Mạnh Trạch đang chuẩn bị cho việc chia tay.
Cậu đến quán net, cắt ghép lại đoạn video quay cảnh cậu, Điêu Khôn và Thằn Lằn tối hôm đó, rồi ghi ra đĩa VCD.
Khả năng dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện của giáo viên chủ nhiệm là số một, có vài lần bà nói sẽ gọi phụ huynh đến, nhưng kết quả lại không gọi lần nào.
Có vài chuyện, cần phụ huynh ra mặt.
Mạnh Trạch chỉ là học sinh, một cây làm chẳng nên non.
Sáng sớm hôm sau, cậu đến bưu điện gửi đĩa VCD.
Nếu không cần thiết, Mạnh Trạch rất không muốn liên lạc với bố, cậu thà gửi thư chứ không gọi điện thoại.
Học sinh lớp 12 vẫn còn tiết học, giáo viên liên tục giao bài tập cho học sinh làm, liên tục giảng giải bài tập.
Phùng Thiên Lãng nhớ ra một chuyện, hỏi: "Mạnh Trạch, đề thi của các cậu khác với đề thi của chúng tôi, cậu học ở đây nửa năm..." Cậu ta lại cảm thấy mình hỏi thừa.
Chẳng lẽ Mạnh Trạch còn sợ đề thi khác nhau sao? Chỉ có bọn họ mới cầu mong đề thi của mình dễ hơn thôi.
Phùng Thiên Lãng: "À đúng rồi, Mạnh Trạch, khi nào cậu về?"
Mạnh Trạch: "Đầu tháng sau." Rất nhiều người hỏi câu hỏi này.
Lý Minh Lan thì không.
"Đầu tháng sau à..." Phùng Thiên Lãng gật đầu, "Thi xong cậu còn quay lại đây không?"
"Đương nhiên rồi." Lý Minh Lan quay đầu lại, giải thích, "Nhà Mạnh Trạch ở đây, cậu ấy đã chuyển đến đây sống rồi."
Phùng Thiên Lãng: "Sau này chúng ta vẫn còn cơ hội gặp lại mà, vừa nãy suýt chút nữa tôi đã rơi nước mắt vì chia tay rồi."
Trong lớp bắt đầu truyền tay nhau cuốn sổ lưu niệm tốt nghiệp.
Lời chúc của Lý Minh Lan dành cho mỗi bạn học đều là bốn chữ: "Vạn sự như ý".
Tan học, vừa hay Phùng Thiên Lãng và Chu Phác Ngọc đều rời khỏi chỗ ngồi.
Lý Minh Lan nói: "Mạnh Trạch, cuối tuần này là buổi hẹn hò cuối cùng của chúng ta trước kỳ thi đại học, tớ đến nhà cậu chơi nhé."
"Chơi cái gì mà chơi, cậu phải thi đại học."
"Tớ đến nhà cậu làm bài tập." Cô lập tức sửa lời.
Mạnh Trạch cũng bất chấp tất cả, chỉ muốn truyền thụ hết những gì mình học được cho cô, chỉ cần Lý Minh Lan thi đỗ Học viện Mỹ thuật, cô sẽ có một tương lai mới.
Một người Nam, một người Bắc, coi như sau khi tốt nghiệp mỗi người một ngả.
*
Ngày thi đại học ngày càng đến gần, Lý Húc Bân không biết em gái có ngủ được không, dù sao anh cũng mất ngủ cả đêm.
Hôm nay là cuối tuần, Vu Ly về nhà mẹ đẻ, sáng sớm Lý Húc Bân đã đến nhà họ Lý, đốc thúc em gái học hành.
Lý Minh Lan nghe thấy tiếng anh trai, vội vàng đóng tủ quần áo lại.
Cô do dự.
Cô muốn nói mình ra ngoài học bài, nhưng mà, học bài đâu cần ăn mặc lộng lẫy, đối mặt với người anh trai thông minh, những lý do vụng về mà cô nghĩ ra có lẽ đều không thỏa đáng.
Nhưng Mạnh Trạch sắp đi rồi, nếu cô không để lại chút gì đó, có lẽ dấu phẩy giữa hai người sẽ biến thành dấu chấm.
Cô mở cửa đi ra: "Anh, anh đến rồi à."
"Minh Lan, mấy hôm nay em vẫn ổn chứ?" Quầng thâm dưới mắt Lý Húc Bân hiện rõ.
"Rất ổn." Mặt Lý Minh Lan ửng hồng, "Anh, hôm nay em đến thư viện học bài với bạn, em muốn tái hiện lại thành tích huy hoàng của mình trong kỳ thi thử lần ba."
"Có cần anh đưa em đến đó không?"
"Không cần đâu, em hẹn bạn ở ngã tư rồi." Cô quay về phòng, thay áo phông trắng, phối với quần ống rộng màu be, đeo balo nhỏ, "Anh, em đi đây."
Lý Minh Lan nhìn thấy biển hiệu siêu thị từ xa, gọi điện cho Mạnh Trạch, cô đang nghĩ, cuối tuần cậu có ngủ nướng không nhỉ?
"Đến đâu rồi?" Giọng cậu lúc nào cũng tỉnh táo.
"Mạnh Trạch, trưa nay chúng ta tự nấu cơm ăn nhé?"
"Nấu thế nào?"
"Chúng ta tự nấu cơm."
"Ai nấu?"
"Tớ."
Mạnh Trạch: "..."
Lý Minh Lan hào hứng: "Tớ lại chép thêm vài công thức nấu ăn rồi."
Mạnh Trạch: "..."
"Tớ đang ở cổng siêu thị, đợi cậu đến cùng đi mua đồ ăn, chúng ta sẽ học bài, làm bài tập cả ngày, không xuống nữa." Cô giục, "Cậu đến nhanh lên."
Dù sao Mạnh Trạch cũng phải xuống lầu: "Đợi tôi."
Lý Minh Lan vừa ngân nga hát, chợt nhớ ra, mình ăn mặc giản dị như vậy, có lẽ lại bị bài tập toán lấn át, cô thả lỏng vai, xoay xoay eo, chỉ có thể dùng tư thế để quyến rũ Mạnh Trạch.
Cô đi chậm lại, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong cửa kính của các cửa hàng, lắc lư eo, lúc gặp Mạnh Trạch phải liếc mắt đưa tình với cậu mới được.
Lý Minh Lan quay đầu lại nhìn thấy bóng dáng cậu liền dừng lại, dựa vào cột điện bên đường, không biểu cảm, đợi cậu đến gần mới nở nụ cười: "Mạnh Trạch, cậu đến rồi."
Ánh mắt cô long lanh như nước mùa xuân, gợn sóng lăn tăn, sau đó sẽ kéo cậu xuống hồ, nhấn chìm cậu.
Mạnh Trạch nắm tay cô, che chắn cho cô khỏi ánh mắt của một người đàn ông phía sau: "Đi thôi."
Lý Minh Lan nghiêng đầu nhìn cậu, chẳng lẽ cậu không bị cô mê hoặc sao?
Mạnh Trạch thực sự rất thờ ơ.
Hai người bước vào siêu thị, đi thẳng đến khu vực thực phẩm tươi sống.
Đây là lần đầu tiên Lý Minh Lan đi chợ, cô bắt chước món ăn ở nhà, cầm một ít rau, bỏ vào xe đẩy: "Mạnh Trạch, tớ phát hiện ra nhà bếp nhà cậu rất rộng, vừa đủ để tớ trổ tài."
Mạnh Trạch gần như cho rằng "trổ tài" mà cô nói chỉ là nghĩa đen: "Ra ngoài ăn cơm cũng không tốn bao nhiêu thời gian, tự nấu cơm còn phải rửa nồi, rửa bát, phiền phức."
"Tớ muốn cho cậu ăn một bữa ngon." Cô ném bít tết, đùi cừu vào xe đẩy, cứ thứ gì bổ dưỡng là mua.
"Tôi ăn cũng không tệ mà." Một lúc sau, trong xe đã chất đầy bảy, tám hộp thịt, Mạnh Trạch hỏi, "Trước đây cậu đã từng nấu ăn chưa?"
"Tớ đã hỏi mẹ tớ rồi, mẹ tớ cũng nấu theo công thức." Lý Minh Lan cười nói, "Tuần sau cậu đến miền Bắc rồi, chúng ta không gặp nhau hơn một tuần, tớ sợ cậu quá nhớ tớ sẽ sinh bệnh tương tư."
Nói mớ gì vậy? Cậu đặt thịt cá trở lại kệ hàng: "Cậu vẫn nên bắt đầu từ món trứng xào cà chua đi."
Cô kéo áo cậu: "Mạnh Trạch, cậu thật là vô vị."
"Tôi có bài tập toán."
"Hừ." Cô nhất định phải đánh bại bài tập toán.
*
Một buổi sáng trôi qua, đôi tình nhân trẻ đắm chìm trong không khí học tập.
Sau này sẽ có rất nhiều buổi hẹn hò.
Thời gian học tập trước kỳ thi đại học là tranh thủ từng giây từng phút, ngay cả Lý Minh Lan cũng quên mất chuyện mình muốn thể hiện sức hút.
Đến giờ ăn cơm, cô đứng dậy, vặn vẹo người trái phải, thả lỏng cơ thể: "Mạnh Trạch, chúng ta đi ăn trưa thôi!"
Cơm chiên trứng nghe có vẻ đơn giản, chỉ cần cho cơm và trứng vào xào vài cái là xong.
Lý Minh Lan nói với Mạnh Trạch như vậy.
Cậu không biểu cảm, ánh mắt đầy nghi ngờ, cũng thật trùng hợp, trong công thức Lý Minh Lan chuẩn bị cũng có món trứng xào cà chua.
Cô đọc từng chữ một: "Cà chua bỏ vỏ, bỏ cuống, khía hình chữ thập ở đuôi."
"Hay là để tôi làm cho." Mạnh Trạch định lấy quả cà chua trong tay cô.
Cô nắm chặt: "Không cần, để tớ làm, Mạnh Trạch, lát nữa cậu sẽ được ăn món trứng xào cà chua tình yêu tớ làm."
Mạnh Trạch lại đi vào phòng, lấy vài tờ báo mở ra, trải lên bàn bếp: "Nếu có chuyện gì thì gọi tôi."
Cậu bước ra ngoài, vẫn không yên tâm, quay đầu lại: "Đừng cố quá."
Lý Minh Lan gật đầu: "Tớ biết rồi."
Sau khi đã thấy hộp cơm heo con lần trước, Mạnh Trạch không nghĩ rằng trong thời gian ngắn như vậy, Minh Lan có thể nắm vững kỹ năng nấu nướng.
Cậu đứng ngoài bếp, nghe thấy tiếng loảng xoảng bên trong.
Thôi, mắt không thấy thì tim không đau.
Mạnh Trạch ra ban công ngắm cảnh.
"Mạnh Trạch." Người vừa nãy còn vênh váo tự đắc bây giờ lại mặt mày xám xịt, trên mặt còn dính một chút màu xanh nhạt, trên tay cô là một đĩa trứng xào cà chua cháy khét, "Tớ làm theo công thức, nhưng mà có lẽ không kiểm soát được lửa, xào hơi quá tay."
Cậu đã quen rồi, Lý Minh Lan không gây ra chuyện ngoài ý muốn mới là chuyện ngoài ý muốn.
Thấy sắc mặt cậu u ám, Lý Minh Lan hơi ấm ức: "Tớ thực sự muốn nấu cho cậu một bữa ngon, tớ rất có lòng mà, tuy bị cháy nhưng bên trong chứa đựng tình cảm vô bờ bến của tớ dành cho cậu."
"Tôi còn tưởng cậu muốn đầu độc tôi chứ." Lý Minh Lan đặt bát lên bàn ăn, tự mình nếm thử một miếng, đúng là không ngon lắm.
Cà chua đã nát nhừ, trứng không còn vị gì, chỉ còn lại vị khét do lửa quá to.
Cô thở dài: "Tình yêu của tớ bay lên trời rồi."
"Để tôi làm cho." Mạnh Trạch cũng có tầm nhìn xa, tờ báo trải ra lúc nãy bây giờ đã bị bắn đầy nước cà chua, cậu cuộn tờ báo lại, ném vào thùng rác.
"Mạnh Trạch, cậu biết nấu ăn à?" Chẳng phải lại thêm một điểm cộng sao.
Mạnh Trạch mở tủ lạnh, vẫn còn một ít cơm nguội hôm qua, cậu nói: "Ăn cơm chiên trứng đi, chỉ cần cơm và trứng, còn đơn giản hơn cả trứng xào cà chua."
Lý Minh Lan đi theo sau cậu, nhìn vào tủ lạnh.
Bên trong chất đầy nguyên liệu vừa mua ở siêu thị, có thể thấy, cậu cũng không thường xuyên nấu nướng: "Mạnh Trạch, cậu thích ăn cơm chiên trứng quá vậy, ăn ở căng tin chưa đủ, về nhà cũng ăn cơm chiên trứng."
Mạnh Trạch đóng cửa tủ lạnh: "Tôi chỉ biết làm cơm chiên trứng thôi."
"Sau này tớ sẽ chiến thắng căn bếp như chiến thắng môn Toán."
Cậu không tin cô: "Đừng mơ tưởng đến việc thay đổi số phận."
*
Lý Minh Lan đứng trong bếp, nhìn Mạnh Trạch cầm xẻng xào, chỉ vài lần đảo, cô đã ngửi thấy mùi thơm.
Mạnh Trạch cảm thấy đĩa cơm chiên trứng này cậu làm cũng bình thường.
Lý Minh Lan rất nể mặt, nói đây là đĩa cơm chiên trứng ngon nhất thế giới. Cô ăn hết hai bát cơm, sau đó thấy buồn ngủ, sáng nay lại dậy sớm, cô vừa ngáp vừa nói: "Mạnh Trạch, tớ ngủ trưa một lát rồi dậy học bài tiếp."
"Tùy cậu." Mạnh Trạch vừa nói vừa đi vào phòng, lấy cho cô một chiếc chăn.
Cô nằm trên ghế sofa, đắp chăn lên bụng, lim dim mắt, một lúc sau liền ngủ thiếp đi.
Mạnh Trạch đọc lướt qua bài làm của cô lúc sáng, rồi khoanh tròn những chỗ cô còn yếu, chiều nay phải giảng kỹ lại.
Trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi thơm của cơm chiên, Mạnh Trạch khi ở một mình cũng vậy, không muốn xuống lầu thì sẽ chiên cơm. Sau bữa trưa, mọi người xung quanh đều nghỉ trưa, các cụ già dưới lầu không ra ngoài đi dạo nữa, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Lý Minh Lan không coi cậu là con trai, nằm ngủ một cách tự nhiên.
Nếu cậu không kiềm chế, hôm nay cậu có thể bắt nạt cô, cho cô một bài học nhớ đời.
Hơn nữa, cậu còn đang mang danh "bạn trai", hôn cô, âu yếm cô, là chuyện hết sức bình thường.
Lý Minh Lan trách cậu không thú vị.
Cô coi nhàm chán là thú vị.
Cứ nhìn như vậy lại thấy khát nước, Mạnh Trạch cầm cái gạt tàn hình heo con đặt lên lan can ban công, châm một điếu thuốc, chưa kịp rụng tàn, cậu đã gạt tàn thuốc vào cái gạt tàn hình heo con.
Chỉ còn lại vài tia lửa nhỏ.
Sau đó, tàn thuốc rơi xuống.
Mạnh Trạch nhìn chú heo con này, không biết mắt Lý Minh Lan học mỹ thuật kiểu gì, lúc thì nói cậu giống nhân vật trong truyện tranh, lúc thì nói cậu giống chú heo con dựng tai.
Lý Minh Lan mới là heo.
Cũng chỉ được cái khuôn mặt đẹp không tì vết.
Mạnh Trạch hút vài hơi thuốc, tay kẹp thuốc, vẽ vòng tròn, rải tàn thuốc vào gạt tàn từng chút một.
Phong cảnh hữu tình.
Người còn đẹp hơn.
Cậu dập tắt điếu thuốc, ấn mạnh tàn thuốc vào giữa gạt tàn.
Mạnh Trạch quay về phòng lấy máy ảnh, cậu dựa vào cửa, nhìn Lý Minh Lan đang ngủ say trên ghế sofa, cúi đầu chỉnh các thông số máy ảnh.
Cậu dỗ dành cô, chơi đùa cùng cô, chẳng phải đều là vì muốn lưu giữ khoảnh khắc đẹp đẽ sao.
Cậu từng vì muốn chụp lại cảnh bình minh mà đứng trên đỉnh núi hứng gió lạnh cả đêm, mà một khi đã có tác phẩm, cậu cũng không còn lưu luyến ngọn núi đó nữa.
Mạnh Trạch hướng ống kính về phía Lý Minh Lan.
Ngón tay đặt trên nút chụp.
Sắp bấm xuống thì cô đột nhiên cựa quậy.
Cậu dừng động tác.
Cô trở mình, quay mặt vào trong ghế sofa.
Mạnh Trạch lại đặt máy ảnh xuống, cậu chậm rãi đi đến.
Lý Minh Lan không chỉ có khuôn mặt đẹp, mà dáng người cô cũng phóng khoáng như tính cách của cô, sự quyến rũ ẩn hiện dưới vẻ ngây thơ.
Đôi tất trắng ngắn cũn cỡn, lộ ra mắt cá chân thon nhỏ.
Quần rộng, ống quần xắn lên, đường cong bắp chân thon gọn hướng lên trên, đột nhiên bị cắt ngang.
Rõ ràng có thể dùng máy ảnh để ghi lại, nhưng Mạnh Trạch lại dùng mắt mình thay thế ống kính, thưởng thức phong cảnh mang tên "Lý Minh Lan".
Cô đột nhiên đạp chân, lẩm bẩm: "Mạnh Trạch, mấy giờ rồi? Tớ phải học bài chưa?"
"Mới mười lăm phút thôi, cậu còn mười lăm phút nữa."
Lý Minh Lan mở mắt ra: "Tranh thủ từng giây từng phút!" Nhưng lại tự mình ngồi dậy.
Cô nhìn thấy máy ảnh trên tay cậu, hai tay ôm mặt, nghiêng đầu: "Mạnh Trạch, cậu đang chụp lén tớ đấy à?"
Cậu đưa máy ảnh cho cô: "Không có, tư thế ngủ của cậu giống heo quá."
"Tớ không tin." Cô cầm máy ảnh kiểm tra.
Cậu thực sự không chụp lén cô.
Cô lại bị bài tập toán đánh bại, Lý Minh Lan đẩy chăn ra, như thể đang đẩy Mạnh Trạch: "Tớ đi uống nước."
Cô như ở nhà mình, cầm cốc lên, tự rót nước, uống hai ngụm.
Mạnh Trạch cũng đi vào rót nước.
Cô lắc lư eo.
Cậu nhìn sang: "Eo cậu làm sao vậy?"
Lý Minh Lan thấy cậu mặt không cảm xúc, thật là vô vị!
Cô uống nửa ngụm nước, cố tình dừng lại một chút ở miệng cốc, để khóe miệng dính một giọt nước, rồi khẽ liếm: "Nước ngọt thật đấy."
Đột nhiên, tay cô bị kéo mạnh.
Nước trong cốc đổ ra, rơi lên người cô và cậu.
"Mạnh Trạch…" Cô chưa kịp nói gì, đã bị cậu đẩy vào tường.
"Lý Minh Lan, lần trước tôi đã muốn nói với cậu rồi." Mạnh Trạch đóng cửa bếp lại, ngăn cách ánh mắt của ông ngoại trong khung ảnh.
Cậu thả lỏng, không còn chút chính trực nào nữa.
Ánh mắt cậu nhìn cô có chút thờ ơ, nhưng lại như đang nhìn con mồi, cậu nói: "Đừng bao giờ lơ là cảnh giác trước mặt đàn ông."
Cô bị cậu ôm chặt trong vòng tay, không có đường lui, ngẩng đầu nhìn cậu.
Trên mặt Mạnh Trạch lộ rõ vẻ ngang ngược, cậu cúi đầu ngậm lấy môi cô, không hôn mà dùng răng, cắn nhẹ vào môi dưới của cô, day day trong kẽ răng.
Cô bỗng ngửi thấy mùi xà phòng đàn hương sạch sẽ trên người cậu.
Đàn hương vốn nên thanh tịnh, nhưng lúc này ánh mắt Mạnh Trạch lại có vẻ yêu mị.
Cậu day day hồi lâu.
Cô gọi cậu: "Mạnh Trạch."
Cậu hôn lên.
Hai người đã quấn quýt môi lưỡi vài lần, nhưng đều là ở trong khu rừng nhỏ, lén lút, nếm thử một chút, cô lo lắng có bạn học nào khác đi dạo đến, phát hiện ra sự phóng túng của họ.
Có lẽ Mạnh Trạch cũng lo lắng, nên đến đây cậu mới mạnh bạo như vậy.
Lòng bàn tay cậu lạnh lẽo, xua tan nhiệt độ đang tăng cao của cô.
Nụ hôn cuồng nhiệt của cậu khiến cô gần như nghẹt thở.
Cậu áp sát môi cô: "Lý Minh Lan, tự cậu chuốc lấy đấy."
Trước đây, cậu như đang leo núi qua màn chắn, phong cảnh bị bao phủ trong sương mù.
Lúc này, sương mù đã tan, thứ cậu thực sự chạm đến là núi non, cũng như cát mềm mại, mịn màng.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang