TUÂN MỆNH

Nhớ tới thủ hạ Bình Thành đêm đó, Lý Uyển phái Ảnh Ngũ Ảnh Sơ dẫn hai đội binh mã truy kích tàn binh, những quỷ vệ khác chấn chỉnh thủ vệ Bình Thành, trấn an bách tính, tạm thời nghỉ ngơi, chuẩn bị ngày thứ hai tiến quân đến Nguyên Thành do An phó tướng trấn thủ.

Lý Uyển đã hơn hai tháng không được gặp Ảnh Thất, thực sự nhớ y muốn chết, sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, tranh thủ thời gian đi thăm Ảnh Thất.

Hắn hào hứng đẩy cửa gỗ ra, bỗng chốc khung cảnh trước mắt khiến hô hấp của hắn hẫng đi một nhịp.

Ảnh Thất tựa người bên song cửa sổ, y phục ảnh vệ buông hờ hững trên vai, bờ vai rắn rỏi ẩn hiện dưới mái tóc dài ướt đẫm vừa mới gội, những giọt nước từ đuôi tóc men theo tấm lưng hình vòng cung, lướt qua những vết sẹo chằng chịt trên cơ thể rồi biến mất trong lớp xiêm y nửa khép nửa mở.

Một chú chim sẻ lông vũ xanh biếc đậu trên ngón trỏ hơi gấp lại của Ảnh Thất, mổ nhẹ lên tay trái đeo găng mặc cẩm.

*Găng mặc cẩm: găng tay làm từ gấm vân cẩm màu đen.

Lý Uyển đứng ở cửa say đắm hồi lâu, sườn mặt tiểu ảnh vệ lãnh đạm u buồn, trên khuôn mặt vừa tẩy rửa còn vương lại mấy giọt nước chưa khô.

Bàn tay đeo găng mặc cẩm giơ lên, chú chim sẻ nhỏ bay đi, Ảnh Thất quay đầu, thản nhiên nhìn lướt qua, ánh mắt lạnh lùng xa cách.

Bỗng nhiên nét mặt y khựng lại, cắn cắn môi.

Diễn quá lâu dần sẽ thành quen, đặc biệt là khi tâm trạng của bản thân đang vô cùng bất ổn.

Lý Uyển cũng ngỡ ngàng, ngơ ngác hỏi: “Ngươi lại dám nhìn ta bằng ánh mắt đó sao?”

Đột nhiên Ảnh Thất hoàn hồn, hoảng loạn vội vã bước xuống nhuyễn tháp, quỳ gối dưới chân Lý Uyển, mi mắt khẽ run, thấp giọng nói: “Điện hạ thứ tội. Thuộc hạ…… thất thần.”

Lý Uyển nhìn y một cách kỳ quái, đi đến trước nhuyễn tháp, tự mình rót một chén trà thanh giọng, gọi Ảnh Thất lại.

Ảnh Thất vâng lời đi đến cạnh Lý Uyển, vừa muốn khom người thỉnh tội liền bị Lý Uyển nắm lấy cổ tay, kéo y ngồi lên đùi hắn.

Lý Uyển cố ý tách hai chân của Ảnh Thất ra, nắm lấy hai cổ tay, ép y ngửa đầu nhìn mình: “Học được cách cậy sủng sinh kiêu rồi? Ta thích.” Ảnh Thất có hơi khó xử, nhỏ giọng nói: “ Vừa nãy thuộc hạ thật sự thất thần.”

“Thất thần không phải là nghĩ về ta sao? Hay ngươi đang nghĩ về chuyện khác?” Lý Uyển vùi đầu vào ngực Ảnh Thất, mê luyến mà hít lấy hít để hương gai bồ kết trên da thịt y, ôm lấy đai lưng nhỏ hẹp, bàn tay luồn vào bên trong xiêm y nhẹ nhàng vuốt ve, thì thào, “Ngươi gầy đi rồi…… Ta rất nhớ ngươi. Bình Thành là ván cờ đầu tiên của chúng ta, hết thảy đều nằm trong kế hoạch.”



Ảnh Thất thả lỏng một chút, bất đắc dĩ nở một nụ cười nhàn nhạt.

“Ta biết rồi, ngươi là đang trách ta vì để có được thánh chỉ chấp thuận xuất chiến nên an bài ngươi làm mật thám?” Lý Uyển chợt ngẩng mặt nhìn y, vừa áy náy vừa có chút mất mát nhìn vào mắt Ảnh Thất, ” Xin lỗi ngươi, là ta không tốt, ta bảo đảm với ngươi sẽ không có lần sau nữa, được không?”

“Thuộc hạ không có.” Ảnh Thất đáp, “Vì người làm việc là chức trách của thuộc hạ.”

“Ta vẫn cảm thấy ngươi có chỗ nào đó không đúng.” Lý Uyển vùi đầu trong lồng ngực Ảnh Thất cọ cọ, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn, “Thật sự không trách ta sao?”

Có thể làm cho Lý Uyển lo lắng mà suy tính hơn thiệt một ngày một đêm cũng chỉ có Tiểu Thất, Lý Uyển không an tâm, hắn vì lợi ích của bản thân sắp xếp Ảnh Thất bên cạnh Bùi phó tướng để nội ứng ngoại hợp, mấy ngày nay trong lòng lúc nào cũng cảm thấy áy náy, lo rằng Tiểu Thất sẽ nhạy cảm mà suy nghĩ nhiều. truyện kiếm hiệp hay

Thật ra hắn không cần phải lo nghĩ đến mấy việc này, năng lực mạnh nhất của ảnh vệ chính là nội ứng, đây cũng là khảo hạch của Ảnh Cung, là tự bản thân Lý Uyển nghĩ nhiều rồi.

Ảnh Thất lại có chút thất thần, bỗng nhiên tay trái bị Lý Uyển khẽ nhéo một cái, ngón tay đau nhói, y khẽ nhíu mày.

“Làm sao thế?”Lý Uyển vội vàng buông tay ra, cẩn thận nắm lấy tay trái của Ảnh Thất nâng lên sờ sờ, cách lớp găng mặc cẩm mơ hồ cảm thấy ngón cái và ngón trỏ của Ảnh Thất sưng lên một chút.

Ảnh Thất giữ chặt găng tay, không cho thế tử điện hạ rút ra, cau mày nói: “Điện hạ, chỉ là vết thương nhỏ, sẽ nhanh hồi phục thôi.”

Kể từ khi vết thương do Diêm hình gây ra bị Lý Uyển phát hiện, Lý Uyển cũng không tin tưởng được “vết thương nhỏ”, “vết thương nhẹ” hay “không nghiêm trọng” trong miệng y nữa, hắn không nói lời nào lột găng mặc cẩm ra, gan bàn tay sưng vù đã tím lên, trên bàn tay vẫn còn hai vết cắn tròn tròn.

Lý Uyển trừng mắt: “Ngươi bị rắn cắn rồi?”

Lĩnh Nam ẩm thấp, Bình Thành có nhiều rắn như vậy, bị rắn cắn cũng là chuyện bình thường, Ảnh Thất bất đắc dĩ nói: “Điện hạ, chút độc này bọn thuộc hạ tự xử lý được.”

Lúc đẩy Bùi phó tướng vào ổ rắn không cẩn thận liền bị rắn cắn một cái, bình thường quỷ vệ trúng độc không nhất định sẽ mất mạng, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi.

“Vạn nhất độc tính của loài rắn này rất mạnh thì phải làm sao?” Lý Uyển mím môi, từ đai lưng Ảnh Thất rút ra một thanh ám đao, rạch lên miệng vết thương, nặn ép máu độc, cúi đầu dùng miệng hút lấy.

Ngón tay không chút phòng ngự bị đôi môi điện hạ phủ lên, nhẹ nhàng ngậm mút, cảm giác mềm mại ấm áp khiến Ảnh Thất cứng đờ, ngẩn người ngồi trên đùi thế tử điện hạ, nhìn điện hạ hút máu độc cho mình.

Trái tim Ảnh Thất khẽ đập thình thịch.

Thế tử điện hạ càng ngày càng ỷ lại y, nuông chiều y, không hề thu liễm chút tình ý nào, cứ vậy mà tin tưởng, yêu thích y vô điều kiện.



Sau nửa ngày mới hoàn hồn, y bối rối rút tay ra, bộ dạng khẩn trương, lảo đảo đứng lên dâng cho Lý Uyển một chén trà súc miệng: “Điện, điện hạ, người…… người hiểu sai ý thuộc hạ rồi.”

Lòng y chợt trầm xuống, thực ra trước giờ y chưa từng nghĩ đến việc sẽ lừa dối thế tử điện hạ, y nên im lặng, cho dù có chuyện không thể nói thật với điện hạ, cũng không nên lừa gạt người.

Nhưng Ảnh Thất nói dối rất nhiều lần, đã thành thói quen từ bao giờ không hay, dù có buột miệng nói ra, mặt vẫn không hề biến sắc.

Lý Uyển suy ngẫm một hồi, nhíu mày hỏi: “Có độc không?”

Ảnh Thất lắc đầu.

“Ừ.” Lý Uyển an tâm nở nụ cười, “Ta đã chuẩn bị rất nhiều món ngon, đợi lát nữa sẽ cho người mang tới, ta đi xem tình hình một chút, lát nữa sẽ về bồi ngươi ngủ thật ngon.”

Ảnh Thất gật nhẹ: “Vâng, thuộc hạ đợi người trở lại.”

Lý Uyển sửa sang lại vạt áo, quay đầu nhìn Ảnh Thất, đưa tay chạm lên mặt y, khẽ hỏi: “Có đôi khi ta vẫn cảm thấy một ngày nào đó ngươi sẽ rời xa ta. Tiểu Thất, ngươi vẫn còn thích ta phải không?”

Hắn đã từng điều tra qua toàn bộ tư lịch của Ảnh Thất, ban đầu chỉ vì muốn biết xuất thân của y có trong sạch hay không, về sau lại muốn hiểu nhiều hơn, nhưng kể từ lúc biết rằng khi mình ra đời, người đến Tề Vương phủ tặng Long Cốt Loan Nguyệt cung chính là sư phụ của Ảnh Thất Giang phu nhân, hắn lại càng không thể hiểu được thiếu niên này.

Ảnh Thất khó hiểu nhìn Lý Uyển: “Đương nhiên, người chính là mệnh của thuộc hạ.”

“Thật sao?” Lý Uyển nhéo nhéo khuôn mặt y, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Ảnh Thất, nheo đôi mắt chứa đầy ý xuân, “Vậy lần sau ta tới, ngươi có thể ôm ta một chút được không?”

Ảnh Thất ngơ ngẩn đứng nhìn thế tử điện hạ rời đi, chút hơi lạnh từ đầu ngón tay điện hạ vẫn còn sót lại trên khuôn mặt. Không biết có phải ảo giác hay không, y vẫn luôn cảm thấy trong mắt điện hạ mang theo chút mệt mỏi.

“Điện hạ.” Ảnh Thất đuổi theo mấy bước, giữ chặt tay Lý Uyển, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy hắn từ phía sau, đôi tay đầy vết kiếm ôm chặt lấy thế tử điện hạ, khẽ hôn lên gáy Lý Uyển, khàn giọng nói, “Thuộc hạ hôm nay thức khuya đợi người trở về.”

Lý Uyển như tiểu hài tử được cho kẹo, đột nhiên xoay người lại, ôm Ảnh Thất vào lòng, hôn lên mặt y, vui vẻ nói: “Vậy ngươi chờ ta, ta sẽ mau chóng trở lại, ngươi đừng ngủ nhé.”

“Vâng” Ảnh Thất gật đầu, tiễn thế tử điện hạ rời khỏi nơi ở của mình.

Ảnh Thất tựa người vào cánh cửa hồi lâu, lại không nhịn được mà nghĩ, một vị ca ca vừa dịu dàng vừa đáng yêu như vậy, sao lại có người nhẫn tâm tổn thương hắn chứ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi