- Bình Đẳng Vương điện hạ, ngài sống như vậy không cảm thấy buồn chán sao? Quyền lực, thật sự khiến người ta quyến luyến như vậy sao? Đời đời Bình Đẳng Vương e rằng đều giống như ngài vậy, dành cả đời cho Bình Đẳng Vương nhất mạch, nên Bình Đẳng Vương phủ mới có được khí thế như ngày hôm nay. Con người chỉ có một cuộc đời, ngài tự hỏi lại lương tâm mình xem, cả đời này có khi nào vui vẻ hay chưa?
Đây là lần thứ hai Cơ Vân Sinh gặp qua Cơ Động. Lần đầu tiên chỉ là vội vàng nhìn thoáng qua mà thôi. Lúc đó Cơ Động kiêu ngạo, lạnh như băng, thậm chí là cừu hận ngập tràn hằn sâu trong nội tâm của hắn. Lần này gặp lại, hắn nghĩ rằng Cơ Động nhất định là có rất nhiều chuyện muốn hỏi. Giống như là thù hận hắn, khinh thường tước vị Bình Đẳng Vương vì đã không chăm lo cho hắn, không chịu tha thứ cho hắn... đủ loại tình huống hắn đều nghĩ tới. Nhưng mà, có một tình huống duy nhất hắn không ngờ tới, Cơ Động không ngờ lại dùng thái độ bình tĩnh như vậy, thậm chí là mang theo vài phần thương hại mà hỏi hắn nữa.
Khí thế đế vương nhất thời ngưng lại, ngay sau đó lặng yên biến mất. Cơ Vân Sinh lạnh lùng nói:
- Ngươi có từng nghe qua hai chữ trách nhiệm hay chưa? Sinh ra trong gia đình Đế vương, bản thân chính là chuyện bi ai nhất. Nhưng nếu đã sinh ra trong một gia đình như vậy, nhất định cũng sẽ phải gánh vác một trách nhiệm nặng nề hơn người bình thường. Phụ thân ngươi là một người nhu nhược, hắn không dám đảm đương, không dám gánh vác sứ mệnh mà bản thân hắn phải gánh vác. Ngươi nói không hề sai, ta chưa bao giờ biết qua cái gì gọi là vui vẻ, cuộc sống của ta mệt đến chết đi được. Nhưng mà, ngươi nghĩ rằng Bình Đẳng Vương nhất mạch chúng ta trường tồn, chính là vì quyền lực sao? Vì muốn nắm giữ quyền thế của Trung Thổ Đế Quốc hay sao? Nếu ngươi nghĩ như vậy, ta hoàn toàn có thể kiêu ngạo mà nói với ngươi, ngươi đã sai rồi!
Nói tới đây, ánh mắt vốn thâm thúy của Cơ Vân Sinh đột nhiên xảy ra biến hóa, trở nên choáng đầy quang mang nóng bỏng mà kiêu ngạo:
- Tổ tiên cả chúng ta, Bình Đẳng Vương đầu tiên, đã cùng với tổ tiên của đương kim hoàng tộc chung tay sáng lập ra Trung Thổ Đế Quốc. Đánh đông dẹp tây, chiếm lĩnh một khu vực rộng lớn ở trung tâm đại lục. Bình Đẳng Vương nhất mạch chúng ta tồn tại, mục đích chỉ có một mà thôi, đó chính là duy trì sự ổn định của Đế Quốc, tạo phúc cho nhân dân, bảo vệ cho quốc gia chúng ta không bị kẻ thù bên ngoài xâm lấn. Hai chữ Bình Đẳng của Bình Đẳng Vương này, người bình thường bên ngoài đều nghĩ rằng có ý nghĩa ngang hàng với hoàng tộc. Nhưng mà, ý nghĩa hai chữ Bình Đẳng của chúng ta, kỳ thật là hy vọng bên trong Đế Quốc sẽ không hề có giai cấp, mỗi người đều được bình đẳng. Bình dân an cư lạc nghiệp. Tổ tiên của chúng ta, mỗi một đời Bình Đẳng Vương cũng đều dựa theo mục tiêu này mà cố gắng. Bên trong ý niệm Bình Đẳng Vương của chúng ta, cũng không có quý tộc. Mỗi một đời Bình Đẳng Vương, hàng năm đều phải ở trong Bình Đẳng Vương phủ này đích thân trồng trọt, chăn nuôi, tự sản xuất ra lương thực thực phẩm cho bản thân trong vòng một tháng. Đúng vậy, ta chưa bao giờ biết cái gì gọi là vui vẻ, cũng không có thời gian để mà vui vẻ. Ta gánh vác trách nhiệm. Ý nghĩa cuộc đời của ta, cũng chính là hai chữ trách nhiệm này. Sự vui vẻ của ngươi, chỉ thuộc về một mình ngươi. Mà trách nhiệm của ta, tuy rằng đã cướp đoạt mất sự vui vẻ của ta, nhưng lại mang lại cho người khác sự vui vẻ. Ngươi đã hiểu chưa?
Nghe những lời Bình Đẳng Vương nói, giờ khắc này đây, trong lòng Cơ Động cũng chỉ có rung động. Quả thật, chỉ có rung động. Nhìn Cơ Vân Sinh, hắn một lúc lâu sao cũng không nói nên lời. Hai ông cháu cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau, chằm chằm nhìn nhau không một lần chớp mắt. Cơ Động lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ. Hắn vốn có được Linh Hồn Chi Hỏa, thông qua Linh Hồn Chi Hỏa, hắn có thể rõ ràng cảm giác được trong thanh dõng dạc hiên ngang kia của Cơ Vân Sinh, mỗi một lời một chữ đều hoàn toàn phát ra từ sâu trong tâm can, chính là những lời thật lòng mình. Đó chính là niềm tin của bản thân hắn, niềm tin thâm căn cố đế đời đời của Bình Đẳng Vương nhất mạch.
Hào quang trong mắt Cơ Vân Sinh bắn ra bốn phía, quát lớn một tiếng:
- Sao không nói gì? Ngươi còn cái gì muốn hỏi ta nữa? Cứ nói ra hết đi. Đúng vậy, cha của ngươi đúng là vì ta mà chết, là ta phái người đi giết cha mẹ của ngươi. Ngươi có thể nói ta là cừu nhân sát hại cả gia đình ngươi. Nhưng mà, có một điều mà ngươi không thể phản bác được, đó chính là trên người ngươi chảy xuôi huyết mạch của Bình Đẳng Vương Cơ gia chúng ta.
Soạt một tiếng, cổ tay Cơ Vân Sinh khẽ chuyển, một thanh chủy thủ dài chừng một thước đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Hào quang chợt lóe lên, thanh chủy thủ đã bay thẳng về phía Cơ Động. Cơ Động theo bản năng giơ tay chụp lấy thanh chủy thủ, có chút nghi hoặc nhìn về phía Cơ Vân Sinh.
Cơ Vân Sinh cơ hồ tiến lên hai bước, đã đi đến trước mặt Cơ Động, hai tay nắm lấy vạt áo của mình, đột nhiên xé ra, để lộ ra bộ ngực cường tráng của mình:
- Ta giết cha mẹ ngươi. Ta là cừu nhân đã giết chết cả nhà ngươi. Dùng thanh chủy thủ trong tay ngươi giết ta đi, báo thù cho cha mẹ. Chỉ cần ngươi đáp ứng một điều kiện của ta, ta tuyệt sẽ không hoàn thủ, cũng sẽ không có bất cứ kẻ nào đến để làm khó dễ ngươi cả.
Ngoài sức tưởng tượng, tuyệt đối là ngoài sức tưởng tượng. Cơ Động nói thế nào cũng không nghĩ tới, bản thân mình vừa mới gặp lại Cơ Vân Sinh, hắn đã làm ra phản ứng mạnh mẽ đến như thế. Cơ Vân Sinh căn bản là không để cho hắn có bất cứ cơ hội thở dốc nào. Giờ khắc này đây, về mặt khí thế hắn đã hoàn toàn bị Cơ Vân Sinh áp đảo. Nếu như lúc trước về mặt khí thế còn có thể ngang nhau, thậm chí Cơ Động còn cao hơn một chút, thì hiện tại, sự chênh lệch về mặt đại nghĩa giữa hai người là xa không thể tưởng tượng. Cơ Vân Sinh không thẹn trong lòng, chiếm cứ đại nghĩa. Mỗi một câu hắn nói đều không thẹn với lương tâm. Hắn mở vạt áo đứng đó, khí thế bản thân đã đạt tới đỉnh cấp.
Nhìn xuống thanh chủy thủ đang lóe hàn quang trong tay mình, lại nhìn lại Cơ Vân Sinh, Cơ Động rốt cuộc cũng mở miệng:
- Ngài nói rất đúng. Cha ta đúng là một người nhu nhược. Một kẻ nhu nhược không đảm đương trách nhiệm của mình. Hắn không dám gánh vác một trách nhiệm nặng nề như thế, cho nên, hắn mới lựa chọn bỏ đi. Thân thể tóc tai đều thuộc về cha mẹ. Đừng nói là ngài không có ý giết hắn, cho dù là ngài thật sự tự tay giết hắn đi nữa, ta cũng sẽ không nói gì cả, không hề than oán một lời, bởi bì sinh mệnh mà cha ta vốn có, chính là do ngài cấp cho hắn. Cũng giống như tánh mạng của ta cũng là do cha ta cấp cho vậy. Điều kiện của ngài, ta cũng biết rõ. Cơ Dạ Thương đã trở thành người kế thừa của hoàng thất, trở thành người kế tục của Hoàng thất nhất mạch, mà Bình Đẳng Vương nhất mạch lại không có người thừa kế. Ngài hy vọng ta có thể kế thừa Bình Đẳng Vương nhất mạch này. Nhưng mà, ta lại không thể đáp ứng ngài được, bởi vì trong lòng ta cũng không có đại nghĩa. Hơn nữa, chân chính là bình đẳng, cũng không phải một mình Bình Đẳng Vương có thể làm được. Nếu không, Bình Đẳng Vương nhất mạch truyền thừa nhiều năm như vậy, vì sao cũng chỉ có trong lãnh địa của chính mình mới có thể làm được chuyện không có quý tộc thống trị cơ chứ? Bản thân cái tước vị Bình Đẳng Vương này, chính là quý tộc lớn nhất rồi. Có Bình Đẳng Vương tồn tại, Trung Thổ Đế Quốc liền không có sự bình đẳng chân chính. Trừ phi có một ngài, cả quốc gia đều không còn quý tộc, không có hoàng thất. Toàn bộ quốc gia mọi việc đều do nhân dân làm chủ, do nhân dân cùng đề cử, tuyển cử ra một người lãnh đạo, đại diện cho ý chí của nhân dân mà quản lý quốc gia. Đó mới là bình đẳng. Ngài nói cho ta biết, nếu như ta kế thừa tước vị Bình Đẳng Vương, có thể làm được tất cả chuyện đó hay không?
Trong mắt Cơ Vân Sinh toát ra một tia kinh ngạc. Hắn đương nhiên không biết, những lời Cơ Động vừa nói kia, đều là tình huống của quốc gia ở kiếp trước của hắn.
- Không thể. Cho dù là ngươi trở thành Bình Đẳng Vương đi nữa, cũng không thể hoàn thành được những chuyện đó. Bởi vì, Đế Quốc phải ổn định. Giai cấp quý tộc, đã sớm cắm sâu gốc rễ vào trong Đế Quốc rồi. Nếu vì thay đổi mà động tới toàn cục, sẽ có rất nhiều bình dân bá tánh lâm vào cảnh chiến tranh. Trung Thổ Đế Quốc chúng ta nhìn qua cực kỳ cường đại, nhưng bốn phía đều có nước láng giềng, một khi nội loạn, chỉ sợ cũng sẽ bị các nước khác thôn tính.
Cơ Động lạnh nhạt cười một tiếng:
- Một khi đã như vậy, tước vị Bình Đẳng Vương này đối với ta mà nói cũng không có bất cứ ý nghĩa gì cả. Ta đã từng nhắn Cơ Dạ Thương nói lại với ngài, ta cũng không có hận ngài. Chuyện của cha mẹ ta, kỳ thật cũng không có ai đúng, ai sai. Chỉ là cả hai không có cùng một suy nghĩ mà thôi. Nhưng kết cuộc chung quy cũng là một cái bi kịch. Cha ta cũng không có theo ý muốn của ngài, kế thừa phần trách nhiệm nặng nề kia, nhưng mà, thân là một người con, ta vẫn muốn kế thừa tâm nguyện trước khi lâm chung của cha ta, thủy chung bước chân trên con đường tự do, không muốn bị cuốn vào vòng xoáy trách nhiệm của tầng lớp vương giả.
Nói xong, Cơ Động đột nhiên lui về phía sau một bước, hai đầu gối hạ xuống, quỳ rạp trước mặt Cơ Vân Sinh. Phanh, phanh, phanh... liên tiếp lạy chín lạy mạnh mẽ về phía Cơ Vân Sinh.