TUỔI CHÚ CÓ HƠI LỚN

Thẩm Đình làm việc rất gọn gàng, nhanh chóng hẹn bữa ăn vào tối thứ bảy.

Chiều hôm đó Tống Hi cùng môi giới đi xem vài căn nhà, có căn thì quá ít phòng, thậm chí cô còn thử nghía qua các căn hai, ba phòng, nhưng nếu không phải quá ít đồ dùng gia đình thì cũng có cách bài trí quái dị, mãi đến khi gần tối trời mới chạy đến điểm hẹn.

Thẩm Đình rất quan tâm đến chuyện ăn uống, hẹn gặp tại một nhà hàng Nhật có tiếng của thành phố A.

Nhân viên kéo cửa ra, Tống Hi nhìn thấy người bên trong đang ngồi uống trà, mới đầu thì sửng sốt một chút, rồi lại lùi về sau một bước, ngẩng đầu tìm tên phòng.

Nhiếp Dịch: “……”

“Vào đi.” Nhiếp Dịch đặt ly trà lên trên bàn trà.

Hai ngày trước Thẩm Đình hẹn Tống Hi đi ăn cơm, chỉ nói là muốn đền bù cho cô vì chuyện ở lễ đính hôn lần trước. Tống Hi cũng thấy không cần phiền phức như thế, nhưng sau đó nghe anh ấy nói Tống Tĩnh Viện cũng đến mới động lòng, cô vẫn muốn tìm một cơ hội đặng xin lỗi cô ấy, ngày hôm đó Tống Thạch ngã gãy tay, cô đã cố tìm cơ hội để nói rõ với Tống Tĩnh Viện, nhưng mà sau đó lại cãi vã với Tưởng Mạn, nên chuyện này cũng được vứt sang một bên.

Hôm nay có cơ hội, nhưng không ngờ Nhiếp Dịch cũng có mặt.

Thẩm Đình và Tống Tĩnh Viện vẫn chưa đến, Tống Hi đi vào, gọi ‘chú nhỏ’, giải thích: “Cháu không biết anh Thẩm Đình còn hẹn chú.”

Nhiếp Dịch thoáng quan sát cô, nhìn ra dáng vẻ phong trần mệt mỏi trên gương mặt cô, hờ hững hỏi: “Đi đâu đấy?”

Tống Hi vuốt mái tóc rối: “Buổi chiều đi ra ngoài.”

Anh lần tìm manh mối từ những đầu ngón tay phiếm hồng, rõ là do quá lạnh.

Nhiếp Dịch đưa ly trà nóng cho cô.

Tống Hi ngoan ngoãn nhận lấy, hớp một ngụm, cầm ly trà đặng ủ ấm tay mình, nước trà tẩm lên đôi môi hồng hồng nộn nộn: “Cảm ơn chú nhỏ.”

Nhiếp Dịch xẹt qua đôi mắt của cô, rồi thờ ơ hờ hững đối diện với hai con ngươi đen nhánh ẩm ướt, chợt dời đi, không nhìn cô nữa.

Tống Hi lặng lẽ lè lưỡi ra, cứ thấy vẻ ghét bỏ trên gương mặt anh là thế nào nhỉ.

Chưa uống hết một ly trà, Thẩm Đình và Tống Tĩnh Viện đã đến rồi.

Nhân viên mở cửa, lập tức có tiếng ‘ui a’ của Thẩm Đình, không có ý tốt ghẹo: “Tống Hi đến sớm không nói, Nhiếp Dịch cậu tích cực cái quễ gì vậy?”

Nhiếp Dịch bình thản buông ly trà xuống, đảo mắt nhìn sang: “Nếu không thì để một mình cô ấy ở đây chờ mấy người à?”

Hôm nay Thẩm Đình đến trễ, nên bị nghẹn không dám nói thêm câu nào.

Anh ấy quay đầu nhìn Tống Tĩnh Viện hòng tìm cứu viện, Tống Tĩnh Viện lại phun ra một chữ ‘ngốc’, rồi nở nụ cười đi đến chỗ gần vách tường cạnh Tống Hi.

Thẩm Đình khăng khăng muốn ngồi cạnh Tống Tĩnh Viện, vừa ngồi vừa tùy ý nói: “Nhiếp Dịch, cậu qua chỗ Tống Hi ngồi đi.”

Tống Tĩnh Viện liếc nhìn anh ấy, không nói lời nào.

Lúc mới vào cánh tay cô ấy bị khuất đi nên không thấy rõ, vừa ngồi xuống, Tống Hi mới nhìn thấy băng gạc trên tay cô ấy: “Tay sao vậy?”

“Không có gì.” Tống Tĩnh Viện nương theo ánh mắt của cô, không nhiều lời.

Thẩm Đình lại cắt ngang: “Em gái Tống Hi à, yên tâm đi, có một bác sĩ khoa ngoại xuất sắc như anh ở đây, chị gái em sẽ không sao đâu.”

“Bớt lố lăng đi được không?” Tống Tĩnh Viện thật sự bất đắc dĩ quá thể.

Đồ ăn được mang lên, một bàn bốn người đã có ba người ít nói, chỉ Thẩm Đình là quen khống chế bầu không khí, đủ các thể loại đề tài, từ sashimi, ẩm thực đến tình huống phát triển của Thiểm Động, làm nóng bầu không khí lên dần.

“Nghe nói Trần Ngư đã trở lại à?” Thẩm Đình ăn nhím biển, rồi ngẩng đầu hỏi Nhiếp Dịch.

Nhiếp Dịch thoáng chau mày: “Nghe ai nói?”

Tin tức Trần Ngư về Không Cốc nhậm chức không hề được phát ra bên ngoài, nội bộ nhân viên thì người biết người không, còn biết rõ về tình hình thì không đến mấy người.

Thẩm Đình nói: “Nghe Hành Chu nói lại, sao cậu không nói với tôi tiếng nào thế!”

“Tôi nói được à?” Nhiếp Dịch vặn lại anh ấy, rủ mắt liếc sang người bên cạnh, trong lòng sáng như gương. Tin tức của Thẩm Hành Chu đến từ chỗ nào được chứ, Nhiếp Minh Châu, Thẩm Hành Chu, và cả con thỏ giả ngu bên này nữa, thế thì hóng hớt không ít đâu.

Tống Hi khe khẽ khụ một tiếng, vùi đầu ăn tôm.

Nhưng Tống Tĩnh Viện lại bất ngờ hỏi Thẩm Đình: “Trần Ngư?”

“Trước kia đã cùng Nhiếp Dịch khởi nghiệp đấy.” Thẩm Đình chỉ giải thích một câu đơn giản, cười thần bí với cô ấy, “Cô ấy còn có một thân phận khác, có thể mọi người không biết….”

Thẩm Đình cố tình ngắt quãng, đặng nhìn Tống Tĩnh Viện, khó lắm mới khơi gợi nên sự hứng thú của cô ấy, nói được nửa câu thì ngưng bặt.

Tống Tĩnh Viện ‘ồ’ một tiếng, rủ mắt ăn cá hồi.

Thẩm Đình: “…..”

Thấy không khí lạnh tràn lan, Tống Hi nhanh chóng cứu chữa: “Thân phận gì vậy?”

Trên mặt Thẩm Đình có chút thất vọng, nhưng rồi cũng nhanh chóng biến mất, gương mặt đẹp trai chớp mắt: “Đã nghe qua về ‘Ba bữa Bốn mùa’ chưa? Là cô ấy đấy.”

Tống Tĩnh Viện và Tống Hi đều giật mình.

Tống Tĩnh Viện thì vì kinh ngạc, mấy năm trước Blogger này cực kỳ nổi tiếng, cô ấy đi du học ở nước ngoài, thi thoảng có tổ chức liên hoan với mấy người bạn khá thân, vài người tâm huyết dâng trào muốn nấu ăn theo ý thích, một nhóm toàn con nhà giàu có, chả phân biệt được đâu là ngũ cốc, đành lên nền tảng Không Cốc tìm một Blogger ẩm thực để học nấu ăn.

Video của tài khoản Ba bữa Bốn mùa này có phong cách tiểu thư, giá trị nhan sắc chủ Blogger cũng rất đỉnh, hình ảnh đẹp mắt, có không ít người trên mạng tuyên bố muốn theo đuổi chị ta.

Chỉ là mấy năm này Blogger này không còn đăng bài lên nữa.

Các cô ấy nấu ra đồ ăn theo Blogger này, có thể vì không có kinh nghiệm thực tế nên mùi vị không ngon cho lắm.

Tống Tĩnh Viện nhớ đến quãng thời gian đi học, vẻ mặt cũng mềm mại hơn rất nhiều: “Tôi nhớ Blogger ấy rất xinh.”

Thẩm Đình nói: “Người thật còn xinh đẹp hơn.”

Tống Tĩnh Viện liếc nhìn anh ấy.

Tống Hi thì khiếp sợ nên giật mình, ngày hôm ấy gặp được Trần Ngư đã thấy khá quen mắt rồi, lúc cô đăng kí làm Blogger ẩm thực đã nghiên cứu qua, xem không ít Video của các Blogger ẩm thực khác, phong cách và định hướng của Trần Ngư và cô khác xa nhau nên không xem nhiều lắm, vậy nên không mấy ấn tượng với vẻ ngoài của chủ Blogger, hôm nay được Thẩm Đình nhắc nhở mới chợt nhớ ra, đúng là rất giống với gương mặt của Ba bữa Bốn mùa.

Tống Tĩnh Viện giương mắt hỏi Nhiếp Dịch: “Nhân viên của anh còn kiêm luôn Blogger à?”

“Chiến lược hoạt động.” Nhiếp Dịch nói.

Năm, sáu năm trước, Công ty Khoa học-Kỹ thuật Không Cốc vẫn nỗ lực hết sức để tạo nên APP chính, nội dung APP chính khi ấy rất đơn lẻ và khó mà tiếp cận được nhiều người dùng, Nhiếp Dịch đề xuất chiến lược là làm cho nội dung trở nên đa dạng hơn, nhưng Blogger trên nền tảng này rất khan hiếm, thế là Trần Ngư đề xuất bản thân sẽ đích thân ra tay, làm Blogger ẩm thực.

Không thể không nói, sách lược này rất hiệu quả, không chỉ mang về nhiều người dùng hơn, mà còn mở rộng ý tưởng cho các Blogger khác, các Blogger ở nhiều mảng khác nhau thi nhau mọc lên như nấm sau mưa.

Cũng nhờ đó mà Trần Ngư trở thành Giám Đốc bộ phận Hoạt Động của Không Cốc.

Thẩm Đình khuyến khích: “Ngày nào phải hẹn nhau đi ăn một bữa nhỉ? Lâu lắm rồi không gặp.”

“Muốn thì cậu tự hẹn.” Nhiếp Dịch không hề có hứng thú.

Nghe thế này, thì Thẩm Đình cũng quen thân với Trần Ngư lắm.

Bữa ăn kết thúc, Tống Tĩnh Viện buông đũa, ngẩng đầu lên hỏi Tống Hi: “Đi vệ sinh với chị không?”

Hai người còn lại đã đổi sang một đề tài khác, Tống Hi gật đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài với cô ấy.

Suốt bữa ăn, không một ai đề cập đến chuyện hôm đính hôn. Trong nhà vệ sinh, lúc rửa tay, thấy Tống Tĩnh Viện chỉ có một tay nên hành động rất bất tiện, Tống Hi bèn lấy giấy giúp cô ấy.

“Ngày đó…. Xin lỗi, là tôi hiểu lầm.” Tống Hi nói trước.

Sau khi biết được sự thật, cô lại nhớ đến vẻ mặt của Tống Tĩnh Viện khi nghe những lời mà cô nói trước thang máy ngày hôm ấy.

Không có tức giận, không có chán ghét, chỉ duy mỗi kinh ngạc.

“Em gọi chị là chị, chỉ có một lần duy nhất vào hôm ấy nhỉ?” Tống Tĩnh Viện lau tay, chầm chậm lên tiếng, “Hiếm lắm đấy.”

Tống Hi nhất thời trố mắt lên.

Tống Tĩnh Viện quăng khăn giấy vào sọt rác, đoạn quay đầu lại nhìn cô, khẽ cười: “Hôm nay cũng không nghe em gọi thế, có phải chỉ khi mắng chị, em mới bằng lòng gọi chị là chị không?”

Vành mắt của Tống Hi đỏ lên, sau vài lần thử mở miệng vẫn không sao thốt nên thành lời, mãi một hồi sau, mới khàn giọng cất lời: “Chị ơi…”

Vừa dứt lời, nước mắt ầng ậng.

Giữa Tống Hi và Tống Tĩnh Viện chưa từng xưng chị gọi em bao giờ, vì Tưởng Mạn không chịu, nên hai người cũng ít khi nói chuyện với nhau.

Tính nết Tống Tĩnh Viện không tốt, đối xử với mọi người lạnh tanh như đá, nói chuyện thì khó nghe, nhưng chưa từng nói những lời phủ nhận Tống Hi, vậy nên Tống Hi rất cảm kích và cũng rất thích người chị này, chỉ là, chỉ dám mơ chứ không dám cầu xa vời.

Cô nhớ rất rõ ngày được Tống Tòng An đem về, Tống Tĩnh Viện đang học đánh đàn dương cầm với thầy giáo, lúc mở cửa, cô ấy ngồi trên ghế quay đầu lại, ánh mắt có chứa ý cười, tiếng đàn líu lo du dương cũng ngừng lại, cô ấy nhìn Tống Tòng An, gọi ba ơi, sải bước rất nhẹ nhàng đi đến bên cạnh bọn họ, hỏi: “Em gái nhà ai thế ạ?”

Sau lần đó, cô ấy và Tống Tòng An, không còn chung sống hòa bình nữa.

Tống Hi trước kia cam chịu mà nghĩ, đối với Tống Tĩnh Viện và Tưởng Mạn, có chăng cô chính là một kẻ hủy diệt, một sự tồn tại không thể tha thứ.

Nhưng chưa từng nghĩ đến, có một ngày, Tống Tĩnh Viện lại bảo cô gọi cô ấy một tiếng chị.

“Khóc cái gì hả?” Tống Tĩnh Viện đưa tờ giấy cho cô, lại thở dài, “Không phải lỗi của em, đừng có vơ hết về mình như thế nữa, trước kia còn nhỏ tuổi nên có nhiều chuyện chị không hiểu được, đối xử không tốt với em, em không ghi hận là chị mừng rồi, qua bao chuyện mới biết được, em và chị không khác gì nhau, đều là những kẻ bị hại trong trò chơi khôi hài này.”

Ngày xưa cô ấy không hiểu nhiều, những người Tưởng Mạn ghét thì cô ấy cũng sẽ lạnh mặt với họ, sau này Tống Hi dần dần rời khỏi nhà họ Tống, những chuyện lớn nhỏ trong nhà dần dà không dứt, cô ấy mới hiểu được.

Hai người quay lại, Tống Tĩnh Viện nói: “Đừng có nói ông nội sửa di chúc nữa, cho em thì em cứ nhận.”

“Chị biết ạ?” Ánh mắt của Tống Hi ửng đỏ, kinh ngạc hỏi.

Lần trước gặp Tống Thạch, cô cứ thổi gió bên tai cụ, cô không muốn tài sản đấy, mong cụ hãy chuyển hết về cho Tống Tĩnh Viện.

Tống Hi nghĩ ngợi, bèn giải thích: “Nhưng… Những thứ này là của bọn chị và chú nhỏ mà, không thuộc về em.”

“Nhận đi.” Tống Tĩnh Viện biết ý nghĩ của cô, “Không khác nhau đâu, còn về phía Tống Tòng An, đừng mong ông ta sẽ cho em được cái gì.”

Cô không hề nghĩ đến chuyện này, Tống Hi không khỏi lúng túng, muốn giải thích ngay, nhưng chợt nhận ra chỗ bất thường, hỏi lại: “Có ý gì vậy chị?”

Tống Tĩnh Viện thờ ơ: “Cũng không có gì, quay vòng vốn có vấn đề, đang sầu muốn trọc đầu ra kìa.”

Tống Hi: “…….”

*

Trong phòng, chị em họ vừa đi, Thẩm Đình liền bật mod tám chuyện lên.

“Hai chúng ta đào tim móc phổi cho nhau xem, hà cớ gì gọi hai chị em họ theo hả!”

Nhiếp Dịch rủ mắt uống trà, từ tốn: “Không có gì định đào móc với cậu.”

Thẩm Đình theo bản năng muốn vặn lại, đột nhiên phanh gấp, lơ tơ mơ hỏi lại: “Không nhẽ cậu bảo xếp cuộc hẹn này, là vì muốn để cho hai chị em họ nói chuyện với nhau?”

Nhiếp Dịch nhàn nhạt thừa nhận.

Đã có nút thắt trong lòng rồi, thì trước tiên cần phải tháo nút thắt rồi hẵng nói.

Thẩm Đình không hiểu được, nên bội phục anh rất nhiều, cũng nhịn không được đau lòng: “Tâm lớn thật đấy! Không phải nói đang sống chung à, sao không gạo nấu thành cơm luôn thể!”

Anh ấy vốn mang lòng tò mò cùng tinh thần học hỏi cực cao đến đây, tuy rằng Nhiếp Dịch nói sống chung thì có hơi thái quá, nhưng anh ấy nghĩ lại, hẳn là cả hai phải mập mờ thì Nhiếp Dịch mới chắc cú như thế, không ngờ ăn hết cả bữa cơm rồi, đừng bảo mập mờ, hai người nom cứ như quen hơn trước được tí ti thôi.

Đặc biệt là Tống Hi, cả quãng thời gian ăn cơm cứ cắm cúi, lúc nói chuyện thì nghe rất nhập tâm, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Nhiếp Dịch cứ hay bắn về phía mình.

Nghĩ đến đây, anh ấy ‘chậc’ một tiếng, thấy mình đã thắng được một ván rồi.

Nhiếp Dịch cũng không giận, vẫn mang dáng vẻ thờ ơ và hờ hững, âm thanh trầm ổn như lơ đãng hỏi: “Tay Tống Tĩnh Viện sao thế?”

Sắc mặt Thẩm Đình biến đổi, cuộn tay lại để lên môi khụ một tiếng: “Sơ ý bị thương.”

Hôm ấy, ở nhà họ Tống, Tưởng Mạn tức giận vì chuyện Tống Hi đòi mời chuyên viên chăm sóc về, mắng mỏ chói tai, Tống Tĩnh Viện ngồi bên cạnh khuyên nhủ một câu, nhưng không khuyên được Tưởng Mạn đã đành, còn làm bà ta tức giận hơn, cầm cái ly trên bàn quăng xuống đất.

Cái ly rơi gần bên cạnh Tống Tĩnh Viện, văng miếng thủy tinh lên, xẹt mạnh lên cánh tay cô ấy, đụng trúng mạch máu làm máu rỉ ra.

Vậy nên mấy ngày liền vẫn chưa lành.

Đương nhiên, lúc băng bó đổi thuốc đều do chính ta Thẩm Đình làm.

Anh ấy chỉ nói một câu, nhưng Nhiếp Dịch lại ngầm hiểu, nhếch môi: “Này là nắm tay Tống Tĩnh Viện mà cậu nói? Là tình cảm khắng khít hơn đấy à?”

Cảm tình có thể chưa đến, nhưng bỏ ba làm năm, đổi thuốc đã được nắm tay nho nhỏ rồi.

Bác sĩ Thẩm, người nhận được vô số đoạn văn vàng trong phòng phẫu thuật, chỉ vì vài câu của Nhiếp Dịch, lỗ tai ửng đỏ lên.

Thẩm Đình thẹn quá hóa giận, nhe răng nói: “Chúng tôi vẫn được tính là có tiếp xúc chân thật đấy! Cậu có không? Đừng để ý đến việc nắm tay như thế nào, cậu thử làm xem, cậu có dám không hả?”

Đúng lúc này, cửa phòng vang lên một tiếng động nhỏ, hai chị em nhà họ Tống đã quay lại.

Hai người đều bị bầu không khí giương cung bạt kiếm trong phòng dọa cho hoảng sợ.

Tống Tĩnh Viện lên tiếng trước, nhìn Thẩm Đình: “Anh sao thế? Nhe răng trợn mắt, bị bệnh chó dại hành à?”

Tống Hi nhìn Thẩm Đình trước, rồi mới chuyển dời ánh mắt sang Nhiếp Dịch, khi đối diện với đôi mắt của anh, cô cảm nhận được rất rõ ràng cái khí chất áp suất thấp như cơn mưa giông trước khi nổi bão, không khỏi khẽ mở miệng, hỏi: “Các anh… Không sao chứ?”

Nhiếp Dịch không nói gì, lưu loát đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi qua cửa thì nắm tay Tống Hi cùng nhau bước ra ngoài.

Bàn tay của người đàn ông khô ráp và ấm áp, Tống Hi bỏ qua tiếng tim đập thình thịch, bước chân lảo đảo vì bị anh túm đi, lo lắng: “Chú và anh cãi nhau ạ?”

Vừa nãy còn ăn cơm rất vui vẻ mà, sao lại cãi nhau rồi?

Nhiếp Dịch không đáp lời cô, Tống Hi thấy anh không phản ứng lại, chỉ đành quay đầu ngó nhìn hai người bị bỏ lại ở phía sau.

Tống Tĩnh Viện nhíu mày, cứ thấy kỳ quái và khó hiểu.

Thẩm Đình cứng đờ ngồi đực ra tại chỗ, há mỏ nhìn chòng chọc hai người vừa rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi