ƯNG NÔ

Cả đoàn xuất phát từ thành Phong, ba mươi người đi trước, năm mươi hai người đi sau, bảo vệ xe ngựa đi giữa.

Cả đội một trăm người mà Vương Nghĩa Thần giao cho hắn còn lại tám mươi hai binh sĩ, mười tám người yểm hộ Lý Khánh Thành thủ quan đã trúng tên chết trên lầu thành Phong Quan, Lý Khánh Thành phân người hoả táng thi thể bọn họ, thu lại tro cốt mang theo lên đường. Sau khi vào Trung Nguyên, hắn sẽ giao lại tro cốt cùng trợ cấp cho người nhà bọn họ.

Lúc mới đến Lý Khánh Thành chỉ có một người bên cạnh, tới lúc ra đi cũng chỉ để Phương Thanh Dư, Đường Hồng, Trương Mộ cùng đội binh không tập trung mà Vương Nghĩa Thần đã trao cho hắn đi cùng. Giờ phút này, Lý Khánh Thành ngồi trên xe ngựa, mái tóc dài đen nhánh vẫn để xoã ra, hắn ngồi tựa trên ghế xuất thần.

Trong xe ngựa, ba người Trương Mộ, Đường Hồng, Phương Thanh Dư ngồi mỗi người một bên bàn, trên bàn trải một tấm bản đồ mười sáu châu lãnh thổ Đại Ngu.

Một chiếc giá gỗ được đóng lỏng lẻo đung đưa trong xe, trên giá gỗ, con Hải Đông Thanh mà Lý Khánh Thành và Trương Mộ mang về đang vùi đầu vào dưới cánh mà ngủ. Sau vài ngày, chim ưng con đã lớn hơn không ít.

“Tiếp theo đi đâu đây?” Đường Hồng hỏi.

Lý Khánh Thành sững sờ trả lời: “Ta cũng không biết, các ngươi nói xem?”

Hôm ấy Lý Khánh Thành tập hợp quân binh khởi hành, sau khi lên đường rồi vẫn không biết nên đi đâu, chỉ biết mù quáng đi dọc theo Tây Xuyên. Quyết định này nghe có vẻ khó mà chấp nhận, thế nhưng lại kết quả sau khi hắn tính toán kỹ lưỡng.

Tin tức Bắc Cương thắng lợi dù phải đánh đổi nhiều, thái tử trấn giữ Phong Quan, đánh Hung Nô vương thất bại thảm hại còn chưa truyền đến kinh thành, bọn hắn lên đường sớm ngày nào thì bớt nguy hiểm ngày đó, những chuyện khác đều có thể để sau bàn tính tiếp, dù sao hắn vẫn còn nhiều thời gian.

Phương Thanh Dư nói: “Đáng ra người nên hợp nhất hai đội quân chinh Bắc, Phong Quan mà đi, hiện tại trong tay chúng ta chỉ còn vẻn vẹn tám mươi hai người, chừng ấy người có thể đủ làm cái gì đây?”

Lý Khánh Thành mệt mỏi đáp: “Ta không dám làm vậy.”

“Trước mắt mặc dù bên ta thắng, nhưng hao tổn tận hơn một vạn người, nhỡ mà Hung Nô vẫn còn khả năng ngóc đầu quay lại, ta lại dẫn binh đi hết thì ai giữ quan?”

“Chưa kể.” Lý Khánh Thành chậm rãi nói: “Dẫn ngàn vạn binh mã tiến vào Trung Nguyên, trong thời gian ngắn không đánh được kinh sư thì ta biết lấy cái gì nuôi bọn họ?”

Phương Thanh Dư mỉm cười, nói: “Ta vốn tưởng rằng người sẽ dẫn hơn vạn binh mã Phong Quan còn lại, một đường chiêng trống rầm rộ giết thẳng vào kinh thành.”

Trương Mộ lạnh lùng nói: “Không ổn.”

Lý Khánh Thành đáp: “Ngươi có tin là ta vừa dẫn hết binh đi một phát, A Luật Tư liền quay lại đột kích ngay lập tức không? Đã tính toán bằng mọi giá phải đoạt được kinh thành rồi, lại còn phải quay đầu đối phó với lũ Hung Nô xâm chiếm quan ải, sẽ dẫn đến đại thương nguyên khí, thế cục như thế không phải điều ta muốn xảy ra.”

“Mười sáu châu Trung Nguyên, hai châu biên cảnh.” Lý Khánh Thành ra hiệu nhìn bản đồ: “Tám châu như Hoàng Di, Mộng Trạch đều cách quá xa, phải đi đường vòng rất lâu, khó mà khởi binh được, vì thế không cần cân nhắc. Tư Lệ bị cai quản trực tiếp bởi kinh thành, không thể lựa chọn. Đông Hải cũng ở quá xa, ở giữa còn bị ngăn cách bởi Mộng Hồ, loại trừ đi. Mạn bắc có ba châu Yến, Vân, Thanh, thời tiết quá giá lạnh, đất đai cũng cằn cỗi, không được. Như vậy đã loại bớt được mười ba châu, còn lại năm châu này, các ngươi cảm thấy trước tiên nên tới đâu trong số này?”

“Dương Châu ở Giang Nam, Đinh Châu ở Tây Xuyên, Giang Châu ở phía nam Trung Nguyên, đều là khu vực giàu có sầm uất, Quan Châu có địa thế dựa núi sát biển, còn lại Tần Châu là khu vực triều đình không bao giờ xen vào, nơi này tụ tập phần lớn phe phái giang hồ, do thế lực hai đạo trắng đen làm chủ.”

“Ta cảm thấy Dương Châu rất tốt.” Đường Hồng nói: “Khi ta còn nhỏ từng được cha đưa tới Dương Châu, nơi đó cuộc sống sung túc đủ đầy, bách tính an cư lạc nghiệp.”

“Nói về Đinh Châu trước đi, từ Tây Xuyên một đường về phía bắc, các ngươi có biết Thứ sử Đinh Châu không?” Lý Khánh Thành hỏi, mắt lại liếc nhìn Trương Mộ.

Trương Mộ khẽ gật đầu, Phương Thanh Dư nói chen lời: “Trừ Tần Châu ra, thứ sử các châu còn lại đều trung thành với triều đình, việc này không thể nghi ngờ, nếu chúng ta lộ diện trước mặt thứ sử Đinh Châu, khả năng cao lập tức có người đến truy bắt.”

Lý Khánh Thành từ tốn gật đầu, chế độ trung ương tập quyền của nước Ngu cực kỳ chặt chẽ, triều đình sẽ phái Thứ sử và Tổng đốc đến cai quản mỗi châu. Thứ sử chỉ nghe lệnh hoàng đế, hàng năm bắt buộc phải gặp khâm sai triều đình báo cáo một lần, tổng đốc thì quản lý lực lượng quân đội của từng châu, hai chức vị này bị tuyệt đối nghiêm cấm giao du với các gia tộc lớn trong khu vực.

Nhưng trừ thứ sử và tổng đốc ra, mỗi châu còn có các thế gia vọng tộc hùng cứ một phương, những gia tộc này tuy không nắm quyền lực chính trị nhưng lại cực kỳ giàu có. Năm xưa, Ngu Thái Tổ khởi binh thống nhất Trung Nguyên cũng phải nhờ thế gia các châu như Giang Châu, Đinh Châu giúp đỡ mới có thể gây dựng nên đại nghiệp.

Đồng thời, sau khi đăng cơ, phụ hoàng Lý Khánh Thành cũng đáp lại công lao của các đại gia tộc một cách hợp lý – con cháu anh em trong các đại gia tộc hầu như đều được lên triều giữ chức quan từ nhất phẩm cho đến ngũ phẩm. Đại học sĩ đương triều, tướng quân cùng với quan viên lục bộ, không ít người trong số đó cũng kết hôn với các tiểu thư danh gia vọng tộc, từ đó cấu thành một mạng lưới quan hệ phức tạp rắc rối.

Hiện giờ đế vị bị soán, sau khi Lý Khánh Thành bình định Bắc Cương, mọi người cơ bản đã rõ, chiến công tự mình đánh bại Hung Nô đã cho thấy hắn cũng chẳng phải một thái tử chẳng làm nên trò trống gì, có tư cách thỉnh cầu chi viện các châu Trung Nguyên.

Nhưng mà trên tay hắn chỉ có chừng ấy binh mã, châu nào sẽ chịu ủng hộ hắn, ủng hộ đến đâu vẫn còn là một ẩn số.

“Các ngươi không quen biết thế lực nào à?” Lý Khánh Thành trầm tư một lúc lâu rồi mới cất tiếng.

Trương Mộ nói: “Hoàng ngọc.”

Lý Khánh Thành nói: “Hoàng ngọc giao cho nhà họ Tôn, ta đã để Đường Hồng phái người đi đưa rồi, hiện tại đã nhận được tin quay về, nhưng mà mấy ngày trước chỉ lo thủ quan nên chưa kịp xem kỹ.”

Trương Mộ hỏi: “Ở đâu?”

Lý Khánh Thành cúi người, rút ra một chiếc hộp nhỏ dưới gầm xe, bên trong chỉ có một miếng hoàng ngọc trong suốt long lanh.

Trương Mộ: “Thư.”

Lý Khánh Thành: “Không có thư.”

Trương Mộ lấy hoàng ngọc ra, miếng ngọc thạch hình nửa vòng tròn nằm giữa những ngón tay của Trương Mộ, Lý Khánh Thành nói: “Tôn gia trả lời, nói nhất định phải nhìn thấy chủ nhân của hoàng ngọc mới được, nếu chủ nhân của nó đích thân đến, Tôn gia sẽ không nuôi hai lòng.”

Phương Thanh Dư cười phá lên, trong mắt Trương Mộ tràn đầy lửa giận.

Khóe miệng Lý Khánh Thành lãnh đạm nhếch lên, nói: “Lòng người vốn dĩ khó dò, không thể trách huynh.”

Đường Hồng nói: “Nhỡ họ muốn dụ ngươi vào bẫy thì sao, điện hạ định tự dâng mình lên tận cửa chắc?”

Trương Mộ lạnh lùng nói: “Không đâu.”

Phương Thanh Dư nói: “Đừng có mà đi tìm cái chết.”

Trương Mộ giận tím mặt nói: “Không đâu! Nhà họ Tôn là trung thần!”

Lý Khánh Thành nói: “Sao huynh biết?”

Trương Mộ lắc đầu, rõ ràng gã hết sức tức giận, không thèm lên tiếng nữa.

Lý Khánh Thành trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Vậy giờ đi Đinh Châu thôi, tìm nhà họ Tôn rồi lại xem xét tình hình.”

Trương Mộ đột ngột nói: “Trưởng nữ nhà họ Tôn đáng ra sẽ trở thành hoàng hậu, Phương Thanh Dư, ngươi không biết à?”

Phương Thanh Dư sửng sốt không nói nên lời.

Một lời vừa nói ra, tất cả đều biến sắc, Lý Khánh Thành lờ mờ hiểu ra vài thứ. Thời tiên đế còn tại vị, người từng muốn làm chủ hôn sự giữa thái tử và tiểu thư nhà họ Tôn, có thể Trương Mộ đã biết rõ chi tiết bên trong. Thế nhưng chính tai nghe được chuyện hôn sự của mình, hắn không khỏi hơi cảm thấy kỳ quái, khó mà diễn tả thành lời.

“Ta không muốn cưới một cô gái chưa từng gặp mặt bao giờ.” Lý Khánh Thành nói.

Trương Mộ không đáp lời, Lý Khánh Thành im lặng một lát, rồi dặn dò: “Các ngươi xuống bảo mọi người là chúng ta tới Đinh Châu đi. Nhiều người quá, Phương Thanh Dư, ngươi dẫn mười người vận chuyển hàng hóa đi cùng ta, Đường Hồng dẫn những người còn lại, chờ lệnh ngoài thành.”

Lúc mọi người vén màn xuống xe ngựa, Lý Khánh Thành nói: “Mộ ca ở lại.”

“Sao ta lại nhớ hoàng hậu từng nói, năm ấy định hôn ước cho thái tử với một gia tộc khác.” Lúc xuống xe, Phương Thanh Dư cất giọng lạnh nhạt.

Lý Khánh Thành cau mày: “Quay lại, là gia tộc nào?”

Trương Mộ nói: “Không có chuyện này.”

Phương Thanh Dư đứng cạnh xe ngựa, mỉm cười nói: “Có.”

Trương Mộ lạnh lùng nói: “Phương Thanh Dư, tiên đế đã hạ lệnh cấm nói.”

Lý Khánh Thành nói: “Phụ hoàng đã không còn, hiện tại ta là người quyết định, nói cho ta đi, Phương Thanh Dư.”

Phương Thanh Dư lưỡng lự: “Chi tiết bên trong thần cũng không rõ lắm, hoàng hậu chỉ nói sơ lược, trước khi điện hạ ra đời đã được đính ước rồi, ban đầu vốn đã định trước, nếu gia đình đế vương với một gia tộc ở Tây Xuyên từng trợ giúp người chiến đoạt thiên hạ sinh hạ một nam một nữ, thì…”

Trương Mộ đột nhiên quát: “Gia tộc kia diệt môn rồi!”

Lý Khánh Thành giật nảy mình, không biết vì sao Trương Mộ lại nổi giận như vậy, liền ra lệnh: “Phương Thanh Dư, ngươi đi đi!”

Phương Thanh Dư tự cười một tiếng rồi bỏ đi.

Lý Khánh Thành hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Trương Mộ không trả lời, Lý Khánh Thành nói: “Ta không trách huynh, nói cho ta nghe đi, là gia tộc nào thế?”

Trương Mộ cứng nhắc đáp: “Ta không biết. Tiên đế đã hạ lệnh cấm khẩu.”

Lý Khánh Thành đành phải coi như không có gì, trong xe không ai nói chuyện, Trương Mộ muốn xuống xe, Lý Khánh Thành lại nói: “Ở lại, không cho huynh đi.”

Trương Mộ ngồi thẳng lưng, hai tay nắm chặt, im lặng không lên tiếng.

Lý Khánh Thành gạt chủ đề Phương Thanh Dư gợi lên lúc trước sang một bên, sau đó hỏi: “Mộ ca, huynh tin tưởng nhà họ Tôn đúng không?”

Trương Mộ từ tốn gật đầu, Lý Khánh Thành lại nói: “Nhưng ta không nói là sẽ cưới con gái nhà họ Tôn đâu nhé.”

Trương Mộ nói: “Người trưởng thành rồi, đều phải thành hôn.”

Không hiểu Lý Khánh Thành nghĩ đến cái gì trong đầu, vô thức nói: “Chuyện gì cũng là huynh giúp ta làm cả, vậy đến lúc động phòng huynh cũng làm giúp ta là được.”

Trương Mộ nói: “Rồi người sẽ hiểu.”

Lý Khánh Thành thở dài.

Trương Mộ không tiếp tục nói nữa, quay người xuống xe.

Lý Khánh Thành nói: “Chờ một chút, huynh lên đây.”

Trương Mộ lại lên xe, Lý Khánh Thành lại nói: “Thôi, không có việc gì.”

Lý Khánh Thành ngồi một mình lẻ loi trong xe ngựa, trong lòng cứ có cảm giác khó nói, hắn muốn gọi Trương Mộ lên nói mấy câu, nhưng Trương Mộ trầm mặc ít nói, phần lớn thời gian nói chuyện với gã đều là hắn tự nói một mình. Dù hắn có bắt Trương Mộ ngồi bên cạnh, sớm chiều đối diện nói đôi ba câu, cũng không đạt được thứ mình muốn.

Mà thứ hắn muốn là gì? Ngay chính bản thân cũng không trả lời được.

Chỉ cần ở bên cạnh Trương Mộ, Lý Khánh Thành sẽ có cảm giác an tâm không gì diễn tả được, tựa như được ai đó chở che, cái gì cũng không sợ, cũng tựa như có một đoạn quá khứ, ở đó Trương Mộ như một chiếc bóng luôn đồng hành cùng hắn, chiếc bóng hắn luôn nhìn thấy đầu tiên mỗi khi mở mắt tỉnh dậy. Có gã ở bên, Lý Khánh Thành sẽ có một quá khứ, mặc dù hắn không biết quá khứ kia như thế nào, đến giờ Trương Mộ vẫn chưa từng nói.

Nhưng hình ảnh gã đứng đó khiến Lý Khánh Thành nảy sinh một niệm tưởng, dường như Trương Mộ đang gánh trên mình tất cả hồi ức cùng những sinh mệnh đã rơi vào quên lãng.

Vô số lần hắn muốn mở miệng, lại không biết phải hỏi cái gì, mỗi khi hắn mong muốn kỳ vọng của mình được đáp lại, Trương Mộ lại giống như một khoảng không trống rỗng, gã không khẳng định, cũng không phủ định.

Tựa như gãi chân qua lớp giày vậy.

Lý Khánh Thành nghĩ đi nghĩ lại, lấy hai thỏi bạc, gọi Trương Mộ đến.

“Cho huynh.” Lý Khánh Thành nói qua cửa xe, Trương Mộ mặc giáp sắt ngồi trên lưng ngựa: “Ngày trước ta đã thưởng binh khí cho Đường Hồng, cũng thấy mọi người chẳng thiếu thứ gì, thôi thì huynh cầm ngân lượng này tiêu gì thì tiêu.”

Trương Mộ nói: “Không cần.” Nói xong liền giục ngựa bỏ đi.

Lý Khánh Thành hô: “Quay lại!”

Trương Mộ lại quay đầu ngựa, Phương Thanh Dư nhìn Trương Mộ đằng xa như một tên ngốc, suốt một hồi cứ tiến lên lại lui về, năm sáu lần như vậy, rốt cục y không nhịn nổi nữa, nói: “Không thèm à? Thế cho ta đi.”

Lý Khánh Thành nói: “Ta không chê bai huynh, huynh đừng ghét bỏ ta, huynh quên rồi à?”

Trương Mộ bấy giờ mới nhận ngân lượng, Lý Khánh Thành liếc nhìn Phương Thanh Dư, cũng thưởng cho y một thỏi bạc, coi như đuổi người.

Vẫn là gãi chân qua lớp giày, cho dù Lý Khánh Thành cho Trương Mộ cái gì, hắn đều cảm thấy vô nghĩa, hồi đáp đều không phải như hắn mong muốn.

Phương Thanh Dư leo lên xe ngựa.

Lý Khánh Thành cau mày nói: “Ai cho ngươi lên đây?”

Phương Thanh Dư cười nói: “Lên tạ ơn, ta vốn tưởng người chỉ nhớ đến tên người câm kia, giờ ta biết trong lòng người cũng có ta, Thanh ca rất vui.”

Lý Khánh Thành hài lòng, đây mới gọi là biết nói chuyện này, hắn thưởng bạc mà Trương Mộ vẫn chẳng có động tĩnh gì, thật muốn mắng gã một trận.

Dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng mặt ngoài Lý Khánh Thành lại không thể hiện ra, thản nhiên nói: “Thưởng cho ngươi chỉ là tiện thôi, ngươi tạ ơn xong rồi thì cũng tiện biến xuống đi.”

Vài ngày sau, trời chạng vạng tối, xe ngựa dừng lại, Lý Khánh Thành đang gà gật thì cả đoàn người ngừng di chuyển.

“Qua đêm rồi ư?” Lý Khánh Thành hỏi: “Chúng ta tới đâu rồi?”

“Tây Xuyên, thành Gia.” Đường Hồng nói.

Lý Khánh Thành ra lệnh: “Ngươi đi trước xem thử.”

Một binh sĩ trở về bẩm báo: “Hồi bẩm điện hạ, có một người phụ nữ chờ ở phía trước, nói muốn cầu kiến Trương Mộ tướng quân.”

Lý Khánh Thành nói: “Là cô ấy, ta lại quên mất, ngươi chuẩn bị ngựa đi, phải tiếp đãi nàng thật tốt.”

Ở cuối con đường, một cô gái mặc một thân TSm màu hồng xám nhạt, bên hông đeo một chiếc túi màu xanh, nàng dắt một con ngựa, lẳng lặng đứng ngoài dịch trạm, Trương Mộ mặc một thân áo giáp, tháo yên ngựa, để nó dạo quanh ăn cỏ.

“Nga Nương?” Lý Khánh Thành vừa cười vừa xuống ngựa.

Nga Nương nói: “Khí sắc tốt hơn rất nhiều, Đường công tử lúc ở Bắc Cương còn đau đầu không?”

Lý Khánh Thành nói: “Nhờ có bàn tay diệu thủ hồi xuân của tỷ, mọi thứ đều ổn cả rồi, cơ mà ta không phải Đường Hồng, Đường Hồng chân chính cũng đang ở đây này, lúc trước tỷ với Trương Mộ hợp sức lừa ta, khoản này tính thế nào đây?”

Nga Nương tâm tư nhạy bén, lúc chuyển mắt nhìn sắc mặt Trương Mộ đã đoán được đại khái, nói: “Điện hạ, bên này.” Nói xong nàng dẫn Lý Khánh Thành ngồi dưới mái hiên bên ngoài dịch trạm, để hắn duỗi cánh tay, nàng tự mình bắt mạch.

“Đây là thần y Nga Nương.” Lý Khánh Thành thấy Phương Thanh Dư và Đường Hồng cùng tới liền giới thiệu: “Ân nhân cứu mạng của ta.”

Nga Nương mỉm cười, gật đầu thi lễ trước hai người, duỗi ngón tay ngọc ngà bắt mạch, nói: “Nghe nói điện hạ chỉ dựa vào chưa tới tám ngàn binh mã Lang Hoàn và Phong Quan, đánh cho quân Hung Nô Vương tháo chạy tan tác, uy phong lẫm liệt.”

Mắt Lý Khánh Thành ánh lên ý cười: “Tin tức truyền đi thật nhanh, chắc hẳn giờ này kinh sư cũng biết rồi.”

Nga Nương nhẹ nhàng nói: “Tin tức đã đến kinh thành rồi, nghe nói triều đình chấn động, khẩn cấp phái người ra lệnh mười sáu châu Trung Nguyên phải ngăn chặn điện hạ ngay lập tức.”

Lý Khánh Thành từ tốn gật đầu, hỏi: “Nga Nương, tỷ có biết châu nào phòng thủ chặt chẽ nhất không?”

Nga Nương đáp: “Giang Châu, triều đình phái hơn ngàn cấm vệ quân đến Giang Châu, ra lệnh nếu có bất kỳ ai dám giả mạo điện hạ, phải đánh chết ngay tại chỗ.”

Lý Khánh Thành nheo mắt, hạ giọng nhỏ đi không ít: “Đinh Châu thì sao?”

Nga Nương đáp: “Đinh Châu cách đây năm trăm dặm, trừ thứ sử với tổng đốc ra thì nằm ngoài tầm tay triều đình, nhưng ta có chuyện này muốn hỏi thái tử.”

Lý Khánh Thành: “Nói đi.”

Nga Nương từ tốn nói: “Thân phận của người trong lệnh truy nã hiện giờ cũng chỉ là một tên phản tặc giả danh thái tử, sao phải liều lĩnh như thế?”

Lý Khánh Thành nói: “Ta tự có tính toán, ít nhất thì Phương hoàng hậu biết ta tự mình ra mặt, hẳn sẽ không dám làm gì quá đáng. Mười sáu châu biết ta còn sống cũng sẽ không chịu quy hàng. Nếu không phải lúc ở Phong Quan ta đích thân xuất chiến thì hiện giờ Hung Nô đã chiếm quan rồi. Sau trận chiến này, toàn bộ triều đình, các châu Trung Nguyên chắc chắn đều sẽ cực lực phản đối sách lược nghị hòa của hoàng hậu.”

Nga Nương khẽ gật đầu, bình luận: “Thời điểm này tiết lộ thân phận tuy mạo hiểm nhưng vẫn có thể xem như một nước cờ hay, chỉ là sau này người tuyệt đối phải thận trọng từng bước. Đại tiểu thư nhà họ Tôn ở Đinh Châu đã vào kinh, chờ đến lúc tiểu hoàng tử tròn mười sáu tuổi, nàng sẽ được phong hậu…”

“Cái gì?” Lý Khánh Thành nói: “Thật chứ?”

Nga Nương hỏi ngược lại: “Cô ấy muốn lấy Lý Củng trở thành hoàng hậu, phải hay không?”

Lý Khánh Thành chậm rãi lắc đầu: “Ta không biết, nói thật nhé, ta vẫn chưa nhớ lại được chuyện xảy ra trước đây, đều là nhờ bọn họ nói cho ta biết.”

Nga Nương nói: “Tôn đại tiểu thư đã vào kinh thành, Tôn gia rất có khả năng đã về phe thái hậu, Tôn nhị tiểu thư vẫn chưa xuất giá, nghe nói năm nay Lý Củng mười tuổi, mùa ĐSng năm sẽ làm lễ tế thiên đăng cơ, để thái hậu buông rèm chấp chính, mười hai tuổi thì thành hôn lập hậu, tin tức ta biết chỉ có vậy thôi.”

Lý Khánh Thành chậm rãi gật đầu, lại hỏi: “Tôn đại tiểu thư vào cung khi nào?”

Nga Nương đáp: “Không lâu sau Trung Thu đã đi rồi, nhưng tin này không có mấy người biết, bây giờ mới truyền ra.”

Nói vậy tức là trước khi Trương Mộ phái người đưa hoàng ngọc truyền tin. Có lẽ nhà họ Tôn cũng tưởng hắn đã bị lửa lớn thiêu chết nên mới đưa con gái lên kinh thành, mưu đồ lay chuyển quyền lực trong tay thái hậu.

Sự tình ngày càng phức tạp, Lý Khánh Thành còn đang trầm tư, Nga Nương đã thu lại ngón tay nhỏ nhắn, Trương Mộ lập tức sốt sắng hỏi: “Sao rồi?”

Nga Nương cười nói: “Hồi phục vô cùng tốt, huynh dạy bộ ưng võ của nhà họ Trương cho điện hạ rồi à?”

Trương Mộ khẽ gật, thần sắc dễ chịu đi không ít, Nga Nương nói: “Nếu có thuốc bổ thì có thể bồi bổ nhiều vào, không cần lo sinh bệnh nữa.”

Lý Khánh Thành nói: “Cảm ơn, sao tỷ lại ở đây?”

Nga Nương đứng dậy nói nhẹ như mây gió: “Trung y đường đã có đồ đệ của ta tiếp quản rồi, cứ ở thành Gia mãi cũng thấy ngột ngạt, ta định ra ngoài một thời gian, dạo chơi núi cao sông rộng, hái thêm ít thuốc, tìm ra phương pháp mới, không chừng còn có thể cứu mạng nhiều người.”

Lý Khánh Thành nói: “Hoặc là tỷ theo chúng ta đi, ta đang muốn đến Đinh Châu, vừa hay có thể để ý lẫn nhau.”

Nga Nương sẵng giọng: “Y với độc vốn chung một nhà, điện hạ còn lo ta gặp phải kẻ gian sao?”

Lý Khánh Thành mỉm cười, hắn muốn Nga Nương đi theo là vì lúc hành quân đánh trận gặp nhiều nguy hiểm, đội quân càng nhiều quân y càng tốt. Thế nhưng Nga Nương nhanh chóng thoái thác như vậy, xem ra mặc dù miệng nàng gọi điện hạ, nhưng cũng chẳng hề đặt Thái tử vào mắt, hắn cũng không vì thế mà chán nản, nói: “Thế thì thôi vậy, có duyên gặp lại.”

Nga Nương nhìn Lý Khánh Thành, lại nhìn Trương Mộ, nói: “Phiền người để ta nói mấy câu với ưng ca.”

Lý Khánh Thành hơi không vui, Trương Mộ lại nói: “Có gì cứ nói.”

Lý Khánh Thành khoát tay: “Các ngươi cứ nói chuyện đi, ta về trước.”

Lý Khánh Thành tiến vào xe ngựa, vén màn xe, ánh mắt mơ hồ nghi hoặc, chỉ thấy Nga Nương với Trương Mộ  di chuyển ra sau dịch trạm rồi không thấy bóng dáng đâu nữa, hắn đành phải buông màn xuống, ngồi nghĩ chuyện hôn sự với nhà họ Tôn.

Sau khi Nga Nương và Trương Mộ ra sau dịch trạm, trước tiên Nga Nương hành lễ, sau đó nói: “Việc thiếu chủ giao phó, thuộc hạ đã giải quyết xong xuôi.”

Nàng lấy một chiếc hộp hình vuông lớn cỡ bàn tay người từ trong chiếc túi màu xanh đeo bên hông, đưa cho gã bằng hai tay.

Trương Mộ nhận lấy, Nga Nương lại nói: “Trải qua trận hỏa hoạn tàn khốc năm ấy, sơn trang Ưng Vũ đã bị thiêu sạch hầu như chẳng còn lại gì. Các huynh đệ đã phải bỏ ra rất nhiều công sức mới tìm được vật này từ trong đống phế tích. Thiếu chủ xem vật này có phải hay không. Năm ấy chẳng còn ai nhớ nữa, thiếu chủ giữ gìn như bảo bối quý giá, nhưng các huynh đệ đều chưa từng được thấy. Nếu vẫn không phải, nói không chừng phải quay lại đó thêm một chuyến.”

Trương Mộ mở hộp nhìn thoáng qua, ánh mắt chất chứa dịu dàng quyến luyến không nói thành lời.

Nga Nương thở dài: “Vậy là đúng rồi.”

Trương Mộ chỉ chăm chú nhìn đồ vật trong hộp, từ tốn nói: “Cảm ơn.”

Nga Nương nói: “Huynh vẫn muốn đi theo hắn ư? Từ xưa đế vương vốn vô tình, thiếu chủ vẫn nên sớm đi…”

Trương Mộ cất chiếc hộp vào trong ngực, rút đao Vô Danh sau lưng ra, khuôn mặt Nga Nương tái nhợt, lùi lại nửa bước, nhưng mà Trương Mộ lại không để ý tới nàng, gã quay người vung ra một đao.

Lưỡi đao mang theo khí thế hung hiểm, chỉ trong nháy mắt phá sập nửa bên chuồng ngựa, âm thanh rầm rầm vang lên, Phương Thanh Dư đột nhiên xuất hiện, cười nói: “Ta nghe thấy hết rồi.”

Trương Mộ không nói hai lời, giận dữ muốn hạ đao đánh chết Phương Thanh Dư. Gã xuất chiêu không chừa đường lui, Phương Thanh Dư không ngừng né tránh nhưng lại không chịu tiếp chiêu. Trương Mộ kiên quyết chém ngang, phá hủy toàn bộ chuồng ngựa trống không, vụn cỏ lẫn với mảnh gỗ bay thẳng ra ngoài.

“Làm gì vậy?” Lý Khánh Thành nghe thấy tiếng vang nơi xa, quát: “Dừng tay!”

Trương Mộ không quan tâm, tiếp tục hạ thêm một đao nữa xuống, Phương Thanh Dư đứng im không nhúc nhích. Mắt thấy thế đao kia đã đến trước mặt, Lý Khánh Thành giận dữ hét: “Dừng tay cho ta!”

Một âm thanh va chạm vang lên, kích Phiên Hải lao ra từ một phía, chống đỡ đao Vô Danh, Đường Hồng cầm kích bằng cả hai tay không ngừng phát run, thể lực có thể đối chọi bất phân thắng bại với một tay cầm đao của Trương Mộ.

Trương Mộ thu đao về sau lưng, Đường Hồng xoay kích ra sau, đẩy một bàn tay về phía trước.

“Điện hạ bảo huynh dừng tay, không nghe thấy hả?” Đường Hồng lạnh lùng nói.

Phương Thanh Dư mình không thương tích rút một phong thư vàng từ trong ngực áo ra, hỏi: “Nga Nương đúng không?”

Nga Nương chạy ra ngoài, nói: “Liên quan gì tới ngươi?”

Phương Thanh Dư nói: “Ta là Phương Thanh Dư.”

Nga Nương: “Ngươi là…”

Phương Thanh Dư hững hờ tiếp lời: “…kiếm thủ số một Đại Ngu, đúng, có một chuyện cần cô xử lý giúp.” Nói xong y giao phong thư này cho Nga Nương.

Phương Thanh Dư nói: “Phiền cô mang thư này tới núi Thái A, châu Đông Hải, đến Thương Hải Các sẽ có người tiếp đãi, xin các chủ chép cho cô một bản phương thức điều chế Túy Sinh Mộng Tử, nếu trong môn phái đã có dược liệu thì lấy đi, nếu như không có thì phiền cô chịu khó phối toàn bộ đơn thuốc, rồi đưa cho ta.”

Nga Nương nhận thư, đưa mắt nhìn Trương Mộ, Phương Thanh Dư nói: “Vất vả rồi.”

Trương Mộ lạnh lùng nói: “Đấy là cái gì.”

Phương Thanh Dư: “Một vị thuốc, dùng để trị cái gì chắc ngươi đoán được mà.”

Trương Mộ: “Cô ấy không vào được Thương Hải Các.”

Phương Thanh Dư: “Vào được, các chủ là mẹ ta.”

Nga Nương hít một hơi khí lạnh, lại quan sát sắc mặt Trương Mộ.

Trương Mộ không bộc lộ cảm xúc gì, Phương Thanh Dư mỉm cười, nói: “Huynh đang sợ à? Không dám để hắn nhớ lại chuyện ngày xưa hả?”

Lần này chiêu khích tướng đã có tác dụng, giọng Trương Mộ khàn khàn, ngữ khí lạnh băng: “Nga Nương, đi đi, theo đúng chỉ dẫn của Phương đại nhân mà làm.”

Nga Nương cúi người rời đi, nàng cưỡi ngựa lên đường chạy về phía đông.

Lý Khánh Thành nói: “Thu hết binh khí lại, chuẩn bị lên đường.”

Phương Thanh Dư vỗ hai bàn tay trống trơn, quay người rời đi, Lý Khánh Thành lên xe ngựa, cả đoàn tiếp tục khởi hành, Lý Khánh Thành ra lệnh: “Truyền Trương Mộ.”

Trương Mộ tới, quỳ một chân trên đất không lên tiếng.

“Vì sao huynh ra tay?” Lý Khánh Thành hỏi.

Trương Mộ trầm giọng: “Y nghe lén bọn ta nói chuyện.”

Lý Khánh Thành nói: “Truyền Phương Thanh Dư tới.”

Phương Thanh Dư cũng tới, y tiêu sái vung vạt áo, hai đầu gối chạm đất quỳ trước mặt Lý Khánh Thành, tư thái khiêm nhường so với Trương Mộ phân rõ cao thấp.

“Vì sao ngươi ra tay.” Lý Khánh Thành lặp lại câu hỏi.

Phương Thanh Dư đáp: “Ta nghe lén bọn họ nói chuyện.”

Lý Khánh Thành: “…”

Lý Khánh Thành thở dài một hơi, từ lúc Phương Thanh Dư với Nga Nương nói chuyện với nhau, hắn đã đoán được đại khái. Mặc dù Phương Thanh Dư hành sự âm hiểm quái đản, nhưng chung quy cũng vì muốn chữa bệnh giúp hắn. Tuy nhiên, nếu không gỡ được nút thắt này, kiểu gì cũng sẽ chôn sâu oán hận trong lòng thủ hạ.

“Cho nên lỗi là do ngươi, Phương Thanh Dư.” Lý Khánh Thành nói: “Phạm sai lầm thì phải chịu phạt.”

Phương Thanh Dư mỉm cười nói: “Đương nhiên là thế rồi, xin điện hạ trách phạt.”

Lý Khánh Thành: “Người đâu!”

Có tiếng người đáp lời từ ngoài xe ngựa, Lý Khánh Thành nói: “Thu ngựa của y, cho y đi bộ đi đến Đinh Châu, nửa đường nếu có tụt lại phía sau, mỗi lần phạt mười roi.”

Phương Thanh Dư khẽ cúi người, rời khỏi xe ngựa.

“Lòng còn bất mãn?” Lý Khánh Thành hỏi.

Phương Thanh Dư: “Không có, điện hạ bảo ta cút, ta sẽ cút ngay, cút đến nơi thật xa, chỉ cần điện hạ gọi một tiếng, ta vẫn có thể lập tức chạy về.” Nói xong y xuống xe bắt đầu đi bộ.

Trương Mộ vẫn quỳ một gối, Lý Khánh Thành nói: “Đứng lên đi, huynh cũng không nên ra tay.”

Trương Mộ ngoan cố không chịu đứng dậy, không biết trong lòng gã đang suy nghĩ chuyện gì, Lý Khánh Thành hỏi: “Huynh đang cầm cái gì trong tay?”

Lý Khánh Thành vươn tay, hắn cứ tưởng rằng Trương Mộ sẽ đưa cho mình, không ngờ Trương Mộ lại theo bản năng mà cất kỹ hộp gấm kia đi.

“Huynh…” Lý Khánh Thành chỉ cảm thấy bực bội không cách nào tả được.

Trương Mộ vẫn quỳ xuống, không lên tiếng.

Sao mà thị vệ này lại khó đối phó như vậy? Lý Khánh Thành chỉ muốn lật bàn chửi mẹ kiếp, hắn cùng lắm cũng chỉ hiếu kì muốn xem thử có gì trong hộp. Lúc còn ở Phong Thành nói nghe hay lắm, lúc nào cũng ra vẻ ta đây trung tướng, vậy mà nói lật lọng là lật lọng luôn?

Đã không chịu nghe lời lại còn che đậy giấu giếm, chưa nói tới việc gã tùy tiện ra tay khiêu chiến Phương Thanh Dư, bảo dừng tay lại cũng không chịu dừng, cuối cùng Đường Hồng vẫn phải ra tay đỡ một đao của gã.

Nếu không phải Đường Hồng xuất kích đúng lúc, gã suýt chút nữa đã chém chết Phương Thanh Dư rồi. Giờ đây Phương Thanh Dư luôn luôn đối địch với gã đã bị phạt đi bộ, cho gã đủ thể diện rồi, vậy mà vẫn còn muốn che đậy giấu giếm.

Lý Khánh Thành càng nghĩ càng giận, nói: “Ta cũng chỉ muốn hỏi huynh trong hộp có cái gì thôi mà? Có phải đòi mạng huynh đâu? Huynh làm thần tử như thế, rốt cuộc trong mắt huynh có thái tử hay không? Sau này ta làm hoàng đế rồi, không phải huynh lại muốn năm lần bảy lượt kháng chỉ đấy chứ? Huynh làm vậy thì ta còn mặt mũi nào nữa? Nếu huynh đã không muốn ở bên cạnh ta thì cứ việc…”

Trương Mộ kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt mù mờ ngạc nhiên, biểu cảm lúng túng xấu hổ không biết phải trốn đi đâu, dường như gã hoàn toàn không ngờ được Lý Khánh Thành lại nổi giận tới vậy chỉ vì chiếc hộp gấm.

“Ta…” Trương Mộ nói, sau đó gã không nói thêm một câu nào nữa, lấy chiếc hộp gấm vuông vắn từ trong ngực ra, đưa bằng cả hai tay cho hắn, ánh mắt chất chứa sự tự ti thấp kém.

Trương Mộ nói: “Xem đi.”

“Không hứng thú nữa, ta cũng không phải là không xem thì không được, chỉ thuận miệng hỏi thôi, trong lòng không thoải mái.” Lý Khánh Thành bình tĩnh lại: “Huynh đứng dậy đi, bảo bối đáng quý như thế, xem một chút cũng…”

Trương Mộ nghe câu “Không hứng thú” của hắn, đành cất lại chiếc hộp vào trong vạt áo trước ngực, Lý Khánh Thành thấy thế thì lại thấy tức giận, hắn chẳng nói năng gì mà đạp gã ra, đoạt lấy chiếc hộp, mở ra xem.

Chiếc hộp gỗ khắc hình phượng hoàng, đáy hộp đính ngọc bích khói hình cánh hoa sen, bên trong đặt một mảnh ngọc hình vành khuyên ngay ngắn, mặt trước khắc hoa văn lông vũ chim ưng tinh tế, dưới là đuôi rồng, đằng sau khắc bốn chữ.

Lý Khánh Thành chậm rãi lấy ra nửa miếng hoàng ngọc trước ngực mình, ghép hai mảnh vào cùng một chỗ, hợp thành một miếng ngọc bội hoàn chỉnh, lúc lật mặt sau có thể thấy rõ tám chữ.

Trong chốc lát, ký ức mông lung thoáng hiện ra.

Trong điện Diên Hòa, một buổi hoàng hôn, tiên hoàng tuổi cao ngồi trên ghế rồng, lẩm bẩm nói: “Thành Nhi, con cứ cười đùa tí tửng cả ngày như thế, làm sao có thể trở thành đế vương một nước?”

Lý Khánh Thành thấp thỏm lo sợ ngẩng đầu, ấn tượng duy nhất chính là hai bức thư pháp rồng bay phượng múa, thể chữ thảo tự nhiên mạnh mẽ phóng khoáng.

Thịnh Thế Thiên Hạ, Cẩm Tú Giang Sơn.

Bức thư pháp thể thảo kia đã bị thiêu rụi sau trận hoả hoạn, một đoạn ký ức hoàn toàn xa lạ xuất hiện trong đầu hắn.

Trương Mộ mười sáu tuổi dắt tay Lý Khánh Thành năm tuổi đứng trong sảnh.

Khi ấy tiên đế còn rất trẻ, ngài vuốt râu cười nói: “Khánh Thành và Mộ Thành, hai huynh đệ các con là lần đầu tiên gặp nhau.”

Một người đàn ông trung niên khác gật đầu, nói: “Mai sau Lý huynh đăng cơ, Khánh Thành sẽ thành thái tử, cái tên Trương Mộ Thành này phải sửa lại một chút mới được.”

Tiên đế nói: “Huynh nói gì vậy, tuy trên danh nghĩa là quân thần, nhưng về tình cảm lại như tay chân, Mộ Thành cũng là đứa hiểu chuyện, lại đã lớn đến nhường này rồi, sau này hãy để nó dẫn dắt Thành Nhi.”

Người đàn ông trung niên kia nói: “Trương Mộ, có hai miếng hoàng ngọc này, trước khi con ra đời, hoàng thượng đã cho con một miếng, sau này lúc vào kinh nhớ phải mang theo nó, cả đời này của con, bắt đầu từ hôm nay trở đi, lúc nào cũng phải ở bên bảo vệ thái tử…”

Xe ngựa đi đường khẽ xóc nảy, Lý Khánh Thành tỉnh lại khỏi mộng cảnh, cầm nửa miếng hoàng ngọc thuộc về mình, cảm giác cầm ngọc mà bỏng cả tay.

Lý Khánh Thành: “Mộ ca, thì ra hoàng ngọc này là của huynh.”

Trương Mộ: “Phải.”

Lý Khánh Thành lẩm bẩm: “Sao huynh có được nó?”

Trương Mộ: “Số mệnh cho ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi