TƯƠNG TƯ TÁN


Từng chặng đường dần bỏ lại sau lưng, tháng ngày rong ruổi hoàn thành chân mệnh lại tiếp diễn.

Vẫn là một chàng thiếu niên cùng con ngựa gầy của mình hằng ngày vẫn miệt mài rảo bước, bước chán thì lại chạy, chạy mệt thì lại đi, Yên Nguyên phủ rồi cũng tới.
Sông Giang là con sông gần như là lớn nhất cả cái Ngu quốc này, sở dĩ nói là gần như bởi vì trước đây còn một con sông nữa cũng dài rộng chẳng kém Sông Giang, giờ thì nó đã khuất sau màn sương đen tối kia rồi.

Sông Giang rất lớn cũng là rất rộng, chỉ nhìn hai bên bờ đê được đắp cao vút cũng biết lưu lượng nước của nó nhiều đến thế nào.

Sông Giang uốn lượn khúc khuỷu chẳng khác nào một con mãnh long đang cuộn mình vắt ngang qua Ngu quốc.

Cũng vì vậy mà người ta khi nhắc đến Ngu quốc thì đều biết tới có một con sông tên là Sông Giang.
Sông Giang kể ra thì có vẻ hào nhoáng, là một biểu tượng của cả một đất nước cơ mà.

Nói theo một khía cạnh thì đấy là thực, Sông Giang bao đời nay vẫn thế, là cội nguồn cuộc sống của những người dân quanh đó.

Nước tưới tiêu linh thực cũng từ đó, nước tắm giặt hằng ngày cũng từ đó mà ra, hơn thế nữa nó là nguồn sống của biết bao ngư dân đang cố gắng bám víu vào cái miền sông nước này.
Tuy vậy Sông Giang cũng chẳng êm đềm, mùa bình thường thì chẳng sao, nhưng đến mùa lũ thì...người ta lại thấy Sông Giang không còn là một con “mãnh long” nữa mà là “ác long”.

Một con ác long cướp đi cuộc sống của biết bao con người, mà nếu còn sống sót mà nhìn lại thì cũng chẳng còn gì mà bám lấy vì nó cuốn đi hết rồi.
Con đê Vấn Thiên đang bước đi trông thì to thật đấy, cao thì cao thật đấy, nhưng đến mùa lũ chẳng biết nó có còn nguyên vẹn hay không hay là nó trôi luôn theo những bất hạnh kia luôn rồi.

Con đê mỗi năm lại phải đắp lại một lần, người đắp nó chẳng ai khác là Lâm tướng quân mà Vấn Thiên mới gặp.

Cứ đến mùa lũ, năm nào cũng như năm nào, quân đội của ông ấy lại túc trực bên bờ Sông Giang để cứu vớt thứ họ có thể cứu được nhưng càng ngày thứ họ làm lại càng trở nên khó khăn.

Thực ra trước đây Sông Giang vẫn rất êm đềm, đến mùa lũ nước thì vẫn đổ cuồn cuộn nhưng cũng không nhiều đến nỗi có thể phá tan con đê cao lớn này.

Nhưng giờ thì khác, cứ đến mùa mưa là có bão, mà đã bão là phải bão to, bão chồng bão, đâm ra nó biến con sông vốn đẹp đẽ thơ mộng trở thành con quái vật dẫn nước cuốn trôi đi tất cả mọi thứ.

Người ta bảo Sông Giang thay đổi, vậy là sai rồi.

Thiên địa này mới là thứ đang thay đổi, điều ấy ai nhìn rộng một chút đều có thể dễ dàng nhận ra, còn thế giới đang dần đi đến hủy diệt thì không phải ai cũng biết, thằng nhóc cùng con ngựa đang rảo bước trên con đê này lại càng không biết.
Ánh tịch dương lấp ló sau lũy tre làng ngơ ngác, bầu trời xao xác vài cánh chim bay, gió loay hoay kiếm tìm nơi dừng lại, lòng ai lại đang khắc khoải chút thương hại chơi vơi.
— QUẢNG CÁO —
Vấn Thiên vừa rảo bước đi, hắn vừa ngắm nhìn cánh đồng vàng ươm trải rộng khắp một vùng.

Linh thực đang thời chín, cũng sắp tới kì thu hoạch rồi.

Linh thực nhìn qua trông rất giống lúa, nhưng nếu càng nhìn càng thấy nó khác biệt, hương thơm nó toả ra cũng khác, màu lá cũng có chút khác, còn cách chăm bón thì hoàn toàn khác, nó khổ cực hơn nhiều lắm.

Nhìn cánh đồng vàng ươm trữu bông này đừng nghĩ là được mùa, trông thì thế thôi nhưng chỉ cần một trận mưa đủ nhiều, gió đủ lớn, thì cánh đồng kia liền “đắp chiếu”, còn mấy người dân khốn khổ thì cũng là “đắp chiếu” theo.
Lúa rất kiên cường, lúa rất gan lì, đổ rạp xuống buộc lại thì lại ngoi lên chín tiếp.

Nhưng còn đám linh thực kia thì khác, nghe thì oai đấy, thơm thì thơm đấy, đổ ra một cái thì thành đồ bỏ đi, nó là một thứ cây trồng yếu ớt đến lạ.

Nên là mấy người nông dân kia còn lo lắng lắm, mỗi ngày ra đồng nhìn linh thực chín mà vừa vui vừa sợ, chỉ lo ngay ngáy ông trời kia dở chứng lại giáng xuống một trận mưa điên dại, vậy là liền sống dở chết dở rồi.
Vấn Thiên dừng lại bước chân, ngồi xuống bờ đê lộng gió, Tiểu Hắc thấy thế cũng là nằm xuống theo, Vấn Thiên muốn ngắm nghía dòng sông vẫn lững lờ trôi một lúc.


Hoàng hôn rọi chiếu khiến mặt sông kia như lấp lánh ánh bạc dài liền một dải.

Mắt Vấn Thiên hơi nheo lại nhìn khung cảnh rực rỡ ấy.

Dù ở cái Xuân Hoa giáp xa xôi, Vấn Thiên cũng nghe được cái con sông này nổi tiếng ra sao.

Đôi ba bài dân ca đều có nó, vài dòng thơ cổ cũng ngập tràn Sông Giang nhưng cái Vấn Thiên để ý chỉ là lũ năm nay như thế nào.
Nơi hắn ở vốn là thượng nguồn, nước lớn ra sao hắn có thể phán đoán đôi chút, nhưng sự thật là mức độ nghiêm trọng của những trận lũ thường cao hơn so với Vấn Thiên dự đoán.

Nước đổ về Sông Giang không chỉ từ chỗ thượng nguồn nơi Vấn Thiên ở.

Thiên tai vẫn luôn một điều gì đó quả thật bức người, cha Vấn Thiên từng nói “Thiên không bất nhân” thực ra cũng chẳng chính xác cho lắm.
Vấn Thiên nằm ngả ra nền cỏ, mở to mắt ngắm nhìn thiên không nồng nàn, có những thứ sinh ra đã vượt ngoài tầm với của con người, nhưng con người cũng không vì thế mà tàn lụi, con người vẫn đang cố sống, cố níu kéo nhờ chút vị tha của thế giới để có thể bình tĩnh trải qua một kiếp người.

Tuy vậy có những người họ cũng chẳng thèm bám víu vào chút vị tha bủn xỉn ấy, họ muốn vượt ra ngoài khuôn khổ của thường thức, muốn chạm vào cái đại đạo to lớn kia, họ là tiên nhân.

Vấn Thiên vẫn rất ghét họ, nhưng có đôi khi hắn sẽ chấp nhận một vài tư tưởng lạc lối của họ, đó là truy cầu hạnh phúc cực hạn.
Cách làm của đám tiên nhân đó đối với Vấn Thiên thì chẳng có gì là đúng đắn.

Chỉ có điều tư tưởng về việc truy cầu hạnh phúc của chúng lại là điều Vấn Thiên tán thành, nhưng mà không hoàn toàn, truy cầu hạnh phúc dựa trên việc lấy đi của người khác thì đấy là bóc lột rồi.

Vấn Thiên thực ra vẫn có những sự mâu thuẫn nhất định trong suy nghĩ của hắn, rằng nghịch thiên là đúng hay sai, thiên tai kia là của thiên, sự sống này cũng là của thiên ban phát, vậy thì thiên muốn gì?

— QUẢNG CÁO —
Càng suy nghĩ về một vấn đề xa xôi đầu óc sẽ càng trở nên tăm tối.

Vấn Thiên lắc đầu gạt bỏ những suy nghĩ từ nãy đến giờ ra khỏi đầu, hắn ngắt lấy một ngọn cỏ để bên miệng, mắt nhắm lại nghe gió đu đưa, nghe sóng vỗ bên đê cao còn vương nắng, nghe những nỗi lòng còn đau đáu trên cánh đồng vàng rực kia.
Đêm nay Vấn Thiên quyết định dừng chân ở chỗ này.

Hắn thực ra cũng chẳng quan trọng cho lắm về vấn đề ấy, đêm hắn vốn chẳng ngủ, lúc nào buồn ngủ quá thì kiếm chỗ kín đáo mà nằm nhưng mà hiện tại thì chưa đến mức như vậy.

Hắn thấy gần bờ đê có một cái miếu hoang rách nát, hắn định nghỉ ngơi tại đấy.
Mặt trời phía tây cũng theo mây mà về với đại địa.

Bóng tối u buồn theo đó mà bủa vây, hôm nay mùng một trăng nấp không lên, sự mù mịt liền lan tràn khắp không gian.

Ăn chút lương khô, đun thêm tí nước, Vấn Thiên cùng Tiểu Hắc lục tục cho qua bữa tối, hắn cùng Tiểu Hắc thực ra ăn khá đơn giản, ăn như vậy cũng đủ qua bữa.

Đừng nhìn Tiểu Hắc tham ăn mà tưởng nó không biết nghĩ, lương khô mà ít thì nó cũng chẳng đòi Vấn Thiên.

Nhưng hiện tại bọn chúng mới mua lương khô nên cu cậu vẫn được ăn thoải mái.
Cái miếu hoang mà Vấn Thiên dừng chân có lẽ trước đây thờ Hà thần, có lẽ vậy vì nó đặt trên đê.

Vấn Thiên tin rằng những vị thần linh vốn dĩ chẳng tồn tại trong thế giới này, nó giống như một niềm tin lay lắt để con người cố kết nối những ước nguyện của bản thân với cõi thiên địa bao la mà thôi.

Mấy chục năm nay lũ nhiều, mưa không thuận gió cũng chẳng hoà nên người ta cũng chẳng buồn thỉnh cầu thiên địa nữa.
Đêm đã tới, gió dần thêm lạnh, Vấn Thiên ngước nhìn lên bầu trời, mây đen đang kéo, hắn giơ tay cảm nhận vị gió, quả thật sắp mưa rồi.

Vấn Thiên nhìn ra cánh đồng phía xa xa, mong là không quá lớn.


Tay Vấn Thiên chợt xuất hiện một thanh kiếm, hắn phi nó lên giữa khung trời, thanh kiếm theo đó mà lượn lờ nhẹ trôi.
Sau trận mưa hôm ấy, Vấn Thiên thấy mình cảm thụ sâu hơn rất nhiều về Kiếm Thủy Quyết, những đường kiếm của hắn cũng theo đó mà trở nên hoàn thiện hơn, tuy là vậy nó vẫn chưa được coi là bắt đầu nhập môn được.

Vấn Thiên vẫn chỉ tạo ra hình của kiếm, còn hồn kiếm cốt lõi kia hắn vẫn chưa bắt được.

Vấn Thiên định nghĩa hồn kiếm cũng giống như hồn trong chiến đấu mà hắn từng nói với Khánh Điệp, nó là tính cách, là bản ngã thực sự của một con người được thể hiện qua kiếm.

Nói thì như vậy, nhưng hắn biết bản thân vẫn chưa có, phải chăng vì hắn vẫn đang mông lung trên con đường này, hay là do hắn vốn không có hồn.
— QUẢNG CÁO —
Tay hắn vũ động, thân thể lại quay cuồng, tuy chưa tìm ra hồn kiếm thực sự nhưng đường nét trong phi kiếm của hắn đã nuột nà hơn rất nhiều, sự linh động đã vượt trội hơn so với trước, sự liên miên không dứt theo từng đường kiếm cũng theo đó mà phát huy, hắn tin rằng nếu hắn có thể khiển thêm hai ba thanh kiếm nữa, thì cái gọi là phi kiếm vần vũ chẳng phải điều gì quá xa xôi.
Bầu trời kia chợt bừng sáng kèm theo đó là tiếng ùng ục vang vọng khắp thiên không, gió càng thổi càng mạnh, mây càng ngày càng đen.

Rồi tiếng lộp bộp vang lên trên tán lá đa trước cửa miếu, rồi theo là tiếng mưa rơi vang khắp một vùng.

Vấn Thiên thu kiếm vội chạy vào miếu, Tiểu Hắc cũng theo vào.

Một người một ngựa thắp lên đống lửa, rồi ngồi đấy mà nhìn mưa qua ánh chớp, nghe mưa theo tiếng sấm đì đùng.
Trong màn mưa tầm tã, Vấn Thiên thấy vài bóng người đang vội vã chạy đến.

Vấn Thiên nhìn kĩ nhận ra họ chỉ là những người nông dân, có lẽ họ đến đây vì lo lắng cho linh thực nhà mình.

Thấy có người trong miếu, mặt họ hơi đổi sắc, nhưng chỉ có một đứa bé cùng một con ngựa, họ cũng chẳng nghĩ nhiều.

Vấn Thiên cúi đầu chào, họ cũng chào theo rồi xin ngồi nhờ, Vấn Thiên vui vẻ lui gọn tới một góc.

Vậy là một đám người cứ ngồi đấy mà thất thần nhìn mưa, ai cũng lo lắng chỉ mong cơn mưa này mau tạnh, tiếc là mưa kia vẫn chẳng dứt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi