Ừ THÌ... ANH YÊU EM!

Tỉnh dậy sau một đêm hoang ái chính là cảm giác mình mẩy ê ẩm đến không thể cử động được, người cậu có cảm giác như mới đi đánh giặc về vậy, thật sự rất đau. Dần dần lấy lại ý thức, cậu nhận ra khung cảnh xa lạ này, chính là nhà anh, người đàn ông cậu yêu không một chút hối tiếc. Xoay người qua, chỉ cần ngẩng đầu lên là cậu đã có thể nhìn thấy gương mặt đó, thật sự quá kì diệu, quá sức hạnh phúc.

Cậu chỉ mong đây là một cơn mơ, cơn mơ mà mình không cần phải tỉnh lại nữa, để có thể như thế này cùng anh đến hết ngày tháng cuối đời. Tại sao lại yêu người đàn ông này như thế?

Đang mê mẩn ngắm nhìn gương mặt người ấy, bỗng dưng anh lại nhíu mày, dường như sắp tỉnh lại. Cậu sợ hãi, nhanh dừng lại bàn tay định chạm đến gương mặt anh. Sau vài giây đứng hình, cậu nhanh chóng ngồi dậy, mặc kệ cơn đau đến xây xẩm, nhanh chóng gom góp tất cả mọi thứ, bỏ chạy.

Cậu thật sự cảm thấy tự khinh bỉ chính mình, rõ ràng yêu anh như vậy, nhưng lại không thể nào đối mặt với anh cả, thật sự quá thất bại, quá thất bại.

____

"Cậu đang nghĩ gì thế?" anh nhìn gương mặt ngây ngô thất thần của cậu, cả một khoảng thời gian dài cũng không thấy cậu có phản ứng nên cuối cùng vẫn là lên tiếng hỏi. Cái người này không phải đang nghĩ dến chuyện năm đó chứ? Nhưng mà cậu còn nhớ sao? Không phải lúc đó khi vừa thức dậy liền chạy mất không chút tâm hơi sao? Có phải cậu đang hồi tưởng lại câu chuyện ghê tởm nhất đời cậu đi?

"Không...không gì, anh có...có thể nào đứng...đứng cách ra một chút không?" cậu bị câu hỏi của anh kéo về hiện tại, liền giật mình lắc đầu sau đó lại dò ý của anh. Cảm giác anh đứng đối diện như vầy, gần như vầy làm cậu thật sự thở không nổi, quá áp lực, quá kì lạ.

"Tôi thích như vầy, cậu có ý kiến gì?" anh mặc kệ cậu chán ghét như thế nào, anh quyết định rồi, những chuyện cậu không muốn làm, anh sẽ càng lấn tới, cho cậu dám bỏ anh mà đi. Anh không cho phép cậu đối với anh như thế.

"Đội trưởng, xin anh" cậu rưng rưng nước mắt nhìn anh, cầu xin. Cậu thật sự sắp không được rồi, nếu như anh mà cứ đứng gần như vậy, thằng nhỏ của cậu sẽ vì hưng phấn mà đứng thẳng lên mất, không được a, sẽ bị anh kinh tởm mất.

Có phải anh vẫn còn nhớ chuyện năm đó, nghĩ cậu vì anh say mà dụ dỗ anh lên giường không? Cậu không muốn anh ghét cậu đâu, không muốn đâu. A a a, cậu sắp không thở nổi rồi, cậu sắp khóc mất.

"Làm gì chứ, chưa gì đã muốn khóc như con gái rồi" nhìn thấy ánh mắt to tròn mọng nước của cậu, anh đầu hàng hai tay. Cái con người này có biết là biểu cảm lúc nãy của cậu ta rất hù người không chứ? Còn lại dùng cái giọng nói dụ người đó gọi anh hai tiếng đội trưởng. Thật là muốn lập tức đè cậu xuống mà ăn sạch sẽ cho xong.

"Thật ra anh gọi tôi đến đây là có việc gì chứ?" nghe giọng của anh có phần chán ghét, dường như anh không thích những người dễ khóc, cậu liền nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của chính mình rồi mới hỏi anh. Đâu phải cậu dễ khóc, chỉ là cậu thật sự rất sợ, sợ sẽ làm anh chán ghét nên mới không biết phải làm sao, cậu không có yếu đuối, càng không có dễ khóc như con gái mà.

"Cũng không có lý do gì cả, chỉ muốn nhờ vả cậu quét dọn nhà tôi một chút thôi" anh nhúng vai rồi quay lại ghế sô pha, nằm dài ra đấy.

Tới lúc này cậu mới có tâm trí để ý đến ngôi nhà của anh. Năm đó đến đây vì lo cho anh mà không để ý, đến lúc bỏ đi cũng không nhìn qua, nhưng trong tâm trí của cậu cũng không khủng hoảng như lúc này.

Căn nhà bừa bộn thùng giấy to nhỏ đủ kiểu, quần áo tứ tung, nói tóm lại là rất khủng khiếp. Quay qua rồi quay lại, quay tới rồi quay lui cũng chỉ là một đống hổn loạn.

"Đội trưởng, lúc trước anh không phải như vậy, anh là người biết lo cho mình biết lo cho người khác, từ khi nào anh lại trở nên bừa bộn như vậy?" cậu bị căn nhà hổn loạn của anh làm cho choáng, không kiềm được chính bản thân mình chất vấn cái người đang nằm dài trên sofa một cách lười biếng kia.

"Cậu nói nhiều quá, làm ơn im lặng và dọn dẹp mọi thứ đi. Văn kiện tài liệu sách vở đem ném hết vào phòng làm việc thứ hai bên tay phải, quần áo vào phòng ngủ, cái gì cần để trong nhà tắm thì để trong nhà tắm, cái gì cần để trong nhà bếp thì để trong nhà bếp, cứ vậy đi. Tôi sẽ kêu người mang đồ ăn tối tới, cậu có muốn ăn không?" anh lười nhát ra lệnh cho cậu, tay cầm remote tivi bấm chuyển đài liên tục, tay còn lại thì với lấy điện thoại bị anh vất chỏng chơ trên bàn, cũng không quên làm việc tốt hỏi cậu có muốn ăn gì không.

"Tôi không sao, tôi sẽ làm nhanh để còn về nhà" cậu lắc đầu từ chối lời mời của anh, sau đó liền bắt tay vào việc.

Cậu muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, càng nhanh càng tốt, đương nhiên sẽ không thể nào lại ăn cùng bàn với anh.

Khánh Nguyên chưa bao giờ tưởng tượng ra rằng vị đội trưởng cướp mất trái tim cậu, vị đội trưởng đúng mựt năm nào trong mắt mọi người bây giờ lại trở nên như vậy. Nhớ lúc trước sau khi tập bóng, anh sẽ là người ở lại cuối cùng để dọn dẹp, mọi thứ với anh luôn phải ngăn nắp, trập tự. không ngờ bẵn đi vài năm không gặp, anh lại thay đổi nhiều như thế.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cậu vẫn bắt tay vào việc, quay qua bên này, chạy lại bên kia mở ra từng thùng từng thùng với đủ thứ vật dụng. Cậu cứ bận rộn với mọi chuyện mà quên mất đây không phải nhà mình, và cậu càng không có lý do gì phải làm người ở không công cho anh như vậy. nhưng lúc này cậu còn tâm trí đâu mà để ý đến những chuyện đó, nhìn thấy một đống hỗn độn kia thật làm người cậu cảm thấy không thích nghi được.

Trong căn nhà nhỏ, cứ như thế có hai người đang mãi mê làm việc của mình. Một thân hình mỏng manh chạy đông chạy tây dọn dẹp mọi thứ, một tên nào đó thì ngược lại nằm một chỗ thảnh thơi dõi mắt theo thân hình kia chuyển động. Anh không biết tại sao lại phải hành hạ cậu như thế, chỉ biết lấy lí do chuyện năm đó, nhưng anh biết tất cả chỉ là nguỵ biện. Năm đó nói thật ra nếu không vì anh dây dưa không dứt, không chịu phân tích rõ tình cảm của mình thì có lẽ mọi chuyện đã khác.

Có lẽ lúc đó do phần nào đó bị tác động từ rượu, nhưng phần lớn chính là do chính bản năn của anh thúc đẩy. Lúc đó chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là phải chiếm được cậu, mọi thứ về cậu đàn em dưới cấp cực kì đáng yêu này.

"Nhật ký? Đội trưởng cũng viết nhật ký?" sau khi đã tạm thời chia từng thùng nhỏ thùng lớn kia ra từng loại, cậu quyết định giúp anh chỉnh lí lại văn kiện trước. Lúc này đang mở từng thùng sách để lên kệ, trong đống sách kinh tế đủ loại của anh, cậu bỗng nhiên tìm được một quyển sổ bìa da khá dày. Thật sự không thể nào tin được, anh lại viết nhật ký mới sợ chứ.

Cầm quyển nhật ký trên tay, cậu không biết mình nên làm thế nào mới được. Để yên như vậy xếp lên kệ như chưa có chuyện gì xảy ra? Nhưng thật sự cậu muốn biết anh viết gì trong đó, nhưng cũng sợ sự thật sẽ làm mình đau lòng.

Mở ra xem? Cậu càng không có can đảm. Mới giả vờ không quen anh, anh ta đã hù cậu như vậy, nếu bây giờ lại tò mò mà chạm vào, con người đó mà biết được thì cậu sẽ chết.không.toàn.thây cho xem.

Cầm quyển nhật ký trên tay, sau khi đắn đo nữa ngày cuối cùng cậu chọn cách để nó qua một bên, khi nào xong sẽ phải đọc cho bằng được. Dù sao làm việc cho anh cũng phải tính công chứ.

Trở lại cái nhân vật chính của ngôi nhà thì lại dường như không có chuyện gì mà chìm xâu vào giất ngủ.

Dĩ nhiên anh không muốn hành hạ cậu như vậy, ít nhất và về thể chất. Nhưng thật sự anh rất mệt mỏi. Công việc của anh dạo này ở phía tổng công ty rối bù vì anh phải bàn giao công việc cho người khác, lại phải liên tục họp bàn kế hoạch lâu dài cho tổng chi nhánh, sau đó lại phải đến công ty chi nhánh này khảo sát tình hình, dường như đã nhiều ngày anh quên mất ngủ là niềm hạnh phúc như thế nào.

____

"Ok, mọi chuyện chỉ có vậy. Nhờ cậu gọi Khánh Nguyên vào đây cho tôi" sau khi xem xong phần văn kiện mà anh chàng cấp dưới mang vào, kí tên xong đem trả lại cho cậu ta thì anh lại nhờ cậu ta kêu người giúp mình.

Hôm qua sau một giấc ngủ dài, lúc anh tỉnh dậy đã là ba giờ sáng. Nhìn xung quanh mọi thì mọi thứ đã được sắp đặt một cách ổn thoả. Không phải là hoàn hảo, nhưng mọi thứ đều đâu ra đấy, dường như người làm nó cũng có bỏ chút tâm tư vào. Trên người anh lại có thêm một cái chăn mỏng, đúng là cậu ta thật chu đáo, nhưng sau khi anh tìm hết một vòng thì có lẽ cậu ta đã rời đi rồi. Thế nào lại không có để lại một lời nhắn nào cả. Mà cậu ta cũng gan thật, anh còn chưa có cho cậu ta về mà? Còn không hề đánh thức anh dậy nữa, đáng phạt.

"Giám đốc, chắc anh chưa biết, Khánh Nguyên sáng nay đã tới đưa thư nghỉ việc, với lại cậu ấy xin nghỉ một tuần rồi. Tuần sau có lẽ sẽ nghỉ luôn, cấp trên cũng đã phê chuẩn" anh chàng nhân viên có vẻ rất hả hê khi biết được Khánh Nguyên xin nghỉ, vừa nghe hỏi tới liền trả lời rất trôi chảy. Cũng không thể trách cậu ta, ai bảo danh hiệu chàng trai xinh nhất công ty đáng lẽ là của cậu, không dưng Khánh Nguyên lại giành mất từ ngày đầu tiên cậu ta bước vào công ty làm gì.

"Vậy có thể nào biết được cậu ta ở đâu không? Tôi có văn kiện quan trọng cần hỏi cậu ta" Nhướng mày tỏ ra như không có gì anh hỏi lại. Thật ra ở ngoài làm như không có gì, nhưng trong lòng anh đã rất tức giận rồi. Con người đó như thế nào lại một lần nữa trốn anh chứ? Có muốn nghĩ là trùng hợp cũng không được.

Rõ ràng anh mới vào công ty hôm trước, hôm sau cậu đã xin nghỉ việc, có trùng hợp như vậy không? Hơn nữa tối hôm qua lại chạy mất lúc anh đang ngủ, không phải là muốn trốn tránh anh hay sao? Anh đâu dễ dàng gì để cho cậu được toại nguyện chứ? Bây giờ lại càng có lý do tìm cậu tính sổ rồi. Tên ngốc đó không cho cậu ta một bài học, cậu ta sẽ tưởng anh là người dễ dãi mất.

"Cái đó thì tôi không biết, tôi xin phép" thật sự quá mất hứng khi anh chàng giám đốc đẹp trai cứ hỏi tới về Khánh Nguyên cho nên cậu nhân viên liền mất thiện cảm. Trả lời anh cho có lệ rồi cậu lại xoay mông bỏ ra ngoài, còn định dụ dỗ anh ta, thật chán chết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi