TUỔI CHÚ CÓ HƠI LỚN

Tống Hi chào hỏi xong thì rất thức thời rời đi, Nhiếp Dịch cũng không ngăn cản mà chỉ gật đầu.

Ánh mắt Trần Ngư mang theo ý cười nhìn cô đi ra ngoài, dựa vào bên cạnh bàn làm việc, dáng người yểu điệu bắt chuyện: “Cô bé xinh lắm, nhân viên chúng ta à?”

Nhiếp Dịch: “Cháu gái.”

“Minh Châu?” Trần Ngư biết anh có một cô cháu gái, tên là Nhiếp Minh Châu, nhưng chị ta chưa từng gặp bao giờ.

“Không phải, một cháu gái khác.” Nhiếp Dịch lại hỏi, “Tìm anh có chuyện gì?”

Thấy anh không có ý định nhiều lời, Trần Ngư cũng không hỏi thêm nữa, chợt nhớ ra, cười xán lạn đáp: “Không phải em rời công ty mình quá lâu rồi à, còn chưa từng đến tòa nhà Thiểm Động Video nữa, nên mới tìm anh dẫn đường, đi ăn cùng bữa cơm nhé?”

Nhiếp Dịch cong môi, chỉ nói: “Em tới trễ, có hẹn ăn với người khác rồi.”

Trần Ngư gật đầu, nhưng vẫn bám mãi không tha: “Thế buổi tối?”

“Có hẹn.” Nhiếp Dịch nói.

Trần Ngư ‘ôi chao’ một tiếng, ghẹo anh: “Sao em thấy anh cố ý trốn em vậy? Gần ba năm không gặp, chỉ ăn một bữa cơm cũng không vui sao?”

Nhiếp Dịch yên lặng, chau mày lại: “Thứ sáu tuần trước đi ăn cơm chung với Ngụy Thành, không có em?”

Ngụy Thành chính là vị sếp lớn siêu giàu sụ của Không Cốc, Chủ tịch Ngụy, tuần trước Trần Ngư về nước, anh ta đã cố lôi kéo anh và Trần Ngư cùng nhau đi ăn cơm.

Ba người đi chung với nhau, không thiếu một ai, Nhiếp Dịch biết rõ mà, chủ yếu là vì anh không muốn tiếp câu đùa của chị ta thôi.

“Anh thật là, không định cho em chút mặt mũi sao?” Trần Ngư cười cười, thở dài, “Đúng là không thay đổi tí nào, hệt như trước kia.”

Nhiếp Dịch cong môi khẽ nở nụ cười: “Quá khen rồi.”

Cuối cùng Nhiếp Dịch cũng không nói gì về việc có đi ăn cùng nhau hay không, Trần Ngư cũng không có cách nào, lại đến giờ ăn trưa nên chỉ đành quay về đi ăn cùng trợ lý của mình.

Lúc mở cửa rời đi, lại bắt gặp Tề Quang gõ cửa đưa đồ ăn vào cho Nhiếp Dịch.

Thấy Nhiếp Dịch quả thật không phải chiếu lệ với chị ta, đúng là cần phải hẹn cơm trước, vẻ mặt mới dễ chịu hơn, quay đầu nhìn cái người sau bàn làm việc thân vững như núi ấy: “Nghiêm túc đấy, cùng ăn bữa cơm đi, từ lúc về nước đến nay vẫn chưa được ăn riêng với anh bữa nào cả, em cũng cần biết về những ý tưởng kế tiếp của anh dành cho Thiểm Động Video nữa.”

Nhiếp Dịch liền lên tiếng: “Hôm nay quả thật bận việc rồi, hôm nào lại tìm em.”

Người vừa đi, điện thoại của Nhiếp Dịch lại vang lên, là Thẩm Đình.

“Hôm nay tôi không trực ban, đi ăn tối không?”

Nhiếp Dịch từ chối không chút do dự: “Không.”

“Sao lại không!” Thẩm Đình buồn bực hỏi, “Tối nay cậu bận à?”

Nhiếp Dịch lại nói: “Không có gì, đơn giản chỉ là không muốn đi ăn với cậu thôi.”

Thẩm Đình: “…..”

Tề Quang vừa nghe đã biết được bên kia đầu dây là Thẩm Đình hẹn anh đi ăn, anh ta nghẹn cười mở bọc đồ ăn đặt lên bàn trà, lại nhớ đến mấy câu nói ban nãy của Trần Ngư, âm thầm lắc đầu.

Nhiếp Dịch có thời gian rảnh hay không, hoàn toàn dựa vào việc anh có muốn ăn bữa cơm đó hay không.

Thẩm Đình bận mấy ngày này, vừa rảnh một tí là lại thấy nhàm chán, hơn nữa mấy hôm về trước nhìn thấy tác phong nhanh như gió của Nhiếp Dịch nên chấn động, vì vậy rất muốn nghe sự tình bên trong và kỹ xảo để tiến tới nhanh được đến thế.

Liền dụ dỗ: “Đừng từ chối nhanh thế chứ, cậu không muốn học hỏi tôi thủ đoạn trêu ghẹo em gái à?”

Nhiếp Dịch lạnh lùng nói: “Không cần, tắt đây.”

“Cậu mà cúp là hối hận đấy,” Thẩm Đình vội la lên, “Quan hệ giữa tôi và Tống Tĩnh Viện đã…tốt hơn rồi nhé! Cậu phải học kinh nghiệm của tôi, nói không chừng có thể bắt được Tống Hi à!”

Mặt Nhiếp Dịch còn không đổi sắc ngồi nghe anh ấy lảm nhảm, vốn muốn cúp điện thoại nhưng chợt nhớ ra, thế là sửa lời: “Cuối tuần này đi, cậu gọi Tống Tĩnh Viện, hẹn thêm Tống Hi cùng đi.”

Thẩm Đình nhất thời không hiểu kịp: “Dẫn mấy em ấy theo làm gì?”

Nhiếp Dịch không đáp.

Thẩm Đình lại nhớ đến lời hẹn lần trước ở khu trượt tuyết, sau khi về phải hẹn Tống Hi một bữa, thế là đồng ý ngay.

Thẩm Đình nói: “Vậy cuối tuần tôi đặt một phòng riêng ở Hoài Dương đấy! Mà cậu không biết chứ, hôm nay nữ thần của tôi đã đăng một bức ảnh món bún cá, nước dùng đặc sệt, làm cho người xem nhìn xong mà không muốn làm việc luôn đấy.”

Bảo sao lại đột nhiên tìm anh đi ăn cơm.

“Không ăn,” Nhiếp Dịch lạnh nhạt trả lời, lại như tùy tiện nói thêm, “Hai ngày trước vừa ăn xong.”

“Cậu ăn?” Thẩm Đình kỳ quái, “Cậu ăn ở đâu? Vị chính tông không, ngon không?”

Nhiếp Dịch khinh khỉnh: “Ngon hơn của nữ thần gì đó của cậu nấu nhiều.”

Chị bé nữ thần bị người ta sỉ nhục, Thẩm Đình đương nhiên không phục, đang muốn mở miệng vặn lại, thì Nhiếp Dịch vô tình tắt phăng điện thoại đi.

Thẩm Đình tức sao chịu được, nhưng lại nghĩ đến cuối tuần được nương theo bữa cơm mà dụ khị Tống Tĩnh Viện đi chơi, liền vui trong lòng ngay.

Ngồi trong phòng, gửi tin nhắn sang cho Tống Tĩnh Viện.

Thẩm Đình: Cuối tuần đi ăn nhé?

Tống Tĩnh Viện: Không rảnh.

Thẩm Đình: 【đáng thương】【đáng thương】【đáng thương】 đi đi mà

Lại còn gửi thêm một cái meme mèo quỳ ôm chân: Xin em đó

Tống Tĩnh Viện: …….

Thẩm Đình lại tiếp tục rớt nước mắt: Còn hẹn cả Nhiếp Dịch và Tống Hi đi nữa

Một lát sau, Tống Tĩnh Viện mới hỏi: Ăn gì?

Thế này là đồng ý nhỉ, tâm trạng Thẩm Đình run lên: Em muốn ăn gì, anh sẽ chọn món đó!

Tống Tĩnh Viện: Món Nhật?

Thẩm Đình: Không thành vấn đề!

Nhiếp Dịch đang ăn cơm, điện thoại đặt ở bên cạnh lại rung lên.

Thẩm Đình: Tôi đã hẹn xong Tống Tĩnh Viện rồi 【Đắc ý】 lát nữa sẽ hẹn Tống Hi

Nhiếp Dịch chau mày, nhanh thế à.

Thẩm Đình còn nói: Cuối tuần này ăn đồ Nhật đi, tôi chọn chỗ.

Nhiếp Dịch trả lời: Không ăn bún cá nữa à?

Thẩm Đình: Uầy! Bún cá cũng chỉ chừng đó thôi, vẫn nên chọn món Nhật đi.

Anh ấy đã ăn bún cá rồi à?

Nhưng Nhiếp Dịch cũng không để ý đến anh ấy nữa.

*

Phía Tống Hi cũng đang thảo luận về món bún cá.

Ngày hôm qua tạo nhóm để thảo luận về chuyện nhà ở của Tống Hi vẫn chưa có kết quả gì, Nhiếp Minh Châu hẹn cô và Thẩm Hành Chu cùng đến căn tin của công ty ăn trưa.

Chọn cơm xong, Thẩm Hành Chu chế giễu: “Em ấm ức gì trong lòng à mà chọn ăn trưa ở căn tin vậy.”

Căn tin của Thiểm Động nổi tiếng khó nuốt, trăm món một vị, lựa bốn món ăn thì cũng có ba món là được nêm nếm y sì nhau rồi, vậy nên hầu hết mọi người đều chọn ăn cơm hộp, bấy giờ đã đến giờ cơm trưa, trong căn tin lại rất thưa thớt người.

“Không sao! Chúng ta có ‘Chị bé học nấu ăn’ mà, có thể vừa xem chị ấy vừa ăn cơm.” Nhiếp Minh Châu đưa điện thoại ra, mở cái video mới nhất mà chị bé đăng lên đưa cho hai người xem.

“Tiếc là gần đây chị bé không đăng video, chỉ đăng một tấm ảnh bún cá lên thôi.”

Nhiếp Minh Châu share hình ảnh cho hai người.

Tống Hi không những chẳng muốn xem mà còn có hơi hối hận.

Vì gần đây quá nhiều việc, lại thêm ở nhà Nhiếp Dịch mấy ngày nên đã lâu lắm rồi cô không đăng video mới. Sáng hôm ấy đăng nhập vào tài khoản của mình, bên dưới bình luận chỉ toàn là thúc giục đăng video, Tống Hi nghĩ ngợi, bèn đăng tấm ảnh chụp món bún cá hôm ấy làm lên.

Là một blogger hai năm trời, gần như cô đã nuôi dưỡng ra một thói quen, phàm là làm ra món nào cũng chụp lại hết, thứ nhất là lưu về làm nhật ký, thứ hai là chuẩn bị cho mọi tình huống.

Nghĩ Nhiếp Dịch bận rộn thì sẽ không xem mấy cái bài đăng của cô đâu.

So với nội dung gửi đến, Thẩm Hành Chu lại khá hứng thú với tài khoản này, cậu trả điện thoại về cho Nhiếp Minh Châu, cười sâu xa: “Chị gái này hẳn là may mắn lắm nhỉ.”

Nhiếp Minh Châu nhất thời hoài nghi cậu: “Anh nghe ra chuyện gì vậy?”

Trong lòng Tống Hi cũng khẽ run lên, nhìn cậu.

Thẩm Hành Chu mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lam, tay áo được xắn lên, có một hương vị bồng bột của tuổi trẻ và vẻ đẹp trai lai láng, nhìn Minh Châu rồi cười, thêm một ít hư hỏng và mê hoặc: “Chẳng nhẽ em chưa nghe qua?”

Nhiếp Minh Châu duỗi tay đánh cậu: “Nhìn anh cứ như con khổng tước phóng khoáng ấy! Hóng hớt thì cho ra hóng hớt, đừng có lấy vẻ đẹp giai ra đùa nhá!”

Tống Hi ngồi cạnh cười cười, Thẩm Hành Chu có hơi ngượng ngùng, tránh Nhiếp Minh Châu vừa nói: “Em đừng có lảng sang chuyện khác chứ!”

Cuối cùng vẫn là Tống Hi giữ họ lại, nhắc đến câu chuyện ban sáng Trình Tiêu kể với mình.

“Đài Mạng và Giải Trí sắp sáp nhập à?” Thật ra Nhiếp Minh Châu vẫn chưa biết về chuyện này, nên không ậm ờ mà nói thẳng, “Hôm nay hẹn hai người đến đây ăn, là vì muốn tám về chuyện này nè….”

Khu vực căn tin rất thưa nhân viên, vị trí mà họ ngồi lại bốn bề vắng lặng, Nhiếp Minh Châu còn đè thấp giọng: “Em nghe từ chỗ ông nội mình đó, Phó Giám Đốc mới của bộ phận Giải Trí, chính là cựu Giám Đốc Hoạt Động của Không Cốc đấy.”

Một trong ba Boss của Không Cốc, dựa vào nhan sắc mà nổi tiếng, chính là Trần Ngư.

Chẳng qua ba năm này cô tạm rời khỏi cương vị công tác.

Từ lúc Công ty Khoa học-Kỹ thuật Không Cốc được thành lập đến nay là sáu năm, Trần Ngư khi ấy được Chủ tịch Ngụy Thành lôi kéo về để cùng nhau gây dựng sự nghiệp, nhờ vào năng lực mà tuổi còn trẻ đã ngồi lên vị trí Giám Đốc Hoạt Động, nhưng không biết tại sao, sau khi Không Cốc được đưa ra thị trường không bao lâu, chị ta lại từ chức và ra nước ngoài.

“Nghe ông nội em nói, chị ta theo Youtube, lần này về nước cũng là vì chủ tịch Ngụy đó.”

Thẩm Hành Chu hỏi: “Thế thái độ của chú nhỏ em thế nào?”

Nếu cả ba ông lớn cùng nhau khởi nghiệp, nhưng vừa đưa lên sàn thì lại từ chức chờ biến động, thế thì câu chuyện nội bộ không hề đơn giản tí nào.

“Không nghe gì về thái độ của chú ấy cả.” Nhiếp Minh Châu nhún vai, “Chú nhỏ của em chuyển sang làm CEO 100% là vì Tưởng Lỗi không phát triển được Thiểm Động, phương án mà chú nhỏ đề ra để cải biến tình hình rất kinh khủng, nhưng những vị lãnh đạo không ai làm được, chỉ có thể tự mình tiếp nhận, chủ tịch Ngụy sợ một mình chú ấy gánh không nổi, nên mới gọi Trần Ngư về.”

“Nghe bảo Trần Ngư không những xinh đẹp, mà năng lực cũng rất mạnh, xuất ngoại cũng làm công việc có liên quan, nên kinh nghiệm phong phú lắm.” Nhiếp Minh Châu nói thêm.

Tống Hi lại nhớ đến người thật mình thấy ở văn phòng, dù là khí chất hay diện mạo, quả thật không tầm thường chút nào.

Nhiếp Minh Châu nói xong lại giục Thẩm Hành Chu: “Chuyện bọn em biết bọn em đã kể hết rồi, chỉ còn anh thôi đấy?”

“Cái anh muốn nói không phải cái này.” Chuyện Trần Ngư về nước nhậm chức, Thẩm Hành Chu không biết quá nhiều, nhưng sau một lần dính đạn, vẫn nghe lời tiếp chuyện, “Là về cái phương án của chú nhỏ em, anh nghe Phó Giám Đốc bộ phận Sản phẩm nói khi đi họp ấy, công ty của chúng ta có thể sẽ ký hợp đồng với những người nổi tiếng.”

Tống Hi và Nhiếp Minh Châu nghe xong đều giật mình.

Nếu như vậy thì quả thật là rất khó khăn, Nhiếp Dịch đảm nhận chức vụ, Trần Ngư về nước, tất cả đều nói lên tính chất của nó.

Hiện Thẩm Hành Chu đang bị xoay vòng trong các tài khoản, nên hiểu rất rõ tình hình của những người nổi tiếng trên từng lĩnh vực khác nhau của nền tảng, nghiền ngẫm: “Nếu công ty muốn làm thế thì chắc hẳn sẽ xuống tay với những tài khoản chưa ký hợp đồng với các công ty khác.”

Tống Hi: “……”

Thẩm Hành Chu nhìn thấy vẻ mặt của cô thay đổi, nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì,” Tống Hi lắc đầu, “Tin này đáng tin cậy không?”

“Tớ về hỏi chú xem sao! Dù sao thì quan hệ của chúng ta cũng không quá rộng….” Tống Hi vừa nói, Nhiếp Minh Châu đột nhiên nhớ đến mục đích của ngày hôm nay, “Trước mắt phải giải quyết vấn đề phòng ở của Hi Hi đã này.”

Chuyện phòng ở quả thật khiến người ta rất đau đầu.

Nhà nguyên căn cho thuê không có bao nhiêu, trong thời gian ngắn khó mà tìm được một căn thích hợp, lại không định thuê lâu dài, nhưng cô sống ở nơi này lâu rồi, trong nhà có rất nhiều dụng cụ đều là sau khi thuê được mua về, đặc biệt là phòng bếp, đủ các loại nồi, bát, đĩa chiếm gần hết diện tích, phòng quá nhỏ thì sẽ không thể để vừa.

Còn phiền phức hơn nữa là, gần cuối năm, hai tuần sau cô phải đi đến thành phố S công tác, thời gian mà chủ nhà đưa ra lại quá gấp, chỉ còn lại mấy ngày để cô đi tìm phòng.

Tống Hi không phải không nghĩ đến việc mua luôn căn nhà này, nhưng mà khu này là nhà ở khu học chánh(*), mới cũ chưa bàn đến, giá cả lại cao kinh khủng, tuy rất cô có chút tiền tiết kiệm nhưng vẫn không nên phí phạm vào chuyện này.

(*) Nhà ở khu học chánh có thể hiểu là những ngôi nhà ở xung quanh các trường đại học, trường trung học trọng điểm, trường trung học cơ sở và trường tiểu học. Vậy nên giá nhà sẽ cao hơn những nơi khác. Trước đó Tống Hi vẫn là sinh viên của trường, nên mới ở trong khu này.

Nói đến đây, Tống Hi lại sầu đau thở dài, xem ra vẫn cần phải mua một căn nhà của mình thôi.

Nhiếp Minh Châu đánh chủ ý: “Cậu về nhà ở tạm được không? Tìm được phòng lại dọn ra.”

Nhiếp Minh Châu tuy rằng đã biết được thân thế của cô từ mẹ mình, nhưng lại không hiểu rõ tình hình thực tế của nhà họ Tống, cô ấy trưởng thành trong sự cưng chiều của gia đình, nên mang tư tưởng đã là người một nhà, thì quan hệ sao lại xấu được chứ?

Thẩm Hành Chu thì biết nhiều hơn, khụ một tiếng, nói: “Nếu không thì đến nhà anh ở tạm một thời gian? Anh sẽ về nhà ba mẹ ở.”

Cậu có một căn hộ trăm mét vuông khá gần công ty, bình thường cũng không hay ở lại lắm, chỉ đôi khi tăng ca quá muộn thì mới đến ngủ lại một đêm.

Nhiếp Minh Châu cũng chỉ định đùa giỡn một tí thôi, bị Thẩm Hành Chu cắt ngang cũng hiểu ra được, bèn nói ngay: “Cũng được đó, vậy dọn đồ qua trước đi, phòng thì từ từ hẵng tìm, khi nào chọn được phòng rồi mình dọn sau.”

Lại nói, Tống Hi và Thẩm Hành Chu thật ra cũng không quá quen thân, vì chuyện của nhà họ Tống nên thậm chí cô còn duy trì khoảng cách với cậu, chỉ là Nhiếp Minh Châu chơi thân với cậu nên hai người mới hay liên lạc qua lại với nhau.

Thẩm Hành Chu bằng lòng giúp cô, cô cảm kích trong lòng, nhưng không muốn nhận, thế là nói: “Em cứ tìm trước đã, nếu thật sự không tìm được hẵng phiền anh.”

Vậy cũng ổn, Nhiếp Minh Châu an tâm ăn cơm, thuận miệng hỏi: “Phòng anh ở chung cư nào?”

“Trừng Viên.” Thẩm Hành Chu nói.

Nhiếp Minh Châu trợn to mắt: “Chú nhỏ của em cũng ở đấy!”

Tống Hi ghẹo: “Có phải những kẻ có tiền trong công ty mình đều ở chung cư ấy không?”

“Đúng đó!” Nhiếp Minh Châu cười phụ họa, rồi lại thở dài, “Thật ra Hi Hi này, nếu cậu không tìm được phòng thì cũng có thể ở phòng chú nhỏ tớ….”

Tống Hi vùi đầu vào ăn cơm, còn chưa kịp suy nghĩ thì lại nghe cô ấy nói—-

“Tiếc là dạo gần đây chú ấy có bạn gái rồi.”

Động tác ăn cơm của Tống Hi đờ ra.

Thẩm Hành Chu cũng bất ngờ, kinh ngạc hỏi: “Chú nhỏ em, cuối cùng đã vừa mắt người nào rồi à?”

“Sáng nay lúc ăn cơm, bà nội em có kể lại, làm em giật cả mình.” Lúc Nhiếp Minh Châu nghe được cũng khiếp sợ lắm chứ, ngàn lần, vạn lần không ngờ đến, một cái cây vạn tuế 33 năm, thế mà đã nở hoa rồi!

Hơn nữa tiển triển còn rất nhanh, hình như đang nóng nóng muốn đơm hoa kết trái.

Nói gì thì cũng đang tám về chuyện chú nhỏ nhà mình, Nhiếp Minh Châu cũng khá ngại ngùng, ậm ờ: “Bà nội em nói là nhìn thấy một món đồ của nữ trong căn nhà của chú nhỏ….là nội y, bà nội em kích động đến mức mém tí nữa là cao huyết áp xỉu lăn luôn rồi, nói hoài nói mãi, cuối cùng chú nhỏ của em đã làm ra tai nạn tạo người rồi!”

Tống Hi vừa mới cho một miếng cơm vào mồm, nghe đến đây thì bị nghẹn đến ho sặc sụa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi