Thâm Viễn và đám người Vưu Kim đi qua phòng cách vách: Chu Uyển trước mặt.

Thẩm vấn.

Chu Uyển cả người mặc quần áo trắng, tóc dính vào da đầu, trên đường từ nhà tới đồn công an bị gió thổi loạn, nhìn qua khổ sở không chịu nổi.

“Cô nói là cô giết Lý Kim Hoa?” Lục Thâm Viễn đi thẳng vào vấn đề. Trong phòng sáng đèn nhưng vẫn có góc mờ tối.

Chu Uyển ngượng ngùng gật đầu, không phản kháng cũng không chờ bị tra hỏi, tự mình vạch cổ áo lộ ra hàng dấu răng và vết siết, kể ra mười mươi rõ ràng: “Đây là dấu vết do Lý Kim Hoa cắn, bà ấy cắn tôi còn dùng tay bóp cổ tôi, bà ấy muốn giết tôi.”

Chu Uyển không ngừng kêu tên Lý Kim Hoa, cũng gọi bằng “bà ta”.

Lục Thâm Viễn trầm giọng: “Cho nên cô giết bà ấy?”

Chu Uyển hỏi ngược lại: “Chuyện này chẳng lẽ không tính là tự vệ sao?”

Đôi môi Chu Uyển run rẩy tái nhợt. Anh cau mày, giọng nói nhỏ nhẹ mấy phần: “Cô kể lại toàn bộ quá trình đi.”

Chu Uyển rất phối hợp, cả người run rẩy nhưng vẫn có thể từng câu từng chữ nói hết ra, tủi thân rằng mình không sai.

Biện pháp tốt nhất từ trước tới nay đó chính là suy xét. Không cần để ý xem lời Chu Uyển nói là thật hay không, Lục Thâm Viễn nghiêm túc từ trong lời nói tìm ra điểm mấu chốt.

Nội dung vẫn chỉ là chuyện vụn vặt trong gia đình:

Hơn một giờ chiều chừng bốn ngày trước, Hoàng Xuân Hoa trở về từ đồng ruộng, Chu Uyển dỗ đứa con gái hai tuổi ngủ nhưng đứa nhỏ không chịu, khóc nháo lên.

Tiếng khóc đánh thức Lý Kim Hoa đang ngủ cạnh đó, tính tình bà ấy vốn không tốt, thái độ đối với Chu Uyển cũng không ra gì, cộng thêm chuyện Chu Uyển sinh con gái nên tính tình càng kém đi, hai người phát sinh tranh chấp.

“Bà ta đi vào phòng rồi khóa cửa lại, đánh Nhân Nhân mấy bạt tai, Nhân Nhân khóc lớn tiếng hơn, bà ta lại đánh Nhân Nhân, đương nhiên là tôi không chịu, tôi đánh trả, sau đó bà ta đánh ngược lại tôi…” Chu Uyển nói, giọng rất nhỏ, lần nữa nhấn mạnh vết thương trên cổ mình, “Bà ta bóp cổ tôi, muốn bóp chết tôi luôn, lúc ấy tôi cũng sắp hết hơi, may là con gái tôi níu quần bà ta nên bà ta mới nới lỏng tay…”

“Sau đó cô trở tay bóp cổ Lý Kim Hoa?”

Chu Uyển gật đầu, “Không phải tôi chết thì bà ta chết.”

Đám người Vưu Kim không yên nổi. Chu Uyển rũ đầu, nói xong câu này thì chỉ cảm thấy ghê tởm.

Chu Uyển nhận tội.

Cô ta bóp cổ Lý Kim Hoa, mấy phút sau bà ta hôn mê, lại sợ người chưa chết nên bóp cổ lần nữa, dùng quả cân trong phòng đập đầu nạn nhân cho đến khi máu tươi từ từ chảy xuống. Lý Kim Hoa bi thảm kết thúc sinh mạng.

——

Chu Uyển giang hai tay ra, đưa lòng bàn tay phủ đầy vết chai ra trước mặt cho mọi người nhìn, ánh mắt lơ lửng trong không trung, “Tôi không muốn giết chết bà ấy nhưng tôi không khống chế được hai tay, tôi… Tôi phát hiện ra mình đã giết người…”

Giết người, dù là vô tình hay cố ý. Người đã chết. Thi thể, thi thể làm sao rồi?

“Thật ra thì ban đầu tôi rất sợ, bà ấy nằm trên sàn nhà, Nhân Nhân cũng ở đó… Bà ấy to con quá… Tôi kéo không nổi…” Chu Uyển thì thầm.

“Kéo không nổi thì chặt thi thể của người ta ra?” Lục Thâm Viễn thấp giọng thay Chu Uyển nói ra những lời chưa nói.

Chu Uyển thẫn thờ gật đầu. Bởi vì không kéo nổi thi thể nên đem nó chặt thành mấy khối.

“Thi thể ngoại trừ chôn trong đất thì còn giấu ở chỗ nào không?” Lục Thâm Viễn nhớ lại báo cáo pháp y khi trước, đặt câu hỏi tìm hiểu tại sao nội tạng biến mất.

Thân thể Chu Uyển hơi cứng lại. Mặt anh không đổi sắc, cúi đầu nhìn cô ta. Lòng Chu Uyển căng thẳng.

Lục Thâm Viễn: “Những phần nội tạng khác của Lý Kim Hoa đâu rồi?”

Vưu Kim dựng lỗ tai.

Chu Uyển cắn răng: “Ăn rồi.”

Mọi người hít một hơi khí lạnh. Trong đầu anh vang lên một loạt tiếng chuông, không ngờ chuyện này xảy ra thật.

Lúc trước Hoàng Xuân Hoa phát hiện một túi thịt trong nhà bếp, đã có lý do cho chuyện này: Tội phạm giết người táng tận lương tâm nấu thịt người lên ăn.

Chu Uyển tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn trần nhà, thừa nhận: “Đồ lòng nấu nuôi heo, đầu, chân và thịt bụng tôi bỏ trong túi ny lon, một túi chôn ngoài ruộng, một túi khác giấu trong góc tối ở xó nhà bếp. Tôi nấu chín phần nội tạng đã ướp với muối thành canh thịt người múc cho Hoàng Xuân Hoa uống…”

“Là cái túi thịt Hoàng Xuân Hoa đem tới!” Vưu Kim không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Lục Thâm Viễn, nghe được chữ “Hoàng Xuân Hoa” là vội vàng lên tiếng.

Vừa lên tiếng, Chu Uyển và Lục Thâm Viễn đã quay đầu nhìn. Mặt Vưu Kim tái xanh, nhìn vào mắt anh, nói: “Cao Viễn vừa kiểm tra xong, chính xác đó là thịt của Lý Kim Hoa.”

Sắc mặt anh ổn định, nghiêng đầu nhìn kỹ Chu Uyển, mặt cô ta ảm đạm nhưng miệng vẫn cứng rắn: “Quả nhiên là tiện nhân Hoàng Xuân Hoa đã lấy mất!”

Sự ghét bỏ của hai người này thể hiện rất rõ, ai cũng gọi người kia là tiện nhân. Lục Thâm Viễn nhìn Vưu Kim nháy mắt: Có thể bắt người rồi.

Vưu Kim sờ tay, nhịp bước đi về trước, Chu Uyển đang ngồi an phận tại chỗ thì nhìn thấy có gì đó phản chiếu trên tay mình, nóng nảy đứng lên, sắc mặt trắng bệch, giọng nói lớn hơn vừa rồi không ít: “Các người muốn bắt tôi? Tại sao? Tôi không có làm sai! Là bà ta động thủ trước mà! Bà ta vốn không phải là người tốt lành gì! Bà ta dữ dằn hơn những bà mẹ chồng khác nhiều, cả ngày không cười không khóc, lúc nào cũng mắng tôi đánh tôi! Đó là tự vệ mà!” Cô ta vén tay áo lên, lộ ra cánh tay đen to: “Mấy người nhìn tay của tôi đi! Lúc trước tay tôi trắng lắm, đâu có xù xì như vầy! Bà ta còn thường xuyên đánh tôi, trên chân tôi có thật nhiều vết sẹo…”

Vừa nói vừa khom người vén gấu quần lên. Lục Thâm Viễn và Vưu Kim cũng nhìn sang, đúng như dự đoán, trên chân chồng chất vết thương.

Vưu Kim dừng bước, nghiêng đầu dò hỏi ý kiến của anh. Đôi mắt anh dịu đi mấy phần nhưng giọng nói vẫn như cũ: “Sau khi giết người cô còn chặt thi thể ra, ăn cả thịt người.”

Lúc đầu giết người coi như là phòng vệ, việc làm cuối cùng mới là điểm chính.

Ánh mắt Chu Uyển thê lương kiên định: “Lý Kim Hoa thường ra tay đánh người cho nên sau khi chết tôi mới chặt nó ra, tôi gả đến đây nhiều năm vậy mà còn không có thịt ăn, nếu người chết rồi thì lấy thịt ăn, lòng dạ bà ta xấu xa thì tôi moi ra, như vậy có gì sai sao?”

Vưu Kim: … Mặt Lục Thâm Viễn tối lại.

——

Ngày tiếp theo, cảnh sát túc trực ở nhà Hùng gia, tìm được trong phòng Chu Uyển công cụ gây án và vết máu, trải qua so sánh, chính xác Chu Uyển đã giết người.

Theo luật dẫn nghi phạm Chu Uyển nhốt vào trại tạm giam. Cho dù cô ta có cầu xin tha thứ.

——

Đám cảnh sát dùng toàn bộ buổi sáng để sửa sang hồ sơ vụ án, sở trưởng đi công tác trở về, nghe nói vụ án đã được phá thì vô cùng vui vẻ, vội vàng tới khen ngợi cảm ơn Lục Thâm Viễn.

Anh trơ tráo không cười, “Sở trưởng quá khen rồi, đây là bổn phận của cảnh sát.”

Sở trưởng cười tươi rói, sau khi ông ta đi Lục Thâm Viễn mới gỡ nụ cười miễn cưỡng trên mặt xuống, ném văn kiện lên bàn, âm thanh lớn lại đột ngột làm Vưu Kim vừa đưa chân vào cửa đã nghiêng đầu nhìn ra ngoài, nhớ lại việc mình vừa đi ngang qua sở trưởng, cậu ta nhoẻn miệng cười nói, “Sếp, sếp biết tính tình sở trưởng không tốt mà.”

Nghĩ là Lục Thâm Viễn bị sở trưởng giảng đạo. Anh nhìn Vưu Kim một cái, không nói gì. Sắc mặt cực đen. Vụ án này thật ra thì rất đơn giản, đâu cần gọi anh về trợ giúp điều tra?

Nếu như chú ý lục soát hiện trường là có thể phá án ngay từ lúc đầu rồi. Vật chứng rõ ràng gai mắt ngay trong phòng Chu Uyển. Rốt cuộc vẫn bị mất toi kì nghỉ.

Nhưng không ngờ lúc anh chuẩn bị tan làm về nhà trọ thì Xa Tình Không đã lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở cửa phòng làm việc.

Lúc đó trên hành lang yên tĩnh lạ thường, Vưu Kim cũng về nhà mất. Chỉ còn hai người mặt đối mặt mắt nhìn mắt.

Anh mơ màng chưa hoàn hồn, cô giơ tay lên vén tóc ra sau tai, cười nói: “Ngạc nhiên không, em về trước điều tra anh nè.”

Lục Thâm Viễn mím môi: “… Ngạc nhiên.”

“Em về cất hành lý là tới tìm anh liền.” Cô cười cong mắt nói.

Anh nhìn đồng hồ rồi nhìn bóng đen ngoài cửa sổ, nhướng mày một cái: “Em vừa xuống xe là tới đây luôn? Không mệt hả? Thật ra thì em không cần tới đây đâu, gởi tin nhắn cho anh là được rồi.”

“Không mệt.” Cô lắc lắc đầu.

Gặp được anh là tâm trạng tốt lên ngay, làm sao mệt được. Lục Thâm Viễn cười như có như không, tròng mắt đen sáng ngời chan chứa tình cảm ôn nhu, “Vậy chúng ta đi hóng gió đi.”

“Cái gì?” Xa Tình Không hết hồn.

“Chúng ta đi hóng gió đi. Anh biết một nơi có thể thấy toàn cảnh đêm.” Anh dừng lại, đưa mắt nhìn cô.

Hôm nay vô cùng phiền lòng, chỉ muốn cùng người thương hưởng thụ không khí đêm. Xa Tình Không là người không tận lực theo đuổi lối sống hưởng thụ, cuộc sống tương đối nhàm chán.

Trước kia lúc ở thành phố Lan Khê, buổi tối cảm thấy chán thì cô sẽ đứng ở ban công phòng mình, đối diện anh, cùng nhau nhìn cảnh đêm, hai người mỗi người cầm một cây kem đá, ngẩng đầu lên là bầu trời đêm vô tận.

Nghe anh nói lời mà nhiều năm chưa nghe, trong lòng cô không nhịn được có chút mong đợi, dùng sức gật đầu một cái: “Được.”

Lục Thâm Viễn cười một nụ cười trong sáng: “Vậy chúng ta lên đường.”

Anh đi lấy xe, cô đứng ở cửa chờ.

Sau khi khởi hành, xe dần dần cách xa trường học và đồn công an, lượn quanh quốc lộ, dọc đường nông thôn cảnh sắc hết sức mê người, nhà nhà đèn đuốc sáng chói, đỉnh núi đen đen nhọn nhọn liên miên bất tận, khiến lòng người không khỏi rung động.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi