TỬU THẦN (ÂM DƯƠNG MIỆN)


- Ông nội, cái này là ta thay cha ta bái ngài, hy vọng ngài có thể tha thứ cho hắn. Ngài nói rất đúng, bất luận như thế nào, trên người của ta dù sao cũng chảy dòng máu nóng của Bình Đẳng Vương nhất mạch. Ta có thể đáp ứng ngài, tương lai nếu Bình Đẳng Vương nhất mạch thật sự gặp chuyện khó khăn, ta tuyệt đối cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Đúng lúc này, một thanh âm trầm thấp đột nhiên từ bốn phương tám hướng vang lên:
- Một khi đã như vậy, ngươi hẳn cũng nên lưu lại đi, gánh vác phần trách nhiệm này. Bởi vì, Bình Đẳng Vương nhất mạch đã gặp phải chuyện khó khăn. Không có người thừa kế, Bình Đẳng Vương nhất mạch làm thế nào có thể tiếp tục truyền thừa xuống nữa cơ chứ? Ngươi có thể nói cho ta biết hay không?
Nghe thanh âm kia, vẻ kích động trên mặt Cơ Vân Sinh nhất thời chuyển hóa thành vẻ tôn kính, nghiêng người lui sang một bên. Cơ Động chỉ thấy một luồng quang mang màu vàng nâu lóe lên, bên trong nội sảnh đã có thêm một người nữa. Là một gã trung niên nhân mặc áo màu vàng.
Nhìn thấy người này, trong lòng Cơ Động không khỏi chấn động. Vị trung niên áo vàng này chính là thủ hộ thần của Trung Thổ Đế Quốc, cũng là Chí Tôn Cường Giả duy nhất của Trung Thổ Đế Quốc, Bắc Đẩu Miện Hạ Cơ Trường Tính. Đồng thời, hắn cũng đang là người có bối phận cao nhất trong Bình Đẳng Vương nhất mạch, ông nội của Cơ Vân Sinh, ông cố của Cơ Động.
- Bắc Đẩu Miện Hạ.

Cơ Động hơi hơi khom người xuống.
Cơ Trường Tín bước ra một bước, đã đứng ở vị trí lúc nãy của Cơ Vân Sinh:
- Ngươi hẳn là nên gọi ta là ông cố. Không ngờ tới, Bình Đẳng Vương nhất mạch chúng ta đến đời này lại xuất hiện một thế hệ thiên tài tuyệt diễm như thế. Ta vốn cho rằng, Dật Phong, Dạ Thương đã là thiên tài không tệ rồi. Nhưng mà so sánh với ngươi, bọn họ căn bản không là cái gì cả. Nếu không phải gia tộc chúng ta quá mức đơn bạc, ta và ông nội ngươi cũng không bắt ép ngươi làm gì. Dù sao, ta cũng không muốn thấy cảnh hai huynh đệ Âm Triêu Dương huynh đến Trung Nguyên Thành đòi người. Nếu hôm nay ngươi không thuyết phục được ta, coi như là động thủ, ta cũng phải giữ ngươi ở lại gia tộc. Cho dù là huynh đệ Âm Triêu Dương huynh có đến đây, ta cũng có lòng tin có thể giữ ngươi lại, không để cho bọn họ bắt đi. Ngươi có thời gian một nén nhang để thuyết phục ta.
Nếu nói, khí thế của Cơ Động có thể cùng so sánh với khí thế của Cơ Vân Sinh, như vậy, trong nháy mắt lúc Cơ Trường Tín xuất hiện, hắn liền mất đi toàn bộ năng lực chống cự. Chí Tôn Cương Giả, đó căn bản không phải một ma sư mới Lục Quan như Cơ Động có thể chống lại. Đạt tới Cửu Quan, toàn bộ chín dấu ấn đều đủ cả, tiến vào cảnh giới hoàn toàn viên mãn, đã có được Cực Hạn Ma Lực. Bất cứ một vị Chí Tôn Cường Giả đều là sự tồn tại hủy thiên diệt địa. Điều này Cơ Động hoàn toàn rõ ràng. Nếu như Cơ Trường Tín cố ý muốn giữ hắn lại, hắn căn bản không có bất cứ cơ hội nào để bỏ đi được.
Thuyết phục một vị Chí Tôn Cường Giả, trên mặt Cơ Động không khỏi toát ra một tia cười khổ. Xem ra, hôm nay đi đến Bình Đẳng Vương phủ là một quyết định sai lầm. Cái này càng giống như là một cái bẫy, đã giăng sẵn để chờ mình suốt bốn năm nay. Cơ Trường Tính không ngờ lại ở luôn bên trong Vương phủ, chỉ một điều này thôi, đã đủ để nói rõ rất nhiều vấn đề.
Cơ Trường Tín nhìn sắc mặt âm trầm bất định của Cơ Động, mỉm cười:
- Ta biết rõ ngươi đang nghĩ cái gì. Ta cũng có thể cấp cho ngươi một câu trả lời hoàn toàn thuyết phục. Đúng vậy, từ lúc Phất Thụy, Dạ Thương từ trên Thánh Tà Chiến Trường quay trở về, ta liền luôn luôn ở lại trong Bình Đẳng Vương phủ. Bởi vì chúng ta cũng đều đoán được, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ quay trở về bái tế cha mẹ của mình. Chỉ là không ngờ nổi, một lần chờ này đã là suốt bốn năm. Nhưng ta cũng nhìn ra được, trong bốn năm nay ngươi cũng không hề có chút hoang phí nào. Chỉ cần ngươi muốn, ta tin rằng, ngươi nhất định sẽ trở thành vị Bình Đẳng Vương cường đại nhất trong lịch sử. Cháu trai, ở lại đi. Trách nhiệm của gia tộc cần phải được truyền thừa xuống, cũng cần ngươi phải gánh vác.
Cơ Động chậm rãi lắc lắc đầu:
- Ông cố, ta vừa nói qua, ta không thể vi phạm di chí của cha ta. Hơn nữa, bản thân ta cũng không thích hợp để gánh vác phần trách nhiệm này. Cái ta thích chính là cuộc sống tự do tự tại, theo đuổi cảnh giới cường giả. Nếu như ngài dùng vũ lực bắt ta ở lại, thứ cuối cùng có thể giữ, cũng sẽ chỉ là một cỗ thi thể mà thôi.
Ánh mắt Cơ Trường Tín chợt lóe sáng, không khí trong nội sảnh nhất thời đọng lại:
- Cháu trai, ngươi đang uy hiếp ta đó hả?

Cơ Động không kiêu ngạo, không siểm nịnh, nói:
- Ta chỉ nói lên sự thật mà thôi.
Cơ Trường Tín mạnh mẽ nói:
- Nếu ta cho ngươi biết, cho dù là giữ lại một cỗ thi thể, ta cũng muốn giữ ngươi lại, ngươi nghĩ sao? Ngươi đừng quên, Cơ Dật Phong chính là chết trong tay ngươi. Nếu như hắn không chết, Dạ Thương cũng không cần phải trở thành người thừa kế của Hoàng thất. Chính do ngươi tự mình gây họa, cũng nên tự mình đi gánh vác trách nhiệm đi.
Cơ Động đột nhiên nở nụ cười:
- Ông cố, từ bất cứ góc độ nào mà xét, ngươi cũng sẽ không giết ta. Nhiều nhất cũng chỉ là đem ta giam lỏng một chỗ nào đó mà thôi. Ngài cho rằng, Bình Đẳng Vương phủ có thể giam lỏng được ta hay sao? Trừ phi ngài bất cứ thời khắc nào cũng ở bên cạnh ta. Ta không biết làm thế nào để có thể thuyết phục được ngài, nhưng ta có thể nói cho ngài biết, mạnh mẽ giữ ta lại, đối với Bình Đẳng Vương nhất mạch cũng không có bất cứ chỗ tốt nào cả. Vì sao ngài không để cho ta giống như ngài vậy, trở thành người thủ hộ cho Bình Đẳng Vương nhất mạch cơ chứ? Quyền thừa kế Bình Đẳng Vương cũng không nhất định sẽ xảy ra vấn đề gì. Cơ Dạ Thương cũng có thể có con cơ mà, cũng có thể cho con của hắn trở về làm người thừa kế của Bình Đẳng Vương nhất mạch. Cần gì phải bắt ép ta đi gánh vác trách nhiệm này chứ?
Cơ Trường Tín nhíu mày:
- Xem ra, ngươi rất khó bị thuyết phục. Ngươi nói rất đúng, ta sẽ không giết ngươi, mà chỉ giam lỏng ngươi. Ta tuy rằng đã già rồi, nhưng có một thứ tốt đó chính là kiên nhẫn. Đến đây đi, để ta xem xem, bốn năm nay, Triêu Dương huynh đã dạy cho ngươi những tuyệt kỹ gì.
- Chờ một chút, để ta thay hắn thuyết phục ngươi.
Đang lúc Cơ Trường Tín giơ tay lên, chuẩn bị chụp xuống người Cơ Động, đột nhiên, không gian lóe lên, một đoàn hỏa diễm nồng đậm lặng yên lan rộng, hóa thành một đóa hoa sen tuyệt mỹ khổng lồ nở ra. Liệt Diễm, váy đỏ, tóc đỏ hoàn mỹ không chút tỳ vết chẳng hề có dự báo gì, đột ngột xuất hiện trong nội đường Bình Đẳng Vương phủ.

Nhìn thấy nàng, Cơ Vân Sinh không khỏi trợn mắt gầm lên:
- Ngươi là ai?
Vừa nói xong đã phát động ma kỹ.
Nhưng mà, Cơ Trường Tín lại đột nhiên sắc mặt đại biến, thân thể lóe lên, đã che ở trước mặt Cơ Vân Sinh:
- Vân Sinh, dừng tay, không được lỗ mãng.
Cơ Vân Sinh là Bát Quan Ma Sư, cảm thụ không được quá nhiều thứ, nhưng Cơ Trường Tín thật sự là Chí Tôn Cường Giả thật sự, trong nháy mắt khi Liệt Diễm vừa xuất hiện, hắn liền có thể cảm nhận được rất nhiều thứ. Cho nên lúc này trong mắt vị Bắc Đẩu Miện Hạ đã xuất hiện quang mang không thể nào tin nổi.
Nhìn thấy Liệt Diễm, Cơ Động nhất thời trở nên cực kỳ khẩn trương. Liệt Diễm không thể sử dụng ma lực mà đối mặt với Chí Tôn Cường Giả, chuyện này quả thật quá sức nguy hiểm. Một bước bước ra, hắn đã đi đến trước người Liệt Diễm, che chắn cho nàng. Liệt Diễm nắm lấy bàn tay Cơ Động, quay sang mỉm cười lắc lắc đầu với hắn:
- Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi