TUYỆT THẾ THẦN Y: NGHỊCH THIÊN MA PHI

Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Chu Linh nghe xong, không hề tỏ vẻ bất mãn. Ngược lại quan tâm nói: "Đệ đột nhiên thay đổi kế hoạch đi cùng ta. Ta đã đoán có việc phát sinh, nên đệ không bận tâm đâu. Rời khỏi Ngu quốc, ta nghĩ vấn đề an toàn của ta hẳn không đáng ngại. Nếu cần ta hỗ trợ gì, đệ đừng khách khí, cứ việc phân phó là được. Tuy tu vi ta không cao, nhưng tốt xấu vẫn là một đan sư cao cấp. Cái khác không giúp được, nhưng luyện đan vẫn có thể."

Nói xong, nàng phì cười: "Nói nhỏ cho đệ biết, trước lúc ta rời khỏi Dược tháp đã đến dược điền lấy rất nhiều dược liệu, đều đặt trong túi Càn Khôn của ta. Mộ sư đệ không cần lo lắng luyện đan sẽ tiêu hao."

Chu Linh nói làm Mộ Khinh Ca ấm lòng.

Nàng cũng không chối từ: "Được, nếu cần Chu sư tỷ hỗ trợ, đệ tuyệt sẽ không khách khí."

Dứt lời, nàng nói với Ấu Hà và Hoa Nguyệt: "Mấy ngày tới ta muốn bế quan. Nếu không có chuyện lớn gì, không cần quấy rầy ta."

Ấu Hà và Hoa Nguyệt gật đầu.

Chu Linh nghe xong, chủ động nhường xe ngựa, bản thân tự cưỡi ngựa đi.

Xe ngựa để lại cho Mộ Khinh Ca dùng bế quan.

Thật ra Mộ Khinh Ca không bế quan, mà là tiến vào trong không gian. Nàng muốn tranh thủ thời gian này, nghiên cứu chế tạo ra súng đạn. Địch nhân đến từ Trung Cổ giới, Long Nha Vệ không đủ sức chính diện đối địch!

Dùng lực lượng thú hạch làm đạn, sẽ trở thành vũ khí bí mật của nàng.

Mặt khác, nàng còn muốn đi xem Tuyết Hồ Vương.

Nếu có thể thu phục nó, như vậy lúc đối địch, sẽ có hiệu quả khó đoán trước!

Ảo cảnh chi thuật của Tuyết Hồ Vương cực kỳ thật!

Về phần gia gia và cô cô bên kia đã có Cô Nhai âm thầm bảo hộ, hẳn sẽ không có gì ngoài ý muốn. Mà Tần Cẩn Thần... Hừ, hoàng đế là do hắn chọn, bây giờ còn bị con sói nuôi được cắn lại một ngụm, không trách được ai.

Sau khi Mộ Khinh Ca tiến vào không gian, trực tiếp đi tới phòng Tuyết Hồ Vương.

Mới vừa tới gần cửa, đã nghe thấy âm thanh Manh Manh: "Ta nói ngươi này xú hồ ly, sao cứ dầu muối không ăn thế! Có muốn thần phục chủ nhân ta hay không, ngươi phải nói một lời. Ngươi cứ ăn ăn thôi, nói lại không thèm nói, rốt cuộc có ý gì hả?"

Tuyết Hồ Vương vùi đầu ăn thịt giao, nghe Manh Manh nói, nâng huyết mâu nhìn nó một cái, rồi lại vùi đầu tiếp tục ăn thịt.

Manh Manh lập tức chống hông thở phì phì: "Ngươi dám cười nhạo ta!"

"Manh Manh." Mộ Khinh Ca đi vào.

Khí thế cả người Manh Manh lập tức thu liễm. Bộ dáng ủy khuất vọt tới Mộ Khinh Ca, uốn éo mông: "Chủ nhân, xú hồ ly bắt nạt ta!"

Mộ Khinh Ca giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đỉnh đầu rồi nói: "Ngươi ra ngoài trước đi, ta có lời muốn nói với nó."

"Vâng." Manh Manh không tình nguyện ra ngoài. Lúc đi ra còn không quên chuyển mắt làm mặt quỷ với Tuyết Hồ Vương.

Mộ Khinh Ca ngồi đối diện Tuyết Hồ Vương, trầm mặc nhìn Tuyết Hồ Vương ăn thịt.

Chờ Tuyết Hồ Vương ăn xong miếng thịt cuối cùng. Bộ lông tuyết trắng phảng phất phát ra vầng sáng màu tím lam, sáng lên rất nhiều.

Tuyết Hồ Vương đánh cái nấc mở mắt ra. Đầu lưỡi khoé miệng vẫn còn vương vệt máu, lạnh lùng chăm chú nhìn Mộ Khinh Ca.

"Ăn ngon không?" Mộ Khinh Ca đột nhiên nói.

Giọng điệu nàng rất bình tĩnh, khó nhìn ra vui buồn.

Tuyết Hồ Vương sửng sốt, không nghĩ tới Mộ Khinh Ca sẽ mở màn như vậy.

"Xem ra, tâm tình ngươi không tốt." Tuyết Hồ Vương dùng ảo cảnh chi lực nói.

Mộ Khinh Va không trả lời vấn đề của nó, nói thẳng: "Hôm nay là cơ hội cuối cùng, thần phục hoặc tử vong."

Tuyết Hồ Vương ngưng tụ huyết mâu, hơi híp lại.

Giây lát, nó cười nhạo nói: "Ta còn tưởng ngươi kiên nhẫn thế nào, cũng chỉ có vậy."

Mộ Khinh Ca không biện giải, chỉ rũ mắt nói cho nó thời gian: "Ngươi còn mười lăm phút suy nghĩ."

Tuyết Hồ Vương cau chân mày, nó am hiểu nhìn thấu lòng người. Ảo thuật của nó có thể đánh thẳng vào nơi sâu nhất trong nội tâm, đào ra ký ức sâu nhất rồi phục chế hoàn mỹ. Thậm chí có thể nắm được nhược điểm, căn cứ vào nhược điểm mà biến ảo ra ảo cảnh khiến người không thể cự tuyệt.

Nhưng ở một khắc này, nó cảm thấy mình không hiểu Mộ Khinh Ca.

Lúc trước, nó rõ ràng cảm giác được nhân loại này muốn thu phục mình, căn bản không muốn gϊếŧ mình.

Nhưng bây giờ nó lại cảm thấy không nhìn thấu tâm tư người trước mắt, phảng phất nàng không nghĩ gì cả, bình tĩnh không hề gợn sóng.

Nàng đưa ra hai lựa chọn, thật sự sẽ thực hiện!

Trong đôi mắt huyết của Tuyết Hồ Vương tối lại, chậm rãi nói: "Vậy ngươi gϊếŧ ta đi."

"Được, ta tôn trọng lựa chọn của ngươi." Mộ Khinh Ca đứng lên, chậm rãi ngước mắt. Đáy mắt thấu triệt lạnh băng, ngưng kết ra sát ý thực chất.

Tuyết Hồ Vương rùng mình, thất thanh nói: "Ngươi thật sự muốn gϊếŧ ta!"

Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nhìn về phía nó, như muốn nói: 'Đây chính là ngươi tự chọn.'

"Từ từ." Tuyết Hồ Vương thất thanh nói.

Mộ Khinh Ca không có ý tứ dừng lại.

Tuyết Hồ Vương vội nói: "Nãy ta chỉ nói đùa thôi!"

Dáng vẻ vừa tức vừa bực, thật là Tuyết Hồ Vương ngạo kiều kia? Đôi mắt lạnh băng của Mộ Khinh Ca híp lại.

"Ta đáp ứng ngươi!" Nương cơ hội, Tuyết Hồ Vương vội vàng sửa lời.

Mộ Khinh Ca híp mắt thành một đường chỉ, nở nụ cười nghiền ngẫm: "Đáp ứng ta cái gì?"

Tuyết Hồ Vương thở phì phì nhìn nàng, vẻ mặt biệt nữu nói: "Đáp ứng, trở thành linh sủng của ngươi được rồi chứ!" Nói ra đáp án này không có quá nhiều khổ sở. Tuyết Hồ Vương biết, lúc Mộ Khinh Ca hỏi, nó đã sớm quyết định.

Vừa rồi kiên quyết nói gϊếŧ nó đi, chỉ là tức vì Mộ Khinh Ca cư nhiên uy hiếp nó thôi!

Hừ hừ, hồ ly cũng rất sĩ diện đấy!

"Không, không phải linh sủng." Mộ Khinh Ca lên tiếng sửa đúng: "Là đồng bọn, sóng vai chiến đấu, đồng bọn có thể yên tâm phó thác."

Tuyết Hồ Vương sững sờ tại chỗ, trong đầu không ngừng vọng lên câu nói này.

Hồi lâu, nó nghiêm túc nhìn về phía Mộ Khinh Ca, trầm giọng hỏi: "Nhân loại, ngươi nói là thật?"

Mộ Khinh Ca nhìn nó, đôi mắt thanh thấu không có bất cứ giả dối nào.

Tuyết Hồ Vương im lặng hồi lâu, mới mở miệng nói: "Được, nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay. Nếu ngươi dám lừa gạt ta, cho dù có hồn phi phách tán ta cũng phải kéo ngươi vào địa ngục!"

Mộ Khinh Ca sửng sốt, phản ứng lại.

Linh sủng và đồng bọn, cách nhau quá xa. Cái trước là hình thức ở chung cực bất bình đẳng, có thể tùy thời vứt bỏ linh sủng. Mà cái sau, là dùng tâm đối đãi, bình đẳng ở chung.

"Ta dùng tâm huyết thề, từ ngày hôm nay bắt đầu ký kết minh ước với người trước mắt. Từ nay, người này là chủ, nếu có vi phạm hồn phách tiêu tan." Tuyết Hồ Vương đột nhiên ngâm ra khế ước cổ xưa.

Bỗng dưới chân nó và Mộ Khinh Ca xuất hiện một trận pháp khắc hoa văn thần bí phức tạp. Sau khi phác hoạ xong, một giọt tâm huyết bay ra từ miệng Tuyết Hồ Vương, tiến vào mi tâm Mộ Khinh Ca.

'Chủ nhân, ta là Ngân Trần.' Nháy mắt, thanh âm Tuyết Hồ Vương vang lên trong đầu Mộ Khinh Ca.

Nàng cảm giác được, có thể cảm nhận Tuyết Hồ Vương tồn tại. Mối quan hệ chặt chẽ sinh ra bởi khế ước.

Hoàn thành nghi thức, Tuyết hồ Ngân Trần đứng dậy khỏi mặt đất, ngạo nghễ nói với Mộ Khinh Ca: "Tuy từ giờ trở đi ngươi là chủ nhân ta. Nhưng nếu có một ngày ngươi vi phạm lời ngươi nói, cho dù ta có hồn phi phách tán cũng sẽ báo thù cho mình!"

Khoé miệng Mộ Khinh Ca nhẹ giương, tự tin nói: "Yên tâm, ngươi sẽ không có ngày đấy."

Rốt cuộc thu phục Tuyết Hồ Vương, Mộ Khinh Ca lại có thêm một lá bài tẩy.

Lúc nàng chuẩn bị chế tạo súng đạn, đột nhiên nghe thấy thanh âm Ấu Hà hô bên ngoài: "Tiểu tước gia, đã xảy ra chuyện."

Mộ Khinh Ca giật mình, lập tức xoay người rời khỏi không gian.

Trong xe ngựa, Mộ Khinh Ca mở mắt ra, phát hiện xe ngựa vốn đang lăn bánh đã dừng lại.

Ấu Hà đang ở bên cạnh mình, sắc mặt hơi ngưng trọng.

Mộ Khinh Ca nhìn về phía nàng, hỏi: "Có chuyện gì?"

Ấu Hà nói: "Phía trước có người mai phục, nhân số khá nhiều, nói thẳng muốn chúng ta giao Chu cô nương ra."

Đến vì Chu Linh?

Mộ Khinh Ca lạnh mặt, đã đoán ra là ai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi