TUYẾT MỊ NƯƠNG - GIÁ OẢN CHÚC

"Lý Minh Lan, cậu gan thật đấy." Mạnh Trạch nói bên tai Lý Minh Lan.

Cô thật sự oan uổng, cô có làm gì đâu, rõ ràng cậu mới là người gan lớn mà còn đổ tội cho cô, cô nói: "Mạnh Trạch, cậu không phải là người tốt."

"Tôi nói mình là người tốt lúc nào." Thật nực cười, cậu hôn xuống tai cô, "Hơn nữa, sự hư hỏng của tôi đã thể hiện rõ ràng trong khu rừng nhỏ rồi. Lý Minh Lan, cậu mới là người đến trêu chọc tôi, cậu không phải là người tốt."

"Tớ chỉ muốn hôn cậu thôi, chứ không làm gì khác."

Hơi thở của Mạnh Trạch phả vào cổ cô: "Ấm ức rồi à?"

Cô vùi đầu vào vai cậu: "Mạnh Trạch, cậu sẽ để tớ chịu ấm ức sao?"

Tay cậu dừng lại.

Lý Minh Lan tiến đến gần, hôn lên cằm cậu: "Cậu không được để tớ chịu ấm ức, nếu không tớ sẽ giận, tớ giận rồi sẽ không để ý đến cậu nữa."

"Ồ." Mạnh Trạch hôn lên môi cô, phát ra một tiếng mơ hồ.

Không biết cô dùng sữa tắm gì mà thơm mùi sữa quá.

Đúng lúc lửa sắp bùng lên, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng mở cửa.

Mạnh Trạch buông người đẹp ra, dùng ngón tay đặt lên môi cô: "Suỵt."

Lý Minh Lan trừng mắt nhìn, chẳng phải ở đây chỉ có một mình Mạnh Trạch ở sao?

Đúng là chỉ có Mạnh Trạch ở, nhưng người có chìa khóa còn có bố mẹ cậu.

Mạnh Trạch nhỏ giọng nói: "Đừng nói gì, chắc là bố hoặc mẹ tôi." Cậu không nói bố mẹ, vì cậu cảm thấy ông Mạnh và bà Mạnh sẽ không hành động cùng nhau.

Oa! Lý Minh Lan lập tức che miệng lại.

Người đến lại là bố mẹ của Mạnh Trạch? Nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để gặp phụ huynh, hơn nữa, bây giờ quần áo xộc xệch, đi ra ngoài gặp người ta chẳng phải là giáng một đòn mạnh vào bố mẹ Mạnh Trạch sao?

May mà Mạnh Trạch đã đóng cửa bếp lại, cậu nói: "Tôi ra ngoài ứng phó, cậu cứ ở đây, đừng ra ngoài."

Cô gật đầu lia lịa, phát hiện quần áo vẫn còn bị xốc lên, vội vàng kéo xuống, chỉnh lại quần áo.

Mạnh Trạch cúi đầu, hít sâu một hơi, để cơ thể đang nóng bừng hơi hạ nhiệt.

Cậu mở cửa, đi ra ngoài.

Lý Minh Lan cẩn thận trốn sau cánh cửa.

Thấy con trai đi ra từ nhà bếp, ông Mạnh ngẩn người: "Bố còn tưởng con không ở nhà."

Mạnh Trạch liếc mắt một cái đã thấy chiếc balo nhỏ đặt trên ghế sofa.

Phía sau có hình Vịt Donald to tướng, nhìn là biết không phải gu của cậu.

Cậu đi đến ngồi xuống, dùng chăn đắp lên chiếc balo nhỏ, hỏi: "Bố, hôm nay được nghỉ à?"

"Ừ." Ông Mạnh đặt chìa khóa xuống, bước vào thấy bài kiểm tra chất đống trên bàn ăn, "Trưa nay bố có hẹn ăn cơm ở nhà hàng ngay ngã tư, bố nghĩ cuối tuần có thể con ở nhà nên đến luôn."

"Bố đến thật đúng lúc, trần nhà phòng con bị nứt, không biết có nghiêm trọng không." Mạnh Trạch vừa nói vừa đi vào phòng.

Ông Mạnh đi theo vào, nhìn lên trần nhà: "Không sao, trát lại là được."

"Vậy thì con yên tâm rồi." Mạnh Trạch đứng ở cửa phòng.

Ông Mạnh cũng không đi ra ngoài nữa, nói: "Bố nhận được bưu kiện của con rồi, Mạnh Trạch, chuyện quan trọng như vậy, con nên nói cho bố biết ngay từ đầu."

"Đều là bạn học, không muốn ép cậu ta quá."

"Con nể tình bạn học, nhưng cậu ta thì sao? Lỡ như cậu ta đánh con bị thương, thì kỳ thi đại học của con phải làm sao?" Ông Mạnh xem xong đoạn video, vẫn còn sợ hãi.

Mạnh Trạch đã cắt ghép đoạn cậu đe dọa Điêu Khôn, chỉ để lại cảnh Điêu Khôn nói lời hung ác, Thằn Lằn đánh cậu một cú.

Trong video, Mạnh Trạch hoàn toàn là nạn nhân.

Ông Mạnh: "Mạnh Trạch, nhiệm vụ của con là thi đại học, những chuyện khác không cần phải lo lắng, để bố giải quyết."

Mạnh Trạch đi ra ngoài: "Bố, con đi rót nước cho bố."

Ông Mạnh cũng bước ra khỏi phòng: "Bố thấy nhà trên nhà dưới đều không có ai ở, con sống ở đây có quen không?"

"Cũng tạm ạ." Mạnh Trạch đi vào bếp.

Lý Minh Lan từ lúc cậu đi ra ngoài vẫn giữ nguyên tư thế như kẻ trộm, không nhúc nhích.

Cậu liếc nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ."

Chỉ cần nghĩ đến người bên ngoài là bố mẹ Mạnh Trạch, cô không thể nào không sợ, sợ để lại ấn tượng xấu trong mắt bố cậu.

Mạnh Trạch rót nước xong, lại đi ra ngoài, đóng cửa bếp lại.

Ông Mạnh nhìn quanh.

Môi trường này thực sự không tốt lắm.

Ông Mạnh: "Hay là về nhà sống đi."

Mạnh Trạch đặt cốc nước trước mặt ông Mạnh: "Bố, dạo này đứa bé nhà trên vẫn hay khóc à?"

"Khóc, nửa đêm cũng khóc." Ông Mạnh uống thử một ngụm nước.

Mạnh Trạch ngồi xuống, đè lên chiếc chăn: "Bố, dạo này có phải bố bận lắm không? Trông bố có vẻ mệt mỏi."

"Ừ, bận, sắp thi đại học rồi, đến lúc đó con lại phải về trường cũ, bây giờ bố nghĩ lại, có lẽ lúc trước không nên để con chuyển trường.” Ông Mạnh thở dài, "Là bố hồ đồ, cuối kỳ trước, bố tưởng con và một bạn nữ có quan hệ không đứng đắn nên muốn tách hai đứa ra, bây giờ xem ra là do bạn nữ đó đơn phương."

Đến giờ ông Mạnh vẫn không biết, con trai đã biết "lý do thực sự" của việc chuyển trường.

Mạnh Trạch nhìn bức ảnh gia đình trong khung ảnh: "Không sao, học ở đâu cũng như nhau."

"Trước đây thường xuyên đi công tác đến đây, bố cứ tưởng chuyển đến đây sống thì sẽ không phải đi công tác nữa." Ông Mạnh búng tay, lấy một điếu thuốc từ trong bao thuốc lá, "Không ngờ, bây giờ lại phải đi công tác đến miền Bắc."

Cái gạt tàn hình heo con vẫn còn ở lan can ban công.

Ông Mạnh không biết con trai đã học hút thuốc.

Ông Mạnh châm thuốc: "Mạnh Trạch, sau này con gặp khó khăn gì, nhất định phải nói cho bố biết, đừng có chuyện gì cũng giữ trong lòng."

"Con biết rồi."

Hôm nay ông Mạnh nhìn thấy đồng nghiệp vui vẻ bên con cái nên có chút cảm khái, tại sao con trai và mình lại ít giao tiếp như vậy, cho dù bây giờ đang ngồi ở đây, ông thể hiện sự quan tâm, con trai cũng không đón nhận. Ông nói: "Con quay về thì ở nhà đi, bố đã cho người dọn dẹp rồi, còn nữa, khi nào con đi thì cho bố biết thời gian, bố đặt vé máy bay cho con."

"Con biết rồi."

Hút xong một điếu thuốc, ông Mạnh đứng dậy: "Bố đi trước đây, nhớ có khó khăn gì thì nói với bố."

"Dạ." Vẫn là câu trả lời lạnh nhạt như mọi khi.



Ông Mạnh đi rồi, đóng cửa lại.

Lý Minh Lan vẫn không dám ra ngoài, nhỡ đâu ông ấy quay lại...

Mạnh Trạch đợi hồi lâu, không thấy động tĩnh gì của cô, cậu đi vào bếp: "Không sao rồi."

Lúc này cô mới thò đầu ra: "Bố cậu không phát hiện ra gì sao?"

"Không." Từ khi Mạnh Trạch chuyển đến đây, đây là lần đầu tiên ông Mạnh đến, người như vậy thì có thể phát hiện ra gì chứ.

"Mạnh Trạch, bố cậu không biết cậu là đứa hư hỏng sao?"

Cậu hỏi ngược lại: "Có mấy ai biết cậu là đứa hư hỏng?"

"Tớ không phải đứa hư hỏng."

Ánh mắt Mạnh Trạch dừng lại ở cổ cô.

"Sao vậy?"

Cậu khẽ vuốt ve: "Có dấu vết."

Dấu vết gì, không cần nói cũng biết: "Ây da." Lý Minh Lan che cổ lại, vội vàng chạy vào phòng tắm soi gương.

Một vết đỏ hằn rõ trên làn da trắng nõn của cô.

Mùa hè không có áo cổ lọ để che, cô đành phải tháo dây buộc tóc ra. Cô liên tục vén tóc ra đằng trước, rồi lại soi gương.

Cũng được, chỉ cần không vén tóc lên thì sẽ không bị phát hiện.

Cô lại buộc tóc lên.

Mạnh Trạch gõ cửa phòng tắm đang mở: "Có đau không?"

Đây cũng là lần đầu tiên cậu hôn cô để lại dấu vết.

Hay là do da cô quá mỏng, dễ để lại dấu vết, có lẽ trên eo, trên ngực cô cũng có dấu vết.

Bởi vì cậu đã dùng sức, mỗi khi đến thời khắc mấu chốt, cậu lại không kiềm chế được.

Lý Minh Lan hét lên với cậu: "Mạnh Trạch là đồ hư hỏng."

"Lý Minh Lan là đồ hư hỏng."

Hai người cãi nhau chí chóe.

"Mạnh Trạch, người hư hỏng mới hút thuốc." Cô cười, "Cậu có muốn cho tớ hút một hơi không?"

"Không học được cái tốt, chỉ học được cái xấu." Cậu từ chối.

Cuối cùng kết thúc bằng một tiếng "hừ" của Lý Minh Lan.



Lý Minh Lan đợi đến khi mặt trời sắp lặn, cuối cùng cũng hoàn thành dạng bài tập hôm nay.

Cô còn muốn học thêm dạng khác.

Mạnh Trạch nói: "Hôm nay đến đây thôi, học nhiều quá, cậu sẽ loạn."

"Được rồi, tối nay tớ về nhà sẽ chép thêm vài công thức nấu ăn."

"Đừng chép công thức nấu ăn!" Mạnh Trạch nghiến răng, "Làm bài tập quan trọng hơn công thức nấu ăn."

"Cũng đúng." Cô mỉm cười, "Đợi thi đại học xong, tớ sẽ nấu ăn cho cậu."

Mạnh Trạch: "..." Cậu phát hiện, Lý Minh Lan là một người rất cố chấp.

Cô than thở điểm mỹ thuật của mình chỉ vừa đủ điểm đậu, nhưng khi cô quyết tâm lại khiến người khác kinh ngạc.

Toán của cô kém, nhưng một khi đã học cùng cậu, cô rất nghiêm túc.

Tay nghề nấu nướng của cô thì thảm hại... Mạnh Trạch cảm thấy, đây không phải là điều cần thiết, hy vọng cô sớm từ bỏ việc nghiên cứu nấu nướng.

Lý Minh Lan lại đi soi gương, xõa tóc xuống, che đi dấu hôn.

Mạnh Trạch, đồ hư hỏng, mới đó đã học được cách in dâu tây rồi.

Cô xõa tóc, đi ra ngoài.

Mạnh Trạch nhìn sang.

Đuôi tóc buộc cao của cô ở trường giống như đuôi sóc nhỏ.

Lúc này, mái tóc đen xõa xuống hai bên má, khiến khuôn mặt cô càng nhỏ hơn, có lẽ còn nhỏ hơn cả bàn tay cậu.

Lý Minh Lan chớp mắt: "Mạnh Trạch, mái tóc dài của tớ có đẹp không?"

Cậu lười trả lời.

Cô ngẩng đầu: "Chắc chắn là đẹp rồi, vừa nãy cậu chảy nước miếng kìa."

Mạnh Trạch đương nhiên sẽ không lau khóe miệng, nói: "Cậu tự tin thật đấy."

Lý Minh Lan cất bài kiểm tra, đeo balo nhỏ lên: "Hôm nay tớ về nhà ăn cơm tối."

Cậu im lặng hồi lâu.

"Mạnh Trạch?"

"Đi thôi." Cậu tiễn cô xuống lầu, đi đến ngã tư.

"Mạnh Trạch, tớ đi đây." Thời gian hai người gặp nhau ngày càng ít, cô muốn gặp cậu mỗi ngày, cô kéo cậu lại, "Mai gặp."

Cô nhớ, phải uốn éo, dùng bóng lưng quyến rũ để tạm biệt cậu, cô vừa đi được hai bước.

Mạnh Trạch hỏi: "Eo cậu làm sao vậy?"

Cô đành phải đứng thẳng lưng lại: "Ồ, bị mỏi eo."



Mùa hè, mặt trời lặn rất chậm.

Lý Minh Lan đến dưới lầu nhà mình, bầu trời như được tô vẽ bằng lớp sơn dầu màu tím đỏ rực rỡ.

Mặt trời khuất sau núi, nhưng ánh sáng vẫn còn vương vấn nơi trần gian.

Cô nhìn thấy từ xa có một người đứng dưới lầu, gọi: "Anh Nam Nhạc, anh đến đấy à, tìm anh trai em hả?"

Vương Nam Nhạc vừa nãy đang ngẩng đầu nhìn lên lầu, quay đầu lại, bỗng chốc ngẩn người.

"Anh Nam Nhạc."

Vương Nam Nhạc hoàn hồn: "Anh hẹn ăn tối với Húc Bân, vừa nãy cậu ấy đang chơi cờ với bố em, ván cờ chưa kết thúc nên chưa xuống."

"Bố em là vậy đấy, chuyện gì cũng phải nhường cho bàn cờ, anh Nam Nhạc, anh đợi lâu rồi đúng không? Có muốn lên nhà ngồi một lát không?" Lý Minh Lan chợt nhớ ra, Vương Nam Nhạc và anh trai đều là người làm ăn, mắt tinh lắm, nhỡ bị họ phát hiện ra dấu hôn trên cổ cô...

Nhưng đã mời rồi, cô lại không thể rút lại, cô lấy tay che tóc trước ngực, cố tình che cổ.

Trước đây Lý Minh Lan mặc đồng phục, buộc tóc đuôi ngựa, trông như một nữ sinh.

Đây là lần đầu tiên Vương Nam Nhạc nhìn thấy cô xõa tóc... Thì ra, cô đã trưởng thành rồi.

Nếu anh ấy lên lầu, trên đó có hai cặp mắt sắc bén của ông Lý và Lý Húc Bân, Vương Nam Nhạc lo lắng mình sẽ để lộ sơ hở.

Nếu để họ biết anh ấy đang thầm thương trộm nhớ cô em gái cấp ba của bạn mình thì sẽ ảnh hưởng đến tình bạn giữa anh ấy và Lý Húc Bân.

Lý Húc Bân nổi tiếng là chiều chuộng em gái.

Vương Nam Nhạc thà đứng đây nói chuyện riêng với Lý Minh Lan: "Thôi, anh lên lầu chẳng phải sẽ làm phiền ván cờ của bố em và Húc Bân sao."

Vừa dứt lời, Lý Minh Lan đã thấy người đi ra từ sảnh: "Anh."

"Minh Lan, hôm nay học hành thế nào?" Lý Húc Bân hỏi.

Lý Minh Lan trả lời: "Rất tốt ạ. Anh, em lại nắm vững thêm một dạng bài toán nữa."

Lý Húc Bân quan sát em gái: "Tóc em làm sao vậy?"

Lý Minh Lan: "Dây buộc tóc bị đứt."

Lý Húc Bân hiểu em gái mình, khi cô đắc ý thì sẽ ngẩng cao đầu, kiêu ngạo, tự mãn, lúc này, đầu cô không nhúc nhích, người cũng đứng im, không hề chạy nhảy đến chỗ anh, anh hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"

Lý Minh Lan trợn tròn mắt: "Không có mà." Anh trai cô quá thông minh, không dễ lừa gạt.

Lúc phủ nhận, cô thậm chí còn không lắc đầu, Lý Húc Bân càng chắc chắn: "Có chuyện."

Lý Minh Lan: "Anh, anh có xem phim trinh thám không đấy, sao lại đa nghi vậy!"

Lý Húc Bân: "Em lòi ra quá nhiều sơ hở."

Vương Nam Nhạc cố ý giải vây cho Lý Minh Lan: "Húc Bân, chúng ta đi thôi, để sếp Dương chờ lâu quá, không hay lắm."

Lý Minh Lan: "Anh, anh và anh Nam Nhạc cứ ăn uống vui vẻ, em lên lầu đây."

Lý Húc Bân thực sự đang vội: "Lần này tha cho em."

"Tạm biệt." Lý Minh Lan vẫy tay chào Lý Húc Bân.

"Sắp thi đại học rồi, đừng lơ là." Lý Húc Bân quay sang nói với Vương Nam Nhạc, "Để cậu chê cười rồi, em gái tôi tính tình không đáng tin cậy lắm."

"Trước kỳ thi cũng không thể ép con bé quá, phải biết cân bằng." Vương Nam Nhạc mỉm cười.

Chẳng mấy chốc, Lý Minh Lan sẽ tốt nghiệp cấp ba, đến lúc đó cô lên đại học, sẽ tự do.

Vương Nam Nhạc nghĩ, mình mượn danh nghĩa của Lý Húc Bân hẹn cô đi chơi không phải là chuyện khó, mưa dầm thấm lâu, lâu ngày sinh tình.

Tất cả những điều này đều không phải là điều Lý Minh Lan có thể làm khi còn học cấp ba.

Vương Nam Nhạc chỉ có thể chờ đợi.



Buổi tối, Mạnh Trạch nhận được điện thoại của mẹ: "Mạnh Trạch, dạo này có hoạt động giao thương, vé máy bay khan hiếm, mẹ đã đặt vé máy bay cho con vào ngày kia, con đến đó nghỉ ngơi một chút, làm quen với khí hậu bên đó."

"Vâng, cảm ơn mẹ." Mạnh Trạch không biết mẹ có bàn bạc với bố chuyện mua vé máy bay không, nhưng đó là chuyện của hai vợ chồng họ, cậu không xen vào.

Thời gian cậu ở bên Lý Minh Lan không còn nhiều nữa.

Mạnh Trạch nhìn bức ảnh chụp chung của cậu và ông ngoại lúc nhỏ.

Theo lời ông ngoại, hồi nhỏ cậu tính tình u ám, không chơi với bạn bè, thích ở một mình trong góc, không nói chuyện, cũng không cười.

Ông ngoại nói đùa: "Nếu không phải từ nhỏ con đã thể hiện trí nhớ siêu phàm, ông còn tưởng con bị thiểu năng trí tuệ."

Ông ngoại dạy cậu phải sống tốt với mọi người.

Mạnh Trạch bèn nói chuyện vài câu với mấy người ngồi gần.

Thói quen này vẫn duy trì đến bây giờ.

Lý Minh Lan và Phùng Thiên Lãng đều là những người ngồi gần cậu.

Ông ngoại không còn nữa, Mạnh Trạch sắp bay đến miền Bắc, những người ngồi gần cuối cùng cũng sẽ xa cách ngàn dặm.



Chủ nhật, trời đổ mưa phùn.

Mạnh Trạch mong chờ sự chia ly, nhưng lại có chút cảm xúc phức tạp hơn, giống như thời tiết âm u.

Lý Minh Lan đến từ sáng sớm.

Mạnh Trạch đưa cho cô những phương pháp giải bài đã được tổng hợp lại.

Cô lặng lẽ chép, học thuộc lòng.

Mạnh Trạch châm thuốc.

Mặt sàn ban công ẩm ướt, nửa đêm có vài chiếc lá rơi vào.

Cậu không nhặt, mà dựa vào khung cửa.

Mưa làm dịu đi cái nóng của mùa hè, nhưng cũng không mát mẻ, vừa ẩm vừa oi bức.

Một đôi tay trắng nõn vươn ra, vòng qua vai cậu: "Mạnh Trạch, tớ học thuộc xong rồi." Cô vừa nói vừa định giật điếu thuốc của cậu.

Cậu gạt tay cô ra, không cho cô chạm vào thuốc lá.

Thuốc lá không phải thứ tốt đẹp gì, cần phải kết hợp với thứ khác mới cảm nhận được mùi vị: "Công lao của tôi."

Cô cười: "Âm dương bổ trợ, trí tuệ của cậu đã truyền sang cho tớ."

Mạnh Trạch vạch trần cô không chút nể nang: "Lý Minh Lan, cậu chỉ nhớ được vài bài mà đã đắc ý như vậy rồi sao?"

"Vài bài cũng là tiến bộ mà, tuy tớ cảm thấy tương lai của mình tươi sáng, nhưng hiện tại vẫn chưa có manh mối." Lý Minh Lan gãi đầu, rồi hất tóc về phía cậu.

Lúc sáng ra khỏi nhà, cô phát hiện trên cổ vẫn còn dấu hôn mờ nhạt, nên lại xõa tóc ra.

Mái tóc đen mượt mà lướt qua ngón tay cậu, cậu hỏi: "Cậu dựa vào đâu mà cảm thấy tương lai của mình tươi sáng?"

"Dựa vào việc tớ là bạn gái của thiên tài."

Mạnh Trạch quay đầu tiếp tục hút thuốc: "Người mặt dày nhất thế giới chính là cậu, Lý Minh Lan."

"Cảm ơn đã khen." Cô chắp tay làm động tác cảm ơn, rồi lại vòng tay qua người cậu.

Cậu nắm lấy tay cô, nghiêng đầu phả ra một vòng khói.

Dưới làn khói trắng, ánh mắt cậu lười biếng, lơ đãng.

Cô lùi lại, nhìn cậu từ đầu đến chân, gọi: "Mạnh Trạch."

"Ừ." Mạnh Trạch gạt tàn thuốc vào cái gạt tàn hình heo con.

"Cảm giác khí chất của cậu khác với trước đây." Lúc mới gặp, chỉ là lạnh lùng, không có tà khí.

"Bản thân tôi còn không biết mình là người như thế nào, cậu còn hiểu tôi hơn tôi sao?"

"Trước đây cậu không phải là học bá sao?"

Cậu vỗ nhẹ vào mặt cô: "Chỉ số IQ và nhân cách không phải là một, học cách nhìn người đi, em gái Lý."



Thứ Hai, Lý Minh Lan đến làm bài tập.

Mạnh Trạch lại ra ban công hút thuốc.

Cô cảm thấy hai ngày nay cậu hút thuốc hơi nhiều, cô còn chưa hỏi.

"Lý Minh Lan, tôi phải về miền Bắc thi đại học."

"Tớ biết mà." Đây là chuyện đã biết từ lâu rồi, cô mỉm cười, "Tớ biết cậu nhất định sẽ thi được điểm cao."

Mạnh Trạch chưa bao giờ lo lắng về chuyện này: "Cậu tự lo cho mình đi."

"Tớ sẽ cố gắng, đợi chúng ta lên đại học, Mạnh Trạch, chúng ta sẽ là một đôi tình nhân công khai." Cô cười híp mắt.

"Ngày mai tôi đi rồi."

"Nhanh vậy sao?" Lý Minh Lan ngẩn người, nói, "Tớ đi tiễn cậu nhé."

"Không cần." Cậu dựa lưng vào khung cửa, hút một hơi thuốc, cúi đầu xuống, như thể không muốn để cô nhìn thấy vẻ lạnh lùng trên mặt mình, "Tôi đi chuyến bay sớm, cậu dậy không nổi đâu, cứ ngủ nướng đi."

"Mạnh Trạch, tớ có thể dậy sớm vì cậu, giống như tớ học nấu ăn vì cậu vậy."

"Cảm ơn, tôi còn muốn sống."

Cô lại hỏi: "Mạnh Trạch, thi xong khi nào thì cậu quay lại?"

"Dạo này vé máy bay khan hiếm, tôi không biết."

Lý Minh Lan dùng khớp ngón tay gõ lên đầu cậu: "Đi nhanh về nhanh."

Mạnh Trạch vừa hút thuốc, vừa không trả lời.



Thứ Ba, Lý Minh Lan đặt báo thức lúc 5 giờ 30 sáng.

Chuông báo thức vừa reo, cô liền bò dậy, đầu óc vẫn còn mơ màng, mắt nhắm mắt mở, vội vàng rửa mặt, vội vàng thay quần áo.

Lý Minh Lan bắt taxi, chạy đến nhà ông ngoại Mạnh Trạch.

Cô ấn chuông cửa hồi lâu, không thấy ai.

Cô gọi điện thoại: "Mạnh Trạch, cậu đang ở đâu vậy?"

Có lẽ vì nhiễm hơi mưa buổi sớm, giọng cậu càng thêm lạnh lẽo: "Tôi đang ở sân bay."

"Cậu đi sớm quá."

"Tôi phải qua cửa kiểm tra an ninh rồi." Mạnh Trạch kéo vali, không quay đầu lại, "Lý Minh Lan, tạm biệt."

Cô ngẩn người: "Ồ, tạm biệt."

Cô xuống lầu, nhìn những đám mây đen dày đặc trên bầu trời âm u, trong lòng bỗng dưng có dự cảm chẳng lành.

Cô nhắn tin cho cậu: [Mạnh Trạch, đến nơi nhớ báo bình an cho tớ nhé.]

Mãi lâu sau, cô không nhận được hồi âm của cậu.

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi