Nhìn mâm cơm tương đối đủ đầy trước mặt, cái bụng đói của Vấn Thiên quả thật là không kìm được, sau khi âm thanh ọt ẹt ấy phát ra, Vấn Thiên xấu hổ cúi đầu.
Lâm tướng quân cười cười, lấy từ chồng bát giữa mâm một cái rồi đưa đến trước mặt Vấn Thiên.
Vấn Thiên rón rén nhận lấy, rồi một bàn tay nhỏ xinh giật giật lấy tay áo của hắn, Vấn Thiên quay xuống nhìn thì thấy một bé gái đang cầm đôi đũa bằng hai tay giơ lên trước mặt hắn:
-Đũa của tiểu ca này!
Vấn Thiên mỉm cười cảm ơn cô bé.
Bé gái ấy là nhi nữ của Lâm tướng quân, tên là Lâm Thu Yên, ở nhà thì hay gọi là Tiểu Yên, chiều nay lúc cô bé vừa gặp Vấn Thiên liền khóc thét lên vì sợ hãi.
Lâm phu nhân phải dỗ dành mãi nó mới nín được.
Nhưng Tiểu Yên lại rất hiếu động, tuổi mới lên năm nhưng nói chuyện ra dáng phết.
Sau khi hết sợ liền tò mò đến hỏi Vấn Thiên, nào là sao huynh lại xấu vậy, bị như vậy huynh có buồn không, bị như vậy huynh có đau không.
Chẳng mấy chốc mà cô bé ấy cũng chẳng thấy sợ Vấn Thiên nữa, còn bày trò cho hắn chơi cùng.
-Ca ca! Tí cho muội cưỡi Tiểu Hắc nhớ!
Vấn Thiên cười khổ sở.
Hồi chiều hắn dắt Tiểu Hắc vào phủ để cô bé này nhìn thấy, chẳng biết quay đi quay lại thế nào mà lúc sau đã thấy Tiểu Hắc với nó chạy nhông nhông trong phủ cùng nhau rồi.
Được một lúc thì không biết Tiểu Yên nói với Tiểu Hắc thế nào mà con ngựa đó ngồi xuống để cô bé cưỡi lên.
Làm Lâm phu nhân sầm mặt vì lo lắng cho con gái, rồi mắng cô bé một trận.
Thế là cô bé lại khóc, lâm phu nhân lại dỗ.
Vậy là từ chiều đến giờ cô bé cứ quấn lấy Vấn Thiên để năn nỉ hắn cho nàng cưỡi Tiểu Hắc đi chơi.
Vấn Thiên ngó ngó sang Lâm phu nhân đang ngồi ở một góc bàn, hếch cái đầu ra hiệu cho Tiểu Yên rồi lắc đầu, ý bảo là mẹ nó không cho.
Vậy mà cô bé cũng hiểu ý, để ngón trỏ trước miệng ra hiệu bí mật.
Vấn Thiên cười to nhưng vẫn lắc đầu, Tiểu Yên có vẻ không vui mặt liền xị xuống trông rất đáng yêu.
-Tiểu Yên! Con đưa đũa cho huynh ấy lâu vậy, không định ăn cơm sao.
Tiểu Yên nghe mẹ nói xong thì mặt lại càng xị xuống, cái vẻ mặt ủy khuất ấy quả thật khiến Vấn Thiên mủi lòng nhưng hắn cũng chỉ biết cười khổ.
Sao hắn dám cho cô bé cưỡi lên con ngựa tham lam ấy được, yên ngựa thì không có, con ngựa đó cũng chẳng an phận, nó mà nổi hứng trêu đùa thì hắn cũng chẳng biết phải giải thích với vợ chồng tướng quân thế nào.
-Thôi mọi người ăn cơm đi cho nóng!
Lâm tướng quân hối thúc mọi người dùng bữa.
Tiểu Yên nhanh nhảu mời trước, sau đó là đến Vấn Thiên, sau khi cả nhà mời hết thì bữa cơm cũng được bắt đầu.
Mâm cơm gọi là đủ đầy nhưng so với một bữa cơm trong phủ tướng quân thì quả thật nó đơn giản đến cực độ.
Chỉ có đĩa tép rang nhạt, một bát thịt kho nhiều mỡ, cuối cùng là đĩa rau luộc.
Nói gì thì nói, đối với Vấn Thiên thì đây quả thật là bữa cơm tươm tất.
Thực ra nhà hắn ở quê có thể ăn bữa cơm như thế này hằng ngày, nhưng ông Lưu cùng hai huynh đệ hắn thống nhất giảm bớt để chia cho mấy người khổ cùng trong giáp.
Vấn Thiên chẳng quan trọng lắm bữa cơm của mình ngon nghẻ ra sao, thấy những con người khốn khổ ấy có cái ăn mà sống qua ngày thì bữa cơm của hắn đã ngon lắm rồi.
Vừa ăn Vấn Thiên vừa nhìn Tiểu Yên ăn cơm, hắn khá là cảm khái về tính tự lập của cô bé ấy, tự gắp thức ăn, tự xúc, mọi việc đều làm rất thuần thục.
Cô bé bắt gặp ánh mắt sáng ngời của Vấn Thiên liền nhoẻn miệng cười nói:
-Tiểu ca thấy muội siêu lắm phải không?
— QUẢNG CÁO —
Vấn Thiên còn chưa kịp mở lời thì một giọng nói nghiêm nghị đã vang lên:
-Tiểu Yên! Đang ăn không nên nói chuyện.
Tiểu Yên nghe thấy mặt lại xị xuống, cúi đầu cặm cụi ăn nốt chỗ cơm của mình.
Tiếng nói ấy là của Lâm phu nhân.
Lúc đầu Vấn Thiên thấy bất ngờ khi biết người phụ nữ ấy là vợ Lâm tướng quân, bởi vì thị còn rất trẻ, nhìn qua cũng chưa đến ba mươi.
Nếu so với đám gia chủ nhà quyền quý thì đấy có vẻ là chuyện bình thường, đám ấy ai chả nạp năm thê bảy thiếp, có khi tuổi của vợ bé còn chẳng bằng con lớn, nhưng với Lâm tướng quân thì lại khác.
Vị phu nhân ấy là chính thê cũng là người duy nhất nhưng mà lại trẻ tới vậy, quả thật rất thú vị.
Cuối cùng cũng xong bữa cơm tối, Vấn Thiên cũng chẳng khách sáo, lâu lâu được ăn một bữa ra trò hắn cũng chẳng giữ bụng lại làm gì.
Tiếp xúc với gia đình này không lâu nhưng Vấn Thiên biết mọi người đều thoải mái nên hắn cũng không khép nép làm khách.
Dưới tán thị rì rào trong gió mát, trăng thanh rọi chiếu bóng lá rung rinh.
Hai người Vấn Thiên cùng Lâm tướng quân lại ra ngồi bàn đá mà uống trà, lần này có thêm Tiểu Yên nữa, cô bé quấn quýt ngồi lên đùi cha nó nghịch nghịch món đồ chơi yêu thích.
-Vấn Thiên cậu định xuôi nam thật à?
-Vâng! Cháu muốn xuống đó làm chút chuyện.
-Vậy cũng tốt, còn trẻ nên xông xáo một phen, thế mới không uổng phí tháng ngày nhiệt huyết.
Mặt Vấn Thiên hơi đổi, hắn cứ tưởng ngài ấy lại khuyên hắn trở về như dì Dương cùng ông Hoa, hoá ra lại chẳng phải như vậy.
Hắn chợt cười, một nụ cười rạng rỡ, Vấn Thiên hơi thắc mắc hỏi:
-Lâm tướng quân, cháu vẫn chưa biết tên của ngài?
-Tên ta sao? Là Lâm Bình Chi.
Cháu cứ gọi là Lâm...thúc thúc cũng được.
Vấn Thiên thấy chỗ kéo dài âm tiết ấy có chút lạ nhưng hắn cũng chẳng nghĩ nhiều.
Hắn cầm lấy chén trà nhấp lấy một ngụm, chén trà này với hắn cũng bình thường như bao loại trà mà hắn từng uống, bởi hắn có biết thưởng trà đâu.
Hắn cảm nhận chút đắng đắng ngọt ngọt còn vương nơi cổ họng rồi đột nhiên hắn hỏi tiếp:
-Lâm thúc thúc! Cháu hỏi điều này hơi thất lễ, sao chỉ cái Uông trấn này mới bình yên, còn cả U Châu lại chẳng vì cái đức độ của ngài mà đổi thay được.
— QUẢNG CÁO —
Vấn Thiên hỏi xong hắn lại thấy hơi hối hận một chút, hắn nói hơi đường đột thì phải, nhưng đấy là điều hắn đã suy nghĩ rất nhiều lần, không phải ngài ấy có quyền uy rất lớn sao.
-Vấn Thiên! Cháu đã từng nghe tới câu một cánh én bé nhỏ chẳng thể nào làm nên một mùa xuân rực rỡ chưa?
Vấn Thiên lắc đầu.
Lâm Bình Chi thấy thế khuôn mặt vẫn là chẳng cảm xúc gì lại nói:
-Đừng nói là cả U Châu, ngay cả cái Uông trấn này không phải vì có ta mà thay đổi.
Ta đã từng thật sự muốn thay đổi, ta cũng đã từng làm, rồi ta chợt nhận ra rằng điều ta làm chẳng khác nào múc cát giữa sa mạc, làm mãi cũng không thể hết.
U Châu này không thể thay đổi không phải vì ta nản lòng, mà là vì ta không thể nào thay đổi cả một bộ máy cai trị đã thối nát đến tận căn cơ.
Lâm Bình Chi nhấp lấy một ngụm trà, vuốt vuốt sợi tóc mai cho con gái chẳng biết đã ngủ từ lúc nào rồi lại nói tiếp:
-Cái bộ máy thối nát kia chỉ là một phần của những khổ đau ấy, đằng sau đó còn là một thế lực lớn tới mức không tưởng tượng được đang nắm giữ toàn cục.
Những khổ đau thực ra chính là những lợi ích mà đám cai trị cần đến, rồi chúng lấp liếm những khổ đau, chúng lấp liếm những ai oán đó bằng thứ chính nghĩa mà chẳng thể nào chối cãi.
Thế giới này kiến tạo bằng dối trá! Nghe thì tiêu cực thật đấy, nhưng nó là sự thật.
Ta với cậu thực ra cũng chỉ là những con người nhỏ bé, để đối chọi với thứ khổng lồ kia thì chẳng khác nào châu chấu đá xe.
-Vậy cả Linh Kiếm Tông cũng không thể thay đổi được sao?
Lâm Bình Chi chợt thảng thốt, hắn cứ nghĩ đứa bé này sẽ chưa biết đến sự tồn tại của Linh Kiếm Tông.
Khuôn mặt hắn nhanh chóng trở về với vẻ không lạnh không nhạt ban đầu, trầm giọng nói:
-Chỉ Linh Kiếm Tông đúng là không thể!
Hai người ăn ý lặng yên chẳng nói nữa, họ cứ ngồi đó để chút gió đêm nhẹ miên man cõi lòng.
Rồi Lâm Bình Chi bảo Vấn Thiên ngủ sớm, sau đó bế con gái đứng dậy, hắn nhìn lên khuôn mặt đầy tâm sự của Vấn Thiên cười khổ một cái rồi nhẹ nhàng bước vào nhà.
Vấn Thiên thì vẫn ngồi đó, hắn ngẩng đầu lên nhìn lên bao ánh sao đang toả sáng, miệng chợt thì thào:
-Một cánh én không thể thành mùa xuân ư?
Vừa mới sáng sớm, cả phủ tướng quân đã huyên náo một phen.
Bởi vì cô tiểu thư khả ái của quý phủ trốn mẹ dậy sớm ra ngoài cưỡi ngựa đi chơi.
Vấn Thiên vốn không ngủ nhưng cũng chẳng thể để ý đến vì hắn đang tập trung tu luyện linh thức.
Vấn Thiên nhìn Tiểu Hắc đang cúi rạp đầu xuống, nó không dám đối diện với ánh mắt của Vấn Thiên.
Còn cô tiểu thư khả ái thì đang úp mặt vào tường để xám hối trong góc nhà.
Vấn Thiên cũng chẳng nhìn nữa, hắn đi vào trong nhà.
Lâm Bình Chi mặt thì vẫn như cười như không, còn Lâm phu nhân đang rất tức giận giảng giải cho cô con gái rượu về việc làm nguy hiểm của mình.
— QUẢNG CÁO —
Cô bé kia tất nhiên là vừa úp mặt vào tường vừa khóc, nhưng cô bé cũng chẳng khóc thét lên theo kiểu nhõng nhẽo.
Thỉnh thoảng lại ngó ngó cái đầu thấy cha nó cùng Vấn Thiên mặt đang cười cười, nó thấy thế lại cười một cái, vậy thế là Lâm phu nhân lại quát lên vì sự thiếu nghiêm túc trong quá trình nhận lỗi.
Mãi một lúc sau cô bé kia mới được tự do trở lại, và cô bé ấy cùng con ngựa của Vấn Thiên lại chạy nhảy khắp cái phủ tướng quân bé xinh này.
Nhưng bữa tiệc nào cũng phải có lúc tàn, chỉ là bữa tiệc này chỉ mới bắt đầu chẳng lâu.
Vấn Thiên phải đi rồi.
Trước phủ tướng quân một người một ngựa cúi đầu tạm biệt cả gia đình Lâm tướng quân.
Tiểu Yên lại khóc, cô bé chạy đến bên Tiểu Hắc, con ngựa ấy liền cúi xuống cho cô bé xoa đầu, Tiểu Yên càng xoa càng khóc to hơn, nó khóc nấc lên rồi mà vẫn cố nói:
-Vấn Thiên...ca ca cùng...Tiểu Hắc nhất định...phải trở về thăm...Tiểu Yên đấy!
Vấn Thiên ngồi xuống nhìn Tiểu Yên rồi nói:
-Nhất định rồi!
-Huynh phải hứa cơ!
-Ta hứa!
Vấn Thiên bế Tiểu Yên lên đưa cho Lâm Bình Chi, hắn gật đầu chào hai người rồi cùng Tiểu Hắc rời đi.
-Có vẻ huynh rất coi trọng thằng bé đó!
-Thằng bé đó họ Lý!
Lâm Bình Chi nói xong liền bế con vào nhà trong ánh mắt kinh nghi của Lâm phụ.
Thị vừa đi theo vừa thì thào trong miệng “Là thiếu tông chủ sao!”.
Thì lại ngoái đầu lại nhìn một người một ngựa nay đã hoà vào dòng người tấp nập trên phố..