TUYẾT MỊ NƯƠNG - GIÁ OẢN CHÚC

Lý Minh Lan đăng nhập vào một tài khoản WeChat khác, nhận được yêu cầu kết bạn từ Mạnh Trạch: “Lý Minh Lan, đồ đầu heo, tôi sẽ không tha cho em.”

Vẫn chưa biết ai sẽ không tha cho ai đâu. Cô đồng ý kết bạn với anh, gửi thời gian và địa điểm.

Chiến thư rõ ràng như vậy. Mạnh Trạch trả lời rất nhanh: “Cuối cùng em cũng xuất hiện rồi.”

Lý Minh Lan: “Sao nào? Dám không?”

Mạnh Trạch: “Ai sợ ai.”

Lý Minh Lan lại chuyển sang một tài khoản WeChat khác.

*

Mạnh Trạch phát hiện ra, Lý Minh Lan thậm chí còn đổi cả ảnh đại diện WeChat, đổi thành một ảnh phong cách nữ cường nhân lạnh lùng khoanh tay.

Có lẽ là một bức ảnh phỏng vấn nào đó thể hiện phong cách mạnh mẽ của cá nhân.

Là để khiêu khích anh.

Anh vỗ vỗ gáy, quay đầu vận động gân cốt: “Sơn Điệp, anh biết ngay đầu heo sẽ quay lại. Khi con còn chưa được sinh ra, cô ấy đã rất thương con rồi, sao lại nỡ để con trai chịu thiệt thòi được.”

Cao Sơn Điệp cười: “Vậy anh có nỡ để con trai chịu thiệt thòi không?”

Mạnh Trạch: “Hừ.” Anh nói rõ ràng, chỉ cần Lý Thâm giao Lý Minh Lan ra, anh lập tức ra mặt, giải quyết những chuyện rắc rối này. Kết quả Lý Thâm lại để Lý Húc Bân đến trường thương lượng.

Thế là, chuyện đã bị phá hỏng.

Mạnh Trạch: “Nó đáng đời, ai bảo nó gọi người khác là bố mẹ.”

Anh phóng to ảnh đại diện WeChat của Lý Minh Lan: “Chậc, như thế này không còn ngốc nữa rồi.”

Lý Minh Lan không ngốc, anh không cần.

Anh đã tải xuống ảnh đại diện “gió thổi mũ” của cô từ lâu. Anh so sánh bức ảnh này với Lý Minh Lan mười tám tuổi.

Anh cười nhạt: “Lý Minh Lan, em không còn như hồi trẻ nữa rồi.”

Màn hình điện thoại đen phản chiếu khuôn mặt anh, anh lại nhìn mình trong gương.

“Chúng ta mới chỉ ba mươi sáu tuổi. Lý Minh Lan, chúng ta vẫn còn trẻ.”

Anh túm lấy tóc, cào loạn xạ.

Có phải hơi dài rồi không? Tóc dài sẽ làm tăng trọng lượng thị giác của phần đầu, không bằng tóc ngắn gọn gàng.

Anh lập tức liên lạc với stylist.

Stylist đang đi công tác ở ngoài.

Mạnh Trạch: “Lập tức quay về, cứ việc ra giá.”

“Vâng.”

Tiền có thể mua được nhiều thứ, nhưng không thể chống lại trời đất. Vì thời tiết đột biến, chuyến bay bị hoãn, stylist không thể nào trở về được.

*

Lý Minh Lan chưa bao giờ ăn mặc lộng lẫy như hôm nay để gặp Mạnh Trạch, trước kia cô chỉ thoa dặm chút son phấn.

Bây giờ đã là chiến thư rồi, cô phải kiêu ngạo.

Toàn thân chỉ có hai màu, đỏ và đen.

Môi đỏ, váy đỏ, phấn mắt khói, đuôi mày vẽ cong hình móc câu.

Lý Thâm cả ngày chỉ chơi game.

Trước kia, Lý Húc Bân sẽ nhắc nhở vài câu “học hành là quan trọng nhất”, bây giờ Lý Húc Bân lại mong con trai có một kênh để giải tỏa.

Trước khi Lý Minh Lan đi, cô cầm vạt váy đỏ chói, xoay tròn trước mặt con trai: “Có oai không?”

Lý Thâm liếc nhìn qua: “Oai.”

“Chờ tin tốt của mẹ.” Cô đeo đồng hồ lên, “Mẹ đi đây.”

Chiến trường được đặt ở một quán cà phê.

Lý Minh Lan đến đúng giờ, tìm một chỗ ngồi sáng sủa bên cửa sổ, chờ đợi người cha khốn nạn nhất thế gian xuất hiện.

Hai mươi phút trôi qua.

Mạnh Trạch không xuất hiện.

Bốn mươi phút trôi qua.

Không thấy bóng dáng Mạnh Trạch.

Một tiếng đồng hồ trôi qua.

Chỗ ngồi đối diện Lý Minh Lan vẫn trống không.

Cô lại chuyển sang một tài khoản WeChat khác, mới phát hiện Mạnh Trạch đã gửi vài tin nhắn.

Sáng nay: [Không đến.]

Sáng nay: [Hẹn lại.]

Tưởng mình là đại gia cơ đấy, còn chơi trò mèo vờn chuột.

*

Cao Sơn Điệp cũng không ngờ Lý Thâm lại thực sự không thể thi đại học. Cô ấy đã chứng kiến toàn bộ vở kịch, cô ấy không thể nào ngăn cản Mạnh Trạch được, cũng không dám, sợ kích động anh.

Cô ấy nói: “Mạnh Trạch, em đi gặp bác sĩ Lương. Anh ở nhà một mình phải khóa cửa lại đấy.”

“Anh không phải là trẻ lên ba.” Thời tiết ngày càng nóng lên, dù sân có ô che nắng, nhưng vẫn rất nóng bức. Mạnh Trạch chuyển chỗ ngủ sang sofa.

“Khi nào thì bên đó tạnh mưa?” Stylist nói bên mình vẫn đang mưa to, anh ta vẫn bị kẹt ở sân bay.

“Hay là, đổi stylits khác?”

“Không được, cắt xấu thì không phải là mất mặt trước mặt Lý Minh Lan sao. Cô ấy thích đàn ông cơ bắp, yêu cầu đối phương thông minh.” Mạnh Trạch càu nhàu, “Chỉ nhìn bề ngoài, nông cạn.”

Cao Sơn Điệp cầm túi xách lên.

Mạnh Trạch có thể cả ngày im lặng không nói gì, chỉ riêng khi nói về Lý Minh Lan, anh có thể nói ba ngày ba đêm.

Anh lại nói: “Cô ta mê mẩn sự điềm tĩnh, bình thản của anh hồi lớp 12, anh sẽ cho cô ta thấy bộ dạng như vậy. Cô ta quá nông cạn, có thể gặp được anh, cô ta thực sự nên cảm ơn trời đất.”

Cao Sơn Điệp cười: “Em lái xe đi đây.”

*

Lý Minh Lan hỏi Lý Thâm địa chỉ của Mạnh Trạch, lại mượn xe của Vu Ly: “Chị dâu, em đi gặp lại người quen.”

Vì xe của Vu Ly màu đỏ.

Màu sắc nóng bỏng, lại là màu sắc của sự báo thù.

Chiếc xe màu trắng đi ngược chiều lại chính là chiếc xe mà Lý Minh Lan đã nhìn thấy vào ngày đầu tiên cô về nước năm ngoái.

Lúc đó Mạnh Trạch đang ngồi ở ghế phụ.

Người khác lái xe.

Chiếc xe màu đỏ của Lý Minh Lan và chiếc xe màu trắng này gặp nhau bên hồ.

Cửa xe đối diện mở một nửa, lộ ra nửa trên khuôn mặt của một người phụ nữ đeo kính râm, dù không nhìn rõ mắt cô ta, nhưng dựa vào tỉ lệ đầu, Lý Minh Lan phán đoán đây là một người đẹp.

Mạnh Trạch có nhiều bóng hồng vây quanh không phải là chuyện lạ, Lý Minh Lan không để ý.

Lý Thâm nói, nhà Mạnh Trạch xây dựng theo sườn dốc, trên mái nhà có một khẩu pháo hiện đại.

Xe của Lý Minh Lan dừng lại dưới khẩu pháo nhọn hoắt đó.

Cô không có tâm trạng thưởng thức sự độc đáo và trang nhã của kiến trúc, gửi tin nhắn cho Mạnh Trạch: [Tôi đang ở cửa, ra đây quyết chiến.]

*

Mạnh Trạch đột nhiên tỉnh dậy, trong giây lát không phân biệt được hôm nay stylist đã về hay chưa.

Anh nắm lấy tóc, dùng ngón tay đo độ dài.

Hóa ra là trong giấc mơ lúc nãy, stylist đã cắt cho anh một kiểu tóc gọn gàng.

Trên WeChat, Lý Minh Lan lại gửi chiến thư đến, hơn nữa còn đến tận cửa nhà anh.

Màn hình điện thoại đen chỉ có thể nhìn thấy đường nét khuôn mặt.

Mạnh Trạch chạy đến trước gương, sờ cằm, may mà sáng nay vừa mới cạo râu.

Lý Minh Lan thật là đáng ghét, chỉ cần cô đợi thêm hai ngày thôi, mà cô lại đến bất ngờ như vậy.

Ngón tay anh run lên, gõ hai chữ: [Ứng chiến.]

Mạnh Trạch chạy ra ngoài, anh lại cảm thấy căn nhà quá rộng, anh ra ngoài chiến đấu phải đi một đoạn đường dài.

Chân bị trượt, mới phát hiện mình chưa mang giày, cứ chạy chân đất lung tung.

Anh lấy trong tủ giày ra một đôi dép lê, vội vàng mang vào, chỉnh lại quần áo, dùng tay vuốt lại mái tóc hơi dài.

Anh quan sát bên ngoài qua camera giám sát.

Không có người ở trước cửa, cô thậm chí còn không ở trước cổng, cô đang dựa vào chiếc xe màu đỏ.

Camera giám sát hiển thị một mảng màu đỏ lớn, dưới tán lá xanh mướt, mái tóc đen nhánh được cô búi cao, chiếc cổ thiên nga ngẩng cao, dáng vẻ cao ngạo.

Mạnh Trạch nở một nụ cười, Lý Minh Lan đã trở lại.

Anh thu lại cảm xúc, mở cửa.

Đến khi thực sự nhìn thấy người, anh mới chú ý thấy, cả giày cao gót của cô cũng là màu đỏ.

Màu sắc nóng bỏng, giống như con người Lý Minh Lan.

Anh gửi tin nhắn cho Cao Sơn Điệp: [Lý Minh Lan đến tận cửa nhà đưa chiến thư, làm sao anh không nhận lời được đây?]

Cao Sơn Điệp: [Em có nên về không?]

Mạnh Trạch: [Đây là chuyện riêng của anh và cô ta, anh sẽ tự mình đối phó.]

Cao Sơn Điệp: [Mấy ngày nay em ở trường, có việc cứ liên lạc với em.]

Cô nhìn thấy anh, khoanh tay lại.

Ánh nắng chiếu vào cổ tay cô, mặt đồng hồ phản chiếu một tia sáng rực rỡ chiếu vào mắt Mạnh Trạch.

“Khách quý.” Mặt Mạnh Trạch lạnh tanh.

“Mạnh Trạch, người nào làm người đó chịu, năm đó người lừa anh là tôi, anh nhắm vào con tôi thì gọi là bản lĩnh gì chứ? Hổ dữ không ăn thịt con, anh còn không bằng súc vật.” Con trai cô đã thất bại trước thềm đại học, nếu đây là ở Mỹ, có thể cô đã cầm súng xông vào rồi.

Trán Mạnh Trạch giật một cái, suýt chút nữa không kiềm chế được, nhưng anh nhanh chóng thu lại cảm xúc, nói giọng hững hờ: “Mười tám năm qua, ngoài thời kỳ mang thai và cho con bú, những thời gian khác, em hầu như đều ở nước ngoài, gửi con cho người khác nuôi, em và tôi cũng chẳng khác gì nhau.”

Một cụ già dắt chó đi qua lúc này, lẩm bẩm: “Ngay cả con chó nhà tôi, tôi cũng không nỡ gửi cho người khác nuôi.”

Mạnh Trạch và Lý Minh Lan cũng biết, hai người đứng ở ngã tư đường cãi nhau không mấy lịch sự, vì vậy, địa điểm quyết đấu của hai người được đổi thành bên trong biệt thự.

Mạnh Trạch nói rất dễ nghe: “Vào uống chén trà.”

Lý Minh Lan đã ngồi xuống được hai phút rồi, anh cũng không có ý định pha trà.

Anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, tóc hơi bù xù, chân mang dép lê, rất thờ ơ.

Cô đã ngồi chờ ở quán cà phê hơn một tiếng đồng hồ, lại thấy anh mới ngủ dậy, Lý Minh Lan lạnh lùng nói: “Tôi đến để tính sổ.”

Mạnh Trạch gật đầu: “Đúng rồi, phải tính sổ, sổ sách giữa chúng ta đã dày đến mười tám năm rồi.”

“Mười tám năm qua, nếu anh dùng những mưu mô quỷ kế đó vào việc tốt, thì có thể thi đại học đến mười tám lần rồi.”

“Năm đó tôi không đi học đại học, sau này tôi cũng sẽ không học.”

“Ai thèm quan tâm anh có đi học hay không, anh đã hại con trai tôi đến mức này rồi, hôm nay tôi đến đây để trừng trị anh.”

Đúng rồi, Mạnh Trạch nhìn chằm chằm vào chiếc eo thon thả của Lý Minh Lan, không phải năm ngoái cô đã mang thai sao? Sảy thai rồi à?  Hay là Lý Minh Lan lại lừa anh.

Mạnh Trạch: “Con trai em, em có đứa con trai nào chứ? Con trai của em năm đó bị em bỏ rồi.” Người phụ nữ trước mắt nói dối liên hồi, chưa từng nói với anh một lời thật lòng.

Anh lại còn đổ vấy cho người khác à? “Tôi đã bỏ đứa con của anh đi, sau đó, tôi đã sinh ra con trai của tôi.”

“Em có thể sinh ra một thiên tài sao? Nó được điểm tối đa môn toán là nhờ tôi, em nên cảm ơn trời đất vì đã gặp được tôi.”

“Nếu không gặp anh, mọi thứ của tôi sẽ khác đi, anh đã hủy hoại cả đời tôi, anh còn mặt mũi nào mà nói?”

“Sao em lại được phép định nghĩa ai mới là người bị hủy hoại, Lý Minh Lan, em không biết…” Mạnh Trạch dừng lại một chút, “Em không biết gì cả.”

“Con trai tôi không thể đi học đại học là sự thật, anh nói tôi dựa vào cái gì? Dù năm đó tôi có lừa dối anh, nhưng thằng bé không có tội tình gì.”

“Nhìn bộ dạng của nó, tôi đã sớm biết nó không phải là con của anh trai em, nó không vô tội, những người biết sự thật không có ai là vô tội cả, nhất là em.” Mạnh Trạch chỉ vào cô, “Lý Minh Lan, em là thủ phạm.”

Lý Minh Lan không giận mà cười, nhướn mày lên như con bọ cạp: “Đùa gì thế, thủ phạm rõ ràng là anh, Mạnh Trạch, rõ ràng là anh.”

Lời không cần phải nói quá rõ ràng, Mạnh Trạch biết cô đang nói gì.

Mặt anh tái mét, một luồng khí nghẹn lại ở cổ họng, muốn nắm lấy ngực, nhưng lại nhớ ra, mình vẫn phải giữ được sự điềm tĩnh và tự chủ như hồi lớp 12 trước mặt cô.

Mạnh Trạch không thể đứng ở đây nữa, nếu không, anh lo rằng mình không kiềm chế được mà giết cô mất.

Anh bước nhanh ra sân, người đã đi rồi, để lại sáu chữ rõ ràng: “Lý Minh Lan, em đáng chết.”

“Tôi nhịn anh lâu rồi đấy.” Lý Minh Lan cầm lấy chiếc gối, nhưng lại đặt xuống, thứ này đánh người không đau.

Cô đuổi theo ra sân.

Vừa hay, không gian ngoài trời rộng rãi, đạo cụ đầy đủ, cô nhặt một cành cây dưới đất, chĩa về phía Mạnh Trạch: “Đả cẩu bổng pháp!”

Anh không kịp đề phòng, bị đâm vào lưng, anh quay đầu lại.

Đả cẩu bổng pháp gì chứ, hoàn toàn không có quy tắc gì cả, Lý Minh Lan vung cành cây, đâm lung tung.

Mạnh Trạch gọi: “Lý Minh Lan, em đâm vào mắt tôi rồi.”

“Đâm mù mắt anh càng tốt, chỉ có mắt mà không có tim.” Cô đánh vào eo anh, đánh vào chân anh, từng nhát một, “Con trai tôi, con trai đáng thương của tôi, bị thứ đồ không bằng cầm thú này hại thảm rồi.”

Anh bị cành cây đánh trúng: “Nó thế nào rồi?”

“Anh còn mặt mũi nào mà hỏi.” Lý Minh Lan đánh anh một nhát thật mạnh, “Không thể đi học đại học nữa rồi.”

Mạnh Trạch: “Nó muốn đi học đại học, không được thì đi học lại.”

“Nói dễ hơn làm.” Cô đánh vào eo anh thật đau, lại thêm một cái thật mạnh, “Chuyện đã ầm ĩ đến mức này rồi, trường ở đây không tiện học, ở những nơi khác có suất nào không, anh nói xem?”

“Chỉ là một suất thi đại học thôi mà, tôi sẽ sắp xếp cho nó.”

“Anh sắp xếp được sao?”

Mạnh Trạch nắm lấy cành cây: “Tất nhiên là được.”

“Một lời chắc chắn.”

“Quyết không nuốt lời.”

Lý Minh Lan cười lạnh, buông cành cây ra: “Vậy thì tôi chờ suất thi đại học của anh.” Cô quay người định đi.

Nhưng cô không kéo được cửa, bèn quay lại: “Mở cửa cho tôi.”

Lý Minh Lan đi qua cửa của nhà riêng, không đi qua khu vực làm việc.

Mạnh Trạch nhìn người phụ nữ trong hành lang, ánh đèn vàng ấm áp trên trần nhà chiếu lên màu đỏ rực rỡ của cô trở nên mềm mại như màu cam.

Anh cười khẽ: “Lý Minh Lan, em trốn không thoát đâu.”

Cô đột nhiên cau mặt: “Anh có ý gì?”

“Ý theo nghĩa đen.”

Bà cụ ở nhà hàng tầng dưới từng nói, nếu Mạnh Trạch cười lên chắc chắn sẽ rất quyến rũ, nhưng Lý Minh Lan lại cảm thấy, nụ cười của anh lại còn kỳ lạ hơn cả vẻ lạnh lùng của anh: “Tôi nói cho anh biết, giam giữ trái phép là sẽ phải ngồi tù đấy.”

Anh càng thoải mái hơn: “Tôi đâu có sợ.”

Đúng vậy, cô suýt chút nữa quên mất, người này năm đó đã từng vào tù rồi.

“Không phải em muốn tính sổ sao? Tôi chờ ở đây, để em tính sổ.” Mạnh Trạch cởi dép lê ra, ngồi thẳng xuống sàn nhà.

“Mạnh Trạch, tôi đã nhìn rõ anh rồi, anh không cam tâm tôi một mình nuôi con, lại còn muốn tôi năm đó bỏ đứa bé cho anh được toại nguyện.”

Nụ cười của Mạnh Trạch biến mất, nghiêng đầu, đột nhiên hỏi: “Năm đó tại sao em lại sinh con cho tôi?”

“Đến giờ này tôi không giấu anh nữa, chị dâu tôi bị sảy thai ngoài ý muốn, không thể sinh con được, anh trai tôi và chị dâu định đi nhận con nuôi, thực ra nhà họ Lý chúng tôi đều không nỡ bỏ đứa bé mang dòng máu nhà họ Lý trong bụng tôi.” Những lời cô nói là sự thật.

Mạnh Trạch muốn đứng dậy, nhưng chân hơi yếu, anh dựa vào tường, hung dữ nói: “Lý Minh Lan, em cứ ở đây tự sinh tự diệt đi.”

Lý Minh Lan có đáng chết không chứ? Sinh con thực ra là để lại đời sau cho anh trai và chị dâu của cô ta.

Mạnh Trạch tìm thấy thuốc trong ngăn kéo, uống nửa viên với nửa ly nước, sau đó anh lên lầu.

Anh sẽ không gặp Lý Minh Lan nữa.

Cô có gõ cửa, anh cũng không thèm để ý.

Mạnh Trạch chuyển sang chế độ hệ thống an ninh, rồi nằm xuống giường, lăn qua lộn lại, anh lại ngồi dậy.

Anh soi gương, mấy ngày nay anh tập gym mỗi ngày, kết quả là chưa kịp khoe cơ bụng, thì eo và chân anh đều để lại những vết đỏ nhỏ.

Cô dùng cành cây đánh anh rất tàn nhẫn.

Trong lòng cô chỉ có con trai, cô đã đánh cắp gen thiên tài của anh để sinh ra một đứa con trai thiên tài.

Tại sao Lý Minh Lan vẫn chưa bị sét đánh chết?

Hệ thống an ninh không có báo động, không có ai phá cửa xông vào, nhưng tầng dưới lại vô cùng yên tĩnh, Lý Minh Lan đang làm gì?

Mạnh Trạch mở cửa, hành lang tầng hai trống không, Lý Minh Lan không lên lầu để mạo hiểm, anh bước nhanh về phía cầu thang, nghe thấy một vài tiếng động, bước chân càng nhanh hơn, anh đứng ở cửa cầu thang.

Lý Minh Lan ung dung ngồi trên sofa xem TV, cô cầm một chai Coca đã mở, ngẩng đầu lên: “Ê, có khoai tây chiên không?”

“Không có.” Mạnh Trạch và Cao Sơn Điệp đều không ăn những thứ này, “Em tự coi mình là chủ nhà rồi à?”

“Đúng rồi, tôi đang định hỏi anh, sao điện thoại của tôi không có tín hiệu?”

“Vì ở đây đã nâng cấp hệ thống an ninh.” Có thể thấy, người dùng helicam để do thám cũng không phải là vô dụng.

Lý Minh Lan cười nhạo: “Tôi không ra ngoài được, điện thoại không có tín hiệu, tất nhiên là phải tìm một trò tiêu khiển, đi lấy một chai Coca trong tủ lạnh của anh.”

“Có vẻ em cũng không vội đi.”

“Tôi vội chứ, nhưng anh có cho tôi đi không?”

“Không.” Mạnh Trạch thốt ra một chữ lạnh lùng.

Cô ngửa đầu uống một ngụm Coca: “Ở đây gọi được đồ ăn ngoài không?” Tốt nhất là nhân lúc giao hàng đến thì chạy trốn.

“Không.”

“Tôi muốn ăn cánh gà rán.”

Chỉ ăn hoặc ngủ, đây mới là Lý Minh Lan, Mạnh Trạch bớt tức giận hơn một chút: “Tôi làm cho em.”

Từ lần Lý Thâm đến đây, Mạnh Trạch phát hiện ra nơi mình ở lại hẻo lánh và hoang vắng, vì vậy mỗi ngày đều chuẩn bị đầy đủ gà vịt bò dê, nhét đầy hai cái tủ lạnh.

Lý Minh Lan muốn ăn gì, anh liền làm cho cô.

Cô dựa vào cạnh bếp: “Khi nào thì anh sắp xếp chuyện cho con trai tôi đi học lại? Tôi muốn một trường tốt, con trai tôi phải vào trường danh tiếng.”

“Nếu nó gặp phải một chút khó khăn như vậy mà đã không vào được trường danh tiếng, thì chứng tỏ nó đã thừa hưởng cái đầu óc heo của em.” Nửa viên thuốc bổ sung vẫn có tác dụng, Mạnh Trạch dần dần bình tĩnh lại.

Ngược lại cô lại cầm một con dao chặt thịt lên: “Giết anh ngay bây giờ.”

“Đây là biệt thự độc lập, tôi đã cắt tín hiệu liên lạc, gọi là chế độ biệt thự bão tuyết, nếu có án mạng xảy ra, thủ phạm sẽ rất rõ ràng.” Mạnh Trạch dùng dao rạch vài đường trên cánh gà, thêm muối, gừng, tỏi, từ từ trộn đều, “Mẹ ruột của con trai em tự tay giết chết cha ruột của con trai em, sau đó mẹ ruột của con trai em đi tù, kết cục như vậy còn trực tiếp hơn cả việc nó đi học lại mà không thi đậu vào trường danh tiếng.”

Lý Minh Lan đặt dao lên cổ Mạnh Trạch: “Tất cả đều là tại anh.”

Mạnh Trạch đang trộn đều bột mì và bột ngô, thong thả: “Tôi đã nói với nó là sẵn sàng giúp đỡ, nhưng chính nó đã từ chối, hơn nữa nguyên nhân thực sự khiến con trai em bị đuổi học không phải là do tôi.”

“Muốn đổ lỗi? Thật là vô liêm sỉ, thi đại học không phải là trò đùa.”

“Tôi còn không học đại học, con trai em còn có cơ hội đi học lại, nếu sau này nó còn tệ hơn tôi, thì chứng tỏ nó không có tài cán gì.”

“Ai biết anh dùng thủ đoạn gì để kiếm tiền.”

“Đúng rồi, tôi có ảnh của em, nếu em dám nói lời khó nghe nữa, thì tôi sẽ không khách khí.”

“Chiêu trò lỗi thời rồi.” Bây giờ internet phát triển, nếu Mạnh Trạch thực sự có ý đồ xấu, ảnh của cô đã lan truyền khắp nơi rồi, đến giờ anh vẫn còn giấu, chứng tỏ anh không phải là người xấu xa tột cùng.

Ánh mắt cô rất chắc chắn là anh không dám phát tán, anh chuẩn bị bột: “Ra ngoài đi, tôi phải làm cánh gà.”

*

Lý Minh Lan khoanh chân, uống Coca, gặm cánh gà, xem TV.

Cô chiếm hết chiếc sofa dài.

Mạnh Trạch ngồi yên lặng trên chiếc sofa đơn: “Lý Minh Lan, cánh gà rán ngon không?”

“Tàm tạm.” Đừng hi vọng cô sẽ khen anh dù chỉ nửa lời.

“Có ai biết em có một đứa con trai lớn như vậy không?”

“Liệu anh có quan tâm không.”

“Họ có nuôi con trai em không?”

“Tự tôi nuôi.” Lười để ý đến anh, cô cầm cánh gà lên, thong thả đi ra ngoài.

Mạnh Trạch đi theo phía sau: “Họ sẽ không nuôi đâu.”

Cô chỉ vào mặt mình: “Đùa gì thế, dựa vào nhan sắc của tôi, tôi chỉ cần vẫy tay một cái, mười mấy hai chục anh chàng đẹp trai sẽ chạy đến.”

“Em mười tám tuổi thì được, bây giờ già rồi.”

“Anh thật sự rất phiền, tránh xa tôi ra.”

“Đây là nhà tôi.”

“Đây là nhà tôi.”

“Cho tôi ra ngoài.”

“Mơ đi.”

Lý Minh Lan cắn xương gà “răng rắc”: “Đợi tôi ra ngoài sẽ lập tức gọi cảnh sát.”

“Tùy ý, vừa hay thử xem tôi còn nhớ bao nhiêu về những cuốn sách luật học năm đó.”

“Suýt nữa tôi quên mất, anh là người giỏi lợi dụng kẽ hở pháp luật.” Cô cũng đã tra cứu luật pháp.

Việc bị bắt vì mại dâm chỉ bị giam giữ hành chính thôi.

Con đường nhỏ quanh co trong sân đi qua khu vườn xanh mướt, Lý Minh Lan ung dung tự tại, đi đi lại lại trên con đường nhỏ này.

Trên bậc thềm, Mạnh Trạch ngồi trên bậc cao nhất, anh cởi dép lê ra, để chân lên mép đường đá cuội.

Lý Minh Lan quay đầu lại.

Va phải ánh mắt anh.

Cô lại quay đầu, cô quan sát bức tường bao quanh.

Bức tường này không cao lắm.

Đã lâu rồi cô không leo núi, không biết có thể trèo qua được không.

Cô cởi giày ra, cầm chiếc giày cao gót màu đỏ trong tay: “Này, tôi còn muốn ăn khoai tây nghiền.”

Mạnh Trạch không nói gì, đi vào trong.

Cô lập tức vứt giày cao gót xuống, đi đến phía bên kia bức tường.

Cô đột nhiên lao về phía trước, khi đến gần bức tường, cô nhanh chóng nhảy lên, giơ hai tay lên, định bám vào mép tường trên cùng.

Rồi bề mặt thô ráp của bức tường như cào một đường trên chân cô, khi cơn đau truyền đến, tay cô càng ngày càng xa đỉnh tường.

Người cô ngã ra ngoài, ngã xuống bãi cỏ.

Có một cái bóng che phủ xuống, cô nhắm mắt lại.

Cái bóng đen của Mạnh Trạch hoàn toàn bao phủ Lý Minh Lan đang nằm sấp, anh cúi người xuống, khẽ gọi: “Lý Minh Lan.”

Cô giả vờ chết.

Anh dùng khớp ngón tay trỏ quệt vào đường kẻ mắt đen đậm: “Đây là cái đuôi lợn mà em vẽ à?”

Cô giả vờ không nghe thấy, tiếp theo, có hơi thở đè xuống trước mặt cô.

“Chết rồi à?”

Lời nói truyền đến từ trên cao, cô vẫn không hề động đậy.

“Lý Minh Lan?”

Trán cô đột nhiên bị ấn vào, cô không ngửi thấy mùi cỏ, xung quanh toàn là hơi thở của anh.

“Chết rồi thì tốt, chết rồi mới tốt.” Anh nằm sấp lên cổ cô, giọng nói rất nhỏ, như thể đang lẩm bẩm, “Lý Minh Lan, em nên chết lâu rồi.”

Lý Minh Lan: “…”  Không lẽ hôm nay cô sẽ chết mất sao?

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi