TUYỆT THẾ THẦN Y: NGHỊCH THIÊN MA PHI

Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Đột nhiên hắn tỉnh táo lại, gọi hộ vệ bên người ra, phân phó: "Ngươi lập tức về cung tra xem, rốt cuộc Tần quốc đã xảy ra đại sự gì."

Hộ vệ chuẩn bị rời đi, hắn lại nhắc nhở nói: "Nhớ kỹ, chỉ có thể âm thầm điều tra, không thể kinh động bất kỳ ai! Nếu có người hỏi ngươi, ngươi phải nghĩ cách ứng phó cho qua."

"Thuộc hạ đã hiểu!" Hộ vệ xoay người rời đi.

Triệu Nam Tinh nghĩ nghĩ, hắn muốn chạy về nói cho sư phụ và sư huynh sư muội. Nếu thật sự cần trợ giúp, Luyện đan sư bọn họ tuyệt đối có thể phát huy năng lượng lớn.

Đừng quên, mấy người bọn họ, thêm sư phụ Lâu Xuyên Bách, chính là bốn vị đan sư cao cấp!

...

Đội ngũ vừa ra Tang Chỉ thành, Mộ Khinh Ca hỏi Cô Nhai đang âm thầm ẩn nấp: "Ngươi đã sớm biết?"

Cô Nhai lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Lần trước gϊếŧ người từ Trung Cổ giới ở Tần Lĩnh, thi thể bị tìm được rồi."

"Ngươi nói cái gì?" Ánh mắt Mộ Khinh Ca âm lệ: "Sao có thể tìm được? Nơi đó đông đảo linh thú. Qua lâu như vậy, sao thi thể còn lưu lại được?"

Bỗng nàng phản ứng lại, hỏi cặn kẽ Cô Nhai: "Những kẻ đến Tần quốc có liên quan đến người đấy?"

"Là ta sơ ý." Cô Nhai gật đầu: "Ta không nghĩ tới trên người kẻ đó cư nhiên có bí thuật bảo tồn thi thể mình. Càng không nghĩ tới cư nhiên sẽ có người từ Trung Cổ giới đi vào Lâm Xuyên giới tìm kiếm kẻ này. Còn tìm ra thi thể đọc được ký ức, đuổi tới Mộ phủ Tần quốc."

Mộ Khinh Ca im lặng.

Địch nhân là người Trung Cổ giới, ngược lại nàng bình tĩnh xuống.

Nếu những người này đúng là do nàng gϊếŧ cái tên từ Trung Cổ giới mà đến, vậy trước mắt gia gia và cô cô mình an toàn.

"Gia gia ta và cô cô sao rồi?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Cô Nhai nói: "Chỉ bị nhốt vào thiên lao, không đáng ngại. Nhưng mà..."

Cô Nhai đột nhiên ngừng lại.

Mộ Khinh Ca nhíu mày nói: "Nhưng mà cái gì?"

Cô Nhai trầm mặc một lát, nói: "Tiểu hoàng đế của Tần quốc các ngươi có vẻ tiểu nhân đắc thế. Hình như cho rằng mình ôm được cây đại thụ, liên tiếp đến thiên lao mở miệng vũ nhục."

Đáy mắt Mộ Khinh Ca xẹt qua một tia hàn ý. Nàng trầm giọng nói: "Tần Cẩn Thần bị giam lỏng?"

Cô Nhai nhìn nàng, đáp: "Không có chú ý hắn."

"..." Mộ Khinh Ca ngậm miệng.

Một lát sau, nàng nói: "Nếu các ngươi đã sớm biết, vì sao không lập tức nói cho ta?" Giọng điệu ẩn ẩn có ý trách cứ.

Cô Nhai giải thích: "Tin tức truyền đến lúc bắt đầu cuộc thi. Lúc ấy mà nói cho ngài, ngài sẽ chọn bỏ thi mà tới. Mà kết quả ngoại trừ sớm chạy tới Lạc Đô, cũng không có thay đổi gì khác. Thà vậy còn không bằng an tâm để ngài thi xong rồi nói."

Mộ Khinh Ca không còn lời nào để nói.

Bởi vì Cô Nhai nói là thật.

Nếu đổi là nàng, nàng sẽ dùng lý trí phán đoán làm như vậy.

Nhẹ thở một ngụm trọc khí, Mộ Khinh Ca nói với Cô Nhai: "Ngươi lập tức chạy về Lạc Đô bảo hộ gia gia và cô cô ta. Đừng để họ chịu nửa điểm ủy khuất gì. Nếu có kẻ dám vũ nhục hoặc gây bất lợi cho họ, gϊếŧ không tha!"

Ba chữ cuối cùng, bật ra sát ý.

Cô Nhai nhìn nàng, gật đầu rời đi.

Hắn đi rồi, Mộ Khinh Ca mới ép sát khí trong lòng xuống. Nàng rất muốn để Cô Nhai ra tay cứu thân nhân mình ra, loại bỏ tất cả uy hiếp. Nhưng nàng không thể làm vậy, nàng cần dùng lực lượng của mình đi cứu gia gia và cô cô!

Ánh mắt trở nên kiên định, Mộ Khinh Ca phân phó Mặc Dương: "Lập tức triệu tập Vạn Liệt quân và tất cả Long Nha Vệ đến ngoài Lạc Đô đợi mệnh, mặt khác..."

Mộ Khinh Ca móc ra một tờ giấy nợ, giao cho Mặc Dương: "Đi Vạn Tượng lâu, mang giấy nợ này tới lấy đồ."

Mặc Dương nhận lấy nhìn xem, lập tức hít khí lạnh.

Trên giấy nợ viết thiếu hơn một ngàn thú hạch thanh cảnh trở lên!

Mặc Dương mím chặt môi, không hỏi nhiều. Lập tức phụng mệnh Mộ Khinh Ca phân phó.

Mặc Dương đi rồi, Mộ Khinh Ca âm thầm tính từ nơi này xuất phát, ngựa không dừng vó chạy tới Tần quốc, nhanh nhất cũng phải mất hơn tháng rưỡi.

Một tháng rưỡi, nàng tuyệt không thể lãng phí trên đường!

Mộ Khinh Ca trở lại trong xe. Chu Linh đang ngồi bên trong, ánh mắt toả sáng nhìn nàng. Mộ Khinh Ca thấy thế sửng sốt, hỏi: "Làm sao vậy?"

Chu Linh cảm thán nói: "Thật là không nghĩ tới, thân phận chân chính của Mộ sư đệ là Tần quốc Mộ phủ Tiểu tước gia thanh danh hiển hách!"

Mộ Khinh Ca co khoé miệng, ngồi bên cạnh nàng tùy ý nói: "Bất ngờ sao?"

Chu Linh gật đầu: "Đúng là bất ngờ. Tuy Ngu quốc cách Tần quốc rất xa, nhưng chúng ta cũng có nghe nói đến sự tích Tần quốc Tiểu tước gia."

"Nghe nói gì?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Chu Linh nghĩ nghĩ nói: "Ừm, nghe nói, Tần quốc Tiểu tước gia là thiên hạ đệ nhất hoàn khố. Không chỉ tu vi phế, mưu lược cũng phế. Lại nghe nói, thì ra tất cả là Mộ Tiểu tước gia che giấu. Sau trận chiến Mộ gia quân ở Duệ thành, Mộ Tiểu tước gia rốt cuộc bùng nổ, ngay trên đường gϊếŧ chết quốc cữu đương triều. Bởi vậy mà mất đi vị hôn thê đính hôn từ nhỏ, công chúa Tần quốc. Sau đó Mộ Tiểu tước gia dứt khoát kiên quyết rời xa Lạc Đô, trở về Duệ thành. Khi trở lại Lạc Đô đã lột xác trở thành thiếu tướng quân anh dũng phi phàm, tiêu sái phong lưu. Thậm chí còn dùng linh thú Diễm mã làm toạ kỵ, uy phong lẫm lẫm, hung hăng khiến những kẻ chế nhạo sau lưng rửa mắt nhìn. Rồi lại nghe nói lúc Tiểu tước gia trở về Lạc Đô, vừa vặn có sứ giả Đồ quốc đến cầu thân, cầu thú công chúa đã từng có hôn ước với Tiểu tước gia. Trên quốc yến, Man Vương Đồ quốc cố tình gây khó dễ, Mộ Tiểu tước gia một chiêu chém chết cao thủ Đồ quốc, chấn động toàn trường. Sau đó lại thao túng cung biến Tần quốc, đẩy hoàng đế thiếu niên lên ngôi. Sau đó nữa thì suất lĩnh thân vệ đoạt công chúa hoà thân trở về, có thể nói là 'giận dữ vì hồng nhan'. Không chỉ đoạt lại công chúa, còn dẫn phát đại chiến giữa Tần quốc và Đồ quốc. Vốn tất cả mọi người đều cho rằng Tần quốc tất bại. Bởi vì Tần quốc vừa trải qua cung biến, trong nước bất ổn. Không ngờ tới Tiểu tước gia lại quyết định nhanh chóng, trực tiếp xâm nhập Vương Đình chấn nhiếp toàn bộ Đồ quốc. Tại Lạc Nhật hoang nguyên chém gϊếŧ Thái tử Đồ quốc, hung hăng dạy dỗ, làm cho Đồ quốc lần đầu tiên phải đưa tới thư xin hàng!"

 

Chu Linh nói rồi dừng một chút, tinh tế đánh giá Mộ Khinh Ca. Ánh mắt lưu chuyển nói: "Ai nấy đều cho rằng Mộ Tiểu tước gia còn ở trong Tần quốc. Không nghĩ tới hắn lại dùng tên giả vào Ngu quốc, ở phân viện Dược tháp lần nữa sáng tạo nên kỳ tích!"

Nghe xong lời đồn về mình, Mộ Khinh Ca cười cười, nói: "Lời đồn không thể tin hoàn toàn!"

Chu Linh lắc đầu: "Chuyện trước đó ta chưa tận mắt thấy, không dám nhiều lời. Nhưng chuyện trong Dược tháp, ta tự mình trải qua, một chút cũng không giả."

Mộ Khinh Ca cười cười, không có tâm tư trêu ghẹo cùng Chu Linh. Nói thẳng: "Vốn định dàn xếp Chu sư tỷ vào Mộ phủ Tần quốc. Chờ hết ba tháng thì cùng tới Mộc thành tiến vào biển Vô Vọng. Nhưng mà..." Dừng một chút, nàng nói tiếp: "Vừa mới nhận được tin trong nhà có chuyện, chỉ sợ tạm thời khó cung cấp cho Chu sư tỷ một nơi an toàn. Đệ sẽ mang tỷ tới ngoại ô Lạc Đô, chờ mọi chuyện giải quyết xong sẽ mang tỷ về Mộ phủ. Mong Chu sư tỷ chớ trách."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi