TUÂN MỆNH

“Tiểu vương tử của ta vĩnh viễn không được phép chịu bất kì tổn thương nào, ngươi nhớ cho kĩ.”

Chương 80: Đại tuyết mãn cung đao (thập nhị)

Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ cùng viện binh Khiếu Lang Doanh từ phía Tây Nam kịch liệt chống lại quân địch, tiêu diệt hơn ba nghìn tên, đám tàn binh thậm chí còn không thể gom thành một đội quân nhỏ, Lý Mạt từ tiền trận đi xuống, một thân ngân giáp nhuốm đầy máu, cầm cung Lộc Giác đứng ở nơi khuất gió nhắm mắt nghỉ ngơi, cùng lúc đó, tin Lý Uyển thay thế Bùi phó tướng lãnh binh đi trấn thủ Bình Thành cũng đã truyền tới.

Ám Hỉ cầm mật tín quỳ bên người Lý Mạt, thăm dò nhìn hắn: “Lý Uyển điện hạ quả thực rất có bản lĩnh, lại không bị thứ gì ràng buộc cả, đối với chúng ta thực sự là hậu hoạn khó lường.”

Lý Mạt nhắm mắt lại, ngửa đầu tựa vào thân cây, khẽ thở dài: “Thiên yếu hạ vũ, nương yếu giá nhân, Lý Uyển muốn lập công ta cũng không cản hắn được, hắn lại quyết tâm muốn đối đầu với ta, ta còn có thể làm sao, chỉ đành nghênh chiến.”

*Thiên yếu hạ vũ, nương yếu giá nhân: là một câu tục ngữ được sử dụng để nói về các sự tình của con người mà đã được định trước và không thể hóa giải.

Ám Hỉ nhỏ giọng hỏi: “Vì sao người lại coi trọng công trạng như thế? Thuộc hạ thấy từ khi người còn nhỏ đã liều mạng đọc sách tập võ luyện cung tiễn, vì sao? Người là thế tử, rõ ràng có thể an nhàn cả đời mà.”

Đôi mắt hẹp dài chợt hé mở, Lý Mạt đăm chiêu nhìn Ám Hỉ, đưa tay nâng cằm hắn, dùng ngón tay cái lau vết máu trên gương mặt Ám Hỉ.

Hành động này làm động đến vết thương trên cánh tay, Lý Mạt hít sâu một hơi, nhíu mày lại. Ám Hỉ cả kinh, quỳ xuống bên người Lý Mạt vén tay áo lên, xung quanh miệng vết thương đã bắt đầu mưng mủ. Đối phương quả là Man tộc, hầu hết vũ khí sử dụng đều được tẩm thuốc độc, mỗi lần chạm vào sẽ làm da thịt bị thối rữa.

Con ngươi Ám Hỉ co rụt lại, đầu ngón tay cũng run rẩy kịch liệt, hắn rút một thanh ám đao rạch miệng vết thương, nặn mủ, máu và độc ra ngoài, sau đó dốc nước trong túi ra rửa sạch vết thương nhiều lần.

Lý Mạt cảm thấy phiền, đè tay Ám Hỉ lại: “Nơi này cách nguồn nước rất xa, đừng lãng phí, nếu không lát nữa lấy gì mà uống?”

Ám Hỉ khàn giọng nói: “Là thuộc hạ bảo hộ không tốt, thỉnh điện hạ trách phạt.” Khi đó cách thế tử điện hạ quá xa, quân địch lại nhiều, căn bản không kịp chạy đến.

Sắc mặt Lý Mạt trắng bệch, nén giận nói: “Ngươi đường đường là một ám vệ, lý nào lại để chuyện như vậy xảy ra hả…..”

Hồi nhỏ đi truyền tin, chạy được tới nơi thì tin cũng quên mất, lại còn bị chó hoang rượt, sợ đến mức trèo lên cây ngồi khóc, khiến cho Lý Mạt phải trèo lên ôm hắn xuống, ngày nào cũng bị Ám Hỉ chọc cho tức chết.

Tất cả người trong vương phủ khi đó đều có thể nghe thấy tiếng Lý Mạt giáo huấn Ám Hỉ cả ngày tại Huấn Tràng, mắng hắn ngu xuẩn, không làm được việc gì, dùng roi da đánh cho hắn không đứng dậy nổi, nhiều lần không nhịn được muốn vứt thứ rác rưởi đó ra khỏi cửa, cũng không biết vì sao, cuối cùng vẫn giữ lại.

Ám Hỉ hít một hơi thật sâu, mất mát nhắm mắt lại.

Lý Mạt day day trán: “Nhiều lúc ta cũng không hiểu nổi ngươi đang nghĩ gì nữa, ngươi có thể cùng Ảnh Ngũ không phân thắng bại, vì sao lại bại dưới tay Ảnh Thất? Ảnh Thất y còn không mạnh bằng Ảnh Ngũ.”

Ám Hỉ cắn môi.

Lý Mạt nhướng mày: “Ngươi không xuống tay được? Ngươi thích y?”

Ám Hỉ luống cuống: “Thuộc hạ không có.”

Lý Mạt nhìn thẳng vào mắt Ám Hỉ hồi lâu, hừ một tiếng, cười lạnh: “Không phải ngươi hỏi ta vì sao lại để ý tới công trạng à.” Hắn nhìn vách núi trước mắt, ngón tay thon dài gảy gảy dây cung, “Phía trước là vách núi cao trăm trượng, tiến lên một bước liền tan xương nát thịt, phía sau là các ngươi, ta làm gì còn đường lui nữa.”

Hắn đỡ cánh tay bị thương ngồi xuống, khẽ nâng mặt Ám Hỉ lên, cong môi, ánh mắt dữ tợn: “Nếu ngươi thích Ảnh Thất, ta lập tức móc mắt ngươi, rút gân cốt ngươi, ném ngươi vào hang rắn sâu ngàn dặm khiến ngươi chết không thấy xác.”

“……” Ám Hỉ rụt cổ, sợ tới mức tay chân bủn rủn.

Đột nhiên Lý Mạt nở nụ cười xấu xa, dựa người đứng dưới tàng cây, đưa tay che mắt, liếm môi châm chọc: “Lừa ngươi đó. Ngươi muốn làm gì thì làm.”

Ám Hỉ bĩu môi: “Ồ.”

Chớp mắt đã qua một tháng, Lý Mạt đẩy lùi dư nghiệt Nam Việt sau đó dẫn binh về doanh, Lý Uyển trấn thủ mười tòa thành ở biên giới, cầm thánh chỉ chấp thuận xuất chiến trở về, kẻ thù gặp nhau, oan gia ngõ hẹp.

Lý Mạt nhướng mày, chặn lối đi của Lý Uyển, Lý Uyển vờ như không thấy, hất cằm gọi Ảnh Thất: “Mau lấy thánh chỉ ra đây, đừng đi quá lâu.”

Hai huynh đệ, thuở bé y hệt hai con khổng tước nhỏ, lúc nào cũng khiêu khích đối phương, khoe bộ lông của mình. Lý Mạt ngoài cười nhưng trong không cười, cố trưng một nụ cười giả tạo: “Đường huynh, chúc mừng.”

Một tay Lý Uyển chống lên bệ đá, nhẹ nhàng ngồi xuống, nhấc chân cười tủm tỉm: “Cùng vui nha.”

“Sau này gia sánh vai cùng ngươi chống giặc, đánh trận tại Tàng Long Thất Lĩnh, đường huynh ngươi nghỉ ngơi nhiều một chút.” Lý Mạt liếc Lý Uyển một cái, định bỏ đi, Lý Uyển ngồi trên bệ đá cúi người, nghiêng đầu cười, từ tay áo rút ra một quyển trục được đóng cẩn thận, hất hàm hỏi: “Ta cho ngươi một bản truyện kí, ngươi muốn xem không? Hay ta đọc cho ngươi nghe thử?”

Lý Mạt bực mình hất tay hắn, xoay người rời đi: “Cút.”

“Thật sự không cần? Ta còn vẽ minh họa đó.” Lý Uyển cầm truyện kí ở phía sau hắn quơ quơ, tự mình ngẫm lại nội dung bên trong, sau đó cười ha ha.

Lý Mạt hít sâu một hơi, dẫn Ám Hỉ và Ám Bi rời đi.

Ban đêm, các tướng sĩ mở tiệc ăn mừng trận thắng đầu tiên, Lĩnh Nam Định Quốc Kiêu Kỵ Doanh cùng Khiếu Lang Doanh hợp lại một chỗ, chẳng bao lâu nữa lại phải tiếp tục ra trận bình loạn, tướng sĩ hai doanh trướng nhân dịp này giao hảo bồi dưỡng tình cảm.



Hôm nay đến phiên Ảnh Thất trực, Lý Uyển cùng với các quỷ vệ còn lại ngồi quanh bàn ăn, Ảnh Ngũ múc một chén canh thịt rắn, đưa cho Ảnh Tứ: “Ca, ngươi thử uống canh này đi, ngon vô cùng, hơn nữa còn rất bổ.”

Ảnh Điệp gắp miếng thịt rắn trắng ngà lên, thuận miệng nói: “Bổ cái gì? Thân thể thống lĩnh của chúng ta thực sự rất khỏe nha, cho dù có đi chế ngự con sói hoang nhỏ Ảnh Thất, cũng không cần phải bổ.”

Sắc mặt Ảnh Ngũ cứng đờ, cầm chén đặt xuống bàn, nhìn Ảnh Điệp: “Nhị ca, huynh nói gì thế?”

Ảnh Điệp nhấp một ngụm trà: “Ta nói gì? Ca của ngươi mạnh mẽ như vậy, cưỡng bức cấp dưới, vô cùng kịch liệt, có cần ta nói không?”

“Huynh con mẹ nó nói hươu nói vượn!” Ảnh Ngũ xắn tay áo, dẫm chân lên ghế, cái bát trong tay rơi xuống, vỡ thành từng mảnh, cuối cùng hắn bị Ảnh Tứ túm quay về chỗ ngồi, Ảnh Tứ thản nhiên nói: “Ăn cơm.”

“Ca……” Ảnh Ngũ bắt được đôi đũa, cướp lấy cái bát từ tay Ảnh Tứ, “Huynh mau đi giải thích với nhị ca ngay cho ta, chuyện đều đã qua rồi, có gì mà không nói rõ ràng được hả.”

Ảnh Điệp cầm chén trà nhỏ, cười cười: ” Đâu dễ gì nói được, lấy công mưu tư thôi, Tiểu Thất quả thực rất thanh tú, đúng không, thống lĩnh.”

Ảnh Ngũ không thể chịu đựng được nữa, vén tay áo chuẩn bị xông lên đánh, Ảnh Điệp thổi nhẹ ra một luồng khí lạnh, khi hai người chỉ còn cách nửa thước liền ngưng tụ lại thành một tấm băng chặn cú đấm của Ảnh Ngũ, Ảnh Ngũ đột nhiên tung một quyền đấm nứt tấm băng, đốt ngón tay chảy vài giọt máu.

“Đừng quậy.” Ảnh Tứ lôi Ảnh Ngũ lại gần mình, đè bả vai Ảnh Điệp lại, kéo người ra khỏi doanh trại, chính mình cũng đi theo.

“Ca, ca?” Ảnh Ngũ còn muốn theo ra ngoài, bị Ảnh Diễm túm lại, khẽ sờ đầu, an ủi: “Đừng lo lắng.”

Ảnh Ngũ vùi đầu vào lòng Ảnh Diễm, uất ức giải thích: “Tỷ, rõ ràng ca đệ không phải là loại người như vậy…..”

Ảnh Diễm nhẹ nhàng vuốt lưng hắn: “Ta biết. Chuyện này chạm vào vảy ngược của Ảnh Điệp, cứ để bọn họ tự giải quyết đi.”

Ảnh Điệp gỡ tay Ảnh Tứ ra, tựa vào mép doanh trướng, khẽ nhướng mày nhìn hắn, lông mi tuyết trắng khẽ nhếch lên, con ngươi trong suốt nhìn chằm chằm Ảnh Tứ, hắn giơ tay vén vài sợi tóc, cong môi nhìn đối phương.

Vẻ mặt Ảnh Tứ vẫn lạnh lùng, đột nhiên hắn tung quyền đánh tới, Ảnh Điệp thuận thế tiếp chiêu, chớp mắt đã ném Ảnh Tứ ra ngoài, Ảnh Tứ từ trên cao đáp xuống, đầu gối đập vào thắt lưng Ảnh Điệp, mạnh mẽ đè Ảnh Điệp xuống đất.

Ảnh Điệp không phản kháng, khẽ cười: “Thống lĩnh, ta không muốn đánh nhau với ngươi. Huấn điều Ảnh Cung đã nói, không được nội đấu.”

“Ta cũng không muốn.” Ảnh Tứ buông tay, ném Ảnh Điệp qua một bên.

Ảnh Điệp nắm lấy vạt áo Ảnh Tứ, ánh mắt dịu dàng ấm áp lúc trước giờ lại hùng hổ dọa người: “Ta cảnh cáo ngươi, cho dù ngươi là thống lĩnh cũng không phải thích múa gậy vườn hoang thì múa.”

“Ta múa gậy vườn hoang bao giờ? Ta làm tất cả đều là vì vương phủ, vì thế tử điện hạ.” Ảnh Tứ thản nhiên nhìn hắn.

Ảnh Điệp cười nhạt: “Vậy sao? Các ngươi dùng loại thủ đoạn này lừa lấy sự tín nhiệm của Bùi Doanh, điện hạ cho phép à? Người có biết không?”

Ảnh Tứ trầm mặc.

“Tốt nhất đây nên là lần cuối cùng, đừng để điện hạ biết loại chuyện kinh tởm này.” Ảnh Điệp thả vạt áo Ảnh Tứ ra, hất tay, xoay người đi về phía trại, ngoảnh đầu lại nhẹ giọng nói:

“Tiểu vương tử của ta vĩnh viễn không được phép chịu bất kì tổn thương nào, ngươi nhớ cho kĩ.”

Ảnh Tứ nhìn Ảnh Điệp phớt lờ mình đi vào trại, khẽ thở dài.

Hắn với Ảnh Thất cùng lắm chỉ là ngồi đối diện nhau một canh giờ trong rừng rậm, tâm của cả hai đã có nơi thuộc về từ lâu, chuyện này Ảnh Tứ không thể nào chia sẻ với người khác được, hắn cảm thấy Ảnh Điệp lòng vốn đã tỏ, chỉ là không muốn nhìn.

Trung thành có rất nhiều loại, có loại vì khế ước sứ mệnh, có loại vì trách nhiệm được ủy thác, cũng có loại vì để bảo vệ cõi thanh tịnh của một người khỏi bị vấy bẩn, trên người thế tử điện hạ có một lực hấp dẫn rất đặc biệt, có thể khiến những người xung quanh tôn hắn thành một người trân quý nhất đời mình.

Lý Uyển vừa nhận được thánh chỉ phê duyệt làm chủ tướng, còn rất nhiều quân vụ phải xử lý, triệu Đàm Thương Vân vào trong, Ảnh Thất ở trên cây ngoài trướng yên tĩnh canh giữ.

Lùm cỏ dại cách đó mấy trượng phát ra tiếng sột soạt, Ảnh Thất lần theo âm thanh bước qua, trong bụi cỏ rậm rạp lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn.

Ngụy Trừng ôm hòm thuốc lặng lẽ đi tới, vươn tay về phía Ảnh Thất, kiễng chân nhảy một cái, Ảnh Thất khom người kéo tiểu hài tử lên, đặt hắn ngồi phía trong cành cây.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngụy Trừng đỏ bừng, lục lọi hòm thuốc, lấy ra một lọ sứ, lắc lắc trước mặt Ảnh Thất: “Tiểu Thất ca, xong rồi!”

Mắt Ảnh Thất sáng lên: “Cái này là hoa lan tuyết?”

“Đúng đúng đúng.” Ngụy Trừng cầm lọ sứ nhỏ đổ ra, mấy viên dược hoàn màu trắng đảo đi đảo lại trong lòng bàn tay, tỏa ra mùi thơm đặc biệt khiến người ta say mê, “Tuyết lan hương. Mỗi viên được điều chế từ ba nghìn đóa hoa lan tuyết, tinh luyện bằng phương thức bí truyền của tổ tiên, dùng một viên có thể làm tăng gấp đôi sức bền cơ thể, tốc độ và sức mạnh. Đệ đã bắt chuột và hồ ly thử thuốc, hiệu quả rất ổn định.”

Nếu thể chất người bình thường tăng gấp đôi thì cũng không có gì đáng kinh ngạc, nhưng nếu tăng gấp đôi sức mạnh quỷ vệ thì tuyệt đối không thể khinh thường, bản thân quỷ vệ vốn đã đứng đầu võ lâm, đến lúc đó một đội ngũ quỷ vệ có thể quét sạch ngàn quân, đứng giữa ngàn vạn đại quân cũng như ở chốn không người.

Ảnh Thất nhàn nhạt hỏi: “Đã thử trên người chưa?”

Sắc mặt Ngụy Trừng cứng đờ: “Sao được, vạn nhất không khống chế được thì sao.”



Ảnh Thất cau mày: “Không phải đệ nói hiệu quả ổn định sao.”

Ngụy Trừng nhỏ giọng than thở: “Đệ cũng không thể lấy người sống ra thử nghiệm được.”

Ảnh Thất kéo cổ tay Ngụy Trừng: “Ta dẫn đệ tới doanh trại tù binh.”

Ngụy Trừng liều mạng giữ chặt Ảnh Thất: “Ôi ôi! Tiểu Thất ca! Huynh đợi một lát!” Ngụy Trừng thả tay Ảnh Thất ra, kinh ngạc nhìn hắn, “Huynh muốn thử nghiệm trên người sống ư?”

Ảnh Thất lạnh nhạt nói: “Tại sao không thể, vì điện hạ hi sinh là vinh hạnh của bọn chúng. Nếu đệ không muốn ta đây tự mình thử.”

Ngụy Trừng kiên quyết lắc đầu, nhét thuốc trở lại lọ sứ: “Không được, đệ vẫn nên trở về thử lại một lần nữa thì hơn, mỗi lần đệ thử nghiệm trên con chuột nhỏ, quả thực nó trở nên vô cùng hung dữ, nhưng đệ vẫn cảm thấy tuổi thọ của nó sẽ bị ngắn đi…… Không, chờ đệ nghiên cứu thêm một thời gian nữa rồi hẵng bàn lại chuyện này.”

Ảnh Thất thở dài: “Đệ cố gắng làm nhanh lên. Không lâu nữa sẽ tiến vào Tàng Long Thất Lĩnh, điện hạ tuyệt đối không thể gặp nguy hiểm.”

“Ô! Kiến giả hữu phân[1]!” Một tiếng cười ngả ngớn từ phía dưới truyền lên, Ám Hỉ xoay người nhảy lên cành cây, nắm tay Ngụy Trừng, cầm lấy lọ sứ nhìn nhìn một chút, “Đây là cái gì, cái gì bị rút ngắn tuổi thọ? Độc dược mới để đối phó với chúng ta sao? Tàn nhẫn quá đó nha.”

Ảnh Thất đoạt lại lọ sứ, nhét vào hòm thuốc, ném Ngụy Trừng từ trên cây xuống: “Nhanh, đi ăn cơm đi.”

Ám Hỉ nhích người ngồi sát vào một chút, bị Ảnh Thất đẩy mặt ra, bực mình nói: “Sao chỗ nào cũng thấy ngươi vậy.”

Ám Hỉ nói: “Chủ tử bảo ta qua đây bồi dưỡng tình cảm với Tề vương phủ các ngươi.”

Ảnh Thất lạnh nhạt: “Không có hứng thú, ngươi về đi.”

Ảnh Thất khẽ nhúc nhích, Ảm Hỉ lập tức chế trụ cổ tay hắn, giữ chặt tới mức gân xanh đều nổi lên, ám đao trong tay Ảnh Thất run rẩy, vừa thả lỏng liền rơi vào lòng bàn tay của Ám Hỉ.

“Ngươi thật sự cho rằng ta không thể chỉnh ngươi sao……” Ám Hỉ bẻ gãy thanh ám đao, ném mấy mảnh vỡ xuống gốc cây, hiếm lắm mới thấy hắn nghiêm túc một lần, “Ta tới để hỏi ngươi về một chuyện……”

Mành trướng Lý Uyển đột nhiên xốc lên, lộ ra ánh sáng vàng ấm áp bên trong, Đàm Thương Vân từ bên trong bước ra ngoài, Lý Uyển xốc mành đi theo sau, dặn dò An phó tướng: “Kiểm tra danh sách binh lính của Khiếu Lang Doanh, tìm Lãm Bình Xuyên tới gặp ta. Thăng Đàm Thương Vân lên thành Vô Thường Vệ Thập Vệ Trường.”

Đàm Thương Vân sửa sang vạt áo, cung kính chắp lễ: “Tạ điện hạ ban thưởng.”

Ám Hỉ ngẩn người, nhỏ giọng cảm thán: “Mẹ nó, sao tiểu tử này thăng chức nhanh như vậy.”

“Hừ.” Ảnh Thất tùy ý cầm một mảnh lá khô vuốt vuốt, nhìn lướt qua Đàm Thương Vân, “Hắn cũng không đơn giản, trước kia cùng lắm chỉ là một tên tiểu binh, tiếp cận chủ tử nhà ta, mới đầu là hôm chủ tử các ngươi tới gây rối, dũng cảm quên mình đánh thức điện hạ suýt trúng thuốc mê, sau này lại tới bên Bùi phó tướng quan sát tình hình, thu thập không ít chứng cứ xác thực Bùi Doanh nhận hối lộ, sau đó nữa lại vì điện hạ bày mưu tính kế, ở Nguyên Thành cùng điện hạ nội ứng ngoại hợp, chạy sang hàng ngũ địch lấy đầu chủ tướng, khiến quân địch không tránh khỏi thương vong.”

“Hắn đi một vòng lớn như vậy, chính là để nắm lấy cơ hội nhờ điện hạ giúp hắn tìm người huynh đệ thất lạc, điện hạ cũng vui vẻ đồng ý.” Ảnh Thất bóp nát chiếc lá khô, nhíu mày, “Không thấy chỗ nào bất hợp lý cả, thủ đoạn của hắn quá cao minh.”

Ám Hỉ huýt sáo, cười ha hả: “Tiểu Thất ca khó giữ được địa vị rồi, ta thấy tiểu huynh đệ kia cũng rất anh tuấn nha. Chi bằng để ta thay ngươi diệt trừ, ngươi không cần động thủ.”

Ảnh Thất hất tay hắn: “Không cần phải như vậy, điện hạ trọng dụng, ta bảo vệ hắn còn không kịp.”

“Ồ.” Ám Hỉ che miệng, “Chua quá chua quá, một vò dấm vừa chua vừa lớn nha, chua tới nỗi răng sắp rụng mất rồi. Ngươi đường đường là một hộ vệ lại tranh sủng với một mưu sĩ.”

Ảnh Thất cũng lười nói nhảm với hắn, xoay mình nhảy xuống đất, lẩn vào trong màn đêm, trong nháy mắt đến bên cạnh Lý Uyển, nhìn theo bóng lưng dương dương tự đắc của Đàm Thương Vân đang rời đi ngày càng xa.

Vừa hoàn hồn liền bị thế tử điện hạ đè lên mép doanh trướng, ôm vòng eo mảnh khảnh cúi đầu hôn xuống, Lý Uyển hỏi: “Ngươi nhìn chằm chằm Thương Vân làm gì.”

Lại còn Thương Vân. “……” Ảnh Thất nghiêng đầu, trầm mặc không nói lời nào.

Lý Uyển xoay đầu Ảnh Thất lại, khẽ hôn lên khóe miệng y, ngậm mút môi dưới của y, thấp giọng nói: “Ngươi nhìn hắn làm gì, hắn đẹp sao, đẹp hơn ta luôn à? Ngươi dám ngắm người khác sau lưng ta hả? Không cho ngắm.”

Ảnh Thất sắp bị thế tử điện hạ dọa sợ rồi, thế tử điện hạ mở miệng một cái cũng có thể khiến người ta bị đánh, vậy mà hỏi y như vậy.

Ảnh Thất dè dặt nói: “Ám Hỉ tới đây.”

“Ám Hỉ tới đây?” Lý Uyển nhìn bốn phía, thấy Ám Hỉ ngồi trên cành cây cách đó không xa, giơ tay che mắt, từ kẽ ngón tay lén nhìn sang đây, ái chà, phi lễ, phi lễ chớ nhìn.

Lý Uyển ngoắc ngoắc ngón tay với Ám Hỉ, Ám Hỉ mở to đôi mắt, tưởng Tề vương thế tử có chuyện muốn nói, rướn cổ qua nghe, chỉ thấy Lý Uyển quay đầu hôn loạn xạ lên mặt Ảnh Thất, cười cười liếc về phía Ám Hỉ thị uy.

Ám Hỉ nhỏ giọng: “Ta là tới bẩm báo một tiếng, quỷ vệ nhà người sắp đánh nhau với Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ tới nơi rồi kìa.”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

[1]Kiến giả hữu phân: nguyên tác là “见者有份”, ý chỉ là đạt được lợi ích từ một việc nào đó, thường là nghe thấy hoặc nhìn thấy.

Ví dụ, ba người đang đi mua sắm, đột nhiên cả ba người đều nhìn thấy phía trước có tiền nhưng chỉ có một người nhặt được. Hai người kia cũng nên được chia một phần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi