TUỔI 17 NỔI LOẠN

- Em cứ thế thì đừng trách anh tại sao lại nổi giận vô cớ với em- Một giọng nam vang lên, khuôn mặt, dáng người rất giống hắn và không ai khác chính là hắn
- Vậy thì sao? Lâu rồi em mới được gặp Killer mà! Anh có quyền gì cấm em không đươc ôm cậu ấy chứ?- Giọng nói đầy sự tức giận, khuôn mặt, vóc dáng đó không ai khác chính là nó
- Anh là bạn trai của em! Như vậy là không đủ quyền để ngăn cấm em hả?- Hắn quát to vào mặt nó
- Anh hãy nhớ, anh là bạn trai em không phải là papi của em hay là ông nội em! Cho dù anh có phải là họ đi chăng nữa thì cũng không có quyền ngăn cấm em được làm việc này việc kia!- Nó lại càng quá hơn, nó hét to lên để cho hắn nghe rõ
- …Được rồi! Kể từ ngày hôm nay, em muốn làm gì thì em làm anh không ngăn cản nữa!- Hắn quay mặt đi không cãi thêm với nó nữa
“ RẦM…”
Nó đã ra ngoài, cánh cửa đã được đóng mạnh tọa thành một âm thanh nghe thật chói tai đối với nó và hắn. Và đó cũng là ngày cuối cùng đó được gặp hắn…

______________Trở về với thực tại_____________
- Em xin lỗi…
Giọng nói vang xin của một cô gái thốt lên một cách đau đớn như bị tra tấn, cô cứ luôn miệng nói xin lỗi, mồ hôi rới ướt cả tấm nệm giường mới
- KHÔNG…
Thiên An bật dậy, khuôn mặt đẫm mồ hôi, giấc mơ đó đã theo cô mãi từ 1 năm trước, từ ngày cô tới dự buổi tan lễ của nó. Tiếng hét của Thiên An đã khiến cho không ít người đang ở dưới bếp phải giật mình và nhanh chạy lên phòng cô xem thử tình hình
- Thiên An, cô mau mở cửa đi!- Cô liên tục đập tay vào cửa và gọi tên Thiên An suốt
- …- Thiên An không trả lời
- Cô mau mở cửa đi! Cô có bị sao không vậy?- Nhõ lo lắng nói vọng vào
-…- Thiên An vẫn nghe những lời nói của nhõ và cô
Tiếng gõ cửa càng ngày càng to, Thiên An ngồi trên giường mà chân cứ thu rút vào lồng ngực cô, hắn lấy chìa khóa dự phòng và mở cửa ra. Mọi người đi vào trong nhìn thấy Thiên An đang khóc, chân cô cứ thu rút vào trong lồng ngực, đôi bàn tay của cô ôm chặt đôi chân đã mỏi mệt của cô. Hắn đi đến cạnh Thiên An
- Cô có làm sao không?- Hắn lo lắng hỏi Thiên An, vẻ lạnh lùng hằng ngày của hắn đã mất ngay lúc nghe tiếng hét của Thiên An

Thiên An không trả lời chỉ lắc đầu rồi buông lõng đôi tay ra và tiến gần hắn ôm chặt hắn lại, hắn bất ngờ không hiểu tại sao Thiên An lại làm vậy. Nước mắt của Thiên An rơi xuống làm ướt áo đồng phục của hắn, hắn định đưa tay lên ôm Thiên An thì vội đẩy cô ra
- Đừng chạm vào tôi!- Hắn thốt lên câu lạnh lùng rồi quay lưng đi xuống dưới và đi học
Những người kia cũng quay lưng đi để lại một mình Thiên An ở trong phòng, tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, nhõ ngừng bước khi nghe nhạc chuông điện thoại. Nhạc chuông điện thoại của Thiên An rất giống nó, bản nhạc “Faded” là bài mà nó thích nhất, nhõ đứng lại nghe Thiên An nói chuyện điên thoại
“ Em đã đi học chưa?”- Giọng của chị Vi vang lên trong điện thoại, nhõ không nghe được nhưng lại nghe tiếng của Thiên An
“ Em không muốn đi học hôm nay! Chắc cúp học quá chị”- Giọng của Thiên An trả lời
“ Bó tay em đó, à mà công việc của chị đã hoàn thành rồi, ngày mai chị về! Chuẩn bị cho chị một buổi pẹc-ty đi nhóc”
“ Chị gọi cho đám kia mà nói, em có thể nói chuyện được với đám kia mà không gây chuyện hay cãi nhau hoặc đánh nhau mới lạ”

“ Bó tay! Được rồi, chị sẽ nói với thằng Thiên”
“ Bye chị! Em mệt lắm không nói chuyện với chị nữa”- Thiên An cúp máy
Nhõ nghe những lời Thiên An nói chuyện điện thoại thì nhanh quay bước đi xuống phòng khách và lấy xe nhanh tới trường. Thiên An ở nhà một mình, cô cứ ở suốt trong phòng không ra ngoài, trong phòng cô có laptop này dưới đất đang mở màn hình. Điện thoại Samsung Galaxy S7 Edge nằm trên giường với đầy rẫy các tin nhắn và cuộc gọi, màn hình tivi được bật lên với một bài nhạc tổng hợp nhạc hot của nó. Thiên An th́ ở trong pḥng tắm ngâm ḿnh trong ḍng nước ấm áp, còn điện thoại cứ việc đổ chuông nhưng cô vẫn không bận tâm
Bên phía của tụi hắn thì…Hắn ngồi học mà cứ như bất cần học một bài nào vẫn làm tốt, nhõ thì cúi gầm mặt xuống mặt bàn bấm điện thoại chơi game, cậu thì ngồi vuốt ve mái tóc của nhõ vừa nghe nhạc với chiếc điện thoại được đặt lên bàn không sợ bị tịch thu. Anh thì ngồi nói chuyện với Dương Tuấn và Kindy về mấy chiếc xe môtô đời mới, cô ngồi nói chuyện với Evil về bộ sưu tập thời trang mới của nhõ. Chỉ còn Killer mãi nghĩ về những thứ trong quá khứ, nghĩ về lúc anh đi chơi với Angel, lúc bị nó phá đám khi đang định hôn Angel, nhưng giờ Killer và Angel đang ngồi ở 2 nơi khác nhau, cách nhau 100 bước chân. Hắn nhớ về nó, ngày nào cũng như ngày nấy, hình ảnh của nó cứ khắc họa trong tim hắn suốt không nguôi
Cũng tại thời điểm đó, ở một nơi nào đó cũng có người nhớ tới hắn không thể quên được ánh mắt lạnh lùng, nụ cười nhếch mép đầy giả dối của hắn. Có lẽ do nó nên hắn mới trở nên như vậy, hắn chẳng còn cần gì nữa ngoài nó, hắn chỉ muốn nó được sống lại không chết…
---------------END Chương 23------------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi